Băng hỏa đỉnh núi nhìn lên trên thiên không một tầng kết giới bị mây vụ che lấp, mà bên trong tầng kết giới ấy mọc sang sát nhau những tòa kiến trúc hùng vĩ, lại có núi , có đào viên tiên cảnh.
Bầu trời bên trong kết giới, đã có mấy trăm con người áo trắng phất phơ bay trong gió, đang đạp lên pháp khí phi hành tung bay. Lại nhìn xuống bên dưới những tòa kiến trúc cao đồ sộ, nhìn đến bồng lai tiên cảnh, lúc này đây cũng chen chúc đông đảo mấy nghìn thiếu niên, thiếu nữ tề tụ lại.
Một bên ngọn núi, thảo dược mọc um tùm ngào ngạc hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ, một cái thiếu niên đang nằm bên trong một ngôi nhà tranh nhỏ, hắn lúc này đầu có chút đau tỉnh lại. Đôi mắt hắn có chút thất thần nhìn đến xung quanh mơ hồ nói:
- Đây là đâu.
Hắn hướng lên thân thể của hắn nhìn một lần, lúc này toàn thân hắn đã là một bộ y phục trắng, nhìn ra bên ngoài hắn không khỏi có chút tò mò ngồi dậy rời giường bước đi.
- Meo… meo….
Bên ngoài dược viên, mèo nhỏ bị một cái thiếu nữ cho ôm đến, nó không ngừng hoảng sợ kêu loạn.
- Hi hi… mèo nhỏ thật đáng yêu, ngươi theo ta thế nào, cả ngày có thể vui vẻ ăn ngon nha.
Nàng ôm mèo nhỏ trên tay mỉm cười đến hai má đồng tiền lộ ra, mắt liễu xinh đẹp nhíu lại, môi đào cong nhẹ trong gió, nụ cười của nàng thật đẹp, đến nổi hoa cỏ ở nơi này cũng vì nàng mà cuối mình e thẹn.
Bên cạnh nàng khoản chừng mười mấy cái bước chân, một cái thiếu niên không biết đã đến từ lúc nào, hắn không dám bước đến, cũng không dám lên tiếng, sợ sẻ ảnh hưởng đến vị tiên nữ này đang vui vẻ, hắn ánh mắt lúc này có chút si ngốc nhìn nàng.
- Mèo nhỏ này của ngươi ta muốn, ngươi có thể đưa cho ta không.
Hắn không nói hai lời liền ôm mèo nhỏ trên vai hướng nàng nói:
- Cho ngươi.
Mèo nhỏ bị chủ nhân cứ như vậy đem mình cho người khác thì nó không khỏi sững người đối với hắn chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn.
Hành động này của hắn khiến nàng không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ lại nàng xin đồ vật từ nam nhân có người nào từ chối qua sao, tất cả bọn họ lấy lòng còn không kịp đấy.
- Hừ… đa tạ, mèo nhỏ này ta thu, đây là một bình ngưng khí đan liền cho ngươi, xem như giữa ta và ngươi không ai nợ ai.
Nàng cho là ý đồ của hắn là để lấy lòng mình, liền hừ lạnh một cái sau đó từ trong người lấy ra một bình đan dược ném cho hắn rồi xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn đến hành động của nàng không khỏi sững sờ, như thế nào hắn đem đồ vật cho nàng lại còn sinh khí đây, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ một cái.
- Tiểu tử! Ngươi đã tỉnh rồi sao, tốt quá rồi ngươi mau dập đầu bái ta làm sư đi, mọi y bác của ta đều truyền cho ngươi.
Trong khi hắn đang thang ngắn thở dài thì từ xa một cái lão đầu vội vàng chạy đến đem hắn hai vai cho ôm lấy, lão vội vàng nói.
- Lão già… ngươi đây là chơi xấu, không phải chúng ta có thương nghị qua là chờ hắn tỉnh lại liền đưa hắn đến chường môn gặp mặt rồi mới quyết định sao.
Nhất thời bên trên thiên không lời nói lạnh lùng vang lên.
Hư không vặn vẹo, trước mắt hắn lại xuất hiện thêm hai cái lão bất tử khiến hắn không khỏi giật mình im lặng.
- Còn phải quyết định sao, hắn là ta cứu, hắn nợ ta một mạng, vì vậy hắn phải bái ta làm sư phụ liền có gì sai sao.
Lão nhìn hai người kia hừ lạnh nói.
- Thương Vân Đạo! Ngươi khốn kiếp, lần này chúng ta đến nhất định phải mang người qua cho chưởng môn gặp mặt đấy.
Lão này trong môn phái là một cái đỉnh cấp luyện dược sư đấy, người hắn không cứu thì ai cứu đây, vậy mà mượn chuyện này ra uy hiếp, đây không phải là vô sỉ thì là gì. Hai bọn họ nhìn đến cái lão đầu này mắng to, sau đó phi thân đem vị thiếu niên đang đứng trước mặt liền bắt đi.
- Khốn kiếp, các ngươi dám đến núi của ta cướp người, ta liều mạng với các ngươi.
Lão đầu tức giận đến dựng râu lên, phi thân hướng hai người kia đuổi theo.
Bên trên ngọn núi Vân Đỉnh Sơn, hai người kia lôi đi một cái thiếu niên trẻ tuổi cuối cùng cũng đã đến trước mặt một cái trung niên đang từ trên cao nhìn xuống, hai bên tả hữu lúc này cũng có ba cái trưởng lão đang tề tụ lại.