Dương thị hậm hực bỏ đi, Chu thị nhu nhuận hơn, miễn cưỡng hành lễ, mới dẫn theo đám người Tam phòng quay về.
Tô Uyển Trí đi theo sau đám người, nhìn theo bóng lưng Tô Uyển Linh, như có điều suy nghĩ.
Đoàn người đi tới Phúc Thọ Đường, lão thái thái chật vật ngồi xuống ghế
chủ, Tô Hoài Viễn là đứa con hiếu thảo, thấy thế liền tiến lên đỡ:
– Mẫu thân, chân người không sao chứ, hay là tìm đại phu đến xem?
– Không sao, chỉ là bệnh cũ. Hoài Viễn, mấy hôm nay con vào cung lên
triều, trên triều đình có chuyện gì xảy ra không? Thái hậu nương nương
chưa từng vì chuyện nhỏ đó mà khó dễ phủ Thượng thư chúng ta, chuyện này khác thường tất có điều lạ, trong cung đã có chuyện gì?- Lão thái thái
tuổi tác dù cao, tâm tư vẫn rất linh hoạt, chuyện năm đó, bà cũng nghe
được ít nhiều, Nguyên phi này, cũng là bà nhìn đến trưởng thành.
Tô Hoài Viễn nghĩ nghĩ, ngoại trừ Hoàng đế dốc toàn lực trừng trị tham
quan ô lại, chuyện khác không có dị thường, ông thân là Lại bộ Thượng
thư, môn sinh khắp thiên hạ, mặc dù cũng thu chút bạc, nhưng ông đã
khuyên bảo người dưới, phải tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, chỉ cần không có
chứng cứ, liền không tra được đến ông, thế là ông lắc đầu nói:
– Trên triều không có gì khác thường, về phần trong cung, Thục phi nương nương không truyền lời ra, mặc dù con là phụ thân, nhưng cũng là ngoại
thần, không thể tùy tiện vào cung, không thể nào dò xét.
– Uyển Khanh thông minh lanh lợi, sẽ không để Thái hậu và Thần quý phi
nắm được nhược điểm gì, trong cung không truyền tin ra, hẳn là tin tốt,
chỉ là Thái hậu đột nhiên làm khó, nhất định là có nguyên nhân, không
thể chủ quan. Từ thị, cô cầm lệnh bài tiến cung đi, thăm hỏi Thục phi
nương nương- Tô lão thái thái rất yên tâm về trưởng tôn nữ Tô Uyển Khanh này, nhưng vẫn lờ mờ có chút bất an.
Từ thị cũng biết chuyện này không thể xem thường, liền nói:
– Con dâu đi ngay.
Từ thị vội vàng ra cửa, ánh mắt lão thái thái rơi vào người Tô Linh:
– Linh nhi, con qua đây.
Tô Linh ngoan ngoãn đi qua.
Tô lão thái thái nhìn cô trên dưới một lượt, đôi mắt hơi đục lóe ra ánh
sáng tinh tường mà ở tuổi này mới có, đứa nhỏ này đột nhiên trưởng thành trầm ổn như vậy, quả thực nằm ngoài dự liệu của bà, chuyện hôm nay, nếu cô vẫn như xưa kiêu căng hống hách không biết tôn ti lễ nghĩa lên tiếng chống đối, e rằng Lưu công công sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
– Con đó trở về từ cõi chết, quả nhiên trầm ổn hơn hẳn, chuyện hôm nay,
con ứng đối chừng mực, vậy mới giống tiểu thư con vợ cả phủ Thượng thư
chứ. Đến cùng là chị em ruột, tỷ tỷ con cẩn thận ổn trọng như vậy, người làm muội muội như con đương nhiên sẽ không kém, chỉ là bây giờ đang vào thời buổi rối ren, mưa gió nổi lên, con cứ ngoan ngoãn ở trong phủ,
đừng đến thư viện nữa.
Tô Hoài Viễn cũng gật đầu, hôm nay hành động của nha đầu này đúng là
mười phần đúng mực, làm người khác vui mừng, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của đích nữ rồi. Nhưng lỡ như cô chỉ là nhất thời hiểu chuyện, cả
ngày ở bên ngoài lại gây ra chuyện gì, thì coi như xong.
Vừa rồi Lưu công công không phải cố ý kích tướng để cô nổi giận hay sao? Cùng với chuyện để cô ở bên ngoài gây sự thị phi, mất công thêm việc,
chi bằng nhốt ở trong nhà dạy dỗ.
– Tổ mẫu con nói đúng đó, con ngoan ngoãn ở nhà, đừng đến thư viện nữa,
có nữ nhi nhà nào suốt ngày múa đao lộng thương chứ, đã hủy hôn rồi, thì nên thận trọng chọn rể, con cứ ở nhà, tu thân dưỡng tính.
Lửa cháy đến nơi rồi còn ở đó chọn rể.
Cô không đến thư viện, chẳng phải không được ra ngoài sao, chỉ dựa vào
một tên thái giám đã có thể phát hiện được hướng gió không đúng rồi,
cũng coi như là rất lợi hại, nhưng phát hiện thì làm được gì, các người
có thể phát giác ra sau ba tháng nữa phủ Thượng thư sẽ bị xử trảm cả nhà không?
Chưa tới mấy hôm, Lại bộ Thị lang Hà Thành Nguyên sẽ bị điều tra ra
chuyện mua bán quan viên tham ô nhận hối lộ một ngàn vạn lượng bạc
trắng, sổ sách cũng bị tịch thu điều tra, đến lúc đó Hoàng đế tức giận,
Tô Hoài Viễn bị cách chức, Thục phi bị trách phạt, hết thảy không còn
kịp nữa. Cô nhất định phải nghĩ cách ngăn cản, thế nhưng cô lại không
thể nói rõ ra, nếu Tô lão thái thái và Tô Hoài Viễn chất vấn cô thì phải làm sao, cô cũng không thể nói các người là do ta viết ra mà.
Hà Thành Nguyên là bị người ta tố giác, cô không thể thay đổi chuyện
này, nhưng thứ liên lụy đến phủ Thượng thư là sổ sách kia, nếu cô có thể lấy được sổ sách trước khi Sở Bạch có được nó, thì chắc chắn sẽ có
đường lui.
– Tô mẫu, phụ thân, Linh nhi nhất định sẽ chú ý cẩn thận, tuyệt đối sẽ
không phạm sai lầm, mọi người cứ để con tiếp tục đến thư viện đi.
– Không được, con cứ ở lại Ngọc Trà Viện, không được đi đâu hết- Tô Hoài Viễn xụ mặt, trực tiếp từ chối.
***
Cung Thọ Xương.
Thái hậu nương nương nửa tựa nên ghế mềm, cung trang màu nâu đậm thêu
hoa phù dung quý phái, trên đầu vì nhàn rỗi nên không đeo đồ trang sức
nặng nề gì, chỉ cài cây trâm phượng, phượng hoàng sinh động như thật,
bảo thạch bảy màu tỏa ra ánh sáng lung linh, không mất hoa mỹ. Gương mặt được bảo dưỡng thỏa đáng chỉ có mấy nếp nhăn nhạt, đôi mắt phượng nhẹ
nhàng khép hờ, cung nhân hầu hạ động tác êm ái, không dám phát ra chút
tiếng vang nào.
Đại cung nữ Xuân Kiều nhẹ nhàng tiến đến, nhỏ giọng nói mấy câu vào tai ma ma.
Lý ma ma nhíu mày, đến gần cạnh Thái hậu nương nương:
– Nương nương, Lại bộ Thượng thư phu nhân Từ thị tiến cung.
Thái hậu nương nương mở mắt ra, một đôi mắt phượng sáng rực y hệt trưởng công chúa Văn Xương bắn ra bốn phía, chậm rãi cất lời:
– Chỉ là khẩu dụ từ hôn thôi mà, cũng đáng được ả lo lắng tiến cung như thế à? Mà Lưu Toàn có nói gì không nên nói không?
Lý ma ma muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ một chút vẫn nói:
– Trước khi Lưu công công xuất cung, Thần quý phi có triệu kiến hắn.
Thái hậu ngồi thẳng người dậy, vẻ tức giận hiện lên đáy mắt âm trầm:
– Thần quý phi này, thành sự không có bại sự có thừa, đã nhiều năm như
vậy, thật sự chẳng có chút tiến bộ nào, không giữ được bình tĩnh, dùng
nhiều thủ đoạn, cũng không thể khiến Tô gia tổn hại chút nào, nhiều lắm
cũng chỉ khó xử một lần, ác mồm ác miệng, có ích gì, ngược lại chỉ đánh
cỏ động rắn- Thái hậu dừng một chút, tiếp tục nói- Lưu Toàn cũng đã già, lại nghe theo Thần quý phi làm xằng bậy, là hắn già cả nên hồ đồ rồi,
để hắn về quê dưỡng lão đi.
Lý ma ma có giao tình với Lưu Toàn, nhưng biết Thái hậu đang giận nên không tiện cầu xin, chỉ nói:
– Quý phi nương nương cũng là nhất thời nóng vội, cũng may Tô thượng thư dù tỉnh táo, nhưng không biết người đã biết chuyện này, coi như Từ thị
có đến hỏi Thục phi, cũng không hỏi được gì, Thần quý phi vì muốn trút
giận thôi, người đừng quá để tâm. Tâm tính Thần quý phi người cũng biết
mà, luôn luôn như thế, nên vẫn cần cô mẫu như người mưu tính thay quý
phi ấy sao?
Sắc mặt Thái hậu hòa hoãn chút, hừ lạnh:
– Nếu không phải lúc trước con vợ cả của Triệu gia ở độ tuổi vãn bối chỉ có mỗi mình nó, ai gia cũng sẽ không đưa nó tiến cung, đâu ngờ nó là
đứa vụng về, dạy dỗ lâu như vậy, ngoài mặt thì khiêm tốn hòa thuận, quay đầu liền quên, tính nết cẩu thả, nếu không phải nó sinh ra được Nhị
hoàng tử, đứa nhỏ kia cũng coi như nhân tài, ai gia cũng lười để ý đến
nó.
– Đúng vậy, chẳng phải nhờ có người sao? Chỉ là nương nương, Thục phi
này không thể so với Nguyên phi, ân sủng hiện nay còn cao hơn cả Nguyên
phi năm đó, người tính xử lý Tô gia thế nào?- Lý ma ma bưng chén trà lên cho Thái hậu, Thái hậu xua tay không nhận.
– Hai năm trước chiến sự liên miên, Hoàng đế dốc sức đề xướng tiết kiệm, lại quyết đoán trừng trị tham ô, vì lưu lại danh hào minh quân, không
chịu tăng thu thuế má, khiến bản thân sứt đầu mẻ trán, một Hoàng đế, cả
ngày phát rầu vì bạc, Thục phi vì phối hợp với Hoàng đế, ngay cả đồ
trang sức cũng không đeo, sao không thu được lòng đế quân chứ. Ngươi nói xem nếu người ở Hoàng Thành Tư tra ra được Tô Hoài Viễn có liên quan
đến tham ô, Hoàng đế có tiếp tục sủng ái nàng ta không?