- Là phục hổ quyền, hắn là con cháu Chu gia người sao.
Lăng Thiên Lập hướng con gái mình hỏi.
Lăng Hi Vũ lắc đầu, nàng biết được hắn là lần trước học trộm qua công pháp của Chu gia người, nhưng cũng không biết hắn thuộc gia tộc nào người.
- Là phục hổ quyền Chu gia ta, tiểu tử này sao biết được.
- Cái gì? Cái này rác rưỡi công pháp là của gia tộc ngươi người.
Thanh Vân tỏ vẻ vô tội nhìn Trần Hải nói.
Mà tất cả mọi người nơi này đều mộng rồi, võ kỹ huyền cấp lại bị cái thiếu niên này cho là rác rưỡi công pháp đấy.
- Phốc… ngươi… ngươi dám sỉ nhục Trần gia ta, có phải ngươi chán sống rồi hay không.
Trần Hải tức giận như muốn nổ tung rồi
- Đem Trần gia ra dọa ta sao, thoát khỏi Trần gia người ngươi cũng chẳng là cái chó má gì cả, được rồi hôm nay lão tử liền nói cho ngươi biết.
Thanh Vân nhìn Trần Hải khinh bỉ nói:
- Trần gia với ta chẳng là cái thá gì cả, ngươi cũng đừng đem nó ra dọa ta.
Mọi người nghe hắn cứ như vậy khinh bỉ vị kia Trần gia công tử không khỏi sửng sốt, nên biết Trần gia là một cái kinh thành làm quang người đấy, như thế nào đến địa phương nhỏ này đây bị một cái thiếu niên xem như cặn bã rồi.
- Cuồng á, đủ ngông cuồng á.
- Đúng đấy, tiểu tử này còn cuồng hơn vị kia Trần công tử.
Hắn quyền kình liên tục đánh đến thân thể của Trần Hải ông ông kêu lớn, lợi dụng vân tung bộ di chuyển liên tục cứ như vậy trong mười hơi thở, hắn đã đánh xuống hai mươi đến ba mươi quyền.
- Đau nhức… bành… bành….
Trần Hải không có cơ hội phản công, hắn lúc này cả người đẩy vết thương, đau nhức lảo đảo đứng không vững nữa liền trực tiếp ngã xuống.
- Đạp… đạp…phanh... phanh...
Thanh Vân hắn không có ngừng lại, dơ chân lên đá tới tấp, miệng không ngừng mắng:
Bà xem con gái hạnh phúc đến khóc rồi liền vui vẻ nói, sau đó hướng cái lão già nhà nàng nháy một mắt ý bảo: “ con rể ngươi thật đàn ông đấy, ngươi xem mà học hỏi”.
Lăng Thiên Lập nhìn về phu nhân của mình khuông mặt không vui muốn nói: “ ca đây không có thua gì hắn đấy”. Rồi sau đó hắn nhìn vị thiếu niên kia với con mắt tán thưởng thầm nghĩ con gái mình mắt nhìn người đúng thật là chuẩn.
Nói về Thanh Vân, hắn không có chỉ vì nàng mà phát tiết với tên này, hắn cũng là vì bản thân, nếu không phải cái tên ngu ngốc này bức bách nàng đến không còn đường lui, nàng cũng không có kiên quyết như vậy bắt hắn phải chịu trách nhiệm, hắn trong lòng lúc này muốn gào to lên: “ ta con mẹ nó cái gì cũng chưa có làm, chỉ là tùy tiện nhìn một chút á, như thế nào lại muốn ta phụ trách, con mẹ nó tất cả cũng vì ngươi đấy, hôm nay lão tử không đánh chết ngươi cũng muốn đánh cho ngươi tàn phế mới thôi”.
- Khốn kiếp mau dừng tay cho ta.
Lúc này tên kia thị vệ thiếp thân cũng đột nhiên phản ứng lại, hắn cả người nguyên lực ba động dậm chân một cái phi thân lên hướng Thanh Vân đánh tới.
- Muốn đánh sao, lão tử cùng ngươi đánh.
Lăng Thiên Lập lúc này cũng phi thân lên,nguyên lực bàn bạc mà ra hướng hắn đi tới chắn trước mặt, sau đó hai bàn tay xòe ra thật lớn, cả người hắn thủ thế, sau đó đột ngột một chưởng đi ra hướng không trung nơi người thị vệ kia lao đến chưởng ra.
- Ông… ông… phanh… phanh… phanh….
Cả hai nhất thời bị nguyên lực chấn nổ lui lại mấy bước, hai người đã không nói lời nào, chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau.
- Lăng gia các ngươi là một lũ khốn kiếp.
Thừa cơ hội đó Chu Hồng cũng phi thân lên đánh tới, hắn biết lúc này hắn không ra mặt đòi lại công đạo cho Trần Hải thì Trần gia bên kia hắn rất khó ắn nói.
- Liền như vậy hai cái nguyên nhân cao thủ lại ra tay ngoan độc với con rễ quý của lão nương sao.
Nhìn ra được Lăng Thiên Lập bị cơn địa chấn trọng thương không thể nhúc nhích người, nàng lúc này cũng lao đến, bàn bạc lụa trắng tung bay ra quấn lấy người của Chu Hồng đang lao như điên đến.
- Phanh.. phanh….
Chu Hồng bị lụa trắng quấn lấy liền dừng lại trên không trung, không ngừng vỗ chưởng đỡ lấy, sau đó hướng về mặt đất tiếp xuống, hắn ngạc nhiên nhìn đến Đỗ Hiểu Nghi. Hắn không ngờ phu nhân của Lăng Thiên Lập vậy mà cũng là nguyên nhân cảnh cao thủ rồi cơ đấy.