Đối với luồng khí thế mà Lương Triều Sinh phát ra ngoài, Lý Nửa Cân gần như không để tâm, thân người phóng ra, không hề có ý chùn bước.
- Tuyệt Sát Kiếm, nhất thức!
Lập tức, Lý Nửa Cân hô lên một tiếng, cả người phóng lên, trường kiếm trong tay ngưng tụ một kiếm canh sắc bén.
Có điều lúc này, trong lòng tôi lại cảm thấy vô cùng khó tin, Tuyệt Sát
Kiếm? đây chẳng phải chính là đạo thuật của tôi sao? Nhưng tại sao Lý
Nửa Cân cũng biết kiếm thuật này?
Một kiếm vung ra, thân người Lý Nửa Cân lại lắc nhẹ trên không, tiếp tục hô lớn:
- Tuyệt Sát Kiếm, nhị thức!
Tuyệt Sát Kiếm được thi triển trong tay Lý Nửa Cân, uy lực đem ra so sánh với tôi, thì không biết mạnh hơn tôi đến bao nhiêu lần, nhưng điểm này lại
khiến tôi nghĩ không ra, phải biết rằng, Tuyệt Sát Kiếm là đạo thuật
trong Tang Sinh Kinh. Tôi vốn cứ tưởng chỉ có mình tôi có, không có
người thứ hai nào biết đạo thuật này.
Nhưng hiện tại thì sao, Lý Nửa Cân trước mắt đích thị đã khiến tôi kinh hãi vô cùng.
Mà lúc này, Lương Triều Sinh hình như cũng đã bị Lý Nửa Cân quấn chặt lấy, hiện tại, cả người tôi đã bị nhấn chìm trong kinh hoàng.
Tôi cảm thấy sau lưng mình có người kéo tôi một cái, quay đầu nhìn, hóa ra
là Trúc Tẩm Ngưng, thấy tôi quay đầu lại, Trúc Tẩm Ngưng trực tiếp lên
tiếng:
- Không biết anh đã phát hiện ra chưa, nhưng tôi
cứ có cảm giác ‘anh’ xuất hiện về sau, hình như không muốn tranh đoạt
cánh tay, mà chỉ muốn ngáng chân người kia thôi!
Tôi biết người kia trong miệng Trúc Tẩm Ngưng là chỉ Lương Triều Sinh, tôi
lập tức quay đầu lại nhìn Phương Trình Chu ở một bên, hắn không vội vã
đi cướp lấy cánh tay ở trên không trung, bởi vì tự lòng hắn rõ hơn ai
hết, nếu như lúc hắn ra tay, Lương Triều Sinh và Lý Nửa Cân đồng thời
tấn công hắn, như vậy, tình cảnh của hắn rất nguy hiểm, vì thế hắn không dám tùy ý ra tay.
Trong lòng tôi đang ngẫm đi nghĩ
lại câu nói của Trúc Tẩm Ngưng, đúng thế,ngay từ đầu, hình như Lý Nửa
Cân đã chẳng mấy hứng thú gì tới cánh tay, chỉ muốn ép gã áo choàng đen
kia đi, sau đó, là quấn lấy Lương Triều Sinh.
Chính
lúc này, cuối cùng thì Phương Trình Chu cũng không nhịn được nữa, cả
người lao tới chỗ cánh tay trên không, lập tức, Lương Triều Sinh phía
đối diện đã hoàn toàn nổi điên, không ngừng đánh ra những đòn công kích
đáng sợ về phía Lý Nửa Cân.
Nhưng đối diện với những đòn tấn công này, Lý Nửa Cân đều dễ dàng hóa giải từng đòn từng đòn một.
- Cút ra cho tao!
Lương Triều Sinh điên tiết gầm lên, lúc này tôi mới lại lần nữa ý thức được,
hình như Lương Triều Sinh rất quan tâm đến cánh tay, kế đó tôi nghĩ tới
một khả năng, sau khi ông ta đạt được một cánh tay, biết được chỗ tốt
của cánh tay, cho nên rất cấp bách muốn có được cánh tay thứ hai.
Tuy nhiên, Lý Nửa Cân lại chỉ vì muốn ngăn cản ông ta!
Phương Trình Chu đã phóng tới trước cánh tay, nhìn thấy Lý Nửa Cân vẫn đang
sống chết ngăn cản Lương Triều Sinh, cuối cùng, Phương Trình Chu cũng
đưa tay ra nắm lấy cánh tay.
Nhưng, chính vào lúc
Phương Trình Chu chạm tay vào, tôi thấy sắc mặt hắn bỗng đại biến, khí
mùi trên cơ thể mau chóng chui vào bên trong cánh tay đó.
Cánh tay hình như đang không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi Phương Trình
Chu, không biết Phương Trình Chu lấy ra thứ gì, lập tức nhét cánh tay
vào bên trong, sau khi đạt được cánh tay, Phương Trình Chu liếc nhìn tôi một cái.
Cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó, cả người hắn lao ra bên ngoài cửa đá, biến mất ngay trước mắt chúng tôi.
- Á! Phương Trình Chu, mày đứng lại đó cho tao!
Lương Triều Sinh như hóa điên, rít lên một tiếng, nhưng thực lực của Lý Nửa
Cân không phải trò đùa, cậu ta đã hoàn toàn quấn lấy Lương Triều Sinh.
Chiến đấu được khoảng hơn mười phút, Lý Nửa Cân mới thu tay lại.
- Bây giờ ông muốn đuổi theo, có lẽ vẫn còn kịp!
Sau đó, tiếng nói thản nhiên của Lý Nửa Cân truyền ra, Lương Triều Sinh ném ánh mắt oán độc về phía Lý Nửa Cân, nhưng ông ta lại chẳng làm được gì.
Cuối cùng, ông ta vẫn lựa chọn đuổi theo Phương Trình Chu, bay thẳng ra bên
ngoài, Lý Nửa Cân hít sâu một hơi, sau đó đi tới cạnh tôi, đưa Thị cho
tôi.
- Này, trả kiếm cho cậu!
Lý Nửa Cân thản nhiên nói với tôi, mặt cậu ta vẫn vô cảm như cũ, tôi ngơ ngốc nhận lấy Thị, đút vào trong túi Càn Khôn.
Lúc này, tôi bỗng cảm thấy toàn thân mình mệt muốn ngất đi, nhưng vẫn cố
gắng gượng, nhìn Lý Nửa Cân, còn đang muốn chuẩn bị hỏi cậu ta, tất cả
những chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Nợ Âm
Khó Thoát - Ngũ Đẩu Mễ - dịch: Sam Zhou, ủng hộ dịch giả bằng cách đọc
truyện duy nhất trên web haivuongtruyen.vn , liên hệ với facebook Sam
Sam (Sam Zhou) để được ưu tiên đọc nhanh hơn, cảm ơn các bạn, hãy tẩy
chay thành phần trộm cắp tạp nham không làm mà đòi có ăn ^^
Có điều hình như Lý Nửa Cân đã sớm đoán được dự định của tôi, cậu ta đưa tay ra ngăn lại, cất tiếng:
- Tôi thấy tình trạng hiện giờ của cậu rất yếu ớt, chúng ta ra ngoài
trước đã, đợi đến khi cậu khỏe lại, muốn hỏi gì cũng không muộn!
Tiếng nói nhàn nhạt của Lý Nửa Cân truyền ra, tôi nhìn Lý Nửa Cân hỏi:
- Cậu tạm thời không rời đi?
Lý Nửa Cân lắc đầu, sau đó nói:
- Ít nhất thì trước khi cậu bình phục, tôi sẽ không đi!
Nghe vậy, sức lực cuối cùng trong người tôi cũng hoàn toàn biến đi mất, tôi
không còn gắng gượng được nữa, cả người mềm nhũn, cảm thấy hình như mình đã ngã vào trong lồng ngực mềm mềm thơm thơm. (hắn ngất mà hắn cũng
biết chọn chỗ nữa )
Mỗi
lần sau khi sử dụng THị Huyết Đan, tôi đều phải ngủ một giấc thật sâu,
nhưng lần này sử dụng Thị Huyết Đan, hình như cũng không có tác dụng gì
quá lớn, hơn nữa, còn là bản nâng cấp, di chứng cũng càng mạnh hơn.
Thậm chí, sau lần này, có lẽ phải mất một khoảng thời gian dài tôi không thể sử dụng Thị Huyết Đan, Thị Huyết Đan không phải là thứ tốt, không thể
dùng không có điểm dừng.
……..
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cảm nhận thấy trước ngực mình bị đồ vật gì đó
nằng nặng đè lên, mở to mắt nhìn, không ngờ lại là Trúc Tẩm Ngưng, cô ấy gối đầu lên ngực tôi, cũng đang ngủ sâu.
Nhìn gương mặt của Trúc Tẩm Ngưng, có chút tiền tụy, tôi không nhẫn tâm đánh thức
cô ấy, cứ như vậy trôi qua thêm nửa tiếng, Trúc Tẩm Ngưng mới lơ mơ tỉnh dậy.
- Anh tỉnh bao lâu rồi? sao lại không gọi tôi dậy?
Thấy hai đôi mắt của tôi đang mở to nhìn mình, Trúc Tẩm Ngưng đỏ mặt, cất
tiếng hỏi tôi, tôi cười cười, nói mới tỉnh chưa được bao lâu, trông cô
ấy khá mệt, cũng không muốn quấy rầy.
Sau đó, tôi
hỏi Trúc Tẩm Ngưng tôi đã mê man bao lâu? TRúc Tẩm Ngưng nhìn tôi, nói
tôi đã hôn mê sâu năm ngày rồi, lòng tôi thoáng kinh ngạc, có điều lại
lập tức phản ứng lại, có lẽ năm ngày này, Trúc Tẩm Ngưng đều ở bên chăm
sóc cho tôi, bằng không, trông cô ấy cũng không đến mức tiều tụy thế
này.
- Vất vả cho cô rồi!
Tôi nhìn TRúc Tẩm Ngưng, khẽ nói.
Trúc Tẩm Ngưng vội vàng đứng dậy, nói ra ngoài chuẩn bị ít đồ ăn cho tôi,
nói xong, liền đi ra ngoài, tôi cũng lập tức ngồi khoanh chân lên, ném
một nắm chân nguyên đan vào miệng, bắt đầu khôi phục chân nguyên trên
người.
Không lâu sau, Trúc Tẩm Ngưng bưng đồ ăn vào trong, lúc ăn, tôi hỏi Trúc Tẩm Ngưng, Lý Nửa Cân đi đâu rồi?
Trúc Tẩm Ngưng nói với tôi, Lý Nửa Cân luôn ở trong một căn phòng khác, từ
đầu chí cuối vẫn chưa ra ngoài, có lẽ là đang chờ tôi tinh lại.
Biết được giữa lúc tôi hôn mê mà Lý Nửa Cân cũng chưa từng rời đi, tôi khẽ
thở phào nhẹ nhõm, phải biết, trong lòng tôi vẫn còn có vô số nghi hoặc
muốn hỏi cậu ta.
Lúc ăn, Trúc Tẩm Ngưng cũng không
nhịn được, hỏi tôi, Lý Nửa Cân rốt cuộc là ai? Tại sao lại giống hệt
tôi? Là anh trai sinh đôi hay là như thế nào?
Nghe
vậy, tôi không khỏi cười khổ, nói với TRúc Tẩm Ngưng, chuyện này rất
phức tạp, sau đó, tôi kể qua loa cho Trúc Tẩm Ngưng nghe về chuyện đã
xảy ra trong thôn chúng tôi.
Nghe xong, Trúc Tẩm Ngưng cũng hơi kinh ngạc!
- Không ngờ, anh còn gặp phải chuyện phức tạp như thế?
Tôi cười bất đắc dĩ, lại nói tiếp:
- Đúng vậy, cho nên hiện tại, tôi vẫn chưa hiểu, tôi và Lý Nửa Cân có
quan hệ gì, mặc kệ như thế nào, bây giờ cậu ta biến thành bộ dạng thế
này, cũng là có liên quan đến tôi, nói cho cùng, tôi nợ cậu ta, với lại, cậu ta đã cứu tôi hai lần rồi!
Trong lòng tôi cũng
rối tinh rối mù, nói thật, về Lý Nửa Cân, tôi vẫn thấy rất khó hiểu,
nhưng trước mắt, thì Lý Nửa Cân đã cứu tôi hai lần, mà trong chuyện này, nhất định vẫn còn gì đó mà tôi không biết.
Nếu cậu
ta đã chọn ở lại, chắc hẳn cũng chứng minh, một vài chuyện trong đó, cậu ta có thể nói cho tôi biết, vì vậy, tôi đặt bát đũa trong tay xuống,
đứng dậy, bước sang căn phòng kế bên.
Gõ cửa phòng của Lý Nửa Cân, một lúc sau, bên trong vang lên một tiếng nói lạnh lùng: