“Xa xôi thiên thủy, Thần Sơn không thể chu toàn; bích thủy hàn đàm,
vương vấn tâm ta. Yểu điệu thục nữ, đàn sáo rót vào tai, ngày xưa từ
biệt, khi nào cùng quân tương kiến?”
Tửu phường thật náo nhiệt biết bao.
Tịch Tinh rốt cục duy trì không được, xuống xe ngựa đi bộ.
Tìm được một nơi tốt để dùng cơm, người của Vọng Nguyệt sơn trang
nhân thực là biết cách hưởng thụ, tại hoàng đô đông đúc lại có thể bước
chân vào một hiệu ăn lớn như vậy, trình độ hào hoa không nghĩ cũng biết. Vọng Nguyệt cùng Vô Ưu tiến vào khách phòng, Tịch Tinh mới vừa ở ngưỡng cửa nhà ăn uống một chén nước, từ lầu các phía trên truyền đến thanh âm lanh lảnh.
Thanh âm này hảo thư thái ….
Một người nam nhân thế nào có thanh âm như thế? Chỉ nghe qua một lần, cả hồn cũng dường như bị câu đi mất.
Tịch Tinh dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, nhưng chờ mãi cũng không nghe
được đoạn kế tiếp, nàng lập tức lên lầu, nhìn thấy nam tử trên lầu, một
thân trường bào mặc lục sắc, đầu đội nón, đứng trước gió mà hát ngâm.
Nam nhân quay đầu, vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của hắn, lại cảm giác …. không phải yêu cũng không phải người!
Nhưng là khí tức của hắn lại vô cùng quen thuộc, này đến tột cùng là
người phương nào? Tịch Tinh bước chân đến đây, liền đình trệ tại chỗ.
Có cảm giác tầm mắt của nam tử đang xuyên qua lớp sa mỏng trên nón nhìn thẳng về phía nàng, đánh giá nàng.
Rốt cục, hắn thở dài một hơi, khí tức như hòa tan ở trong gió. Gở nón xuống, gương mặt chẳng hề quen thuộc, mỹ lệ dung mạo, khó mà có thể
không nhìn tỉ mỉ.
“Tịch Tinh, nhượng ta ôm ngươi một cái được không?”
Nam tử nói.
Nàng nghe thanh âm của hắn, giống như ma quỷ, bị thanh âm ấy dụ hoặc, nàng vô thức tiến lên.
Nam nhân cầm tay nàng, đem thân thể băng lãnh, không có nhân khí, ôn nhu ôm lại.
Thực hết sức thư thái. Tịch Tinh hoảng hốt nghĩ, là ai? Quen thuộc
như thế, lại không thể nhớ ra là ai. Có lẽ người sớm đã lãng quên, nhưng là khí tức lại lờ mờ dẫn lối cho ký ức …. thật thư thái, nhiệt độ cơ
thể của nhân loại.
“Ngươi tại sao lại thành bộ dạng thế này ….” Nam nhân thương tiếc ôm nàng, không mang một điểm khinh nhờn.
Chỉ là khoảnh khắc nàng chỉ có thể kéo dài một lúc ngắn ngủi. Ngay
sau đó, Tịch Tinh bị một cỗ gió mạnh mẽ cuốn ra, một cánh tay hữu lực
thiên trụ tay nàng, nam tử kia ngẩng đầu, đối thượng cùng Vọng Nguyệt
nhãn tình, mang theo hờn khí nhàn nhạt.
“Dù ngôn thuật để bắt lấy tinh thần của một tiểu yêu vật như thế này, ngươi phải hay không thái quá?” Vọng Nguyệt vừa xuất môn, đập vào mắt
chính là một màn như thế này, không thể chịu nổi phải ra tay, nàng ta
luôn bất cẩn như vậy sao?
“Vọng Nguyệt công tử không cần tức giận, ta chỉ là thấy nàng như vậy kìm lòng không đặng.”
Nam nhân không có chút sợ hãi, tiếp tục ôn ôn đạm đạm.
Vọng Nguyệt dương môi, nghiền ngẫm biểu tình, đánh giá kẻ trước mặt
một lúc, xác định bản thân chưa từng quen biết qua hắn. Hắn kéo tay kẻ
đang mơ mơ hồ hồ là nàng, hỏi: “Tịch Tinh, người này là ai?”
Nàng ngơ ngác nhìn thấy hắn, lại nhìn qua nam nhân kia.
Nam nhân mở miệng mà cười, biết bao tình ý, nhưng con ngươi Vọng
Nguyệt chỉ ngưng kết lên, bởi vì hắn không cảm thấy trong mắt nam nhân
này có tình.
Không phải tiên nhân, là cái gì? Là tiên, vì sao không hảo hảo làm hần tiên, lại tận lực tới đây, chẳng lẽ là tìm Vô Ưu?
Tịch Tinh cũng không nhận ra. Nàng lắc đầu.
Nam nhân thấy nàng mơ hồ, cũng không trách cứ, chỉ nói: “Công tử đa
lo. Thời điểm đến dĩ nhiên phải đến, thời điểm nên đi dĩ nhiên ta cũng
chẳng lưu lại, chẳng ai có thể quản thiên thời.”
Nghe hắn nói, Vọng Nguyệt cười lạnh: “Tốt nhất đừng đến chỗ ta tìm phiền toái.”
Hắn phẩy tay áo, dắt Tịch Tinh xuống lầu.
Tịch Tinh quay đầu, ánh mắt dõi theo nam nhân nọ, thủy chung không
dời. Nam nhân nhìn nàng, trong ánh mắt, là vô hạn ôn hòa cùng thương
tiếc.
Ánh mắt đó nhìn nàng …. nhìn một yêu vật thấp hèn như nàng? Nàng
không thể xác định mà nghĩ, lại nhớ tới sự tình so với việc này còn
trọng đại hơn, thu lại tinh thần.
Tịch Tinh Tịch Tinh! Hiện tại là lúc cho ngươi nghĩ vẩn vơ sao? Ngươi đang muốn quên mục đích của mình à!
Nàng do tư tưởng không tập trung nên không hề nhận ra nam nhân đang
nắm tay nàng cũng đang nhìn nàng thật sâu, tầm mắt mãi cũng không dời
đi.
Ánh mắt đó, nếu như nàng phát hiện, có lẽ, sẽ nhận ra một điều …..