Lưu công công lúc nãy từ ngữ quát nạt cũng phải nghĩ
kỹ, nào biết Tô Uyển Linh không chỉ không lên tiếng chống đối, mà lại
tỉnh táo như thế, nói chuyện kín kẽ, nhất thời ông không biết phải tiếp
tục thế nào.
Tô gia Tam nha đầu này, có vẻ như biến thành người khác, trầm ổn cẩn trọng như vậy, không giống nàng ta.
Vậy không dễ rồi, Thái hậu nghe phong thanh, Hoàng đế có lòng muốn
lập Bát hoàng tử làm Thái tử, thậm chí ngay cả danh tự cũng định thêm
vào chữ “Tắc” của giang sơn xã tắc, vinh sủng đặc biệt này, chỉ có thể
sánh với Nguyên phi và Ngũ hoàng tử năm đó, Thái hậu nương nương bỏ thời gian chuẩn bị khá lâu, lật đổ Nguyên phi, không ngờ mấy chục năm sau,
lại xuất hiện một Thục phi, mà Thục phi cùng phủ Thượng thư hậu thuẫn
của nàng ta, đều do một tay Thái hậu đề bạt lên.
Thái hậu nương nương làm sao không giận, phật châu trong tay cũng bị xé đứt.
Bấy giờ danh tiếng Thục phi đang thịnh, ở trước mặt Hoàng đế giả vờ
yếu đuối thiện lương, dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, lại đề phòng
cẩn thận khắp nơi trong hậu cung, để nương nương không nắm được chút sai lầm nào. Thần quý phi khí độ nhỏ nhen, tùy tiện tìm đại một lý do xử
phạt nàng ta một chút, Hoàng đế liền nổi giận, Thần quý phi không có
cách bắt nàng, chỉ đành ra tay từ trong phủ Thượng thư.
Thục phi này hành sự cẩn thận, nhưng Tô Uyển Linh thì không.
Nữ tử này đứng núi này trông núi nọ, không biết liêm sỉ, có hôn ước
còn mơ tưởng làm Tam hoàng tử phi, nhưng có tấm gương trưởng công chúa
Văn Xương trước đây, Hoàng đế liền dễ dàng tha thứ rộng lượng nàng ta,
Thái hậu nương nương cũng không tiện nói gì, nhưng nếu nàng ta chống đối Thái hậu, vậy đây không phải chuyện nhỏ, mạo phạm thiên uy hoàng gia,
đây chính là tội bất kính.
Thần quý phi bảo ông đích thân đến đây, chỉ là sợ tiểu thái giám khác không chèn ép được lão hồ ly Tô Hoài Viễn này, thế nhưng nha đầu Tô
Uyển Linh lại không lên đài, thì vở diễn này làm sao hát tiếp được nữa?
Tốt xấu gì ông cũng đã hầu hạ mấy chục năm bên cạnh Thái hậu, hạng
người gì mà chưa từng thấy qua, nha đầu này chắc được Tô Hoài Viễn
khuyên bảo, cho nên giờ vờ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng giả được nhất
thời không giả được cả đời, dù sao, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời,
tính tình một người sao có thể bất thường thay đổi đến triệt để như thế.
– Xảo ngôn thiện biện, không nghe dạy dỗ, cũng không biết tội, thì cứ quỳ ở đó đi, quỳ lúc nào biết tội thì sẽ tuyên chỉ- Lão công công hừ
lạnh, sai tiểu thái giám đi cùng mang ghế đến, ngồi ngay trước cửa đại
sảnh nhìn cả nhà quỳ gối.
Trời sang đông đã có chút rét lạnh, có lẽ mấy hôm nay có mưa, trên
đất còn hơi ẩm ướt, đầu gối quỳ xuống gạch xanh bên trên lờ mờ truyền
đến hơi lạnh lẽo, Tô Linh trẻ khỏe mạnh còn có thể cảm nhận được rét
lạnh, càng đừng nói đến Tô lão thái thái, Tô Linh nhìn bà, cơ thể dường
như sắp không chịu nổi.
Tô Linh không đợi Tô Hoài Viên quay đầu ra hiệu, đã dập đầu nói:
– Dân nữ vì tham gia tuyển chọn của trưởng công chúa điện hạ đấu võ
mà bị trọng thương, thái y cũng đến xem qua, lời tuy là thế, nhưng ý chỉ của Thái hậu nương nương đến, dân nữ đến muộn thì dân nữ chịu tội, công công cứ trách phạt là được, chỉ là phụ mẫu và tổ mẫu của dân nữ tuổi
tác đã cao, vì dân nữ mà bị liên lụy, nếu có gì bất trắc, dân nữ chết
muôn lần cũng khó chuộc tội lỗi, mong công công khoan hồng đại lượng,
trách phạt một mình dân nữ thôi.
Tô Hoài Viễn vô cùng hài lòng, đứa con gái này ở thời khắc mấu chốt
cũng có chút đầu óc rồi, dường như trong một đêm đã trưởng thành hơn,
còn có thêm vài phần hiếu thảo, nghĩ đến bình thường ông hiếm khi quan
tâm cô, không ngờ đứa con này không hề tệ.
Ông vội vàng cúi đầu theo:
– Là tội của vi thần, không thể đúng lúc khiêng con gái đến tiếp chỉ, cam nguyện nhận hình phạt của Thái hậu, nhưng mẫu thân tuổi tác đã cao, cơ thể yếu ớt, xin công công hãy khoan dung.
Sắc mặt Lưu công công hơi khó coi, hai cha con này, luôn miệng đòi
nhận tội, luôn miệng nói bị thương trong lúc tham gia tuyển chọn của
trưởng công chúa, thái y trong cung đã đến thăm khám, không giả được,
người thì nói không bảo người khác khiêng người bệnh đến tiếp chỉ nên
tình nguyện chịu phạt, rõ ràng là nói ông cố tình gây khó dễ.
Chủ ý của ông là muốn Tô Uyển Linh lên tiếng chống đối, ông mới tiện
ra tay, nhưng bây giờ nha đầu này không hề mắc câu, dứt khoác làm ông bó tay chịu trói. Nếu cứ vì chút chuyện nhỏ mà phạt, chỉ e sẽ bước vào vết xe đổ của Thần quý phi, bởi vì Hoàng đế có hiềm khích với Thái hậu
nương nương, như vậy thì mất nhiều hơn được.
Lưu công công biết rõ đạo lý còn nhiều thời gian, nhất thời không vội, liền nói:
– Thôi, nể tình hai người có lòng hiếu thảo, chuyện này bỏ qua, sau
này Thượng Thư đại nhân nhớ dạy dỗ con cái trong nhà, uy nghiêm thiên
gia không thể xâm phạm, lần này Thái hậu nương nương rộng lượng, nếu gặp quý nhân khác, e là sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
– Tạ Thái hậu nương nương- Tô Hoài Viễn liền nói.
– Tạ Thái hậu nương nương- Đám người Tô gia phụ họa theo.
Lưu công công ừ một tiếng, trầm bổng du dương đọc:
– Phụng khẩu dụ Thái hậu nương nương, Uyển Linh Tô thị nữ cùng Sở
Bạch không phải lương phối, sợ thành phu thê sẽ bất hòa, ai gia không
phải người kết loạn uyên ương, nay giải trừ hôn ước, ai nấy trả lại hôn
thư, sau này tự tìm hôn phối.
– Dân nữ lĩnh chỉ, tạ ơn- Tô Linh không hề muốn lĩnh chỉ tạ ơn chút
nào, lá bùa đòi mạng này ai muốn cầm thì cầm đi, nhưng giờ không muốn
cũng phải nhận.
– Công công từ trong cung đến truyền chỉ vất vả, chi bằng ở lại uống
chén trà xanh, ủ ấm người- Tô Hoài Viễn dấn thân triều đình nhiều năm,
vô cùng thịnh tình mời Lưu công công uống trà.
Lưu công công làm gì muốn uống trà, ông tự thân xuất mã, tay không ra về, giờ phút này một khắc cũng không muốn chờ đợi, đọc xong khẩu dụ
liền muốn về.
– Không cần, trà của phủ Thượng thư, nô tài sợ không tiêu hóa nổi-
Lưu công công ngẩng đầu ưỡn ngực ra về, không quay đầu lại như biểu đạt
phẫn nộ của mình.
Tô lão thái thái quỳ hồi lâu, đầu gối đau đớn, Từ thị và Dương thị vội đỡ lấy bà:
– Mẫu thân, mẫu thân không sao chứ.
– Còn được, Hoài Viễn, Từ thị, Linh nhi cùng ta đến Phúc Thọ Đường- Tô lão thái thái xua tay.
Lão thái thái mặc dù xuất thân không cao, nhưng cũng là người thông
minh, động thái lần này của Thái hậu chỉ e trong cung xảy ra biến cố gì, bà không gọi Nhị phòng và Tam phòng, là bởi vì Nhị phòng Tam phòng vô
dụng, nếu thông báo chuyện này cho họ, sự tình còn chưa đến trước mặt,
họ đã rối loạn rồi.
Tô Hoài Viễn và Từ thị nhìn nhau một chút, hiểu được ý tứ của lão
thái thái, Tô Linh càng không cần phải nói, thấy lạ nhưng vẫn đi theo,
ngược lại Nhị phòng Dương thị thì tức giận bất bình, không biết lão thái thái muốn thì thầm gì với Đại phòng, mặt mũi vô cùng không vui.
– Mẫu thân, có chuyện gì không thể để con dâu biết, con dâu cũng muốn đi nghe- Chuyện lớn trong mắt Dương thị, không ngoài tài sản của công
và tiền quan tài của lão thái thái, tưởng lão thái thái muốn qua mặt bà
cho Đại phòng lợi ích, liền đuổi tới.
Tam phòng Chu thị tính tình nhát gan, nhà mẹ đẻ lại không có tiền
bằng Dương gia, gia thế không cao, bình thường không dám nói thêm điều
gì, nhưng trong mắt cũng có điều suy nghĩ.
Nếu bình thường liền thôi, nhưng hôm nay khác biệt, lão thái thái không rảnh ứng phó hai cô con dâu, liền thấp giọng nói:
– Chuyện của Đại phòng, hai phòng các cô đến xem náo nhiệt gì chứ, đều trở về cả đi.