– Ngất rồi sao, xem ra hôm nay đã để nàng ta tránh được một kiếp rồi, hoàng chất nhi, Tô Uyển Linh này tốt xấu gì cũng là muội muội ruột của
Thục phi, lại ở trước mặt bao nhiêu người ngất xỉu, nếu có chuyện gì bất trắc bổn cung lại bị hoàng huynh cằn nhằn, con nhanh chóng tìm thái y
đến xem nàng, nếu không có chuyện gì thì đưa về nhà- Văn Xương trưởng
công chúa vẻ mặt thất vọng, nàng còn muốn chơi thêm chút nữa, nhưng mà
xem ra phải chờ lần sau rồi.
Lý Đản thở dài một hơi, ngay lập tức sai người đi gọi thái y, lại sai người đi báo tin cho phủ Thượng Thư.
Sở Bạch bế Tô Tuyển Linh lên, đi về hướng tẩm cư.
Ta Phương Tung vô cùng sốt ruột, rất muốn qua đó xem thử, nhưng thân
phận của hắn dù sao cũng là người ngoài, nếu tùy tiện đi theo sẽ chỉ làm hỏng danh tiết của cô, hắn chỉ có thế cố kiềm chế, có chút ghen tỵ nhìn bóng lưng chạy như bay của Sở Bạch.
Trong thư viện lập tức loạn lên, Tô Uyển Linh dù sao cũng là muội
muội của Thục phi, đích nữ của phủ Thượng Thư, mặc dù Lương viện trưởng
không thích nàng nhưng mà thân phận nàng vẫn còn đó, cho nên dọa đến ông cũng phải đích thân tới, nghe nói Tam hoàng tử đã cho người đi mời thái y, nên ông lập tức kêu người báo tin cho phủ Thượng Thư, lại bảo Xuân
Hi nhanh chóng đến hầu hạ tiểu thư nhà nàng.
Xuân Hi nghe nói tiểu thư bị ngất cũng bị dọa đến mức nghiêng ngả
chạy vào, nhìn thấy tiểu thư nhà mình hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nằm ở trên giường liền bị dọa đến mất bình tĩnh:
– Trời ơi, tiểu thư, người không sao chứ. Sáng nay còn rất tốt mà,
sao người lại bị đánh thành thế này? Biểu thiếu gia, tiểu thư nhà chúng
ra tốt cuộc bị sao vậy?
– Là ta- Sở Bạch cẩn thận đắp chăn lại cho cô.
Xuân Hi ngây người, nhất thời không biết làm sao nói tiếp.
Chỉ là có chút tức giận, những ngày qua tiểu thư vì biểu thiếu gia mà làm mọi chuyện, nàng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư đều nhìn thấy
rõ ràng, không ngờ biểu thiểu gia lại vô tình, ý chí sắt đá như thế,
đánh tiểu thư thành ra thế này.
Nhưng mà dù sao nàng cũng là nha hoàn, không dám nói chủ tử, huống
chi tiểu thư che chở cho biểu thiếu gia như vậy, nàng cũng không dám nói gì, chỉ có thể nhanh chóng khiến mình tỉnh táo lại, ra ngoài lấy nước
nóng, trước khi thái y tới nhanh tay xử lý mấy vết bẩn trên người tiểu
thư cho sạch sẽ một chút.
Vì Văn Xương trưởng công chúa còn dang ở thư viện Lộc Sơn nên thái y
tới rất nhanh, nghe nói người bị thương là muội muội ruột của Thục Phi
nương nương gần đây đang được thánh sủng, thái y càng không dám thất lễ, hỏi han một hồi liền viết đơn thuốc.
Từ thị nghe tin cũng vội vã chạy đến, nhìn thấy nữ nhi bảo bối nằm ở
trên giường, vô cùng đau lòng, liên tục gọi mấy tiếng “Linh nhi”, chỉ là cô một chút phản ứng cũng không có, bà liền nhanh chóng hỏi thái y:
– Đại nhân, nữ nhi của ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Vì sao hôn mê bất tỉnh mãi?
– Bẩm phu nhân, Tô tiểu thư bị nội thương tới phế tạng, bị hôn mê
cũng là chuyện bình thường, đây là đơn thuốc ta vừa kê, trong uống ngoài thoa, tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ tốt lên thôi- Người trước mắt là
mẹ đẻ của Thục phi nương nương, thái y không dám thất lễ, lời nói hết
sức cung kính.
Từ thị cầm lấy đơn thuốc, không nói nhiều lời đưa cho đại nha hoàn
Mai Hương, Mai Hương nhanh chóng cầm lấy đơn thuốc đi bốc thuốc. Từ thị
nhìn Xuân Hi sợ hãi đứng một bên, giận không có chỗ phát tiết:
– Ngươi hầu hạ tiểu thư kiểu gì vậy, đang yên đang lành sao lại bị nội thương?
Xuân Hi sợ sự uy nghiêm của Từ thị, vội vàng quỳ xuống dập đầu:
– Bẩm phu nhân, nô tỳ luôn ở ngoài thư viện đợi, tình huống cụ thể nô tỳ cũng không biết được. Nhưng mà hôm nay trưởng công chúa điện hạ tới
thư viện Lộc Sơn, là muốn chọn thị vệ thiếp thân.
Xuân Hi không dám nhắc tới chuyện biểu thiểu gia đả thương tiểu thư,
sợ tiểu thư sẽ tính sổ nàng, nhưng mà trước mặt phu nhân nàng cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể chọn lọc chuyện rồi ăn ngay nói thật.
Văn Xương trưởng công chúa tuyển chọn thị vệ, Linh nhi là một nữ tử
đi tham gia náo nhiệt làm gì? Từ thị giận không thể tả, nhưng lại không
dám phát tác. Tuy rằng Uyển Khanh bây giờ được thế, nhưng Thái hậu lại
nhìn chằm chằm, Văn Xương lại là con gái ruột của Thái hậu, bà không dám tùy tiện đắc tội, chỉ có thể nhẫn nhìn. Vừa quay đầu lại nhìn thấy Sở
Bạch đứng gần cửa, bà xông lên đánh một bạt tai, lực đạo rất lớn.
Sở Bạch không đề phòng, bị tất đến mặt lệch đi.
– Nhất định là do ngươi, người nghĩ rằng ta không biết sao, Linh nhi
nói là vì chữa bệnh, rõ ràng nó vì ngươi mới đòi đến võ khoa của thư
viện Lộc Sơn chịu khổ, ta đã từng nói với ngươi phải chiếu cố Linh nhi
thật tốt, ngươi ngược lại rất giỏi, chiếu cố Linh nhi tốt thế này đấy,
giờ nó nằm bất tỉnh trên giường, ngươi chiếu cố nó như vậy sao?
Sở Bạch lưng thẳng tắp, không hề cãi lại:
– Là lỗi của ta.
– Vốn dĩ là lỗi của ngươi, nói cho cùng thì cũng do ta quá tốt, còn
cho tên sói mắt trắng nhà ngươi tới thư viện Lộc Sơn học, từ ngày mai
ngươi không được tới thư viện nữa- Đều do bà do dự, nghe lời của lão
thái thái, đưa hắn đến thư viện Lộc Sơn, đúng là mài dao sắc chặt đay
mà.
– Chuyện này chỉ e không được- Một giọng nói chậm rãi từ phòng ngoài vang lên.
Từ thị nhìn về phía cửa, Văn Xương trưởng công chúa kiêu căng bước
đến, dáng vẻ đoan trang, bước chân uy áp, cung trang màu đỏ chót cộng
với chu sa giữa hai hàng lông mày càng tăng thêm mấy phần uy nghi, đôi
mắt phượng vô cùng đẹp, hơi hơi xếch lên, không giận mà uy, đáy mặt
không có chút tình cảm nào, ngoại trừ những lúc cảm thấy hứng thú đối
với người nào đó ra thì ánh mắt chỉ toàn như mãnh thú tham lam nhìn con
mồi, hung hăng tàn nhẫn.
Mỗi lần nàng xuất hành động tĩnh đều rất lớn, tám hộ vệ nghiêm trang
chỉnh tề đi tới, không khí trong phòng lập tức bị áp bức, thị vệ đi phía sau lạnh lùng bưng một cái ghế đặt xuống, bên trên có trải nệm, Văn
Xương chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ thị.
Từ thị không dám đắc tội vị trưởng công chúa này, theo quy củ chào hỏi:
– Thần phụ tham kiến trưởng công chúa.
Giọng nói của Văn Xương mang theo chút lười biếng và trào phúng:
– Không dám nhận, Từ phu nhân bây giờ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân
do Hoàng huynh thân phong, là mẫu thân thân sinh của Thục phi nương
nương, rất uy phong nha.
Tô gia là do một tay Thái hậu nâng đỡ, vẫn luôn làm việc giúp Thái
hậu nương nương. Nhưng từ khi Bát hoàng tử chào đời, Tô gia lại có ý đồ
khác, Thái hậu khôn khéo như vậy không phải không biết, nhưng mà Tô gia
nhiều năm làm việc cho Thái hậu nên trong tay cũng nắm được một số điểm
yếu của bà, cho nên dù có bao nhiêu bất mãn đi nữa cũng không thể nào
trực tiếp làm đổ phủ Thượng Thư, dù sao bây giờ phủ Thượng thư cũng
không phải như xưa nữa, nếu ép Tô gia quá thì những chứng cứ trong tay
Tô gia cũng khiến cho Thái hậu và Thần quý phi tổn thương nặng nề.
Cho nên tạm thời Thái hậu không thể động vào Tô gia, Tô gia cũng
không dám đắc tội với Thái hậu, cứ như thế luôn duy trì bề ngoài sóng
yên gió lặng. Văn Xương trưởng công chúa thì tính tình chưa hề cố kỵ
điều gì, nên không nghĩ đến những điều đó, mấy lời này là muốn nói thời
gian gần đây Tô gia các nàng danh tiếng quá nổi.
– Trưởng công chúa nói quá lời rồi, được Hoàng Thượng nâng đỡ, thiên
ân hoàng mệnh, Tô gia sao có thể không biết lễ nghi được chứ- Từ thị dù
sao cũng là tiểu thư con vợ cả của Đông Dương hầu phủ, cho dù bây giờ
quyền thế không như trước, nhưng khí độ của tiểu thư con vợ cả vẫn phải
có.
– Hay cho một câu thiên ân hoàng mệnh, Từ phu nhân, con gái của ngươi có thể đưa về, nhưng còn Sở Bạch thì không được.