Mà đám người kia đang ngồi dưới mặt đất nghe đến cũng kinh hãi không thôi, “ nhìn qua liền có thể thi triễn ra được” lời này nói đúng thật sự rất ngưu, khiến mọi người ở nơi đây không ai dám lại cho vị tiểu sư đệ lạ mặt này là một cái phế nhân nữa rồi. Thiên phú yêu nghiệt như vậy nếu như gọi là phế thì bọn họ là cái gì? coi như rác rưỡi cũng không phải là.
- Sư tỷ… hắn có đúng thật sự là thổi gió không, ta nhìn một chút cũng không phải.
Vị cô nương kia đầu tóc búi thành hai cái sừng trâu hướng về sư tỷ của mình khuông mặt đang ngốc trệ nói.
Lý Nhã Hân không có trả lời, nàng cũng đang ngốc nghếch nhìn chăm chú người kia thân ảnh lạnh lẽo, hắn một bên cô độc bóng lưng mà đứng, như muốn cùng quần hùng ngạo thị.
- Hừ… vậy mà dám thay chúng ta thanh lý môn hộ, tên chấp sự như quèn như hắn xứng sao, liền cho tên này cái danh đại nghịch bất đạo liền xong.
- Đúng đó môn chủ, ngươi cũng không phải xử lý hắn đấy chứ, tuyệt đối không được đấy.
- Môn chủ! Người này thiên phú quá yêu nghiệt, trừ khi hắn làm ra lỗi lầm lớn, còn những cái kia cứ để hắn chơi đi, với lại theo ta thấy tên này là cái có tình có nghĩa người, trừ khi người ta trêu chọc hắn, nếu không hắn cũng không có tìm người ta gây phiền phức.
- Chỉ hi vọng là như vậy
Lâm Vấn Thiên cười khổ một tiếng thở dài.
Mọi người nói đúng, tên này quá sức yêu nghiệt, nếu như để hắn thời gian phát triễn thì tương lai sẽ là một trợ lực rất lớn cho tông môn, vì vậy cưng chiều hắn một chút cũng là việc thường tình.
-------------------------------
Buổi tối trên Thiên Viêm tông, gió thổi xe lạnh, các đệ tử không tình nguyện ra ngoài, đa số bọn hắn ở trong phòng đã tọa tu luyện.
Thanh Vân ngồi trong phòng đang đã tọa bỗng nhiên bên ngoải cửa phòng của hắn bị một cơn gió lạ thổi đến, cánh cửa mở ra. Hắn đứng dậy muốn đem cửa cho đóng, quay lại nhìn tức thì đập vào mắt hắn là ‘một cái lão bất tử đang đứng bên cạnh nhìn hắn.
- Tức chết ta mà, hắn là đồ nhi của ta, lão bất tử Vân Trung Đạo đứng lại cho ta.
- Đúng... mau đuổi theo hắn đem người mang về.
Ngay lúc này mấy cái thân ảnh cũng lần lượt xuất hiện, bọn họ thấy một đạo lôi linh đem Thanh Vân cuốn đi thì tức thì giận dữ gầm lên, sau đó theo hư không nhanh chóng hóa thành một vệt sáng theo vân sơn đỉnh núi bay đi.
Mà lúc này bên trên phong thần đỉnh núi một cái trung niên bất ngờ xuất hiện bên trên đại điện, hắn có chút bực tức không ngừng lẩm bẩm:
- Mấy cái lão già khốn kiếp vậy mà lại vô sỉ như vậy nữa đêm tranh người.
- Phụ thân! bên ngoài gió lớn người ra ngoài làm gì.
Nhất thời giọng nói êm nhẹ truyền đến bên tai, không khỏi khiến hắn giật mình quay đầu lại cười ngượng nghịu nói:
- Nguyệt Dao à, con cũng không nên dọa phụ thân chứ.
- Hừ... phụ thân có phải ra ngoài làm chuyện không đứng đắng hay không, sao lại sợ thần sợ quỷ như vậy.
Nàng hướng phụ thân làm mặt quỷ nói, sau đó cũng không quan tâm xoay người bỏ đi.
- Haizz....
Hắn bất đắc thở dài một cái, hắn không dám để cho mấy cái lão già kia biết được hắn nữa đêm ra ngoài là muốn cùng bọn họ tranh người, là một người có địa vị hắn không thể làm việc vô sỉ như vậy, nếu muốn làm thì cũng phải kín đáo một chút để tránh bị mất mặt đấy.