Bị phân đến lớp Đinh, cũng xem như nằm trong dự liệu.
Chỉ là Sở Bạch được phân đến lớp Ất, hai khu lại cách nhau thật xa,
muốn chạm mặt rất khó khăn, trừ phi cô nghĩ cách đánh thắng người nào đó ở lớp Ất, mới có thể học cùng lớp với Sở Bạch, thế nhưng với năng lực
hiện tại của cô, đừng nói đánh bại lớp Ất, thắng người lớp Bính còn khó
khăn, vì ai nấy đều biết võ công.
Đau đầu thật đấy, cứ tưởng vào được Lộc Sơn thư viện, thì con đường
phía trước sẽ bằng phẳng, nào biết được trước mặt còn chắn một ngọn núi
lớn, ngọn núi của thực lực.
Mệt mỏi thật đấy! Bực bội, muốn khóc!
Vừa ra khỏi cửa phòng viện trưởng, Xuân Hi bước đến, thấy vẻ mặt cô như sắp khóc, ân cần hỏi:
– Viện trưởng đúng là không thích ta lắm- Tô Linh thở dài- Thôi vậy,
ta tới để học, không cần mọi người phải thích ta, đi nào, lớp Đinh thì
lớp Đinh, cố gắng một chút, có thể vào được lớp Ất cũng không chừng.
Xuân Hi hết sức kinh ngạc:
– Tiểu thư khẩu khí lớn đó nha.
Ha ha, không phải khẩu khí cô lớn, là lớp Ất có vài người không có
thực lực, nhưng vì có gia thế, mới giở chút thủ đoạn để vào được lớp Ất, ví dụ như Cố Tu Ninh.
Cố Tu Ninh là nhị công tử của Hộ quốc hầu phủ Cố gia, do vợ kế sinh
ra, bởi vì lòng cao hơn trời, cảm thấy ngôi vị thế tử nên là của hắn mà
không phải của Cố Du Ninh do vợ cả sinh ra, nhưng biết mình thiên phú có hạn, văn không chuyên võ không giỏi, Cố Du Ninh người ta là thế gia
công tử số một, thủ khoa văn của lớp Giáp, hắn tự biết mình không sánh
bằng, liền vào lớp võ, dựa theo năng lực để chia lớp, hắn chỉ có thể ở
lớp Đinh, nhưng thân phận như vậy, Lương Tri Huy cho hắn vào lớp Bính,
bản thân hắn lại giở chút thủ đoạn để được vào lớp Ất, suốt ngày ngông
cuồng tự cao, thích đối đầu với Cố Du Ninh.
Nữ chính Cố Nguyễn trong bản gốc chính là xuất thân từ Hộ quốc hầu
phủ, chỉ là thân phận cô hèn mọn, là được một tiểu thiếp bên ngoài của
Hầu gia sinh ra, lúc này vẫn chưa vào kinh, phải chờ đến khi trời ấm
lên, đầu xuân sang năm. Tính thời gian, còn hơn mấy tháng nữa cô ta mới
vào kinh, cho nên cô nhất định phải cà độ thiện cảm trước khi nữ chính
vào kinh mới được, bằng không đợi đến khi cô ta đến, cô liền “thất
nghiệp”.
Cho nên cô muốn vào lớp Ất, hoàn toàn có thể ra tay từ chỗ Cố Tu Ninh, chỉ cần khiêu chiến với hắn là được.
Võ khoa của Lộc Sơn thư viện có sáu môn: đao, súng, kiếm, kích, cưỡi
ngựa bắn cung. Ngoại trừ cưỡi ngựa bắn cung, đám đệ tử có thể tự do lựa
chọn môn mình yêu thích hoặc ngành học sở trường, nhưng từ xưa kiếm là
của quân tử, súng là vũ khí lợi hại, vì vậy hai môn này có số người đăng ký nhiều nhất. Bởi vì phần lớn đều học võ thuật, cho nên đa số luyện võ ở thao trường, thỉnh thoảng sẽ học văn vào buổi sáng, buổi chiều tập
võ.
Lớp học từ nam hướng ra bắc, theo thứ tự sắp xếp, lớp Đinh ở cuối cùng.
Tô Linh nhanh chóng tìm được lớp Đinh, trong lớp đã đầy người, Tô
Linh đương nhiên không quen biết ai, tự mình tìm một chỗ trống ngồi
xuống, Xuân Hi đang giúp cô bày biện văn phòng tứ bảo, bỗng nhiên bên
cạnh có người nhích lại gần, nói bằng giọng quái đản:
– Á chà, đây chẳng phải là Tam tiểu thư của phủ Thượng thư sao? Bình
thường quấn chặt lấy Tam hoàng tử thì cũng thôi đi, Tam hoàng tử cũng
nói thẳng vào mặt là không thích rồi, lại con đeo bám đến tận Lộc Sơn
thư viện, da mặt dày quá đi.
Tô Linh ngẩng đầu nhìn người tới, một thân váy áo hồng phấn, khoảng
mười ba mười bốn tuổi, gương mặt đại chúng, miễn cưỡng cũng nhìn được,
biểu cảm tràn ngập mỉa mai, từ góc độ của Tô Linh nhìn lên, lỗ mũi cô
nương này có hơi lớn nha, ai cho cô ả dũng khí đứng trên cao nhìn người
khác qua lỗ mũi vậy nhỉ?
– Ai đây ta?- Tuy rằng người ở lớp Đinh xuất thân không cao, nhưng
cũng không thiếu các đệ tử có quan hệ thân thích với gia tộc lớn, Tô
Linh đoán không ra, nên không dám tùy tiện trả lời.
Xuân Hi bình thường cũng là cô nương quanh quẩn trong khuê phòng,
hiếm khi ra ngoài, đương nhiên không biết, lắc đầu, cảnh giác nhìn người đang tới.
– Tô Uyển Linh, ngươi bớt tự cao đi nhé, chuyện đến nước này, ngươi
vẫn còn sức lực để tỏ ra thanh cao à? Trấn Nam hầu ngã rồi, vị hôn phu
kia của ngươi bị biếm thành thứ dân, ngươi liền không chờ nổi phải từ
hôn để gả cho Tam hoàng tử, đáng tiếc, Tam hoàng tử điện hạ cũng chẳng
thèm để ý ngươi, ngươi lại cố chấp đeo bám, bị cự tuyệt trước nhiều
người như vậy, giờ đã trở thành trò hề của cả thành Kính Dương này, về
sau còn có con em thế gia danh vọng nào dám cưới ngươi nữa, nếu ta mà là ngươi, sẽ trốn ở phủ Thượng thư không dám ra ngoài, tránh để mất mặt
xấu hổ- Hoa Tưởng Dung cực kỳ tức giận, Tô Uyển Linh ả đúng là thân phận cao quý, có cha làm quan đến nhất phẩm, lại có một vị hôn phu là thế tử hầu phủ, đã từng là người được vô vàn hâm mộ, đáng tiếc cũng chỉ là đã
từng.
Hiện tại, người người đều nói Tô Uyển Linh cô bát tự không tốt, mới
có thể khắc đến cả nhà vị hôn phu gặp đại nạn, hiện tại cô rõ ràng phải
hổ thẹn và không còn mặt mũi gặp ai, vậy mà dám ở trước mặt cô bày ra bộ dạng thanh cao chẳng ai sánh nổi, làm người ta nhìn muốn nổi đóa.
Tô Linh ngoáy lỗ tai, ngửa đầu nhìn cô:
– Chị gái này, chị nói nhiều như vậy, vẫn chưa vào trọng điểm nha, chị từ đâu xuất hiện vậy?
Hoa Tưởng Dung nào có biết người trước mắt không phải Tô Uyển Linh,
cho là cô cố ý khiến mình khó xử, tức đến độ mặt đỏ tới tận mang tai,
chỉ vào mũi Tô Linh mắng to:
– Tô Uyển Linh, ngươi còn lớn hơn cả ta, vậy mà ngươi gọi ta là đại tỷ, ta liều mạng với ngươi.
Tô Linh đứng lên lùi về sau một bước, dừng lại ở vị trí cô không thể
nào với tay tới được, thản nhiên nhìn lại cô, Xuân Hi nhanh chóng đứng
chắn trước mặt tiểu thư nhà mình, vừa ngăn cản vừa nói:
– Vị tiểu thư này, tiểu thư nhà chúng ta thật sự không nhớ rõ người là ai, chứ không phải cố ý làm người khó xử.
Người của lớp Đinh phần lớn địa vị không cao, hai vị trước mặt này có thể nói là có gia thế tốt nhất trong lớp họ, một người là tiểu thư của
Thanh Hà Hoa gia, một người là Tam tiểu thư của phủ Lại bộ Thượng thư Tô gia, lại là nữ tử, nên không ai dám đến can ngăn, chỉ có thể đứng một
bên xem trò vui.
Thực ra cũng không đến nỗi đánh nhau, bởi vì Tô Linh hoàn toàn không
di chuyển, Hoa Tưởng Dung bị Xuân Hi và nha hoàn của chính mình giữ
chặt, giương nanh múa vuốt trông rất dọa người, lại chẳng có chút lực
sát thương nào.
Nhìn tư thế hận đến nghiến răng thế này, Tô Linh đại khái đã đoán ra được vị chủ nhân này là ai.
Nhà mẹ đẻ của Vệ Quốc Công phu nhân, Ngũ cô nương của Thanh Hà Hoa gia, Hoa Tưởng Dung.
Thanh Hà hoa gia ở tại vùng Thanh Hà cũng là vọng tộc trăm năm, thế
lực tại Thanh Hà cũng rắc rối phức tạp lắm, thực lực hùng hậu, nhưng ở
kinh thành không có con cháu làm quan, vị Ngũ tiểu thư này vốn đi theo
phụ mẫu vào kinh chúc thọ cho Vệ Quốc Công phu nhân, nào biết lại phải
lòng Tam hoàng tử vững vàng chững chạc sau một ánh mắt, nói gì cũng
không chịu đi, muốn gả bằng được vào phủ Tam hoàng tử, còn tìm đủ mọi
biện pháp để vào học ở Lộc Sơn thư viện.
Vốn Tô Uyển Linh và Hoa Tưởng Dung bởi vì Tam hoàng tử mà không ít
lần ngáng chân nhau, cho nên hai người không ai chịu ai, người này nói
đối phương là nha đầu quê mùa xuất thân thôn dã, người kia lại nói đối
phương không biết liêm sỉ, đứng núi này trông núi nọ, kiểu như một lời
không hợp rồi cãi nhau.
– Tưởng Dung, xảy ra chuyện gì?- Một công tử toàn thân quý khí đột
nhiên xuất hiện ở cửa lớp, sắc mặt nặng nề, ánh mắt không thể coi
thường.
Hoa Tưởng Dung lập tức dừng tay, thấy người đến, có hơi sợ hắn, run rẩy kêu:
– Nhị biểu ca.
Nhị biểu ca? Đó chẳng phải là Tạ Phương Tung? Nhị công tử của phủ Vệ
Quốc Công, người xưng là hỗn thế tiểu ma vương, sói phong lưu Kính
Dương!
Tô Linh nhìn hắn, quả nhiên là tác phong nhan nhẹn, trẻ trung tuấn
tú, cười lên trông rất đẹp, quả thật rất xứng đáng với danh xưng đó.
Thiếu niên bên thềm nhà ai, cười một cái thật đủ phong lưu.
Hay cho một Tạ Phương Tung phong độ nhẹ nhàng, một tay sát gái nha!