- Tiểu đệ! ngươi thuộc dòng họ nào con cháu.
Vị kia trung niên dẫn dắt đội đi lên nhìn hắn hỏi.
- Tiểu đệ đây một cái cô nhi nghèo lên rừng kiếm chút tiền để giành cưới vợ.
Thanh Vân tỏ thái độ bất đắc dĩ nói.
Lời này vừa ra cả đám người muốn ngã mất, một cái tiểu tử mười bảy mười tám đã đạt đến ngũ phẩm đấu khí thì làm sao không phải người trong gia tộc đây. Phải biết trong đoàn đội bọn họ có hai cái cấp bốn đấu khí nhưng là cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
- Tiểu đệ khiêm tốn rồi.
Người kia trung niên dẫn đội lại một lần nữa đứng ra giới thiệu:
- Đại ca là Lý Tuần, chẳng hay tiểu đệ đây tên gì.
- Ta tên là Thanh Vân, rất hân hạnh được gặp mấy vị ca ca.
Hắn mỉm cười đáp.
Lý Tuần biết được tên tiểu đệ này giấu đi họ của mình là sợ lộ ra gia tộc đằng sau, đây cũng là một tiểu tử cẩn thận kín đáo nên cũng mỉm cười cho qua nói tiếp:
- Tiểu đệ có hay không muốn cùng các vị đại ca đi một vòng săn yêu thú, nhiều người hành sự liền dễ dàng hơn.
Đây là Lý tuần mời chào, hắn muốn Thanh Vân cùng đoàn đội của hắn cùng đi là có nguyên nhân, một phần là thực lực người này không tệ, mặt khác là hắn biết đối phương là người có bối cảnh, trên đường có thể kiên kỵ mấy cái đám người không có mắt.
- Đương nhiên là tiểu đệ đây rất sẵn lòng.
Thanh Vân gật đầu cười chấp nhận.
…………………………………………………./
Lâm Hải Quận.
Trời vừa sáng con phố đã nhộn nhịp lên, bên đường bày nhiều sạp hàng mua bán đủ loại da thú của các võ giả. Con người ở thế giới này dùng da thú để dệt vải may mặt, vì vậy da thú ở nơi này là sản phẩm được bán chạy nhất.
- Chu Nghị! Ngươi không phải là muốn đưa đến cho ta giang nam đệ nhất mỹ nữ sao.
Vị kia thiếu niên thân hình mập mạp buồn bực trên đường cái nói.
- Trần Hải ca ca, tiện nhân kia cao ngạo vô cùng, ta cũng nhiều lần mời mà không được, nhưng huynh yên tâm, ta đã sai người đi bắt nàng về rồi.
Lăng gia là gia tộc làm ăn buôn bán đã nhiều đời nay, với trăm cửa hàng lớn nhỏ trải rộng khắp cả Nam Việt Quốc, mặt dù không có tước vị bổng lộc nhưng cũng là một cái giàu có gia tộc.
- Con gái! Ngươi mấy ngày nay đi đâu, ngươi hù chết mẫu thân rồi.
Một cái thiếu phụ bước ra cổng liền ôm vị cô nương trước mặt trách móc, đứng bên cạnh bà một cái trung niên cũng là yên nặng nhìn nàng mà không có bước đến cảng trở tình cảm mẹ con hai người.
- Mẫu thân, ta bị người ta bắt đi.
Nàng không giấu diếm nói.
Lần trước khi nàng đang tu luyện ngoài vườn hoa thì bị ba tên Chu cẩu đánh lén ngất đi, mặt dù Lăng gia bên trong phủ thị vệ rất nhiều nhưng không có một cái nào vượt qua đấu khí ngũ phẩm nên nàng dễ dàng bị bọn chúng âm thầm đưa đi. May mắn nàng thoát ra được, nhưng là bị ba tên này rượt đuổi, đường hồi phủ bị chặn mất chỉ còn cách lẫn vào rừng lánh đi.
Vị này tiểu cô nương đúng là Hi Vũ, vì ba tên kia đã chết nàng cũng không cần thiết phải lẫn trốn nên cũng lặng lẽ hồi phủ.
Người kia thiếu phụ là mẹ nàng, Đổ Hiểu Nghi, còn người đứng sau bà ấy đương nhiên cũng không ai khác là phụ thân của nàng Lăng Thiên Lập, là một trong bảy vị trưởng lão của Lăng gia.
- Giỏi cho Chu phủ, dám làm việc hạ tiện như vậy.
Vị kia trung niên tức giận gầm lên lại nhìn con gái mình nói:
- Ba tên kia hiện giờ đang ở đâu, ta phải đi qua phanh thây bọn hắn.
- Chết rồi.
Nàng bình thản nói.
- Chết rồi ư? Như thế nào chết.
Cả hai người nhất thời nhìn nàng hỏi.
Phải biết là hai cái đấu khí cửu trọng thực lực, làm sao dễ dàng chết như vậy, đương nhiên bọn họ cũng không tin lấy thực lực của nữ nhi mình có thể giết được bọn họ.