dù sao sau khi ký hợp đồng, vô luận như thế nào đều có thể nghĩ biện pháp phối hợp cho em. Cho nên chúng ta cũng không cần suy nghĩ xa như vậy."
Mặc dù Vương Hữu Lan chưa nói, nhưng y cũng lo lắng những mưa gió trước đó sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Lục Dương, có thể đi ra ngoài giải sầu, cũng là biện pháp giải tỏa tốt.
Lục Dương thấy người đại diện rõ ràng suy nghĩ cho mình. Đương nhiên rất cảm động: "Cám ơn anh Vương, chúng ta cứ nhận đi. Em đến cọ nhiệt độ của Hắc Bối!"
* * *
Quay về Đế Cảnh Quận, Lục Dương không nhịn được nói chuyện mình muốn đi du lịch với Hắc Bối cho Tông Chính Hải biết.
"Mặc dù hành trình cụ thể vẫn chưa có công bố. Nhưng ekip chương trình nói bọn họ sẽ chọn nơi vừa an toàn vừa dễ chơi."
Dù sao cũng là mang thú cưng ra ngoài chơi, an toàn khẳng định là quan trọng nhất.
Nhưng lại có một chút hạn chế đặc biệt, ví dụ như: có một số thú cưng không thể đi lên máy bay, có một số nơi không để cho thú cưng đi vào. Cho nên ekip chương trình phải lên kế hoạch và sắp xếp chuyện rất nhiều.
"Chương trình sẽ bắt đầu quay vào sau tết Âm lịch sang năm, bình thường quay hai nơi trước, tích cóp bốn tập là có thể bắt đầu phát sóng."
Trò chuyện đến đây, Lục Dương khát khao nói: "Hắc Hắc còn có thể ăn sinh nhật trong quá trình quay chương trình nữa!"
Lúc nói những lời này cậu càng không ngừng sờ lỗ tai to của Corgi, ý bảo nó nghiêm túc lắng nghe đừng chỉ lo cắn dây thừng món đồ chơi. Quả nhiên dẫn tới Hắc Bối liên tục quay đầu nhìn chủ nhân.
Tông Chính Hải nhìn Lục Dương ôm Hắc Bối nặng trịch ngồi trên sô pha, vừa miêu tả vừa vui vẻ phấn chấn giống như đang tương tác với Hắc Bối làm cho người nhìn cũng vui vẻ theo.
"Gần đây em đang bắt đầu tập thể hình, phải cố gắng luyện tập bằng không đến lúc đó sợ thể lực theo không kịp!"
Bởi vì hình thể của Corgi. Bọn nó mặc dù hoạt bát hiếu động, nhưng rất dễ bị bênh xương khớp, lên xuống cầu thang là tuyệt đối cấm, cần chủ nhân ôm trong toàn bộ hành trình.
Ở nhà có thang máy còn dễ nói. Nhưng ra bên ngoài cũng sẽ không phải lúc nào cũng thuận tiện như vậy.
Lục Dương muốn dẫn Hắc Bối đi ra ngoài chơi, tự nhiên cũng chuẩn bị tốt tâm lý cần phải thường xuyên ôm nó đi lại.
Tông Chính Hải nghe Lục Dương nói "kế hoạch đi ra ngoài", trước sau như một không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là lẳng lặng nghe và nhìn.
Chờ Lục Dương phát hiện bản thân quá kích động mới ngượng ngùng nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Tông Chính Hải không có lập tức trả lời, lại đột nhiên tiến lại gần hôn môi Lục Dương: "Khi nào thì dẫn anh đi ra ngoài du lịch?"
Lúc này hai người đang ở phòng khách, thím Trương mọi lúc đều sẽ xuất hiện.
Lục Dương khẩn trương đến mức mặt lập tức đỏ lên. Cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua bên cạnh, lại bị Tông Chính Hải ôm lấy ót còn tăng thêm nụ hôn trước đó.
Hắc Bối cũng không biết một nam chủ nhân khác đang "tranh sủng". Nó chỉ là đơn thuần bị Tông Chính Hải "dời non lấp biển" mà bị thân hình cao lớn tới gần dọa đến. Nó lập tức chạy ra khỏi trong lòng Lục Dương, lắc lắc mông to chạy đến chỗ khác trên sô pha.
Rốt cuộc Hắc Bối có thể cố gắng tập trung cắn dây thừng căn bản mặc kệ chủ nhân "chết sống", hoàn toàn không để ý chủ nhân bận rộn như vậy còn tình nghĩa muốn dẫn nó đi ra ngoài chơi và ăn sinh nhật.
Tông Chính Hải chưa đã thèm cắn nhẹ nhàng lên môi dưới của Lục Dương mới dường như không có việc gì trở lại vị trí của mình.
Mặc dù phần ngạc nhiên này là hắn chuẩn bị cho Lục Dương. Nhưng nghĩ có thể đi chơi khắp nơi với Lục Dương lại là Hắc Bối trong lòng vẫn hơi không hài lòng.
Cho nên dù sao cũng phải lấy trước một chút chỗ tốt, coi như "thưởng an ủi" không thể đi du lịch chung với nhau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com