Trịnh Hải Dương từ công ty bước ra ngoài, chuẩn bị đón Hàn Nhất về nhà ăn
cơm. Từ cửa bước ra, xa xa là cậu đã nhìn thấy một đám con nít ngồi uống nước thì thầm to nhỏ gì đó với nhau, cứ như không nhìn thấy cậu đang đi đến.
Một đám nhỏ đá banh xong cầm quần áo kéo nhau đến nhà ăn, Hàn Nhất cũng kéo theo sau.
Có đứa nhỏ hỏi nhóc: "Lão Tiểu, không phải cậu nói là về nhà ăn cơm sao?"
Hàn Nhất liếc mắt nhìn thằng bé kia một cái không nói gì, âm thanh của Trịnh Hải Dương từ phía sau truyền đến: "Hàn Nhất!"
Hàn Nhất không dừng bước, làm bộ không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân trì hoãn một chút, Trịnh Hải Dương lại hô "Hàn Nhất",
một đám nhỏ cùng lúc quay đầu nhìn lại, có người nhắc nhở Hàn Nhất: "Hàn Nhất, có người gọi cậu kìa."
Hàn Nhất lúc này mới dừng lại, quay người lại, vẻ mặt như đang nín ỉa, đứa nhỏ ban nãy vừa mở miệng buồn
bực hỏi nhóc: "Rốt cuộc là cậu về nhà ăn hay đến nhà ăn?"
(Editor: Đến nhà ăn hay về nhà ăn, để cho hack não chơi)
Hàn Nhất nghiêng người quay đầu nhìn Trịnh Hải Dương đang chạy từ từ đến,
vội vàng quay đầu nhìn đứa nhỏ kia thúc giục: "Đi đi đi, cậu đi đi, mình về nhà ăn."
Đứa nhỏ gãi gãi quả đầu đầy mồ hôi của mình, thực
không thể hiểu được, ban nãy nói về nhà ăn, rồi lại kêu đến nhà ăn, gì
mà ôm cua gắt quá dị, rốt cuộc là có đi hay không dị? Hôm nay đầu óc bị
gì thế? Banh đập trúng đầu nên ngáo rồi à?
Một đám nhỏ đi mất,
Trịnh Hải Dương chạy tới, nhìn đám nhỏ kia rời đi, cùng khó hiểu hỏi:
"Ba em bảo anh dẫn em về nhà ăn cơm mà, em đi về hướng nhà ăn làm gì?"
Hàn Nhất một tay ôm banh, một tay cầm áo khoác của bản thân, trên người vẫn mặc bộ quần áo nổi bật kia, cánh tay trần trụi, giương mắt nhìn cậu.
Trịnh Hải Dương nhìn cánh tay của thắng bé, nghĩ thầm biết đang tháng mấy
không, vội vàng nói: "Mau mặc áo vào, đừng để bị lạnh."
Hàn Nhất
vốn còn nguyên một bộ dáng 'hổng có thân', nghe xong lời này vẻ mặt có
chút biệt nữu (*), vẫn không hé răng, Trịnh hải Dương vô cùng thuần thục tiện tay lấy áo khoác trên tay Hàn Nhất, giũ giũ giúp nhóc khoác lên
người: "Mặc ít quá rồi, về nhớ mặc thêm đấy."
(*) Biệt nữu có
khá nhiều nghĩa, như khó chịu, kỳ cục, khó tính và cả rắc rối, rầy rà
nữa nhưng hầu như được dùng để nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên.
Hàn Nhất biệt biệt nữu nữu, duỗi tay kéo áo, cúi đầu nhìn Trịnh Hải Dương
đang gồi xổm kéo dây kéo lên cho nhóc, Trịnh Hải Dương thuận tay sờ mái
đầu ẩm ướt: "Đi thồi, về nhà."
Hàn Nhất ôm banh ngậm miệng không
nói gì, tối hôm qua vẫn là biểu tình tâm cao khí ngạo hôm nay lại chẳng
kịp thể hiện, cũng có thể là do đá banh hăng quá khiến bao nhiêu tính
tình đều được giải phóng ra cả, tóm lại dù biểu tình trên mặt có chút
không tình nguyện động tác cũng không tự nhiên nhưng cũng không có mở
miệng phun lửa vào Trịnh Hải Dương.
Trịnh Hải Dương mang nhóc từ cửa bên hông tìm Lâm Yến, hai người kề vai sánh
bước cùng đi, bước chân cũng cố ý thả chậm lại. Trên đường đi Trịnh Hải
Dương nghiêng đầu nhìn thằng bé, trong lòng cảm khái, 4 năm trước chỉ
cần đi cùng nhau thì Hàn Nhất nhất định sẽ nắm tay mình cùng đi, lại do
chân Hàn Nhất khi ấy ngắn, thành ra là nắm tay nhỏ, chân nhỏ vội vàng
đuổi theo mềm mại nói: "Ca ca chậm lại đi, em không theo kịp." Trịnh Hải Dương khi ấy nhìn nhóc nói: "Em cứ không theo kịp ca ca thì làm sao bây giờ? Để em lăn dưới đất như trái banh được không?"
Hàn Nhất còn
nghiêm túc tự hỏi một chút, vừa nắm tay ca ca vừa lắc đầu: "Không được
đâu, nếu biến thành trái banh thật rồi, thì ca ca không theo kịp em
mất."
4 năm trôi qua, hiện tại thằng bé lớn mất rồi, hai người
sánh vai cùng đi, Trịnh Hải Dương yên lặng nghĩ lúc còn nhỏ thì mềm mại
đáng yêu, khi đó đòi ôm đòi thân, còn muốn nắm tay nhỏ.
Đi từ
phần sân sau ra cửa, Trịnh Hải Dương nhịn không được vươn tay nắm tay
thằng bé, động tác có hơi chân chó, "Tới lượt ca ca dẫn em về ăn cơm."
Hàn Nhất trợn tròn mắt ngẩn đầu nhìn cậu, một bộ dạng chó săn nhỏ hung ác,
"Làm gì mà nắm? Làm như em không chịu về nhà ăn cơm vậy!"
Trịnh
Hải Dương vươn tay chụp đầu thằng bé, "Em cầm tinh con nhím à? Sao cứ hở chút là xù gai lên? Dắt tay thôi mà cũng không chịu à?"
Hàn Nhất: "Thế sao lại muốn dắt tay?"
Trịnh Hải Dương lại đưa tay: "Nắm hay không nắm? Không nắm thì anh thôi đấy."
Hàn Nhất nghiêng đầu 'xùy' một tiếng, biểu tình nín ỉa lại xuất hiện: "Được rồi, được rồi!" Nói xong một bộ dáng không tình nguyện vươn tay, để bàn tay dơ dơ dính dính vừa đá banh xong của mình nhét vào tay Trịnh Hải
Dương.
Trịnh Hải Dương nắm lấy tay thằng bé, xong tâm tình sung
sướng lại cười rộ lên, tay Hàn Nhất bị nắm lấy, hai lòng bàn tay ướt
nhẹp dính vào nhau, xung quanh hai người như có vô số bong bóng màu hồng nổi lên, mà Hàn Nhất cứ như mọc ra một cái đuôi lông xù, lắc lư điên
cuồng.
Lâm Yến dựa vào xe, từ xa xa đã nhìn thấy Trịnh Hải Dương
dắt tay Hàn Nhất đi ra, cậu ta híp mắt biểu tình mắc mửa, khi còn nhỏ
nhìn Trịnh Hải Dương dắt theo một cái đuôi be bé thì còn có thể miễn
cưỡng tiếp thu, hiện tại hai người 1m6 với 1m3, hai thằng nhãi này có
cần dính nhau vậy không? Quá đáng quá đáng.
Lâm Yến lên xe, Trịnh Hải Dương bò lên ghế sau, Hàn Nhất đương nhiên chỉ đi theo ngồi ở ghế
sau, Lâm Yến hai tay đặt trên vô lăng, liếc mắt nhìn 2 anh em qua kính
chiếu hậu, nói: "Đều ngồi ở phía sau làm gì? Phía trước không có chỗ
ngồi sao? Xem ông đây thành tài xế thật à?"
Trịnh Hải Dương còn không kịp mở miệng liền thấy nhím nhỏ bên cạnh chậm rì rì nói: "Anh vốn là tài xế mà! Lái xe đê!"
Lâm Yến lái về hướng nhà Trịnh Hải Dương, nhìn thẳng phía trước lại hừ hừ
nói: "Nếu ban nãy anh không nhìn lầm thì... hai đứa nắm tay đi ra à?"
Hàn Nhất: "Anh nhìn nhầm rồi, chỉ là tay gần nhau thôi."
Lâm Yến 'chậc' một tiếng, nói với Trịnh Hải Dương: "Em xem em trai em kìa,
có thấy khác gì với trước kia đâu, vẫn là bộ dạng cỏ đuôi chó như cũ."
Trịnh Hải Dương cố ý làm Lâm Yến mắc ói, kéo tay Hàn Nhất giơ lên cao, ngay
trước kính chiếu hậu, vẻ mặt nhu hòa, âm thanh nhão đến mức có thể chảy
ra nước: "Tay em trai em có tí mồ hôi, em lau tay giúp nó thì sao? Có
vấn đề gì?"
Lâm Yến mắc ói đến độ chuẩn bị phun hết lên vô lăng.
Về đến nhà, Lâm Yến tính ở lại ăn cơm, cậu ta cũng đâu thể đưa Trịnh Hải
Dương cùng Hàn Nhất về rồi quay lại công ty ăn cơm, vì thế 3 đứa nhỏ
thêm Trình Bảo Lệ ngồi vây quanh bàn ăn, cô sáng nay đã đi chợ làm một
bàn đồ ngon, tuy rằng mấy năm nay trong nhà đã có tiền, nhưng cô vẫn
không quen có người hầu hạ, vì thế trong nhà có việc gì đều ôm đồm vào
người, người bận rộn rồi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Lâm Yến cảm thấy lần này lời to rồi, ôm chén vùi đầu ăn cơm, cậu ta thích nhất
là đồ ăn Trình Bảo Lệ làm, đặc biệt hợp khẩu vị cậu, không giống với ăn
đồ ăn ngoài luôn bị trộn quá nhiều gia vị và hàn the (*).
(*) Hàn the là một hợp chất hoá học hay được gọi là Borax một loại muối rắn màu trắng đục, không mùi, không vị, dễ tan trong nước, có khả năng diệt
khuẩn và nấm. Hàn the hạn chế lên men, chống nấm mốc, diệt khuẩn,...
giúp cho thực phẩm tươi lâu, màu sắc bắt mắt, tăng độ dẻo dai của một
thực phẩm như , hủ tiếu,,...Tóm lại là một chất rất độc hại.
Trên bàn mọi người đều cầm chén nhỏ ăn cơm, chỉ có Trịnh Hải Dương cầm tô
bự, Trình Bảo Lệ hôm qua thấy cậu ăn 3 chén cơm, hôm nay đặc biệt lấy tô đến để cậu ăn cho đủ.
Lâm Yến ở trên bàn bất mãn: "Dì à, tuy là
con trai dì, nhưng cũng đâu thể bất công vậy chứ? Cái tô của nó có bị bự quá không dị?"
Trình Bảo Lệ cười nói: "Đó là bởi vì nó ăn được
nha, con hôm qua không thấy Dương Dương ăn 3 chén cơm còn không đủ no
sao? Nên hôm nay cố tình đổi đó."
Trịnh Hải Dương nhìn cái tô to
bằng đầu mình mà dở khóc dở cười, cậu có thể tưởng tượng ra khung cảnh
mẹ ngồi cạnh nồi cơm điện hừng hục múc cơm cho mình.
Lâm Yến: "Là tại nó ngồi máy bay lâu, trên máy bay chẳng có đồ ăn mấy."
Kết quả bữa cơm chỉ mới qua một nửa, Trịnh Hải Dương đã liếm sạch tô cơm
trước mặt, Trình Bảo Lệ cau mày thở dài, đau lòng hỏi con trai: "Cơm ở
ký túc xá ăn không đủ no đúng không?"
Ánh mắt Hàn Nhất rơi vào tô cơm của Trịnh Hải Dương, đôi mắt đen hơi lóe lên.
Trịnh Hải Dương vì muốn vuốt mông ngựa mẹ nên cố ý nói: "Đúng vậy, cơm ở ngoài không bằng cơm mẹ nấu."
Trình Bảo Lệ lại cầm tô của con trai vào phòng bếp: "Mẹ múc cho con thêm tô
nữa." Tiếp tục múc môt tô cơm đầy ụ cho Trịnh Hải Dương.
Lâm Yến
lắc đầu, vùi đầu vào ăn phần của bản thân, Hàn Nhất vốn dĩ đã no chỉ
đang gắp thêm thịt ăn, lúc này đột nhiên buông đũa xuống, thấy Lâm Yến ở bên cạnh cũng đang nhiệt tình càn quét đồ ăn, không hài lòng thọc cù
chỏ cậu ta một cái: "Anh đừng có ăn nhiều như vậy chứ, lần sau đến nhớ
giao tiền cơm."
Lâm Yến có thói quen đấu võ mồm với thằng bé,
không thèm để ý nói: "Được rồi, được rồi, sắp xong sắp xong rồi."
Trình Bảo Lệ đau lòng thay con trai
muốn chết, lại múc một tô cơm đầy, đẩy con trai về phòng nghỉ trưa. Hàn
Nhất ở cạnh bàn nhìn Trịnh Hải Dương ăn cơm xong chuẩn bị đi ngủ, cố ý
rề rề rà rà không rời bàn, nghe được Trình Bảo Lệ nói với Trịnh Hải
Dương: "Con ngủ trưa với Lâm Yến được không? Hai đứa nằm chung với nhau
mà ngủ không được thì con sang giường mẹ nghỉ đi, buổi trưa mẹ cũng
chẳng cần ngủ."
Cửa phòng của Trịnh Hải Dương mở rộng, giọng nói
vang vọng đến phòng khách: "Ngủ chung với Hàn Nhất là được mà? Anh ta
không quen ngủ cùng người khác thì cứ qua phòng con, với lại trước kia
con cũng hay ngủ cùng Hàn Nhất nữa."
Trình Bảo Lệ: "Cũng phải,
vậy con ngủ cùng Tiểu Nhất Nhất đi, mẹ lo còn chưa hết lệch múi
giờ."Quay đầu chậm rì rì nói với Hàn Nhất: "Hàn Nhất à, giữa trưa con
ngủ cùng ca ca nhé. Ngủ một giấc cho khỏe."
Hàn Nhất quay đầu
nhìn Trịnh Hải Dương một cái, 'dạ' một tiếng, Trịnh Hải Dương cầm khăn
giấy lau miệng, nụ cười nhạt treo trên miệng biến mất sau tờ giấy ăn.
Phòng ngủ của Hàn Nhất cũng rất to, án thư ở gần cửa sổ ban công, chính giữa
đặt một chiếc giường, dưới đuôi giường là tủ quần áo, còn bày vài cái
giá sách, trên giá sách để đồ vật khá lộn xộn, cơ bản là những loại sách mà Hàn Nhất thích. Trên tường còn dán rất nhiều poster, có thể nhìn ra
là thằng bé thích bóng đá, trên cửa phòng còn dán poster của Maradona,
mép giường treo một túi lưới đựng banh.
Phòng của thằng bé cũng
sạch sẽ, chỉ là đồ vật có chút bừa bãi, Trịnh Hải Dương vào phòng liền
chú ý đến một loạt các giấy khen cùng cúp được để trong tủ, không chỉ về toán học mà còn có vật lý cấp tỉnh.
Đáng tiếc là 4 năm nay cậu
đều ở nước ngoài, không thể chính mắt nhìn thấy quá trình trưởng thành
của thằng bé, không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng nhìn một đống giải
thưởng kia làm Trịnh Hải Dương tự hào khôn xiết, đây là đứa bé mà cậu
nuôi lớn đó, bây giờ đã ưu tú thành như vậy rồi!
Hàn Nhất thấy
Trịnh Hải Dương đang nhìn tủ đựng giải thưởng của nhóc, đi qua lén lút
kiêu ngạo nói: "Cũng không có gì, chỉ là mấy giải nhỏ thôi."
Trịnh Hải Dương khen tặng: "Đừng có nói giỡn với anh, thi đến cấp tỉnh mà là nhỏ á?"
Hàn Nhất nâng cằm: "Thì em vẫn đứng nhất đấy thôi, cũng là nhỏ."
Trịnh Hải Dương nhìn lại cái tủ kia, rồi đóng tủ lại, giờ tay xoa đầu thằng bé: "Thiệt là làm cho anh nở mặt nở mày mà."
Cái đuôi trong lòng Hàn Nhất lâp tức dựng hẳng lên trời!
Trịnh Hải Dương kéo rèm lại chuẩn bị ngủ trưa, nếu việc lệch múi giờ của cậu
vẫn quá nghiêm trọng thì trưa nay chắc không thể ngủ quá lâu, bằng không đến tối sẽ lại trằn trọc, Hàn Nhất tắm rửa xong lại thay một bộ đồ ngủ
bông ấm áp, xuống phòng bếp rót ly nước uống, lúc quay lại Trịnh Dương
đã nằm trên giường đắp chăn.
Nhóc để ly nước lên đầu giường phía
Trịnh Hải Dương, xoay người đóng cửa phòng, nghĩ nghĩ thế nào lại khóa
cửa lại luôn, sau đó ra ban công đóng cửa, mò mò bò lên giường, xốc chăn lên chui vào ổ chăn ấm áp.
Trịnh Hải Dương đã ngủ mất, hô hấp
trầm trầm, Hàn Nhất bò lên nằm cách Trịnh Hải Dương không đến một cánh
tay.
Nhóc nghiêng đầu, trong bóng tối dần nhìn rõ mặt Trịnh Hải Dương, nhẹ giọng nói: "Trịnh Hải Dương?"
Trịnh Hải Dương không tỉnh, Hàn Nhất quơ quơ tay, vẫn không tỉnh, vì thế nhóc nhẹ nhàng lại gần, khẽ khàng nói: "Ca."
Thân thể Trịnh Hải Dương khẽ run lên, lập tức tỉnh, mơ mơ màng màng mở to
mắt, cánh tay theo bản năng duỗi ra ôm thằng nhỏ vào lòng, nghiêng người đồng thời vỗ vỗ Hàn Nhất, lại nhéo nhéo phần thịt trên má nhóc, miệng
buồn ngủ lẩm bẩm: "Ngủ đi."
Ban đầu Hàn Nhất còn cứng cả người,
sau lại chậm rãi thả lỏng, cọ cọ vào lòng Trịnh Hải Dương, đầu gác trên
vai cậu, cái đuôi nhỏ trong lòng lại dựng lên lần thứ ba trong ngày.
Cái ôm của ca ca thật ấm áp, trên người còn có hương vị mà Hàn Nhất quen
thuộc, nhóc vùi mặt vô lòng Trịnh Hải Dương hít hít hai cái, lại cảm
thấy không đủ mà hít thêm cái thứ ba, hít xong hàm răng lại ngứa, há
miệng cắn nhẹ nghiến nghiến, vùi mặt ở trong lòng Trịnh Hải Dương cọ xát qua lại, nội tâm sướng muốn điên, cái đuôi nhẹ nhàng đong đưa qua lại,
ngạo kiều mà nghĩ 'Ca ca khẳng định là muốn ngủ cùng một giường với
mình, hừ khẳng định là như vậy.'
Trịnh Hải Dương ngủ đến mơ mơ
màng màng, bị thằng nhỏ cọ qua cọ lại còn cắn như vậy thật ra là có hơi
tỉnh rồi, nghiêng người giật giật, theo thói quen mà hun một ngụm, lại
ngủ tiếp.
'Xem đi, lại còn hun mình' Hàn Nhất trong lòng hừm hừm, vẻ mặt thỏa mãn được ôm, nhắm mắt một chút lại mở, trộm duỗi người ra
ngẩng đầu hun nhẹ một cái ở cằm Trịnh Hải Dương, Trịnh Hải Dương vốn ngủ cũng không trầm lắm, nệm vừa bị thằng nhỏ động nhẹ cậu lại mơ màng tỉnh giấc, đôi mắt mở ra một khe hở liền đập phải ánh mắt đen lúng liếng
trong ngực, "Ngủ đi." Trịnh Hải Dương mơ hồ nói không rõ, lại cúi đầu
hun thằng nhỏ một cái, vừa vặn Hàn Nhất cũng đang ngước đầu lên, liền
hun phải cái miệng mềm mụp.
Hàn Nhất được hun xong lông cả người
đều mềm xuống, mềm mại dán vào ngực ca ca, nhắm mắt lại ngủ. Tựa như
nhiều năm trước, hai cái bánh bao nho nhỏ, dựa vào nhau, mềm mềm, hun
một cái lại uống một lọ sữa chua, ngọt ngào đi ngủ lại dựa vào lòng ca
ca.
Trịnh Hải Dương cũng chẳng cần ngủ quá nhiều, tầm 30 phút là
được, buổi tối ngủ tiếp, chậm rãi chỉnh lại múi giờ bị lệch, kết quả một giấc này ngủ say như chết, ổ chăn ấm áp, trong lồng ngực có thêm một
thằng nhỏ 8 tuổi.
Trịnh Hải Dương ngủ một giấc này thật sự rất
ngon, lúc tỉnh lại thằng nhỏ trong ngực cũng chưa dậy, duỗi tay ôm lại
cậu, một chân gác lên người cậu, không như mấy đứa nhỏ khác khi ngủ hay
giương nanh múa vuốt, đặc biệt ngoan.
Trịnh Hải Dương vừa thức
dậy thấy miệng hơi khô, nghiêng người cầm cốc nước trên đầu giường uống
hai ngụm, yết hầu mới không bốc cháy.
Lại nhìn đồng hồ, thế mà
đến 4h30 rồi, ngủ lâu quá rồi, khó trách cảm giác như sắp die đến nơi,
không thể ngủ tiếp, bằng không đến tối lại phải làm cú đêm.
Nghĩ
vậy liền đánh thức thằng bé: "Hàn Nhất đừng ngủ nữa, 4h30 rồi, sắp phải
ăn cơm chiều luôn rồi." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn
Nhất mơ mơ màng màng, đỉnh đầu có mấy cọng tóc không nghe lời dựng thẳng lên, nhíu nhíu mày híp mắt nâng cổ, còn ôm Trịnh Hải Dương, như làm
nũng đạp chăn một cái, nói: "Ngủ thêm chút nữa đi, một chút nữa thôi."
Trịnh Hải Dương ngồi dậy, xách thằng nhỏ lên, bưng ly nước đến bên miệng Hàn
Nhất: "Uống một ngụm liền tỉnh ngay." Chiêu này ngày xưa Trịnh Hải Dương thường hay làm với Hàn Nhất, đặc biệt vào buổi sáng mùa đông, luôn ngủ
nướng dậy không nổi, cậu liền lấy ly nước lạnh, uống hai ngụm là tỉnh.
Hàn Nhất cũng uống hai ngụm, quả nhiên chậm rãi tỉnh lại, ở trên giường
động đậy, giơ tay xoa xoa đôi mắt. Trịnh Hải Dương xuống giường kéo màn, bên ngoài mặt trời đã sắp lặn đến nơi.
Hàn Nhất vẫn còn đang lăn lộn trên giường, không hề có ý định rời khỏi giường, Trịnh Hải Dương bò lại để Hàn Nhất gối lên cánh tay mình, bóp mũi nhỏ thằng bé: "Mau!
Tỉnh! Dậy!"
Hàn Nhất mua vuốt: "Không muốn không muốn không muốn...."
Trịnh Hải Dương: "Làm sao mới chịu dậy đây? Hả? Nói xem em muốn thế nào mới chịu tỉnh?"
Hàn Nhất mềm nhũn như không xương, mí mắt đánh nhau, chậm rì rì nói: "Ừm ~ thế hun một chút đi..."
Tỏng lòng Trịnh Hải Dương như có cọng lông chim quét qua, ngứa chết người,
vì thế hun một cái lên đầu thằng bé, lại giơ tay xoa xoa: "Tỉnh chưa?"
Hàn Nhất lại chậm rì rì nâng mắt lên, cái miệng nhỏ hồng hồng: "Ừ, còn cần chút nữa."
Trịnh Hải Dương liền nâng mặt Hàn Nhất lên, hun nhẹ lên cái miệng nhỏ dễ thương, 'Chẹp' một cái, "Chịu dậy chưa?!"
Lúc này Hàn Nhất mới cười tủm tỉm, ngủ trưa một giấc gương mặt nhỏ hồng hồng, gật gật đầu, hoàn toàn tỉnh.
Lâm Yến ở bên ngoài cửa sổ nhìn 2 đứa anh em này chơi tiết mục hun qua hun
lại này, da gà rớt đầy đất, nghĩ trong đầu 'tụi bây đi ngủ không thèm
khóa cửa lại à!! Tính ngủ đến sông cạn đá mòn à!! Hun hun cái gì!!'