Editor: demcodon
"Nếu tiếp tục đóng phim thì đừng sống chung với A Hải nữa, hoặc là vẫn
sống chung với A Hải thì đừng đóng phim nữa. Bây giờ tập trung đi học,
sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp đến Tông Thiên. Cháu muốn đến bộ phận
nào cũng được."
Tông Chính Hoành cũng không có ý định đến một đoạn trải chăn trước mà là trực tiếp nói cho Lục Dương biết ý kiến của mình: "Chú cũng không nói
cái gì là vì muốn tốt cho cháu. Kiểu câu nói này người trẻ tuổi tụi cháu đã nghe nhiều, hẳn là cũng rất phiền."
Giờ phút này Lục Dương còn ngạc nhiên hơn lần trước nghe được Tông Chính Hưng nói ở Đế Cảnh Quận.
Sau khi trải qua hai ngày ở chung nhà, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hai
vị trưởng bối nhà họ Tông Chính rất tốt với mình. Thậm chí còn tốt hơn
anh em Tông Chính Hải và Tông Chính Du!
Nếu nhất định phải so sánh, chỉ sợ Lục Dương ở trong lòng bọn họ giống
như cặp sinh đôi cần được cưng chiều và che chở, giống như mọi mặt của
cuộc sống đều phải suy xét vì cậu.
Để chào đón cậu đến thủ đô, phòng của Lục Dương đã được sửa sang lại
hoàn toàn sao cho giống hệt phòng của cậu ở Đế Cảnh Quận. Không chỉ như
thế, Tông Chính Hoành còn tỏ vẻ nếu tương lai Lục Dương muốn sống lâu
dài ở thủ đô thì sẽ đổi một phòng ngủ trong nhà thành phòng khách hoặc
là phòng giải trí dành riêng cho cậu.
Điều này giúp cậu có không gian giải trí riêng, đồng thời rất tiện lợi cho cậu khi tiếp bạn bè và đồng nghiệp đến nhà chơi.
Khi Tông Chính Hoành nói những điều này trong giọng nói mang theo chờ
mong, hiển nhiên không phải kiểu nói suông, chỉ mở lời cho có. Cho nên
mới làm cho Lục Dương càng thêm cảm động.
Nhưng chính là Tông Chính Hoành tốt bụng dễ gần như vậy còn trực tiếp
hơn Tông Chính Hưng. Ông kêu Lục Dương đưa ra lựa chọn là quá cực đoan.
Bất kể chọn bên nào đều sẽ làm cho người đau lòng.
Tông Chính Hoành thấy biểu cảm lộ ra mê mang của Lục Dương thở dài ở trong lòng.
Giọng ông chậm lại nói: "Tất nhiên, cháu cũng không nhất định phải đưa
ra quyết định. Dù sao cháu vẫn còn trẻ tuổi như vậy, trách nhiệm không
nên đổ lên đầu cháu. Cho nên có thể để cho A Hải đưa ra quyết định, để
cho nó chịu trách nhiệm!"
Nghe những lời Tông Chính Hoành nói, Lục Dương lại không cảm thấy thoải
mái chút nào. Trong lòng cậu càng có một linh cảm không tốt.
Quả nhiên, Tông Chính Hoành đẩy một cặp văn kiện đến trước mặt Lục
Dương: "Nếu nó lựa chọn tiếp tục ở bên cháu thì nhất định phải lập tức
từ chức tổng giám đốc điều hành của Tông Thiên. Sau này cũng không thể
giữ bất kỳ vị trí khác trong Tông Thiên."
Nhưng lúc này đây, Tông Chính Hoành giải thích chi tiết lý do mình ép
Lục Dương hoặc Tông Chính Hải đưa ra quyết định: "Hy vọng hai đứa cũng
có thể thông cảm cho chú. Tông Thiên chủ yếu hoạt động kinh doanh chính ở nước Hoa. Những tin tức như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát
triển của nó. Chú không chỉ chịu trách nhiệm với cháu và A Hải, mà còn
chịu trách nhiệm với toàn bộ tập đoàn. Mặc dù chú rất muốn làm một người ba bốc đồng, nhưng chú không thể."
Thị trường nước ngoài của Tông Thiên đang phát triển rất tốt. Nhưng
không thể phủ nhận đây là Tông Thiên được xác định bởi thị trường ổn
định trong nước.
Nói cách khác, một khi kinh doanh trong nước xuất hiện vấn đề thì tình
hình kinh doanh ở nước ngoài cũng sẽ lập tức bị ảnh hưởng và xảy ra thay đổi.
Ở trong nước, mối quan hệ giữa Lục Dương và Tông Chính Hải vẫn chưa được hiểu trong các khái niệm chính thống.
Như Tông Chính Hưng đã nói với bọn họ trước đây. Nếu Lục Dương không
phải người của công chúng, hoặc là Tông Chính Hải không phải lãnh đạo
cấp cao ở Tông Thiên, có lẽ mối quan hệ của bọn họ sẽ không thu hút sự
chú ý của nhiều người. Vì vậy muốn làm gì cũng có thể tùy ý một ít.
Nhưng vấn đề là một người trong bọn họ là nghệ sĩ đang nổi tiếng. Mỗi
ngày bị paparazzi theo dõi, chỉ bất cẩn một chút sẽ có scandal. Một
người khác mặc dù làm người khiêm tốn, nhưng xảy ra chuyện gì chắc chắn
sẽ làm cho cả Tông Thiên sợ hãi.
Người ta nói hiện nay paparazzi đã tràn lan, ánh mắt của quần chúng cũng đặc biệt sắc bén. Chỉ cần có giá trị thảo luận, cũng có nghĩa