Đối với Triệu Ngu mà
nói, cho đến bây giờ người duy nhất cô vẫn chưa muốn gặp cũng chỉ có
Trang Diệc Tình. Trang Diệc Tình thời gian gần đây đều ở nước ngoài,
khẳng định sẽ không xuất hiện trong vũ hội.
Vì vậy cô đồng ý với Tiết Tử Ngang sẽ cùng anh tham gia.
Tiết Tử Ngang tri kỷ mà chuẩn bị lễ phục, giày và túi xách cho cô, thậm chí
còn hỏi trước xem cô có biết khiêu vũ hay không, anh có thể dạy cho cô.
Triệu Ngu đương nhiên biết.
Ba năm ở Mỹ, ngoài thời gian lên giường với Thuơng Lục và đi làm thì việc
còn lại của cô chính là nâng cao giá trị của bản thân.
Lễ nghi,
nhạc cụ, khiêu vũ, hội họa…Tất cả những gì có thể học, cô đều cố gắng
học càng nhiều càng tốt. Ngoại trừ thời gian tập thể hình và chăm sóc
da, cuộc sống của cô gần như không có khoảng trống.
Khoáng Thế
Kỷ tập trung vào bất động sản và đầu tư, nhà họ Tiết cùng nhà họ Thương
rất ít qua lại với nhau, vì vậy giao tình cũng không sâu đậm, Tiết Tử
Ngang và Thương Lục cũng chỉ đơn thuần là quan hệ xã giao.
Nhưng thật ra Tiết Tử Ngang và anh trai thứ hai của Thương Lục là Thương Côn
đều nổi danh là kẻ đào hoa, họ thường xuyên tiếp xúc với nhau, cũng có
thể được xem là bạn nhậu thân thiết.
Vừa thấy Tiết Tử Ngang kéo
Triệu Ngu tiến vào, Thương Côn liền nâng rượu đón tiếp, ánh mắt không hề kiêng kị mà đảo khắp người Triệu Ngu, còn dùng giọng điệu tuỳ tiện mà
nói: “Tiết thiếu mang theo người đẹp nha, dịp nào đó mời ra ngoài cùng
nhau chơi?”
Tiết Tử Ngang duỗi tay ôm lấy eo Triệu Ngu, để cô tựa vào người anh: “Xin lỗi, cô ấy đã có chủ.”
Hành vi tuyên thệ chủ quyền quá mức rõ ràng, Thương Côn tất nhiên hiểu, cũng không hề để tâm đến vấn đề này mà chỉ nâng ly với Tiết Tử Ngang: “Hôm
nào cùng nhau uống rượu đi, trùng hợp tôi có một chai Richebourg đã ủ 3
năm, đang lo không có ai để chia sẻ.”
“Thương nhị thiếu như mặt
trời giữa trưa, người muốn cùng anh phẩm rượu có thể sếp hàng từ Đông
Hải đến Tây Tạng, lời này chắc không phải sự thật?”
Thương Côn hừ nhẹ một tiếng: “Người nào đó đã trở lại, anh em nhà chúng tôi lại không được yên ổn.”
Hai người họ còn hàn huyên thêm vài câu, chờ Thương Côn đi xa, Tiết Tử
Ngang mới thấp giọng nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, tôi không bao giờ mang người phụ nữ của mình đến chơi với bọn họ.”
Triệu Ngu mỉm cười: “Tiết tổng không cần phải giải thích với tôi điều này. “
Lời nói của cô rõ ràng mang theo khoảng cách, Tiết Tử Ngang nhìn cô, biết
hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để nói đến việc này, anh
chỉ có thể tự nhiên chuyển đề tài: “Con trai thứ ba của nhà họ Thương –
Thương Lục đã trở lại, hai nhà Trịnh – Thương liên hôn, Trịnh đại tiểu
thư chỉ định phải gả cho Thương Lục, ba năm trước Thương Lục bị đưa sang Mỹ, hiện giờ ngóc đầu trở lại, cuộc sống của Thương Côn chỉ sợ sẽ không quá tốt.”
Nói đến đây, anh nâng cằm hếch về phía cách đó không
xa: “Nhìn đi, đó chính là Thương Lục, đứa con không được yêu thương nhất ở nhà họ Thương. Chỉ có điều, nghe nói, thủ đoạn trên thương trường của hắn vẫn luôn vượt xa ba người anh em còn lại.”
Nhìn theo hướng
Tiết Tử Ngang chỉ, Triệu Ngu nhìn thấy Thương Lục đang mỉm cười chào hỏi những người khác, anh mặc một thân lễ phục màu đen, trong suốt cuộc trò chuyện đều biểu hiện lịch sự và nho nhã.
Triệu Ngu đang chuẩn
bị thu hồi tầm mắt, Thương Lục lại dường như cảm nhận được điều gì đó,
anh nghiêng đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt vừa vặn rơi vào trên mặt
cô.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, ngược lại, Thương Lục rõ ràng sửng sốt
một chút, ngay sau đó điều chỉnh tốt trạng thái, mỉm cười đi về phía bên này.
“Tiết tổng.”
“Thương tổng.”
Sau khi chào hỏi với Tiết Tử Ngang, Thương Lục mới lịch sự nhìn về phía Triệu Ngu: “Vị tiểu thư đây là?”
“Triệu Ngu, của tôi…” Hơi chần chờ một chút, Tiết Tử Ngang nhẹ gật đầu: “Bạn gái của tôi tối nay. “
“Triệu tiểu thư.”
“Thương tổng.”
Mỉm cười gật đầu chào hỏi, hai người đều giống như chưa hề quen biết.
Vũ hội được tổ chức ở biệt thự ngay giữa núi của nhà họ Thương, nhân vật
chính là mẹ nhỏ 20 tuổi vừa được lên chức của Thuơng Lục.
Người
phụ nữ này vẫn chưa tốt nghiệp đại học, mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ
con), dựa vào thai nhi 4 tháng trong bụng mà thành công gả vào nhà họ
Thương và trở thành người vợ hợp pháp thứ tư của Chủ tịch Khoáng Thế Kỷ.
Ở bên cạnh Thương Lục 3 năm, Triệu Ngu cũng không hỏi đến việc riêng tư
của anh, nhưng có một ít chuyện của nhà họ Thương cô vẫn có thể dễ dàng
hiểu rõ.
Mẹ của Thương Lục là người vợ thứ hai, tuy rằng danh
chính ngôn thuận gả vào nhà họ Thương, nhưng cũng giống như phi tần ở
hậu cung ngày xưa, thời gian được sủng ái quá ngắn.
Khi Thương
Lục được sinh ra, vì chịu ảnh hưởng của mẹ anh nên không được cha quan
tâm, điểm này có thể nhìn vào tên của anh mà hiểu rõ.
Bốn anh em nhà họ Thương, đại thiếu gia Thương Sâm, nhị thiếu Thương Côn, tứ thiếu Thương Tuần, một đám đều là viên ngọc đẹp, chỉ có Thương Lục lại được
xem như cây rau dại.
Nội bộ nhà họ Thương đã đấu tranh giằng co
hơn 10 năm, 3 năm trước đây, Thương Lục sở dĩ bị tống đến Bắc Mỹ tiếp
quản một công ty đầu tư nho nhỏ là bởi vì bị người tính kế, thất bại
thảm hại.
Hiện giờ nhà họ Thương sẽ nhanh chóng có thêm một đứa trẻ, cuộc chiến này sợ rằng sẽ càng thêm kịch liệt.
Sau khi cùng Tiết Tử Ngang nhảy hai điệu nhảy, Triệu Ngu ngồi xuống bên
cạnh anh, ngay khi vừa nâng ly rượu lên lại có người tiến tới chào hỏi.
“Vị này chính là Lăng tổng, phó chủ tịch tập đoàn Nghệ Nguyên.”
Ánh mắt người đàn ông dừng trên mặt cô vài giây, có chút ý vị thâm trường,
trong lòng Tiết Tử Ngang khó chịu, đợi người kia đi xa mới thấp giọng
phun tào: “Đã kết hôn rồi mà đôi mắt còn không biết an phận.”
Triệu Ngu mỉm cười không nói gì, khi cô đi toilet lại gặp người đàn ông kia ở hành lang.
Gương mặt hắn thật quen thuộc, trên thực tế cho dù Tiết Tử Ngang không giới
thiệu, Triệu Ngu cũng biết tên hắn là Lăng Kiến Uyên.
Cô vốn
không định chào hỏi hắn nhưng Lăng Kiến Uyên lại giống như cố ý tới tìm
cô, hắn mỉm cười đứng trước mặt cô: “Đường tiểu thư.”
Triệu Ngu cười: “Lăng tổng nhớ lầm, tôi họ Triệu.”
Ý cười trên mặt Lăng Kiến Uyên càng sâu: “Tôi tin tưởng ánh mắt của mình
sẽ không nhận sai, 5 năm trước tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ở
trong di động của em trai, tuy bây giờ mọi thứ đã thay đổi, nhưng nếu
Tiết tổng biết 3 năm trước, nhờ có Đường tiểu thư mà hai nhà Lăng –
Trang mới có thể nháo thành như bây giờ, cũng không biết có cảm kích cô
hay không.”
Triệu Ngu tiếp tục duy trì bình tĩnh mỉm cười: “Lăng tổng đang muốn ôn lại chuyện cũ với tôi sao?”
Lăng Kiến Uyên cười lắc đầu: “Thật ra tôi nên cảm ơn cô, đứa em này của tôi
từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua thất bại, nhờ cô mà nó trưởng thành
hơn, cũng xem như là chuyện tốt.”
Dừng một chút, hắn lại nói:
“Yên tâm, tôi không thích bát quái, chuyện trong quá khứ tôi sẽ không
nhắc lại. Đương nhiên, mọi chuyện xảy ra hôm nay tôi cũng sẽ không để em trai tôi biết được. Chẳng qua, hẳn là cô chưa biết, nó sẽ mau chóng tốt nghiệp và trở về.”
Triệu Ngu hiểu rõ: “Lăng tổng yên tâm, tôi có cuộc sống của tôi, tôi bảo đảm sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu ấy.”
Tiết Tử Ngang đi ra ngoài tìm Triệu Ngu, từ xa đã nhìn thấy cô cùng Lăng
Kiến Uyên đứng cạnh nhau cười nói, chờ khi anh đến gần thì Lăng Kiến
Uyên đã đi xa.
“Quả thật là một lão sắc lang, đã có vợ còn nhìn chằm chằm vào em. “
Nghe giọng anh thì thầm mang theo địch ý, Triệu Ngu cười: “Hắn cảm thấy tôi
lớn lên trông giống một người quen lúc trước, đến xác nhận một chút,
chẳng qua là bạn của hắn họ Đường, chứ không phải tôi. “
“Đây là cách tiếp cận điển hình của đàn ông.”
Tiết Tử Ngang nhéo nhéo mặt cô, nhìn cánh môi cô sau khi uống rượu lại càng
thêm hồng nhuận kiều diễm thì nhịn không được mà cúi đầu hôn lên.
Thử một chút lại càng cảm thấy mỹ vị, anh liền không màng đến hoàn cảnh
xung quanh, cứ như vậy giữ lấy đầu cô, từ nông đến sâu, từ nhẹ đến nặng, từng chút một mà hôn cô, cùng cô quấn quýt thật lâu rồi mới lưu luyến
buông ra.
“Buổi tối lên giường lại thu thập em.”
Giúp cô vén sợi tóc sang bên tai, anh lại dặn dò nói: “Tôi đi toilet, ở đây chờ tôi, không được chạy loạn khắp nơi, kẻo lại bị sắc lang theo dõi.”
Triệu Ngu cười nhìn theo anh rời đi, vừa quay đầu lại phát hiện Thương Lục không biết khi nào đã đứng cách cô không xa.
Cô tiếp tục giả vờ không quen biết, xoay đầu không nhìn nhưng anh lại tiến về phía bên này, đứng trước mặt cô, nhìn chằm chằm môi bị hôn đến sưng
của cô và hỏi: “Em thật sự đi theo Tiết Tử Ngang?”
“Thương tổng dường như đã vượt quá giới hạn. “
Giới hạn.
Lời này anh đã từng nói với cô khi cô vô tình dò hỏi chuyện riêng tư của anh.
Giới hạn giữa bọn họ là quy tắc giữa kim chủ và tình nhân mà cả 2 phải tuân theo, không ràng buộc và không cam thiệp lẫn nhau.
Thương Lục ngẩn ra một chút, lại nhanh chóng bình tĩnh nhìn cô: “Tiết Tử Ngang không phải người tốt, đi theo cậu ta em sẽ đau khổ. “
Triệu Ngu cười: “Tôi là dạng người nào, đi theo ai cũng đều như nhau? Dù sao cũng chỉ vì tiền.”
“Nếu em cần tiền, tôi cho em. “
Triệu Ngu buồn cười mà nhìn anh: “Thương tổng đang luyến tiếc tôi sao? Hay là… Anh yêu tôi rồi sao?”
Ánh mắt Thương Lục cứng lại, ngay sau đó lập tức lạnh xuống, sau hai giây
lại nhàn nhạt mở miệng: “Xin lỗi, tối nay tôi uống hơi nhiều.”
Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, khoé môi hơi cong của Triệu Ngu lại nhếch thêm vài phần, có chút châm chọc.
Thương Lục có tham vọng, cô có hận thù, quyết tâm tiến về phía trước cửa bọn họ kiên định hơn bất cứ ai.
Cô và Thương Lục là cùng một loại người, nhưng định sẵn sẽ không đi trên cùng một con đường.