Vũ Văn Thác vội vàng
ngồi xổm xuống, một tay nâng Ngô Diệu Ny sắc mặt tái nhợt mềm yếu té
trên mặt đất dậy, mặt lộ vẻ ưu buồn, thật cẩn thận vỗ vỗ mặt nàng nói.
Thấy nàng không có phản ứng gì, hắn vội vàng vươn hai ngón tay đặt lên mạch
đập của nàng, một lát sau, tuấn mi nhăn lại, ngạc nhiên nhìn Ngô Diệu Ny còn hôn mê, sau đó xoay người nghiêm túc nói với A Đại:
“A Đại, mau, đi lấy xe ngựa, trở về mau.”
Vũ Văn Thác vội vàng sai phái A Đại chuẩn bị xe ngựa hồi cung.
Sự lo âu trong mắt làm cho A Đại hơi chấn động, thần sắc phức tạp nhìn
thoáng qua Ngô Diệu Ny đang hôn mê, xoay người đi lấy xe ngựa.
Vũ
Văn Thác vội vàng ôm lấy Ngô Diệu Ny nhẹ như trang giấy, lúc đi ngang
qua bên người Ngô Uyển Nhi ánh mắt nhìn chằm chằm nàng ta, hàn quang
trong mắt như hai thanh kiếm, toàn thân Ngô Uyển Nhi cứng đờ đứng một
bên, khó thở, một hồi lâu mới khiếp đảm nhìn Vũ Văn Thác, nhưng trong
mắt vẫn cố chấp như trước, thấp giọng nói:
“Nàng ta, nàng ta chỉ giả bộ thôi.”
Đúng thế, nàng ta nhất định là đang giả bộ, trong tiểu thuyết trước kia cô
xuyên qua, tùy tiện đẩy một cái liền giả bộ té xỉu, sau đó hãm hại nữ
chủ, trong lòng Ngô Uyển Nhi lại vì biện giải cho mình, nói.
Vũ
Văn Thác thấy thế, thật sự cảm thấy Ngô Diệu Ny có loại muội muội này
thật là đáng buồn, cúi đầu nhìn Ngô Diệu Ny mềm yếu nằm trong lòng hắn,
giờ phút này dung mạo thanh lệ linh động trở nên không hề có chút sinh
khí, đau lòng.
[Đinh! Giá trị hảo cảm của nam xứng Vũ Văn Thác đối với Ngô Uyển Nhi từ 0% giảm xuống -20%, hiện tại là -20%.]
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở, nhưng mà Ngô Diệu Ny không nghe được .
Giờ phút này nàng đã hôn mê.
Vũ Văn Thác đỡ lấy thân thể Ngô Diệu Ny vào xe ngựa.
Đám người ở một bên vô giúp vui cũng dần tản đi, nhưng mà trong lòng hơi
bất mãn đối với cô nương dã man này, đó là tỷ tỷ của nàng, cho dù có
không thích như thế nào, tâm địa cũng không thể ác độc như thế.
Nhưng nhìn quần áo ba người mặc dù sao cũng là quan to quý nhân, cho nên xem
thì xem, còn loại chuyện ra mặt bênh vực kẻ yếu này, dân chúng bọn họ
vẫn là thôi đi, nếu không sau này chết như thế nào cũng không biết, loại phiền toái này chỉ có người quý nhân mới làm.
Ngô Uyển Nhi nhìn
xe ngựa cuối cùng cũng rời đi kia, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sờ sờ cái
trán mồ hôi lạnh, không thể không thừa nhận, nam tử kia vừa rồi thật
đáng sợ, có một loại khí chất đế vương, áp chế làm nàng không thở nổi.
Điểm này, nàng không cảm thấy như ở bên Vũ Văn Kính giết địch vô số. Mặc dù
Vũ Văn Kính bề ngoài lãnh khốc, nhưng không làm nàng sợ hãi như thế; mà
nam tử này, chỉ một ánh mắt đã đủ khiến nàng cảm thấy giống như đang ở
địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Liếc mắt nhìn trên đường
càng ngày càng ít người, Ngô Uyển Nhi quyết định vẫn nên đi đến quán trà nghỉ ngơi một đêm, chuyện của hắn ngày mai nói sau.
Về phần trở về Vương phủ, nếu Vũ Văn Kính không tìm thấy mình, nàng tuyệt đối sẽ không trở về .
Nghĩ vậy, Ngô Uyển Nhi xoay người đi về phía quán trà.
“Tiểu thư, một người có phải rất tịch mịch không?!”
Người vào giúp vui đều tránh ra , nhưng vài du côn vô lại hoặc háo sắc thì
sao có thể bỏ qua cho một tuyệt sắc như Ngô Uyển Nhi. Diện mạo của Ngô
Uyển Nhi, so ra kém hơn Ngô Diệu Ny, nhưng dung mạo cũng thuộc hạng liếc mắt một cái là chú ý tới.
Mà trải qua việc nàng ta vừa làm ầm ĩ
vừa rồi, tất nhiên sẽ không có người nào nguyện ý giúp nàng ta, cho nên
đám người này quang minh chính đại đùa giỡn Ngô Uyển Nhi.
Ngô Uyển Nhi nhìn nam tử trước mắt. Rõ ràng là mỗi ngày đắm chìm trên người nữ
nhân, miệt mài quá độ, hốc mắt hãm sâu, đôi mắt biến thành màu đen, giờ
phút này ánh mắt héo rút. Liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá, nàng ta
nhất thời giống như nuốt phải ruồi bọ ghê tởm, chán ghét nhìn thoáng qua nam tử trước mắt này.
Nhưng nam tử tựa hồ chưa phát hiện ra Ngô
Uyển Nhi chán ghét, hai tay xoa nắn, liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, bước từng bước lại gần Ngô Uyển Nhi.
Ngô Uyển Nhi nắm chặt bàn tay làm người ta buồn nôn kia, hung ác trừng mắt
nhìn nam nhân trước mắt, liếc mắt một cái, nàng vừa rồi bị Ngô Diệu Ny
và Vũ Văn Thác làm cho tức chết, vừa đúng lúc trút giận lên người tên vô lại này.
“Chà, vẫn còn là một thiếu nữ nóng bỏng nha, không tệ, vừa vặn để ta thay đổi khẩu vị.”
Ngô Uyển Nhi thấy người này chẳng những không tránh ra, mà ánh mắt nhìn
nàng ngược lại càng ngày càng ghê tởm. Ngô Uyển Nhi bực tức nói:
“Lão nương hôm nay tâm tình không tốt, đang lo không có chỗ để trút giận, muốn chơi phải không? Lão nương cùng chơi với ngươi.”
Từ nhỏ nàng đã đánh nhau với nam sinh, cộng thêm thân thể nàng xuyên qua
thể chất cũng không yếu đuối, cho nên căn bản không lo lắng chạy không
thoát.
Mà nàng vừa mới chịu ấm ức do Vũ Văn Thác và Ngô Diệu Ny
nên trong lòng bộc phát, nhìn đồ vô lại đáng khinh này càng thêm khó
chịu.
Trong lòng xúc động muốn hung hăng nện tên này một trận.
Vì thế nàng ta vừa chạy vừa lấy đồ trong quầy hàng hai bên đường hung hăng ném vào người tên vô lại đó.
Miệng không ngừng hét lên: “Ta ném đồ sắc lang, chơi chết ngươi, đánh chết ngươi.”
Lập tức, toàn bộ khu buôn bán náo nhiệt liền biến thành một nữ tử và một
nam tử truy đuổi nhau, nữ tử không kiêng nể gì ném hết các món trên quầy hàng.
Khung cảnh trên chỉ có thể diễn tả bằng một từ “loạn”, mà
hoàng đế đang cải trang đi tuần nhìn thấy hình ảnh lộn xộn như vậy, nhất thời không có hứng thưởng thức. Vốn vì áp lực mà ra khỏi cung giải sầu, kết quả nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời toàn bộ tâm tình thư giãn
biến mất không còn bóng dáng, đối với Ngô Uyển Nhi – nguyên nhân gây ra
hình ảnh loạn thất bát tao vậy cảm thấy chán ghét.
Trong lòng nghĩ loại thiếu nữ này thật là không có giáo dưỡng.
Nhưng hắn không nghĩ tới không lâu sau hắn sẽ gặp nữ tử này ở trong cung.
Nếu biết, không biết bây giờ trên mặt hắn sẽ có biểu cảm thế nào.
Mà thái giám bên cạnh ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy, sớm đã tu
luyện thành tinh, chỉ cần thấy chủ tử chau mày một cái là có thể nghiền
ngẫm ra tâm tư của hắn. Vì thế cung kính hỏi: “Chủ tử, người xem, có
muốn đi nhìn tiếp hay không?”
“Còn nhìn cái gì, hồi cung.”
Vũ Văn Linh giận dữ liếc mắt trừng thái giám một cái, lắc lắc tay áo, tức giận nói.
“Dạ.”
Thái giám cúi người, cung kính nói.
Sau đó ném một ánh mắt cho thị vệ phía sau.
Mà trong sương phòng Đông cung, một nữ tử tóc dài xõa trên sàn đan màu
vàng, bả vai đơn bạc lộ trong không khí, trên người chỉ có một cái yếm
hồng nhạt, sắc mặt tái nhợt, chau mày nằm ở trên giường, ngồi ở bên mép
giường là một nam tử tuyệt sắc, nhăn trán, trong tay cầm ngân châm.
Lát sau, nam tử rút ngân châm trên người nữ tử, cẩn thận khép quần áo lại
thay nữ tử. Đột nhiên hai mắt dừng lại ở phía trước bên trên cái yếm
hồng nhạt của nàng. Xuống chút nữa là vòng eo nhỏ nhắn.
Da thịt của Ngô Diệu Ny so với các thế giới trước càng ngày càng đẹp.
Mà nàng ở trong một thế giới được thưởng cho dáng người hoàn mỹ, ở thế giới này lại được dùng một lần nữa.
Dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt nhu nhược tinh xảo, đủ để mị hoặc các nam tử trên thế gian.
Một lúc lâu sau Vũ Văn Thác mới ổn định được tinh thần, sau đó giúp nàng khép áo lót trắng bên ngoài lại.
Chỉ là vành tai hơi hơi phiếm hồng.
Sau khi hắn thoáng ho khan, A Đại đứng bên ngoài sau khi nghe được, vội
vàng vọt vào buồng trong, sắc mặt u sầu, cầm lấy cái khăn bên cạnh cẩn
thận lau mồ hôi thay Vũ Văn Thác.
Ngoài miệng lo lắng nói:
“Chủ tử, ngươi không sao chứ.”
Nam tử lắc đầu nói:
“Không sao.”
Thấy thế, A Đại có chút phức tạp nhìn nữ tử trên giường, do dự nói:
“Chủ tử, ngươi tùy tiện đem một nữ tử về cung như vậy, không sợ……” Nữ tử tuy rằng ăn mặc đoan trang, nhưng ngôn hành cử chỉ không giống tiểu thư
khuê các bình thường. Một nữ tử lai lịch không rõ, vạn nhất là thích
khách thì làm sao bây giờ! Bọn họ cần cẩn thận, hơn nữa tùy tiện đặt
nàng ở Đông cung như vậy, thật sự không phải là chuyện tốt, chỉ sợ đến
lúc đó đối với thanh danh của chủ tử không tốt.
Mà Vũ Văn Thác không cho là đúng lắc đầu, nhìn Ngô Diệu Ny khuôn mặt lộ vẻ bình tĩnh tươi cười:
“A Đại, ngươi nhìn cách ăn mặc của vị cô nương này, nhất định có thể đoán
ra nàng không phải nữ nhi nhà bình thường, còn nữa vật trang sức nàng
đeo trên đầu, theo ta được biết chỉ có đại thần lập được công mới có tư
cách có được, mà đại thần ở nước ta có nữ nhi 15 16 tuổi, thân thể cực
kém, trong triều cũng cũng chỉ có một người!”
Nghe lời nói của chủ tử, A Đại cân nhắc, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe nói:
“Ngô Thừa Tướng?”
“Ngươi thông minh ra đấy!”
Khó có khi Vũ Văn Thác trêu chọc A Đại .
“Cảm ơn chủ tử khích lệ.”
Thấy thế, ngược lại A Đại trở nên nghiêm trang, nhưng nội tâm cũng có chút
nhảy nhót, dù sao hắn được một người thông minh như Gia Cát Lượng khen
hắn thông minh nha.
Vũ Văn Thác chú ý Ngô Diệu Ny đang nằm trên
giường. Trên mặt nàng bởi vì đổ mồ hôi mà như phủ một tầng hồng nhạt,
quần áo tuy rằng đã khép lại, nhưng vẫn đẹp kinh tâm động phách như
trước, trong đầu lại nhớ tới từng cảnh hai người gặp nhau hôm nay.
Thật sự là một cô gái lớn mật, cứ cầm lấy tay hắn bỏ chạy như vậy, ngón trỏ
của Vũ Văn Thác vân vê ngón tay cái, giống như còn có thể cảm giác được
bàn tay nhỏ bé không xương ở trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó tay Vũ Văn Thác không tự giác vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Ngô Diệu Ny. Mặc
dù hai mắt nhắm nghiền nhưng cũng không cản trở vẻ đẹp của nàng; ngũ
quan cực kỳ tinh xảo; mắt, mũi, miệng đều cân đối hài hòa. Vũ Văn Thác
thừa nhận, chỉ khuôn mặt này cũng đủ để mê hoặc nam tử rồi, nhưng mà
tính cách có chút ngây thơ, con người cũng lương thiện, người như vậy, ở phủ Thừa Tướng, tất là một chuyện tốt.
Không biết bộ dạng như vậy đối với nàng mà nói là phúc hay là họa.
Nhớ tới thánh chỉ kia, không khỏi nghĩ chẳng lẽ Ngô Thừa Tướng là vì bảo hộ nàng, đầu tiên là thay gả, sau lại bởi vì không chối được, chủ động yêu cầu tứ hôn.
Dù sao thiên hạ này, trừ Hoàng Đế ra, Chúc Tam Vương phủ là an toàn nhất.
Thật là dụng tâm lương khổ.
Thật ra đây hoàn toàn là do đại mĩ nam Vũ Văn đã suy nghĩ nhiều.
Nghĩ như vậy, hắn đối với nữ tử trước mắt càng thêm một phần thương hại, trong lòng bất giác trở nên mềm mại.
Nên có một nam tử toàn tâm toàn ý bảo hộ nàng, mà nàng cũng đáng được đối xử như vậy.
Vũ Văn Thác nhìn Ngô Diệu Ny trên giường, mặt mày nhu hòa.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, giá trị hảo cảm của nam xứng Vũ Văn Thác đối với người chơi tăng 10%, hiện tại là 35%.]
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, thật đáng tiếc Ngô Diệu Ny không nghe được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo nam xứng mới sẽ xuất
hiện , lại là một vị cực phẩm anh tuấn , chờ xem, kế tiếp các vị sẽ khoe sắc , ai nha, Diệu Ny nhà chúng ta không tài không đức, làm sao bây
giờ, ai guu