Gầm bàn phía dưới có chút hẹp. Cả người Tô Tâm Đường cuộn tròn ở đó, đôi chân thon dài thẳng tắp gập lên, nhìn cô có một loại cảm giác ngoan ngoãn không nói nên lời.
Đương nhiên Đồng Kinh Niên biết rõ biểu hiện ngoan ngoãn này đều là giả dối.
Nếu như thật sự ngoan thì cô đã không trốn dưới gầm bàn.
Mà hơn hết là cô làm cách nào để tránh được tầm mắt của mọi người, sau đó xuất hiện ở đây.
Một bàn tay của Tô Tâm Đường lôi kéo ống quần của Đồng Kinh Niên, bàn tay
còn lại thì kề sát ngón trỏ vào đôi môi đỏ mọng, ra hiệu anh giữ im
lặng.
Cô làm ổ ở đây yêu cầu Đồng Kinh Niên phối hợp nếu không sẽ bị người khác phát hiện.
Đồng Kinh Niên thu hồi tầm mắt, bước sát lại gần phía Tô Tâm Đường, cố gắng đem cô giấu ở dưới chân.
Mặc dù anh không nói câu gì nhưng thành động thực tế đã chứng minh rằng anh đang che chở cho cô.
Đồng Kinh Niên nhanh chóng bắt đầu tiếp tục buổi diễn thuyết. Đám sinh viên
bên dưới cảm thấy vị tổng giám đốc tài hoa này thật sự rất đẹp trai, lắm tiền, chỉ là hơi nghiêm túc một chút. Hình như sau khoảng thời gian
nghỉ ngơi, tâm tình của anh đã tốt hơn thì phải?
Mặt mày mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng rất nhanh liền tan biến.
Đồng Kinh Niên rất nhanh cảm thấy hối hận vì chính mình đã giúp che giấu
hành vi của Tô Tâm Đường. Cho đến mãi về sau khi nhớ lại, anh vẫn cảm
thấy hối hận, vô cùng hối hận.
Hành động tiếp theo của cô không hề có một xu dính dáng gì đến hai chữ “ngoan ngoãn”.
…
Tô Tâm Đường ngẩng đầu, từ góc độ này của cô vừa vặn nhìn được nửa người dưới của Đồng Kinh Niên.
Cho dù đang bị bao bọc bên trong quần tây thì nơi ở giữa hai chân của anh
vẫn nhô lên như cũ, hơn nữa kích cỡ còn rất đồ sộ. Có phải ông trời đã
quá thiên vị với người đàn ông này hay không?
Không cho Đồng Kinh Niên có cơ hội phòng bị, cô trực tiếp vươn tay kéo xuống khóa quần tây.
Âm thanh khóa kéo vang lên rất nhỏ, hơn một nghìn người ngồi dưới hội
trường hoàn toàn không thể nghe thấy được. Nhưng cả người của Đồng Kinh
Niên đã cứng đơ hết cả rồi.
Anh thong thả dời tầm mắt, không thể
tin nổi nhìn cô gái ngồi dưới chân đang tươi cười vô tội, nhưng động tác của bàn tay kia cũng không dừng lại.
Không chỉ kéo khóa quần mà
Tô Tâm Đường còn đem bàn tay nhỏ nhắn men theo lỗ hổng mò vào, nhanh
chóng phóng thính cự điểu ở bên trong quần lo̶t̶"̶ của anh.
Bởi
vì dạo này tiểu Đồng được mang ra sử dụng thường xuyên nên không còn
phấn phấn nộn nộn như trước. Cự điểu bây giờ mang màu sắc đỏ hồng, vừa
thô vừa dài, hoàn toàn vượt xa tiêu chuẩn thông thường, trên thân còn có gân xanh dữ tợn.
Côn thịt bất ngờ bị lôi ra ngoài nên sung huyết rất nhanh, Tô Tâm Đường còn chưa kịp tránh thì gậy thịt đã đánh thẳng
lên trán của cô, phát ra một tiếng —-
Bang!
Bị côn thịt
nóng bỏng của người đàn ông đánh một cái khiến cho vầng trán của Tô Tâm
Đường đỏ hồng một mảng. Cô ngồi ngây ngốc một lát, cũng đau đấy!
Thật muốn mắng chửi người.
Rõ ràng là cô muốn xử Đồng Kinh Niên cơ mà, sao lại thành ngộ thương mất rồi.
Mặc dù trước kia gia đình của Tô Tâm Đường không giàu có như bây giờ, nhưng cô cũng xem như là được nuông chiều mà lớn lên. Từ nhỏ đến lớn chưa
từng bị bạc đãi, chưa từng bị ai đánh lên mặt, càng không nói đến bị ăn
vả bởi côn thịt của đàn ông.
Vốn dĩ Tô Tâm Đường còn muốn bùng nổ nhưng khi nhìn thấy gương mặt đen hơn cả màn đêm cùng với ánh mắt cảnh
cáo của người đàn ông, thì những tức giận đó lập tức tan thành mây khói.
Trước mặt hơn một nghìn người đang dự thính, cô đem côn thịt của Đồng Kinh Niên lấy ra ngoài.
Đây đúng là thành tựu để đời mà.
Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được, ngay dưới gầm bàn, côn thịt của vị Đồng tổng áo mũ chỉnh tề này đang được nằm thưởng thức trong lòng
bàn tay cô.