Thẩm Tòng Lễ từ trên giường lộn nhào xuống đất, y
phục chưa kịp cầm theo, nhìn người trên giường sắc mặt ửng đỏ, mồ hôi
lạnh túa ra khỏi trán hắn, chảy dài xuống.
Sao lại là nàng, không phải Tô Uyển Linh sao?
Trưởng công chúa nghe tiếng động, nhướng mày, ra hiệu cho ma ma bên
cạnh, ma ma nọ vội vã đi vào trong phòng, thấy người nằm trên giường,
cũng sợ đến hai mắt trợn ngược, nhưng bà không dám la lên, chỉ bụm miệng lảo đảo chạy ra, Văn Xương thấy Khấu ma ma hớt hải, trong lòng có vài
phần lo nghĩ, chẳng lẽ người bên trong không phải Tô Uyển Linh?
– Hóa ra mọi người đều ở đây cả à, làm ta phải đi tìm- Một giọng nói
trong trẻo trong vườn mai truyền đến, mọi người đều quay đầu, chỉ thấy
nữ tử mặc váy dài bằng gấm màu lam nhạt đứng bên dưới rừng hoa mai đỏ
rực, gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đầu cành, đôi má hồng hào, cặp
mắt như hồ thu phẳng lặng, môi đỏ như son, hệt như bức tranh mỹ nhân
hồng mai.
Mà đứng bên cạnh mỹ nhân là công tử áo gấm xanh nhạt, công tử tuấn tú phóng khoáng, hai người đứng cạnh nhau, đúng là hài hòa đến lạ, hệt như một đôi tài tử giai nhân, chính là Tô Uyển Linh và Tạ nhị công tử.
Dương Dung trong lòng đau xót, quay mặt đi.
– Tô Uyển Linh, sao ngươi lại ở đây?- Trưởng công chúa Văn Xương quay đầu lại, trông thấy đôi kim đồng ngọc nữ Tạ Phương Tung và Tô Uyển Linh đứng trên lối mòn rải đá xanh, trong mắt kinh ngạc tột độ, Tô Uyển Linh ở đây, vậy người bên trong là ai?
Khấu ma ma bước tới, khẽ nói vào tai Văn Xương:
– Trưởng công chúa, nữ nhân bên trong là Trường Dương quận chúa, Nhiếp Tịnh Xu.
Cái gì?
Sao lại là Nhiếp Tịnh Xu? Mấy người này làm việc sao vậy, không phân
biệt được Trường Dương quận chúa và Tô Uyển Linh ư? Sao lại bắt nhầm
người rồi?
Khấu ma ma bị ánh mắt giết người của Văn Xương làm tim đập nhanh, cho dù là ngày mùa đông, cũng đổ mồ hôi lạnh, bà quả thực tìm đúng Tô Uyển
Linh mà, còn tận mắt nhìn thấy hộ vệ khiêng nàng đang ngất đi vào trong
phòng, chớp mắt sao lại biến thành người khác, còn là người đó nữa, là
nữ nhi mà Tấn Dương Vương yêu thương nhất, Trường Dương quận chúa.
Còn người bị đánh thuốc mê giờ đang êm đẹp đứng ở kia, giọng điệu thản nhiên:
– Vườn mai của phủ trưởng công chúa quá rộng lớn, hoa mai lại nở đẹp
như vậy, tiểu nữ nhất thời ngắm đến say mê nên lạc đường, nếu không phải gặp được Tạ nhị công tử, giờ chắc còn đang lạc trong vườn.
Văn Xương tức đến nghiến răng:
– Hai người có duyên thật nhỉ!
Mưu kế họ tỉ tỉ sắp đặt, chính là muốn hủy đi sự trong sạch của Tô Uyển Linh.
Nhị hoàng tử muốn cưới Tô Uyển Linh làm trắc phi, nhưng không cần
nghĩ cũng biết, Tô gia sẽ không đồng ý, Thục phi cũng sẽ không đồng ý,
mà Thục phi không chịu chính là Hoàng thượng cũng sẽ không chịu. Nhưng
nếu Tô Uyển Linh không còn trong trắng, thì lại là chuyện khác.
Thẩm Tòng Lễ này, chỉ là con thứ của dòng thứ trong Thẩm gia, tham
tài háo sắc, không có sở trường gì, xảy ra chuyện xấu hổ này, phủ Thượng thư chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, cũng sẽ không gả con gái cho Thẩm
Tòng Lễ, làm ầm lên đến cuối cùng cũng chỉ có thể trảm Thẩm Tòng Lễ này, Tô Uyển Linh cũng chỉ có thể quy y cửa Phật. Nhưng nếu đến lúc đó Nhị
hoàng tử ra mặt, tỏ ý muốn cưới Tô Uyển Linh làm trắc phi, để cho cả hai nhà đều vui, con người Tô Hoài Viễn đương nhiên sẽ biết con đường này
là con đường tốt nhất.
Nữ nhân ấy mà, kiểu gì cũng sẽ có ấn tượng tốt với nam nhân đang lúc
nguy nan nhất lại ra tay cứu giúp mình, tiểu thư Dương gia kia chẳng
phải cũng vì nguyên nhân này mà theo đuổi Tạ Phương Tung, ầm ỹ đến nỗi
ai nấy cũng biết đó sao. Nhị hoàng tử không để tâm nàng đã mất trong
sạch, còn tình nguyện cưới nàng, ân tình như thế, Tô Uyển Linh là nữ
nhân, chắc chắc sẽ một lòng chung thủy với Nhị hoàng tử, thời gian lâu
dài, thay vì trơ mắt nhìn tỷ tỷ mình trở thành một người trên vạn người, chi bằng tìm mọi cách biến bản thân thành người trên vạn người.
Đến lúc đó hai chị em trở mặt, thì phải xem phủ Thượng thư là tình
nguyện bí quá hóa liều đi theo con đường trắc trở kia, hay là tình
nguyện lên con thuyền lớn của Nhị hoàng tử.
Chỉ là không ngờ, mưu kế các nàng vạch ra tỉ mỉ như thế, đến cuối cùng lại xảy ra sơ suất.
Nhiếp Tịnh Xu không phải người ngoài, nàng là đích nữ của Tấn Dương
Vương mà Hoàng thượng tín nhiệm nhất, chuyện này mà truyền ra ngoài, Tấn Dương Vương sẽ không nhượng bộ, Hoàng thượng vì xoa dịu Tấn Dương Vương sẽ tức giận, chắc chắn hạ chỉ tra rõ, đến lúc đó không phải để Nhị
hoàng tử cưới nàng ta làm trắc phi là xong.
Chuyện này không thể làm lớn, người ở bên trong là ai cũng không thể để mọi người thấy được.
– Người đâu, mời các vị công tử tiểu thư quay trở về Mai Cư nghỉ
ngơi- Văn Xương tính toán lập tức ra lệnh, Khấu ma ma nhận lệnh liền gọi thị vệ.
– Các vị quý nhân, mời đi theo lão nô trở về.
Đám người còn định xem náo nhiệt, người ở bên trong không phải Tô
Uyển Linh thì là ai? Thế nhưng trưởng công chúa hạ lệnh, ngay cả thị vệ
cũng tới, họ không tiện ở lại đây, chỉ có thể theo Khấu ma ma trở về.
Tô Linh nhìn căn phòng nhỏ kia, mắt u ám, đuôi mắt dường như cảm giác được có người đang nhìn cô, cô dời mắt sang, hóa ra là trưởng công chúa Văn Xương, sắc mặt nàng ta sâu lắng, mày nhíu chặt, ánh sáng trong mắt
như thể muốn ăn người, Tô Linh xa xa mỉm cười với trưởng công chúa, nói
với Tạ nhị bên cạnh:
– Tạ nhị công tử, xem ra không muốn để chúng ta xem tuồng vui rồi, chúng ta đi thôi.
Hai người vừa quay đi, trong căn phòng dán giấy đen kia bỗng nhiên truyền ra tiếng ré lên:
– Á…! Ngươi là ai? Sao ngươi dám, sao lại dám, bổn quận chúa phải giết chết ngươi, phải giết ngươi!
Đám người chưa đi được mấy bước, nghe động tĩnh bèn quay đầu, biểu
cảm trên mặt khác nhau, có kinh ngạc có hoảng hốt có cười cợt, hôm nay
trên đại hội thưởng mai, người tự xưng là quận chúa có ai chứ, liếc qua
là thấy, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cười một tiếng, ngầm hiểu ý nhau.
Thẩm Tòng Lễ ngồi sụp xuống đất, thấy Nhiếp Tịnh Xu trên giường từ từ tỉnh lại, mắt nhìn xuống người mình, rồi điên cuồng nhảy xuống giường,
các hộ vệ đứng gác vì để tránh hiềm nghi nên đứng xoay mặt ra ngoài,
đúng lúc cho Nhiếp Tịnh Xu tận dụng cơ hội, nàng rút kiếm bên hông thị
vệ ra, nhắm thẳng hướng Thẩm Tòng Lễ chém xuống.
Thẩm Tòng Lễ nhìn lưỡi kiếm dài kia, sợ đến nỗi đứng lên bỏ chạy, Văn Xương vừa thấy tình hình không ổn, bị giật mình một thoáng, sau mới hạ
lệnh:
– Chặn hắn lại cho ta, không được để hắn chạy ra khỏi cánh cửa này.
Hai thị vệ lập tức chặn đường Thẩm Tòng Lễ lại, hắn thấy không thể
trốn được, đành hoảng sợ quay đầu, đúng lúc bị Nhiếp Tịnh Xu đâm một
nhát xuyên tim, Thẩm Tòng Lễ mở to mắt không cam lòng, không kịp nói câu gì, hộc ngụm máu tươi, máu nóng phụt ra dính đầy mặt Nhiếp Tịnh Xu, vết máu loang lổ trên mặt nàng, khiến nàng trông vừa tuyệt vọng vừa ngoan
độc.
– Á!- Đám người không thấy Nhiếp Tịnh Xu bên trong, chỉ thấy lưỡi
kiếm dính máu đâm xuyên qua người nam tử nọ, máu tươi theo mũi kiếm lạnh lẽo nhỏ giọt xuống đất, có người nhát gan, trực tiếp ngất đi.