Trận tỷ võ ngày càng diễn ra gây cấn, ngay lúc này đây đã còn ba người với đấu khí bát đoạn đang chuẩn bị tùy thời điểm tiếp tục diễn ra tranh tài.
Người thứ nhất là Lý Hàng hai mươi ba tuổi, thuộc lý gia con cháu người, trong lâm Hải quận mặt dù làm ăn so với Lăng gia thua kém nhưng cũng là một nhà giàu có.
Cái thứ hai là Kỳ Phó Hùng hai mươi bốn tuổi người của Kỳ gia tộc cũng là một nhà thương nhân, nhưng là người này cũng là đường ca của Lăng Hi Vũ, từ nhỏ hai người cũng được mọi người xem như là một cái thanh mai trúc mã.
Cái còn lại đương nhiên không ai khác Trần Hải, hắn mặt dù có chút xấu, thế nhưng là hai mươi mốt tuổi cũng đã đạt đến đấu khí bát đoạn, trong trần gia tộc hắn cũng được coi là một cái trăm năm xứng đáng bồi dưỡng người.
Lúc này hai cái Lý Hàng cùng với Trần Hải cũng đã bước lên sân thi đấu.
Dù sao hôm nay con gái hắn nhất định phải chọn ra một cái hôn phu, nếu như có thể cùng người này Lý gia kết thân không phải việc làm ăn của Lăng gia cũng dễ dàng hơn một chút, lại có thể tránh đi phần nào đó Trần gia uy hiếp, người trong Lăng gia cũng sẽ không đối với con gái hắn gây khó xử nữa.
Hai nhà thông hôn việc làm ăn của hai nhà liền có thể mở rộng lên mấy phần sản nghiệp, sao Lý gia không nghĩ được việc này chứ, vì vậy Lý gia cũng ủng hộ công tử nhà mình bước lên tranh thê tử.
- Khốn kiếp, Trần công tử ngươi thật quá đáng.
Lý Minh Thương nhìn đến con của mình toàn thân bị phế đi giận đến hai con mắt đỏ ngầu, hắn mất đi kiểm soát trong người nguyên lực bàn bạc phát ra phi thân hướng võ đài đánh tới.
Gia đình Lăng gia cùng kỳ gia có mối quang hệ thông gia từ đời trước, vì vậy từ nhỏ Kỳ Phó Hùng cùng Lăng Hi Vũ chơi rất thân với nhau, thậm chí hai nhà còn ngầm đồng ý để hai người kết thân.
Vì vậy từ lúc trưởng thành Kỳ Phó Hùng đã xem Lăng Hi Vũ như vợ tương lai của mình rồi.
Kỳ Công Minh nhìn ra được con trai mình ý đã quyết nên cũng không ngăn cản nữa, hắn cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
Kỳ Phó Hùng một thân diệm sa trắng tinh phiêu dật bước lên kháng đài, nhìn đến Trần Hải nói:
- Trần công tử mời.
- Lại một cái tìm chết người.
Trần Hải khinh bỉ lạnh lùng nói.
Mà đám đông lúc này xem đến Phó Hùng bước ra sân thì không khỏi bội phúc dũng khí của hắn, đương nhiên bọn họ sẽ không cho Phó Hùng này có thể thắng được Trần Hải
- Haizz… là một cái si tình á.
Đỗ Hiểu nghi ngồi bên cạnh con gái của mình nhìn đến Kỳ Phó Hùng không khỏi bội phục, sau đó nhìn con gái nói:
- Con gái à hay là dừng việc tỷ võ này lại đi, tên Phó Hùng tiểu tử này thực lực đúng thật sự làm người không sai, ta và phụ thân con sẽ cố hết sức giúp ngươi cùng hắn thành đôi, cũng không cần gả cho Trần Hải tên này nữa.
Bà có thể nhìn ra Phó Hùng đối với con gái mình một lòng một dạ, với lại hai đứa nhỏ này không phải đã cùng nhau lớn lên sao, bà tin chắc rằng hai người ở giữa cũng có tình cảm.
Lăng Hi Vũ không để ý đến lời mẫu thân mình nói, mà lúc này đang nhìn chằm chằm tên kia trong đám đông vẫn đang bất động xem tỷ võ thì không khỏi căm tức.
Nàng đúng là cùng Phó Hùng cùng nhau lớn lên thế nhưng là nàng chỉ xem hắn như một cái biểu ca của mình không hơn không kém.
Đối với Thanh Vân thì lại khác, người này ngày thường luôn khi dễ nàng, thế nhưng ở bên cạnh hắn lại cho nàng một cái cảm giác đặc biệt vui vẻ, rất hạnh phúc.
- Phanh… Phanh….
Không ngoài dự đoán, Phó Hùng trên lôi đài đã không đỡ nổi ba chiêu liền bị đánh cho cả người bầm dập, nhưng hắn vẫn ngoan cố không sợ chết kiên trì đứng lên.
- Đúng là một cái tình si.
Mọi người xem đến như vậy một cái tiểu tử cứng đầu như vậy không khỏi có chút bội phục, cùng thương tiếc lẩm bẩm với nhau nói:
- Không cần đánh nữa, biểu ca ngươi mau lui xuống.
Lăng Hi Vũ vẫn luôn lạnh nhạt im lặng bỗng dưng lúc này liền mở miệng nói.