Buổi sáng ngày thứ hai, rèm cửa khẽ lay động vì gió, một vài tia nắng
nhân cơ hội đó mà thi nhau vươn mình vượt qua lớp kính dày đặc của cửa sổ phủ
lên gương mặt đánh thức tôi.
Tôi thức dậy, khẽ đưa tay vươn vai một cái rồi vặn mình,
bỗng nhiên, phía bụng dưới truyền đến một trận căng tức như một dấu hiệu nhắc
nhở tôi rằng, đêm qua... tôi và anh đã cùng trải qua những phút giây ngọt ngào. Khác với những lần gượng ép trước đó, lần này
chúng tôi đã thực sự hòa mình vì nhau mà dâng hiến những gì tốt đẹp nhất!
Hạnh phúc tô điểm trên gương mặt tôi bằng một nụ cười.
Tôi vẫn nhớ, ánh mắt, cử chỉ mà chúng tôi đã trao nhau ngày hôm qua, thật ngọt
ngào làm sao, tình yêu đó như chữa lành mọi vết thương trong trái tim của tôi.
Không ngờ bác sĩ Phong lầy lội lại có những phút giây ngọt ngào và si tình đến
thế, điều đó như đánh gục lớp rào cản vững chắc trong trái tim tôi, biến tôi
thành một cô gái mềm mỏng, nhu mì vì yêu.
Thực ra, tôi đã rất sợ nếu tỉnh dậy mọi chuyện sẽ chỉ
là giấc mơ. Nhưng khi nhìn thấy căn phòng này, nỗi sợ của tôi lập tức tan biến.
Thật may sao khi đây là hiện thực, tôi đã chính thức trở thành một cô công chúa
bước vào cuộc đời của anh. Tự dưng nghĩ vậy thôi mà trong lòng nôn nao đến lạ!
Nhìn sang bên cạnh, chiếc đồng hồ trên bàn đã điểm
tám giờ sáng. Tôi vui vẻ rời giường, tiến đến cái cửa sổ rồi kéo rèm sang một
bên. Ở căn phòng này có một chiếc cửa sổ sát đất to bằng một phần ba căn phòng.
Chiếc rèm được kéo ra, phía dưới là những người giúp việc đang loay hoay chạy
đôn chạy đáo, người thì làm công việc cắt tỉa cây cảnh, người thì bưng bê đồ đạc.
Tôi mỉm cười, cảm giác như mình đúng là một cô công chúa đích thực trong lâu
đài của riêng mình.
Thế nhưng, hạnh phúc đến quá nhanh nên tôi sinh ra
lo sợ. Chuyện của CMH, chuyện của mẹ tôi cứ dồn dập hiện về khiến đầu tôi chồng
chéo nhiều suy nghĩ khác nhau. Nghĩ lại cuộc trò chuyện lần trước, tôi cảm giác
CMH là một kẻ thâm độc, bất chấp thủ đoạn, tôi có cảm giác cô ta sẽ không để
yên cho tôi. Còn người mẹ tham lam của tôi nữa... Rồi còn chuyện gia đình anh
quá giàu, tôi cứ ngỡ anh chỉ là một bác sĩ bình thường, chứ cỡ như thế này thì
tôi không tưởng tượng nổi. Sự chênh lệch giữa gia thế khiến tôi có chút tự ti.
Tôi biết anh là người mạnh mẽ, có chính kiến và không dễ bị chi phối bởi người
khác, anh cũng nói rõ ràng rằng anh sẽ lo cho tôi... Nhưng có nghĩ nữa nghĩ mãi
thì gạo cũng nấu thành cơm rồi, giữa tôi và anh đã có một sự ràng buộc là đứa
con. Vậy nên dù khó khăn thế nào thì chúng tôi cũng phải cố gắng vượt qua, vì
nhau và vì con.
Đang mải suy nghĩ miên man thì đột nhiên cửa phòng
vang lên tiếng gõ cửa, phá tan không gian im ắng. Tôi lập tức rảo bước mở cửa
ra, trước mặt tôi là một cô gái trẻ tuổi, mặc đồng phục giúp việc. Tôi hơi ngạc
nhiên một chút vì gương mặt non nớt của cô ấy, trông cô ấy chỉ chạc tuổi tôi vậy
mà đã đi làm giúp việc rồi ư? Vừa thấy tôi, cô ấy mỉm cười hoạt bát nói:
- Em chào chị, em tên Thu, em là giúp việc mới của
chị ạ. Cậu chủ bảo tầm tám giờ em lên phòng gọi chị dậy để tập Yoga ạ.
Yoga? Tôi biết đây là một phương pháp thiền tịnh,
nhưng nó còn quá xa lạ với một con bé từ nhà quê mới lên thành phố như tôi.
- Chị có lịch tập Yoga từ 8h-9h. Bây giờ em sẽ dẫn
chị xuống bếp ăn nhẹ trước rồi sau đó đi tập Yoga.
Cái Thu vừa nói vừa nắm tay tôi kéo tôi xuống dưới
nhà, cô ấy thao thao bất tuyệt về mấy cái thực đơn dinh dưỡng mà cô ấy nói cho
tôi. Trời đất, người đàn ông của tôi định sắp xếp lại trật tự sinh hoạt trong
cuộc sống của tôi? Có phải đến mức này không vậy trời? Tập yoga thì lên youtube
tìm rồi tập ở phòng riêng cũng được sao cần phải vung tiền thuê hẳn giáo viên về
tập vậy?
Ăn nhẹ một cái bánh mỳ gối và ly sữa, tôi bị Thu
kéo đi tập Yoga, ở đây có một căn phòng riêng để tập thể dục rèn luyện sức khỏe.
Còn có cả mấy cái tạ, rồi mấy cái máy móc tập chạy giống như trong phòng gym vậy,
có lẽ anh thường hay đến đây tập thể thao, bảo sao người anh lại đẹp như vậy.
Giáo viên dạy Yoga bước vào, cô ấy tên là Hà khá
thân thiện nhưng tôi có cảm giác cô ấy hơi "nặng tay" với mình. Buổi
tập đầu tiên khó khăn làm sao, tôi bị chị giáo viên mới "hành hạ" tới
mức cảm tưởng như xương cốt sắp vỡ vụn rồi.
May mà thời gian tập luyện chỉ kéo dài một tiếng, tập
xong, cái Thu lại bắt tôi ăn nguyên một bát phở bò với một ly nước cam. Vì vừa
tập mệt nên tôi cũng sẵn sàng thưởng thức luôn bát phở bò trên bàn, chưa bao giờ
tôi được ở nhà đẹp mà lại ăn ngon như thế này, nghĩ vậy thôi mà vui như mở cờ
trong bụng vậy đó. Con bé bảo tôi sẽ phải tuân thủ quy trình sinh hoạt và ăn uống
nghiêm ngặt như thế này. Hơn nữa, một tuần ba lần sẽ có một kỹ thuật viên đến
mat-xa toàn thân cho tôi.
Vừa nói, cái Thu vừa cho tôi xem chế độ dinh dưỡng
của bà bầu, tôi nhìn thực đơn nhiều món tới nỗi chẳng nhớ nổi. Nào là 7 giờ
sáng, thức dậy thì phải ăn nhẹ một cái bánh mỳ, một ly sữa, tập yoga xong thì
ăn phở bò, nước cam. Bữa trưa thì nào là cá kho, canh bí, tôm rim,...bữa phụ
chiều thì hoa quả, sữa chua. Bữa tối thì súp thịt gà, rồi rau luộc. Chưa kể thế
thực đơn này còn là mỗi ngày một kiểu chứ không lặp lại. Tuần sau sẽ lại là thực
đơn mới. Trời đất! Chưa bao giờ tôi được quan tâm và chăm sóc kỹ càng như thế,
mặc dù đứa con trong bụng tôi mới có hai tuần. Tôi nuốt nước bọt nhìn mà hoa cả
mắt, ăn như thế này để thành heo à?
Tôi quay sang Thu hỏi:
- Đây là Phong làm hả em?
Cái Thu nghe vậy thì nhíu mày bảo:
- Đâu ra, em làm cho chị đấy nhé, cậu Phong dặn em
làm đó, cậu không nhúng tay vào đâu.
Tôi hơi bất ngờ, hình như con bé đang khoe chiến
tích của mình, nhưng mà giúp việc bình thường sao có thể làm ra thực đơn dinh dưỡng
như thế này nhỉ?
- Thu giỏi ghê nhờ, cái này mà cũng biết, chị mù tịt.
Cái Thu thấy tôi khen thì ưỡn ngực ra vỗ:
- Chuyện, em có bằng cử nhân điều dưỡng hẩn hoi cơ
mà.
Tôi đang ăn phở mà suýt sặc, không phải chứ? anh
thuê hẳn cử nhân điều dưỡng làm giúp việc cho tôi cơ á? Ặc, ừ thì tôi quên mất,
anh là đại gia chính hiệu cơ mà...
Được anh chăm sóc như thế này thì thích thật đấy.
Nhưng mà, tôi không quen nhờ vả người khác, từ bé tôi đã sống tự lập. Lần đầu
tiên có người lo lắng và chăm sóc từng chân tơ kẽ tóc như này tự dưng có chút
gượng gạo...
Tôi biết anh không bao giờ muốn tôi khổ và vì
thương tôi nên mới bù đắp tổn thất tinh thần cho tôi. Nhưng tôi nghĩ có thể tôi
không kiếm tiền giỏi bằng anh nhưng cũng nên tự lập kiếm tiền, đủ để nuôi sống
bản thân mình là được. Tôi không muốn bị mẹ anh khinh. Tôi đường đường cũng học
Kinh tế quốc dân cơ mà. Ơ nhưng mà, nhắc đến chuyện đại học, tôi lại quên béng
mất là tôi đang có thai, đến lúc cái thai lớn dần lớn dần thì tôi đi học kiểu
gì đây?
Ôi trời!
Tôi cắn môi suy nghĩ, cái Thu tinh ý bắt được suy
nghĩ trên gương mặt tôi. Cô ấy nói: