Lầu ba Tần Lâu, đây chính là một nơi thần bí, bình thường khách nhân
xuất chúng thế nào cũng không được đi vào, khách nhân đã vào rồi lại
không muốn ra, nghe nói bên trong có một vị hoa khôi nương tử mỹ mạo như tiên nữ trên trời, đẹp đến rung động, lại khéo hiểu lòng người, người
người xưng tụng là Giải Ngữ Hoa Kính Dương, ai cũng vung tiền để được
gặp hoa khôi này, lại không có duyên nhìn thấy, bởi vì vị hoa khôi này
vô cùng kiêu ngạo, chẳng sợ quyền thế, người nào cũng dám đắc tội, nếu
không được nàng nhìn trúng, bất luận là bỏ ra bao nhiêu tiền, nàng cũng
không muốn gặp.
– Sở Sở cô nương hôm nay đã có khách, không tiện gặp khách khác, hẹn
Tạ nhị công tử ngày khác vậy- Tú bà đi đến trước mặt Tạ Phương Tung,
ngoắc hai tiểu cô nương- Đây là Xuân Hoa và Thu Nguyệt, vừa mới tới
thôi, Tạ nhị công tử nhất định sẽ thích.
Trương Nhạc Khang nhìn hay cô nương yêu kiều này, hoàn toàn khác hẳn
các cô nương thấy khách liền nhào vào khác, trên mặt đầy vẻ căng thẳng
và lạnh nhạt, trông vô cùng non nớt, nghĩ đến tú bà nói không sai, thế
là vỗ vai Tạ nhị công tử nói:
– Tạ nhị công tử à, hai cô nương kia ta thấy không tệ đâu, chi bằng
chọn hai người họ đi, quy tắc lầu ba của Tần Lâu này huynh cũng biết mà, một ngày chỉ tiếp một vị khách, hơn nữa nhất định phải được hoa khôi
nương tử gật đầu mới được đi lên, ngộ nhỡ người ta không nhìn trúng Tạ
nhị công tử, chẳng phải mất mặt quá sao.
Tạ Phương Tung hất tay hắn ra, quắc mắt nhìn tú bà:
– Nếu hôm nay bổn công tử nhất định phải lên đó thì sao?
Tú bà kinh doanh Tần Lâu mấy chục năm, có sóng to gió lớn nào chưa
thấy qua, có khách nhân tôn quý nào chưa tiếp qua, nếu không phải trên
đó có người, bà cũng không thể đập một gậy này xuống chân các quý nhân
trong thành Kính Dương này, nghe vậy liền thu hồi nụ cười nhiệt tình
trên mặt, chậm rãi nói:
– Tạ nhị công tử đừng làm nô gia khó xử, nếu thật sự làm loạn, thể
diện của ai cũng mất hết, mặt mũi nô gia mất là chuyện nhỏ, Tạ nhị công
tử ném thể diện là chuyện lớn, Sở Sở cô nương của chúng qua quả thực
đang có khách, Tạ nhị công tử hôm nay ở lầu hai này vui vẻ một phen đi,
cô nương ở lầu hai của chúng ta cũng là cực phẩm đó.
Trương Nhạc Khang nghe thế liền kéo tay Tạ Phương Tung:
– Này Tạ nhị công tử, huynh tuyệt đối đừng làm lớn chuyện, nếu loạn
lên thật, cha huynh biết, cha ta biết, sẽ lột da chúng ta ra đó, hôm nay chấp nhận ở lầu hai này đi, hai cô nương mới đến này rất tốt, dáng dấp
tươi non mọng nước, có biết đánh đàn không?
– Bẩm công tử, nô tỳ biết đàn tì bà- Xuân Hoa ngượng ngùng đáp.
– Tì bà rất tốt, là nhạc cụ mới mẻ, nghe nói từ Tề quốc lưu truyền
sang, cô nương nước Lê chúng ta không mấy ai biết đàn, vậy thì hai nàng
đi- Trương Nhạc Khang hai mắt tỏa sáng.
Trương Nhạc Khang không nói thêm, kéo Tạ Phương Tung đi tiếp, tảng đá trong lòng Chúc ma ma như rơi xuống, mau chóng đi trước dẫn đường:
– Hai vị công tử, mời đi lối này.
Tạ Phương Tung quay đầu nhìn lên lầu ba, lông mày khẽ chau lại, cuối
cùng vẫn thu hồi ánh mắt, sắp đến trước cửa phòng, lại dừng bước:
– Huynh vào trước đi, bổn công tử đi “giải quyết” một chút.
Trương Nhạc Khang im lặng, vẫn còn chưa uống rượu, đã muốn đi tiểu tiện rồi, Tạ nhị công tử này không được nha, hắn khoát tay:
– Vậy huynh mau đi đi, ta đi nghe Xuân Hoa cô nương đàn tì bà hát khúc trước.
Tạ Phương Tung lui ra, bước chân rẽ ngang, men theo hành lang mà đi,
vừa đi vừa nghe ngóng động tĩnh bên trong, thính lực của hắn vô cùng
tốt, cửa sổ Tần Lâu lại chỉ dùng một lớp giấy dán lên, cản gió thôi, âm
thanh oanh ca yến hót nô đùa ầm ỹ bên trong chẳng che giấu được chút
nào.
Tạ Phương Tung đi thăm dò một vòng, đến trước cửa phòng treo tên Đinh Hương cô nương liền dừng lại, nghe cô nương bên trong thỏ thẻ nói:
– Công tử, ngài uống say rồi.
– Say? Ông đây chỉ mới… mới bắt đầu uống thôi, sao… sao lại say được, nào… nào đến đây- Nam nhân nói chuyện không lưu loát, rõ ràng tửu lượng quá kém, Tạ Phương Tung chọc một lỗ thủng trên cửa sổ giấy, thấy nam tử nọ được Đinh Hương cô nương dìu lên giường, bước chân rõ ràng đã liêu
xiêu.
– Công tử, nô gia đỡ ngài lên giường nghỉ ngơi.
– Được! Được!
Tạ Phương Tung nhíu mày nhìn thấy một trận y phục bay tán loạn được
ném ra khỏi chiếc màn đóng chặt, hắn cong môi cười một tiếng, ngó quanh
một vòng, nhân lúc không có ai, nhẹ tay đẩy cửa đi vào, tiếng động phía
sau tấm màn khá lớn, quả nhiên không ai phát giác.
***
Quy công* trông thấy Dương Dung tức giận xông đến, lông mày nhảy
dựng, thầm than không ổn, vị chủ nhân này sao lại tới đây? Nữ tử kinh
thành này, còn chưa từng thấy nữ tử nào chưa thành thân lại mạnh mẽ như
cô ta, đừng nói Tạ nhị công tử không dám cưới về nhà, mà cả hắn cũng
không dám lấy về, cái này làm gì mà cưới vợ chứ, cưới cọp cái còn tốt
hơn.
*Quy công: nam nhân làm tạp dịch trong kỷ viện.
Giờ này các cô nương đều đã tiếp khách, bên trong có rất nhiều khách
quý, nếu xung đột mọi người cũng không tốt, quy công mau chạy tới ngăn
cản:
– Dương đại tiểu thư, Tạ công tử không có đến Tần Lâu, tiểu thư đừng làm loạn.
– Cút sang một bên cho ta, bổn cô nương tận mắt thấy hắn vào đây, vậy mà ngươi lại nói láo, Tạ Phương Tung, ngươi ra đây cho ta!- Dương Dung
đẩy tên quy công đang cản đường ra, đùng đùng xông lên lầu, thấy cánh
cửa nào liền đá văng cánh cửa đó, tìm không thấy một phòng lại sang
phòng khác, nhất thời làm lầu hai rối loạn, tiếng mắng chửi không ngừng.
– Tạ Phương Tung, ngươi ra đây cho ta- Dương Dung liên tiếp đạp cửa
bốn năm gian phòng, rốt cục đến gian thứ sáu, cô đã nhìn thấy người
quen, Trương Nhạc Khang đang uống rượu nghe hát thảnh thơi hưởng lạc,
bỗng nhiên rầm một tiếng, Dương đại tiểu thư xuất hiện, hai tiểu cô
nương Xuân Hoa Thu Nguyệt hoảng sợ nấp ra sau lưng Trương Nhạc Khang,
bản thân Trương Nhạc Khang cũng bị hoảng hồn, sợ đến sặc rượu, không
ngừng ho khan, còn chưa kịp nói gì, cổ áo đã bị người ta xách lên.
– Nói, Tạ Phương Tung đang ở đâu?
Dương Dung dáng người thấp bé, khí lực lại không hề nhỏ, níu lấy nam
nhi thân cao bảy thước như Trương Nhạc Khang mà không tốn chút công sức
nào, ngược lại là Trương Nhạc Khang, vốn bởi vì sặc rượu, bây giờ lại bị người ta túm cổ áo, bị ngạt đến mặt đỏ bừng, ánh mắt hắn rơi vào Mạnh
Dung đứng sau lưng Dương Dung, xin tha:
– Mạnh Dung, nhanh, giúp ta kéo nàng ra, nữ nhân này điên rồi.
Mạnh Dung do dự, Dương Dung trừng mắt với hắn một cái, hắn lập tức
không dám nhúc nhích, Trương Nhạc Khang thầm mắng một tiếng, khổ sở nói:
– Được được được, ta nói, Tạ nhị công tử nghe thấy động tĩnh, còn dám nấn ná ở lại đây sao, trong Tần Lâu này có người nào mà không biết Tạ
nhị công tử sợ Dương đại tiểu thư, tiểu thư làm ơn thương xót, thả ta ra đi, nhiều người nhìn như thế mà.
Trương Nhạc Khang nghiêng mắt nhìn ra cửa sổ, Dương Dung nhìn theo
mắt hắn, thấy cửa sổ rộng mở, gió nhè nhẹ thổi vào, không khỏi giận dữ
hất Trương Nhạc Khang ra, bước nhanh đến cửa sổ nhìn quanh, bên ngoài là một con ngõ nhỏ, ngõ trống không, làm gì có bóng dáng của Tạ Phương
Tung.
– Coi như hắn nhanh chân- Dương Dung tiếc hận vỗ bệ cửa sổ, quay đầu
hung tợn nhìn Trương Nhạc Khang, nói- Ta cảnh cáo ngươi, lần sau còn dám dẫn hắn đến cái nơi bẩn thỉu xấu xa này nữa, bổn cô nương tuyệt đối sẽ
không buông tha cho ngươi.
Trương Nhạc Khang oan ức quá, rõ ràng là Tạ nhị công tử rủ rê hắn,
nhưng Dương đại tiểu thư hung thần ác sát nhìn hắn thế này, hắn nào dám
phản bác, chỉ có thể gật đầu, giơ hai ngón tay lên thề:
– Lần sau ta không dám nữa.
– Xem như ngươi thức thời- Dương Dung nghe được câu trả lời vừa lòng, dẫn theo Mạnh Dung đi ra ngoài, Mạnh Dung lại đứng yên bất động, ánh
mắt sắc bén nhìn ra bệ cửa sổ tối đen như mực, Dương Dung thấy hắn không nhúc nhích, không khỏi nói- Mạnh đầu gỗ, đi thôi, huynh nhìn ra cửa sổ
làm gì?
Tạ Phương Tung đang treo người lơ lửng dưới bệ cửa sổ nghiến răng,
tên Mạnh Dung này, đúng là khó đối phó, rõ ràng động tác của hắn đã rất
nhẹ rồi, lại còn bị hắn ta phát hiện ra, công phu của tiểu tử này đúng
là đáng sợ mà.