Vào một ngày nắng Trịnh Hải Dương trở về, Trịnh Bảo Lệ cùng Lâm Yến đến đón cậu, dùng chiếc Audi mà Lâm Quân vừa mới mua.
Trình Bảo Lệ vừa mới học nên không dám lái, Lâm Yến hiện giờ đã cao 1m7 nhưng chung quy vẫn là một thiếu niên 14 tuổi nên là lẽ ra không nên lái xe.
(Trong truyện thế thôi nhưng dưới 18 xin đừng lái xe nha!!)
Vì thế một đường đi đến sân bay này Trình Bảo Lệ ngồi trên ghế phụ mà kinh hồn tán đảm, một bên lo lắng cái mạng nhỏ này, một bên không ngừng lải
nhải: "Chậm một chút, chậm chút đi, nhanh quá rồi.... A, coi chừng,
thằng cha đằng trước có biết lái xe không đấy!.... Con coi chừng chút,
trái tim của dì mong manh lắm.."
Tay Lâm Yến để trên vô lăng, màng tai ẩn ẩn đau, sớm biết thế này thì tự mình đi cho rồi.
Đến sân bay rồi Trình Bảo Lệ lại tiếp tục bài ca mới, niệm đi niệm lại sao
còn chưa tới, sao lại trễ thế này, có phải gặp phải bão rồi không, máy
bay sẽ không xảy ra sự cố chứ?
Lâm Yến giơ tay che một bên tai
lại, thành khẩn nói: "Dì nghỉ ngơi chút đi ạ, không phải cậu ta bảo là
tới rồi sao, sắp gặp được rồi." Cậu rất thông cảm Trình Bảo Lệ đã lâu
chưa được gặp con trai, nhưng Trình Bảo Lệ đã niệm ít nhất mấy tiếng
đồng hồ rồi, đầu cậu ta muốn nổ đến nơi.
Cuối cùng thì một đám
người từ cửa mới hạ cánh bước ra, Trình Bảo Lệ lập tức duỗi dài cổ ra
nhìn, Lâm Yến cũng đánh mắt sang, liền thấy một thiếu niên mặc áo len kẻ sọc, cao khoảng 1m6, xa xa nhìn khuôn mặt trông như Trịnh Hải Dương khi còn nhỏ.
"Dương Dương!!!" Trình Bảo Lệ cũng thấy được, quả nhiên là người mẹ, chỉ một cái liếc mắt liền nhìn ra được, một tay nâng lên
liên tục vẫy vẫy, giây tiếp theo bưng kín miệng, hơi khom người đôi mắt
ửng đỏ.
Lâm Yến đưa tay đỡ lấy Trình Bảo Lệ sợ cô hưng phấn quá
ngất xỉu, lại lo Trịnh Hải Dương không thấy bọn họ, rốt cuộc ánh mắt
Trịnh Hải Dương cũng hướng sang đây.
"Dương Dương! Dương
Dương!..." Trình Bảo Lệ một bên che miệng khóc, một bên được Lâm Yến đỡ, nhìn đứa con trai độc nhất mà mình ngày nhớ đêm mong, kích động đợi con trai bước nhanh đến, đã được nửa năm từ khi họ gặp nhau ở ký túc xá
trường học.
Trịnh Hải Dương đã hoàn toàn lột xác không còn vóc
dáng của một đứa con nít nữa, thân cao 1m6, ngũ quan nẩy nở, mặc áo len
dạ, khăn quàng trên cổ, kéo theo vali, đứng trong đám người vô cùng chói mắt, là một thiếu niên vô cùng tuấn tú.
Khi Trịnh Hải Dương chạy ra thì đôi mắt cũng đã đỏ, bị Trình Bảo Lệ ôm chặt, hai mẹ con dính
chặt, "Rốt cuộc đã về ròi, Dương Dương nhà chúng ta cuối cùng cũng về
rồi."
Lâm Yến cũng như trước đây không chịu được loại tiết mục ôn nhu này, ngày xưa tiết mục huynh hữu đệ cung của Hàn Nhất và Trịnh Hải
Dương là cậu ta đã nuốt không trôi, giờ đây tiết mục mẫu tử tình thâm
cậu ta cũng chẳng thấm được.
Trịnh Hải Dương nay đã cao bằng mẹ cậu, ôm lại người đã đưa mình đến thế gian này, vỗ vỗ vai trấn an: "Mẹ ơi khóc gì chứ, con không phải đã an toàn
về đến nơi rồi sao?"
Trình Bảo Lệ túm lấy áo khoác thằng bé, nước mũi cũng chảy ra, trực tiếp cọ lên vai cậu, lớn tiếng ồn ào, một bộ
dạng quyết tâm nói: "Sau lần này con đừng mong đi đâu nữa hết! Nước
ngoài cũng không được! Trừ phi để mẹ cùng đi với con! Nếu không từ nay
về sau con liền thành thành thật thật ngốc ở nhà cho mẹ! Có nghe không!
Hức hức...."
"Được được được..." Trịnh Hải Dương ôm chặt mẹ, nhanh nhẩu gật gật đàu, trong lòng ê ẩm, đã vài năm không được răn dạy như vậy.
Trịnh Hải Dương ôm lấy Trình Bảo Lệ, trấn an, mộ bên quay đầu nhìn về phía
Lâm Yến, 2 người quả thật đã lâu không gặp nhau, hiện giờ dáng vẻ thay
đổi, Lâm Yến năm nay 14 thân cao 1m7, ngũ quan nẩy nở hoàn toàn, đẹp
trai vô cùng, một tay cắm trong túi quần tay kia xách theo chìa khóa xe, sụp một bên bả vai nhìn lại cậu, còn nhướng nhướng mày.
Trịnh
Hải Dương kéo kéo khóe miệng cười một chút, Lâm Yến huýt sáo, nâng tay
lên, 2 thiếu niên một lớn một nhỏ nắm tay một cái, xem như chào hỏi.
Lâm yến túm túm cười cười nói: "Cao lên không ít."
Trịnh Hải Dương thong dong trả lời: "Cũng thế cũng thế."
Lâm Yến nhướng nhướng mày, hiển nhiên đối với 4 chữ trả lời này có hơi giật mình, thiếu niên trước mắt cùng người trong trí nhớ không như nhau.
Trên đường trở về Lâm Yến lái xe, Trịnh Hải Dương bị mẹ mình lôi kéo ngồi ở
ghế sau, lải nhải một cách thấm thía vào tai của cậu.
Đầu tiên là kéo cổ áo con trai nhìn nhìn: "Ai cha, mới có đầu tháng 3 sao con lại
mặc ít như vậy, lớn rồi nên ngựa bà đúng không?"
"Hmm, vóc người
cũng cao lên không ít so với trước kia, tóc cũng dài ra rồi, mà sao mẹ
thấy nó không phải màu đen nhỉ? Con đi nhuộm đúng không?"
"Cái thằng lông vàng này! Học cái gì không học lại đi học người ta đi nhuộm tóc, về liền đi cắt lại cho mẹ nghe chưa!"
Kéo kéo khăn quàng cổ: "Khăn này là trường phát đúng không? Ai chà đồng hồ
cũng phát đi? Giày cũng phát à? Quần thì sao? Quần lót cũng được phát
chứ gì?"
Lầm Yến ngồi đằng trước nghe không nổi nữa, cậu ta cũng
có nghe nói qua nơi đó học phí rất cao, dù là ở Trung Quốc hay ở Mỹ thì
cũng được xem như trường quý tộc, nhưng cũng không có khoa rương như vậy đi, sao có thể cái gì cũng phát được?!
Kết quả lại nghe Trịnh
Hải Dương lại nói: "Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều là được
phát hết! Còn là của Valentino (một hãng thời trang high end) nữa kìa,
có thấy lời không?"
Trình Bảo Lệ bị con trai chọc cười, ha ha nói: "Bây giờ đã học được cách dỗ mẹ vui vẻ rồi à!?"
Trình Bảo Lệ dọc trên đường về không hề ngừng lại, đem toàn thân con trai xem qua một lần, lúc sau lại lôi chuyện trong nhà ra kể qua một lần ----
"Gần đây ba con với chú Lâm đang làm cái năng lượng mặt trời phát triển
thành điện năng đấy, đầu tư rất nhiều tiền, cũng không biết khi nào mới
thu hồi được vốn nữa."
"Cô con lại đầu tư vốn vào mặt nạ với tinh dầu (serum), chạy ra nước ngoài nói là muốn hùng vốn với công ty khác
làm các sản phẩm dưỡng da thuộc dòng Ocean Hydrodynamics" (*) (thủy động lực).
(*) Khi search thì nó ra cái hãng PROYA thành ra là
cũng không biết cái nào đúng, chờ về sau tác giả có nói rõ thì tui sửa
lại sau nha!
"Đúng rồi đúng rồi còn dì Linh thì lại có thai, chuẩn bị sinh đứa thứ 2 đó!
Haizz nhưng lại bị phạt tiền cũng không biết có kiếm người nào nhờ vả để phạt ít lại không nữa."
Trịnh Hải Dương vẫn luôn kiên nhẫn nghe, nghe được Trần Linh Linh mang thai thì hoảng sợ, cũng không rõ phản ứng của chính mình ra sao nữa, buột miệng hỏi: "Thế còn Hàn Nhất thì sao?"
Lâm Yến đằng trước sách một tiếng, cứ như chỉ chờ trịnh Hải Dương hỏi câu
này, khóe miệng kéo một chút, đối mắt với cậu trong kính chiếu hậu một
cái, tiếp tục lái xe.
Trình Bảo Lệ: "Hàn Nhất à, ở trường á, vừa
mới vào năm học mới thôi, đúng rồi nó chuẩn bị thi lớp Thiếu Niên giống
con ngày trước đó! Đứa nhỏ này thông minh đầu óc linh hoạt, tủ lạnh,
tivi trong nhà đều bị nó phá hư cả, lần trước mẹ xài điện thoại có cảm
giác hình như nó cũng động tay vào điện thoại rồi."
Trịnh Hải
Dương nghe xong lời này liền không tiếng động mà cười cười, Lâm Yến ở
đằng trước nói: "Lần trước nó tới Bắc Kinh đã làm hư chiếc Ferrari của
ba anh đó, anh để nó làm luôn." Vừa dứt lời lại nhìn Trịnh Hải Dương qua kính chiếu hậu: "À, nhưng 4 năm qua hẳn là không nhớ rõ em nữa rồi."
Trình Bảo Lệ nghe được lời này lập tức chen mồm: "Qua lâu như vậy rồi, chắc
là không nhớ nỗi. Lúc Dương vừa mới đi tới ảnh chụp mẹ còn không dám
trưng, đều cất đi cả."
Lâm Yến đánh tay lái, khẩu khí bình tĩnh: "Dính người còn hơn cỏ đuôi chó, có con cái nhà ai mà dính anh trai như nó không chứ."
Đề tài này dừng ở đây, Trình Bảo Lệ đánh trống lảng sang chuyện khác.
Về được đến nhà, đám người lớn ở Bắc Kinh tụ tập lại làm tiệc đón gió cho
Trịnh Hải Dương, Trịnh Bình nhìn con trai chỉ mới 11 tuổi đã là một bộ
dáng tuấn tú lịch sự như thế thì vô cùng vui mừng, ôm lấy bả vai con
trai tự hào cùng cực mà nói với Lâm Quân: "Xem con trai anh này! Thế
nào, khác hẳn trước kia đúng không?"
Lâm Quân cười đánh giá Trịnh Hải Dương, kinh ngạc gật gật đầu, bốn năm trôi qua quả thật là trưởng
thành lên không ít, không thể nào liên tưởng được với đứa nhỏ ngày trước chỉ biết chăm em trai nữa rồi, bây giờ trổ mã thành thế này, một chuyến sang Mỹ quả thật xứng đáng.
Trịnh Bình cùng với Trình Bảo Lệ vì
tổ chức tiệc đón gió cho con trai mà tự thân làm cả một bàn đồ ăn, từ
khi rời khỏi quê thì đã chẳng động tay vào việc nhà, lần này sắn tay áo
vào bếp giúp vợ, vì đứa con trai xa nhà đã 4 năm.
Trịnh Hải Dương ăn khá nhiều, ba chén xuống bụng mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Lâm Quân ngậm điếu thuốc nhíu mày: "Ở Mỹ có người bỏ đói con à?"
Trịnh Hải Dương cầm chén cơm đưa cho mẹ, nói: "Sức ăn con bây giờ lớn, ở nước ngoài lâu dạ dày cũng bị căng ra không ít, ăn chủ yếu là thịt thôi."
Lâm Quân nhìn Trịnh Hải Dương mới chỉ 11 tuổi đã cao 1m6, cởi áo khoác
ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng lại có thể nhìn ra cơ thể rắn
chắc bên dưới. Trong lòng gật đầu tán dương, nghĩ thầm sớm biết thế cũng đưa Lâm Yến đi rồi, thằng nhóc kia bây giờ một thân gầy như que củi,
nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt.
Sau khi ăn xong Lâm Quân với Lâm Yến rời đi, Trịnh gia một nhà 3 người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, Trịnh Hải Dương lựa mấy câu chuyện thú vị kể cho ba mẹ nghe, đi
du học tốt nhất chỉ nên kể chuyện tốt, không nói chuyện xấu, Trịnh Bình
hỏi cậu: "Các trường ở nước ngoài không tổ chức kỳ thi sao? Nghe cô của
con bảo trường con thi rất thường xuyên, còn đặc cách cho học sinh trúng tuyển."
Trịnh Hải Dương nhún nhún vai, như một người lớn cười
nói: "Về sau muốn thi thì cũng được mà, như nhau thôi. Lại nói, về sau
có thi đại học thì con cũng tính trở về thôi, không tính ở lại Mỹ đâu."
Trịnh Bình im lặng, nhìn cậu, hắn đã không còn là người phụ huynh suốt ngày
la lối muốn con trai làm cái này cái kia, Trịnh Hải Dương bây giờ ngồi
trước mặt hắn nói chuyện trầm ổn làm hắn cũng dùng khẩu khí thương lượng với cậu: "Con bây giờ muốn làm gì tiếp cũng được, muốn nghỉ ngơi cứ
nghỉ ngơi, qua một đoạn thời gian rồi nói." Dừng một chút: "Chú Hàn của
con mong con trở về công ty hỗ trợ, dù sao thì tập đoàn Nhất Dương sớm
muộn gì cũng là của tụi con, sớm trở về thì theo học ở công ty, sớm để
các con tiếp nhận."
Trịnh Hải Dương cười: "Chú Hàn tính về hưu sao?"
Trình Bảo Lệ nói: "Haizz, đó là vì dì Linh có thai đứa thứ 2, có con một cái trí khôn của đàn ông chả biết chạy đi đâu mất."
Buổi tối Trình Bảo Lệ giúp con trai sắp xếp lại hành lý, đem quần áo xếp lại vào tủ, phòng rất lớn, chỉ là vì mấy năm nay không có người ở nên là
nhìn qua có hơi trống trải, đồ vật không nhiều lắm, trên bàn lại có mấy
cuốn sách vật lý, có vẻ là Hàn Nhất tùy tay ném, được Trình Bảo Lệ xếp
lại lên giá sách.
Trình Bảo Lệ
sửa sang lại xong, trước khi rời khỏi nói với con trai: "Con nếu muốn
lấy sách vở gì thì sang phòng Hàn Nhất lấy đi, dù sao thì cái cửa ở ban
công không có khóa lại." Nói xong liền ra ngoài.
Trong phòng lại
rơi vào an tĩnh. Trịnh Hải Dương đứng đó, ngẩng đầu nhìn quanh, có chút
không thích ứng lắm với việc ở một mình, yên lặng đến mức kỳ cục. Trong
phòng cậu cũng chẳng có nhiều đồ gì mấy, tủ quần áo chỉ có vài bộ đồ,
giá sách căn bản là trống không, trên bàn hay trong ngăn kéo cũng chả có gì.
Trịnh Hải Dương dạo quanh một vòng, quay đầu ra ban công,
đến phía ngoài phòng Hàn Nhất. Cậu cũng chưa tiến vào, mở đèn ở ngoài
ban công nhìn thoáng vào trong, phòng của thằng bé đều là sách, trên
tường dán vài bức tranh của nhân vật hoạt hình hay poster bóng đá. Ngoài ban công có vài món đồ thủ công cơ khí cạnh cửa sổ và một chậu xương
rồng đang chết dần.
Trịnh Hải Dương cũng không vào trong, đứa nhỏ lớn lên cần phải có không gian riêng tư của mình, cậu tắt đèn rồi trở về phòng.
Về phòng rồi cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm thành ra cậu lôi mấy tập
tài liệu từ vali vào tủ tài liệu – tủ tài liệu của cậu ở cạnh chân, chả
hiểu đầu óc của người thiết kế bị gì mà cả hai ngăn kéo đều ở cạnh chân
hết, rất khó dùng.
Nhưng tài liệu không thể để lộn xộn được, cậu chỉ đành ngồi xuồng kéo tủ ra.
Chỉ là kéo ra rồi mới phát hiện trong ngăn kéo có gì đó.
Là vài cuốn sách giáo khoa tiểu học mà cậu quen thuộc, còn có một chiếc
túi màu đen mà Trịnh Hải Dương thường mang theo khi ra ngoài.
Cậu sửng sốt một chút, đưa tay lấy đồ ra, mở một cuốn vở ra, phát hiện mấy
trang đầu sẽ có dấu tích √ phía sau phần ngày tháng, trang nào cũng thế, chỉ là chữ viết đã nhòe cả rồi, lờ mờ thấy được vài chữ mà thôi.
Lật đến trang cuối lại thấy một dấu X cực lớn, nhưng dấu X kia lại bị gạch bỏ bên cạnh lại viết √.
Dưới cùng là hình vẽ xấu xí theo phái trừu tượng, là 2 đứa bé tay cầm tay nhau viết thêm một câu "Ta thích nhất vẫn là ca ca."
Trịnh Hải Dương nhìn câu nói kia nước mắt thiếu chút nữa tràn ra, cậu đưa tay lên che mắt lại mới miễn cưỡng thu được nước mắt về, ây thằng nhóc này
đúng là thịt trong tim cậu mà, chỉ một câu mà làm cậu xém khóc.
Cậu đặt vở xuống, cầm cái túi lên, ngạc nhiên phát hiện bên trong là chút
tiền lẻ với cái sổ tiết kiệm, còn có mấy tấm vé số không trúng thưởng từ thời Á Vận Hội, cùng tấm thẻ mà ngày trước cậu để lại cho Hàn Nhất,
nhóc ta viết thêm vào – "Nếu em quên mất ca ca, phải nhắc nhở em đấy, ca ca là người em thích nhất, em nhất định sẽ nhớ mà."
Trịnh Hải
Dương ngồi xổm trên đất, một tay cầm đồ một tay đỡ trán, ngẩn người
trong chốc lát, chân tê rần mới đứng lên, cậu cầm tấm thẻ cười rộ lên,
nghĩ thầm EQ của đứa nhỏ này thật cao, biết chính mình sẽ quên, còn viết lên tấm thẻ nào để nhắc nhở cậu, thậm chí còn cường điệu hai lần 'thích ca ca nhất', làm cậu không khỏi nhớ tới Hàn Nhất khi còn nhỏ ôm lấy
cậu, mềm mại hứa hẹn 'Thích ca ca nhất, muốn ở cùng ca ca.'
Trịnh Hải Dương câu câu khóe miệng, đem
cuốn vở kia cùng mấy tài liệu quan trọng của mình thả lại vào ngăn kéo,
cậu đoán là Hàn Nhất cố tình để mấy thứ này ở đầy, chỉ là về sau lại
quên mất, đến tận tới giờ.
Đã 4 năm trôi qua không biết thằng nhỏ này bây giờ lớn thành thế nào rồi, nghe nói là làm hư cả tủ lạnh? Chắc
không còn nhớ rõ mình nữa rồi?
Trịnh Hải Dương nằm trên giường,
nhịn không được hồi tưởng lại Hàn Nhất khi còn nhỏ, tuy rằng đã qua khá
lâu rồi nhưng không ảnh hưởng đến ký ức của cậu, Hàn Nhất khi còn nhỏ
như thế nào cậu vẫn luôn nhớ rõ.
Manh manh mềm mềm lúc mới học
bò, vừa học được cách đi liền nơi nơi chạy loạn, khi có thể nói lại ngọt ngào gọi một tiếng ca ca, lúc 4 tuổi lại có thể thẳng lưng ngồi cạnh
mình đi học, còn có đi Thẩm Quyến bị phơi đen thui, cầm tiền trong tay
hai mắt mở lớn nói với cậu: "Về sau cho ca ca mua nhà bự!"
Trịnh
Hải Dương bị lệch múi giờ, mệt mỏi ngủ thiếp đi, được về lại trong nhà
làm cậu cảm thấy an tâm, đến nửa đêm lại bị một tiếng "Đùng" làm cho
tỉnh giấc, cứ như là có gì đó đụng trúng chân giường cậu.
Cậu mơ
mơ màng màng nâng mắt trong bóng tối, còn buồn ngủ mà nhìn ra một bóng
người, bòng người kia nâng tay lên, khẩu khí đặc biệt bình tĩnh mà nói:
"Ngủ đi, em đi tiểu."
Trịnh Hải Dương một lần nữa nằm về, đột
nhiên lập tức trừng lớn đôi mắt, cậu nâng cổ lên nhìn, thấy người kia đi vào nhà vệ sinh trong phòng cậu, xả nước xong lại như mơ màng trong cõi thần tiên mò mẫm trong bóng tối đi ra.
Trịnh Hải Dương chăm chút nhìn người kia, thấy người nọ giờ tay sờ soạn tủ nhỏ đầu giường, miệng
lẩn bẩm nói: "Sách đâu rồi nhỉ?"