“Mẹ kiếp” Nhiễm Nam hét lên tức tối, cảm xúc phập phồng.
Mr Fake thấy cậu mập phân tâm, nổi lên ý hung ác với chính mình, thà
thương nặng hơn một chút còn hơn là chết. Cổ hắn tự động vỡ ra một khối, tránh thoát khỏi bàn tay của Nhiễm Nam. Nhanh chóng tàng hình.
Nhiễm Nam tức giận, mệnh lực tràn vào tay. Tiếc là mệnh lực trừ
truyền vào vật khác mới nổi lên tác dụng, không giống chân khí hay linh
lực có thể truyền vào không khí thành chiêu thức để đánh nhau. Nhiễm Nam chỉ có thể dùng tay và chân thăm dò ngang về phía trước hy vọng đánh
trúng Fake đang tàng hình buộc hắn hiện hình lại.
Vù vù…
Không có cái gì cả?
Tên này trốn nhanh như thế à?
Mr Fake lau mồ hôi tưởng tượng trên trán, hú vía, may mà mình thông
minh, vừa tàng hình liền lăn sang bên tránh đi, vận may cũng xem như
không tệ, kế bên là đường đất nhỏ trên đồng ruộng chứ không phải bùn
đất, mình lăn qua để né cũng không để lại dấu vết rõ ràng mới không bị
tên mập phát hiện ngay. Không thể chần chừ ở đây kẻo tên mập phát hiện
gì đó thì tiêu.
Mr Fake trong trạng thái tàng hình, rón rén lẫn trốn đi hướng khác,
đêm nay bị tổn thương quá nặng, bản thân đã có cảm giác kiệt sức. Nếu
không mau trị thương thì không chắc hắn có thể sống nổi tới sáng mai hay không.
……
Quách Hàn từ trên đỉnh hàng rào thần khí Khí Bảy Màu nhảy xuống, bốn
thành viên chiến đấu của đội mười cùng ba khách mời từ đội bảy cũng nhảy theo rồi cấp tốc tản ra tám hướng, bao vây Thomas, John và Nhiễm Nam
vào trong.
“Quách Hàn, chuyện lần này Interpol sẽ đến đòi một câu trả lời”
Thomas gằn giọng, anh ta nhìn chằm chằm Quách Hàn mà tức giận không
thôi, nếu không phải hắn thì làm sao huynh đệ mình đến nổi có người phải chết chứ?
“Ha ha ha” Quách Hàn cười to đắc ý.
“Thomas các hạ, chuyện lần này Interpol làm sao biết được mà đòi hỏi gì chứ”
“Ngươi!” Thomas hoảng sợ.
“Mọi người, lên, bắt John, Tất cả người của Interpol cũng bắt...” Đội trưởng đội 10 ra hiệu tiến lên.
“Khoan đã” John hét.
“Sao nào?” Quách Hàn nghé mắt nhìn qua tên tội phạm, cũng không quá vội vã động thủ.
“Tại sao các ngươi lại đến đây? Không phải đang ở hướng khác vây bắt
ta sao?” John không ngờ gần như toàn người bộ đội 10 mà hắn biết điều
đến. Vậy phía dụ địch kia của mình, ai đang vây bắt?
Khó có một lần được đắc ý, Quách Hàn vui vẻ nói:
“Hừ, có phải ngươi rất coi thường người của Cục Phòng Vệ hay không?
Dĩ vãng điều để ngươi thoát được, bọn ta cũng rút được kinh nghiệm chứ.
Ngươi đến Tây Ninh lần này không thể không điều tra về đội 10 bọn ta
được, đã như vậy ta liền âm thầm tự mình mời đội 7 đến mà không cho ai
biết cả, dĩ nhiên ngươi càng không biết được. Chặn cái đám thế thân kia
của ngươi là ba vị hảo thủ của đội 7, bọn ta đến đây đã rất lâu rồi, chỉ chờ quét dọn tàn cục mà thôi”
Rõ ràng là Quách Hàn lần này nhắm vào Thomas ra tay là chính, đến khi thấy Thomas định dẫn người rút lui mới hiện thân ngăn cản, Nếu bọn họ
xuất hiện sớm hỗ trợ Interpol như đã bàn bạc thì đội viên của Thomas đâu đến nổi chết vài người, hơn nữa John cũng không thể khỏe mạnh tới bây
giờ.
Lần này vây bắt được ca Nhiễm Nam rõ ràng là thu hoạch ngoài ý muốn của hắn, làm hắn vui mừng vô cùng, có chút đắc ý quên mình.
“Chẳng lẽ các ngươi theo sau đám buôn lậu từ đầu?” John thắc mắc hỏi.
“Không, là ngài Thomas đây hành động quá kỳ cục, chúng ta vây bắt tội phạm còn ngài ấy lại chia đội ra đi đâu không rõ, dù là mang tiếng hợp
tác thì cũng không thể làm vậy được a, thế là bọn ta theo dõi họ từ xa
mà thôi”
“Dối trá, không ngờ người của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên lại
có tính cách phản chính nghĩa như vậy” Thomas tức giận nói. Nhờ đội 7
trợ giúp rõ ràng là yêu cầu của anh ta góp ý cho đội trưởng Quách Hàn,
thậm chí vị trí đánh nhau cũng là anh ta báo cho Quách Hàn biết, bây giờ lại nói như là chính bọn họ nghĩ ra. Chính vì biết bên ngoài có tiếp
viện nên anh ta mới dám đưa đám người mình dính vào hỗn chiến. Thật
không ngờ Cục Phòng Vệ lại muốn làm Hoàng Tước, đợi các bên thảm trọng
rồi mới xuất hiện ăn hôi.
Thomas càng là không hiểu được tại sao Quách Hàn muốn diệt đám người mình.
“Thật là vô liêm sỉ” Thomas quát “Toàn là nói láo, rõ ràng đây là...”
Quách Hàn phóng tới tấn công, muốn bịt miệng Thomas. Là Thomas gợi ý
cho hắn, hắn lại làm như do mình thông minh nghĩ ra, đội viên cũng không biết gì, còn tưởng là hắn giỏi giang, suy nghĩ thấu đáo. Vì không muốn
bị bêu xấu, hắn đành lao lên đánh trước.
“Mọi người, lên”
Lần nữa hỗn chiến.
Nhiễm Nam cảm thấy không ổn. Hai cái thần khí Khí Bảy Màu đang ghép
vào nhau thành hàng rào liền biến trở thành hai lưỡi đao bén nhọn bay
nhanh trở lại xoay quanh người mình, sẵn sàng chiến đấu..
Quách Hàn không giống John, không có năng lực hắc hóa quỷ dị khiến
Thomas e ngại cho nên anh ta thoải mái chiến đấu. Cấp độ dị năng cấp 40
hoàn toàn chiếm thượng phong.
Quách Hàn cũng là hệ cường lực, cấp độ 38, không đến nỗi một chiêu
liền bại nhưng bị Thomas dồn cho ná thở. Quách Long đội trưởng đội 7
không thể không chạy qua giúp một tay, hai đánh một với Thomas.
Quách Hàn toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, hình tượng bạo lực lộ ra, cơ
thịt nổ rách cả tay áo. Trên người mặc quần công nghệ vật liệu “mano” co giãn và áo giáp ngực hợp kim mới không bị lòi ra bộ phận nhạy cảm. Cả
người lao tới từ các hướng khuất tầm mắt tấn công Thomas, mỗi cú đấm
điều khiến Thomas chấn động cả người.
Mano là một loại công nghệ vật liệu mới thịnh hành gần đây, nghiên cứu chưa sâu nhưng đồ bền và co giãn thì không cần bàn cãi.
Binh Binh… Bốp Bốp….
Quách Long phong cách lại khác hẳn, dù là là anh cùng cha với Quách
Hàn nhưng anh ta chính trực hơn, cũng là dị nhân hệ cường lực cấp độ 38. Lúc này cả người mọc vảy sừng, từ xa nhìn như người hóa thú, vảy sừng
cứng rắn dị thường, lực bùng nổ cũng rất mạnh. Từ chính diện cứng đối
cứng với Thomas, liên tục bị đội trưởng dẫn đội Interpol lần này ép bại
lui.
Bàn về sát thương, Thomas mỗi đấm điều đánh cho hai anh em trầy da
tróc vẩy. Quách Hàn xảo trá không chính diện va chạm nên còn ổn, chỉ là
đau nhức tay chân khó chịu được mỗi khi bị phản đòn. Quách Long thì thê
thảm rồi. Tay, chân, ngực, bụng nhiều chỗ bị Thomas với sát thương gần
gấp rưỡi so với phòng ngự bản thân đánh cho nát vảy, tét thịt lộ ra cơ
bắp đỏ hỏn bên trong.
Thomas cũng không dễ chịu hơn. Bản thân phòng ngự của anh ta không
quá xuất chúng, dị năng thiên về gây sát thương nhiều hơn. Thế là dưới
sự vây công của hai anh em, bắt đầu xuất hiện thương tật, bầm tím khắp
người, vài nơi đã rách da, rách thịt, máu cũng chảy ra.
Tên John ở một bên khác thì vô pháp dây dưa. Năng lực của hắn dù rất
khó đối phó nhưng gặp phải dị nhân hệ linh dị có dị nhân hệ cường lực
bảo vệ thì cũng chào thua.
Bản thân tiếp cận đối phương liền bị đồng đội liều mình đánh bật ra,
sau đó liền bị dị nhân linh dị ra tay từ xa. Không đến mấy hiệp hắn liền bị Thủy Ly hạ đo ván, nữ đội viên chiến đấu duy nhất của đội 10, năng
lực thủy - hàn nhị hệ, điều khiển nước hoặc băng đánh từ xa.
Không phải là vì cô quá mạnh mà là vì John quá bị khắc chế rồi. Cả
người hắn bị nhốt trong nhà lao băng, lạnh lẽo chịu trận trong đó chờ xe chở tù đặc biệt dành cho dị nhân đến rước đi.
Đàn em còn lại của John cũng không thoát được, dù sao trước đó Quách
Hàn đã bàn với mọi người, lần này không chỉ người của Interpol, những kẻ khác cũng cố gắng không cho chạy thoát, tránh bọn chúng bép xép với
Liên Hiệp Dị Nhân Địa Cầu.
Vì người không nhiều nên để thoát mấy tên đàn em của Mr Fake đã là
khiến mọi người trong đội cảm thấy khó chịu rồi, cho nên đám đàn em còn
lại lác đác của John được chiếu cố tỉ mỉ hơn, không tên nào may mắn
thoát khỏi, điều lần lượt bị bắt giống như đội viên mà Thomas đem theo.
Dù sao bọn họ cũng chỉ thuộc tầng cấp 18 đến 30 mà thôi trong khi đội 10 và đội 7 toàn là “boss” cấp 35 trở lên.
Trong đó khủng bố nhất là Lý Nhượng, mẹ của Quách Long, một trong tam đại chiến tướng của Quách Gia, luôn đi theo con trai mình. Dị nhân song hệ, cấp độ trên 80. Chiến lực có thể nói là khủng bố, một mình cô cũng
đủ giết toàn trường mọi người.
Quách Hàn và Quách Long con của cô cũng không phải là hòa thuận gì
nên dù cô thực lực rất mạnh lại không quá sẵn sàng giúp đỡ hắn lần này.
Thomas lại không tiết lộ vị trí giao dịch của John và bọn buôn lậu cho
Cục Phòng Vệ nên Quách Hàn cũng không thể điều người đến sớm.
Thật tế là khi ba bên còn tâm sự với nhau thì Quách Hàn mới nhận được thông báo vị trí của Thomas chuyển tới cho nên cũng mất một khoảng thời gian để đội 10 và đội 7 tập hợp. Ba người đội bảy ở lại bắt đàn em John ở đường về phải qua để về tòa biệt thự làm căn cứ của Đinh Tông, Lý
Nhượng cùng con mình, Quách Long và một người nữa theo chân Quách Hàn
chạy đến đây.
Thomas đã gợi ý Quách Hàn mời đội 7 đến trợ giúp lại không để đội 7
chặn đường kia, đội 10 theo giúp mình đuổi theo bọn buôn lậu từ đầu cũng có thâm ý của anh ta. Anh chàng ngoại trừ có tình báo từ Mr Fake, chính Interpol cũng có con đường tình báo riêng của mình.
Anh ta biết được lần này John đến còn là để nhận lấy một thứ thiết bị quan trọng, một công nghệ mới mà Đông Nam Hội đặt hàng từ tổ chức nào
đó, chỉ không ngờ tổ chức này lại là giáo sư Pong mà thôi.
Nếu lần này không có Mr Fake gợi ý thì Thomas vẫn đủ thông minh để
đuổi theo đám buôn lậu. Chính anh ta trước khi đến cũng đã nghiên cứu
các lần thoát hiểm lần trước của John rất kỹ càng. Kinh nghiệm nhiều năm tranh đấu tội phạm trên trường quốc tế khiến anh có cái nhìn rất sắc
sảo.
Thomas nghĩ lần này có thể dễ dàng bắt lấy John, cướp lấy bản công
nghệ mới này trước. Sau đó đội 10 đến sau hỗ trợ tàn cuộc là ổn. Thế nên mới không ngay từ đầu cung cấp vị trí giao dịch của John cho Cục Phòng
Vệ. Ai ngờ được lại dính vào chuyện đấu nhau của Mr Fake và John, tên
John lại đem theo nhiều người như vậy là điều anh ta không ngờ tới,
khiến cho mọi chuyện vượt quá dự kiến, cuối cùng nát be nát bét.
Cục Phòng Vệ khoảng thời gian này đang bù đầu với quân đội, bị họ
công kích đủ hướng nên tạm thời buông lỏng bọn tội phạm. Đến cả Đinh
Tông đến Tây Ninh giao dịch “hàng cấm” cũng không biết được, đến khi
Thomas liên hệ hợp tác mới biết, lúc ban đầu đành để người khác dắt mũi.
Quách Hàn là người chủ trì lần này, hắn quyết định tĩnh quan kỳ biến
làm ngư ông thủ lợi, cuối cùng vì tránh Thomas chạy mất nên mọi người
mọi hiện thân chặn lại. Cả nhóm ngoài trừ Quách Hàn, không ai biết lý do vì sao phải ra tay bắt người của Interpol cả.
Đội 7 từng vây bắt John, tiếc là toàn hụt không lần nào chính thức
chạm mặt tên này nếu không thì hắn giờ này đã bị Lý Nhượng bắt nằm trong nhà tù của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên từ lâu.
Không có gì để bàn cãi, Lý Nhượng đứng tại chỗ, chỉ cần cô thi thoảng vung tay vài cái về các hướng thì John và Thomas cùng người của cả hai
sẽ nhanh chóng bị bắt lại hết ngay thôi.
….
Nhiễm Nam đứng đối mặt với Long Nam, một hỏa nhân nhưng lại thuộc hệ
biến dị cường lực cấp độ 42, còn cao hơn cả Thomas và đội trưởng Quách
Hàn, chính là chiến đấu chủ lực của đội 10. Vốn dĩ theo bàn bạc thì anh
ta sẽ đánh với Thomas, nhưng Quách Hàn vội bịt miệng Thomas nên lao lên
đánh trước khiến anh ta chỉ có thể tìm đến Nhiễm Nam, kẻ nhiều lần thoát khỏi tay đội 10 gần hai năm trước.
Anh ta rất tò mò, cậu mập có khuôn mặt lúc nào cũng mờ ảo này rốt
cuộc là dị năng hệ gì, vừa điều khiển hai thanh vũ khí chiến đấu từ xa
như hệ linh dị lại có tốc độ di chuyển kinh khủng của hệ cường lực, thậm chí còn nhanh hơn dị nhân cường lực khác rất nhiều.
Mặc kệ là năng lực thế nào, chỉ việc hai cái vũ khí kỳ lạ có thể biến hình kia, không thể không bắt cậu ta về nghiên cứu được, nếu có thể
trang bị thứ đó cho mọi người của Cục thì phòng ngự cũng như sát thương
của mọi người liền nâng lên một bậc, bảo đảm tính mạng khi làm nhiệm vụ
chiến đấu với các thế lực thù địch tới từ bên ngoài quốc gia.
Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên nhiệm vụ chủ yếu không chỉ là truy quét tội phạm dị nhân, họ còn là lực lượng bảo vệ quốc gia trước các
mối nguy từ dị nhân ngoại quốc, không có họ, các chính khách hay các
vùng địa lý quan trọng đã bị nước ngoài trá hình chiếm lấy từ lâu rồi,
vì vậy, đối với các loại công nghệ hỗ trợ chiến đấu, bọn họ rất là khao
khát, sự ao ước này còn mạnh mẽ hơn quân đội gấp nhiều lần.
Quân đội không được phép có quá nhiều dị nhân, không ổn định cho quân lệnh do dị nhân dù có được huấn luyện từ nhỏ thì suy nghĩ ưu việc hơn
người thường vẫn khiến họ có lúc làm theo ý mình, quân đội là lộ thiên
với người thường, di nhân xuất hiện quy mô lớn là không thích hợp, niềm
khao khát các loại công nghệ hỗ trợ chiến đấu kiểu siêu năng lực như
Nhiễm Nam là không quá lớn.
Dù vậy thì Quách Gia và Cục Phòng Vệ vẫn không thể hoàn hảo bảo vệ
tất cả, vài vùng đất chỉ còn cái mác trên danh nghĩa mà thôi, Cục Phòng
Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên chỉ có thể cố gắng giành lại vị thế chính trị ở nơi đó chứ chưa thể hoàn toàn đẩy lui kẻ ngoại lai.
Trở lại chính đề thì Nhiễm Nam hiện tại đang rất nguy hiểm.
Áp lực. Áp lực cực kỳ khủng khiếp.
Nhiễm Nam mệnh tu cấp 26 đối đầu với Long Nam dị năng cấp 42, dù là
hai thước đo chiến lực khác nhau nhưng cũng không quá cách biệt về bản
chất, cùng là đo lực phá hoại và lực phòng ngự cho nên cấp 26 của Nhiễm
Nam ngoại trừ lợi thế chạy trốn nhanh ra thì không phải là đối thủ của
Long Nam.
Nhưng áp lực nghẹt thở này không đến từ tên người lửa trước mặt mà đến từ ánh mắt sắc bén của cô gái đứng gần đó nhìn sang.
Cô rất đẹp, một vẻ đẹp thanh thuần, mái tóc dài óng mượt lay trong
gió, áo thun trễ vai khoe xương quai xanh gợi cảm, phối đồ trắng thuần
khiến người cô sáng lên như ánh đèn điện, quần jean cũng màu trắng có
viền xanh phối hợp trong thật khỏe mạnh, vừa nhìn vào đã thấy một sự
thoải mái ập đến, như làn gió mát ngày hè vậy.
Nhiễm Nam bị cô tập trung thì chỉ cảm thấy như có tòa núi lớn đang đè lên ngực vậy, vô pháp tránh thoát, vô cùng nghẹt thở. Đây rõ ràng là áp lực do tinh thần lực chênh lệch mang lại, hay đổi cách nói khác là Lý
Nhượng có linh hồn lực cực mạnh, ý thức đã dị biến tự tiến hóa thành
linh hồn.
Thật ra Lý Nhượng chỉ mới 30 tuổi hơn, còn trẻ hơn cả em gái của Quách Tuân, cha Quách Long và Quách Hàn.
Quách Tuân khoảng hơn 60 tuổi, Quách Hân là em gái ông năm nay mới
hơn 38 tuổi, cũng là thiên tài của Quách Gia, chỉ là không kinh khủng
như Lý Nhượng mà thôi. Có thể thấy cả dòng chính Quách Gia, trừ vài
người thường, còn lại toàn là loại biến thái tuổi không lớn nhưng cấp độ đều cực cao. Kể cả là người “bán ngoại” như Lý Nhượng, vợ nhỏ của Quách Tuân cũng đã quá kinh khủng rồi.
Do không có hệ thống tu luyện đàng hoàng, Lý Nhượng chỉ có thể thô sơ vận dụng Linh Hồn Lực nhưng chênh lệch hơn 50 cái cấp độ cũng đủ khiến
Nhiễm Nam vô lực đối kháng.
Đúng vậy, cô không chỉ là dị nhân linh dị điều khiển gió cấp độ trên
80, cô còn là dị nhân linh hồn lực cũng đạt cấp độ trên 80. Một dị nhân
trải qua biến cố đau lòng mà khai mở toàn diện năng lực song hệ cực kỳ
khủng bố.
Chạy trốn, chưa kịp nhấc chân đã bị bắt rồi nói gì đến chạy. Nhiễm
Nam chỉ có thể đứng yên mà thôi. Trong cảm giác của tên mập, mình tuyệt
đối không chạy thoát được. Vô vị phản kháng còn không bằng bị bắt nhẹ
nhàng, đợi cơ hội khác mà trốn, không lẽ lúc nào cô gái trước mắt cũng
nhìn chằm chằm mình được sao chứ. Giang hồ không phải có câu cuộc đời
như chuyện hiếp dâm, phản kháng không nổi thì tốt nhất nằm im hưởng thụ
sao? Phi, thằng chó chết nào chế ra câu nhịn nhục này vậy? Nhiễm Nam vừa nghĩ vừa phỉ báng chính mình.
“Đẹp thật” Nhiễm Nam suy nghĩ thoáng ra liền bắt đầu giở thói, áp lực chốc lát giảm hẳn. Đúng là không thèm để ý thì có ai gây uy áp cỡ nào
cũng khó lung lay. Các thần khí biến trở nguyên dạng là vòng tay, đeo
lên hai tay hắn. Tinh thần buông lỏng ra, thở dài một hơi thoải mái.
Giống như một người đi lên dốc vậy, càng phản đối đi lên thì càng mệt nhưng mà khi buông xuôi cho trượt xuống thì lại thoải mái lâm li hơn
nhiều.
“Hả” Lý Nhượng thở khẽ, tên này đang tuôn mồ hôi hột sau chỉ tích tắc đã thấy hắn thoải mái như vậy rồi.
“Không cần tiến lên” Nhiễm Nam nói với Long Nam khi thấy tên này tính lao lên đập mình.
“Vị mỹ nữ này, năm nay bản thân gần 20 tuổi, trẻ khỏe sung sức, không biết có thể có vinh hạnh được làm quen hay không?” Tên mập vòng tay
trước ngực, hạ đầu ra dáng “quý sờ tộc” chào Lý Nhượng một cái, cố hiển
thị ra phong độ của mình.
“!?” Lý Nhượng trợn mắt lên, cái tên này nghĩ gì trong đầu thế, đang định cua mình hay sao?
Cô vung tay lên, một cơn gió kỳ lạ không theo logic bình thường xuất
hiện cuốn chặt Nhiễm Nam đến trước mặt cô. Dù là gió nhưng Nhiễm Nam cảm giác như là cuộn thép đang cuốn quanh người mình vậy, tay chân không
thể nhúc nhích vùng vẫy gì được cả.
“Cậu không sợ sao?” Lý Nhượng nhìn tên mặt đang giãy giãy cố thoát trước mặt hỏi.
“Chị, à không, mỹ nữ, anh cũng không định bỏ chạy, không cầm giam cầm như vậy đâu, thoải mái một chút, hì hì” Nhiễm Nam thấy không giãy thoát được liền chịu thua, nói.
“Hừ, có tin hay không tôi giết cậu tại chỗ” Lý Nhượng cảm thấy bực mình, chưa thấy ai như tên này, hám gái đến chết à?
“Ha ha, đừng như thế, tôi không phản kháng là được rồi, không biết cô thích ăn món gì, chúng ta ngồi xuống vừa ăn vừa xem đánh nhau, không
thú vị hơn sao?”
“Ha ha ha” Lý Nhượng bị chọc tức mà cười. Tên này đúng là không xem
hoàn cảnh trước mắt ra gì? Hay là hắn biết hắn sống thì có giá trị hơn
nên mới làm gan như vậy?
“Ở đây lấy đâu ra đồ ăn?” Cô hỏi.
“Người đẹp cứ nói, năm phút là có ngay, món gì cũng có, tối đa một
món thôi” mắt Nhiễm Nam sáng lên, ở khoảng cách gần Lý Nhượng càng cảm
thấy vẻ đẹp của cô hớp hồn tới nhường nào. Mặt xinh, tóc đẹp, mắt sắc,
người thon gọn. Như một tuyệt tác nghệ thuật vậy.
“Tôi thật lòng muốn biết tên cô đấy, tiện xưng hô, tiện xưng hô thôi” Nhiễm Nam uốn mỏ nói.
Long Nam nhìn hai người đối thoại mà trố mắt ra, bắt tên này cũng dễ
quá chứ? Nếu hắn trốn thoát, lần sao cứ mời Lý Nhượng ra là được.
Bùm… Bùm,,,
Ba điều ước được sử dụng.
Một cái bàn hai cái ghế mà một món ăn tinh xảo từ không khí xuất hiện khiến Lý Nhượng thốt lên kinh ngạc.
“Cái này… Cái này” môi xinh của cô há ra có thể nhét vừa hai quả trứng…
Hai người lúc này đã đứng trên mặt đất, Nhiễm Nam cũng thoải mái cử động.
Nhiễm Nam bất ngờ bước sát vào người Lý Nhượng, ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Thật ra tôi là tiên nhân đó, mỹ nữ có hứng thú theo tôi lang bạt
giang hồ không, bỏ mặc cái Cục Vệ gì gì đó đi, tôi có thể giúp cô trẻ
mãi không già, ban cho em vũ khí thần kỳ như của tôi, còn hướng dẫn em
cách dùng nữa” mùi thơm nữ nhân tuyệt phẩm phả vào mũi tên mập khiến hắn đê mê, đứng sau lưng cô, hai tay hắn càng quá đáng ôm eo cô, gác cằm
lên vai cô ra vẻ hưởng thụ. Quá đáng hơn nữa là cái thứ gậy gộc nào đó
đang hướng thẳng ra chọc vào mông Lý Nhượng khiến cô hoảng hốt.
Giống như Lục Hồng Huấn lúc trước khi thấy vũ khí của hắn điều lầm
tưởng là thiết bị công nghệ hiện đại muốn chiếm lấy cách chế tạo và sử
dụng. Nhiễm Nam đinh ninh rằng đám người Cục Phòng Vệ cũng thế. Muốn như vậy, mình là không thể chết nên hắn mới trắng trợn “ăn đậu hủ” của Lý
Nhượng. Một là tâm lý hám gái và vô pháp vô thiên quấy phá, hai là hắn
cũng muốn chọc giận cô khiến cô thấy hắn liền phiền, về sau ít xuất hiện cản tay cản chân hắn sẽ dễ bỏ chạy.
“Mất dạy, bỏ ra” Lý Nhượng ở đâu chịu nổi sự vô sỉ của hắn, tự nhiên
bị đàn ông xa lạ ôm vào lòng, quên mất cả bản lĩnh của mình, giãy ra như một người con gái yếu đuối bình thường.
“Không bỏ, em tên gì, anh quả thật nói được làm được đó, vừa nhìn đã
thấy thích em vô cùng rồi, bỏ nhà theo anh đi” Nhiễm Nam ôm càng chặt
hơn. Hai tay vô tình hay cố ý thuận theo sự giãy dụa của cô mà chụp lên
ngực Mềm quá, Nhiễm Nam híp mắt hưởng thụ.
Binh…
“Đ… M...” Quách Long không kiềm được chửi thề lên. Lý Nhượng là mẹ
hắn không ngờ bị một tên mập vô lại ức hiếp. Dù là hai mẹ con không ưa
cha hắn thì hắn cũng không chịu được kẻ khác cắm sừng cha mình. Mặc kệ
Thomas, nhờ đồng đội khác hỗ trợ Quách Hàn, bản thân anh ta chạy sang
đạp một đạp khiến tên mập bay đi lộn mấy vòng trên mặt đất.
Lý Nhượng lúc này mới tỉnh hồn lại, hai mắt đằng đằng sát khí đi tới trước mặt Nhiễm Nam.
“Hì hì” Nhiễm Nam nở nụ cười đáng ghét, vết thương bị đạp ở tay trên
nhanh chóng liền da trước mặt Lý Nhượng khiến cô lần nữa ngạc nhiên.
Không lẽ hắn nói thật, hắn là thần tiên sao? Có thể biến ra đồ vật lại
có năng lực lành thương mạnh mẽ như vậy?
“Người đẹp, suy nghĩ thật kỹ nhé”
Chát...
Mặt Nhiễm Nam đơ ra, má, nhục quá, bị con gái tát giữa biết bao nhiêu ánh mắt. Bởi vì Lý Nhượng rất đẹp, làn da hoàn hảo, nhìn cứ như là cô
gái đôi mươi khiến tên mập hiểu lầm chứ ngờ đâu người ta đã có con lớn
đến hơn hai mươi tuổi rồi.
Lý Nhượng thật ra sinh con năm 8 tuổi, bởi vì cô kích phát dị năng
sớm từ khi lọt lòng khiến tốc độ trưởng thành của cô quá nhanh.
Bảy tuổi cô đã có cơ thể của một người lớn với đầy đủ chức năng.
Không ai tin là cô mới chỉ bảy tuổi cả, cô lại là cô nhi bị người ta bỏ
bên đường nên không có gia đình. Cô nhi viện cũng sợ hãi sự bất thường
của cô mà giao cô cho cảnh sát, bên cảnh sát lại giao cho Cục Phòng Vệ.
Mặc dù tốc độ lớn nhanh như vậy nhưng đến về sau cơ thể cô lại chững
lại mà không già đi, ngoài dị năng điều khiển áp suất không khí tạo ra
gió, cô cũng đạt được khả năng dùng nó ảnh hưởng đến sự lão hóa của
người khác và bản thân mình. Sắc đẹp và dị năng của cô rất mạnh khiến
Quách Tuân chú ý thu về làm vợ. Từ đó cô bước vào cuộc đời đau khổ, về
sau sinh ra Quách Long liền càng không muốn gặp lại Quách Tuân. Cha con
họ cũng vì xích mích của hai vợ chồng mà không thích nhau.
Nói trở lại thì cho dù Nhiễm Nam có biết sự thật đi chăng nữa thì hắn cũng không quan tâm nếu quả thật Lý Nhượng tự nhiên nhũn não mà đi theo hắn. Với hắn mà nói, đẹp là được, quá khứ không quan trọng, món ăn tới
miệng là nuốt hết không để phí phạm. Nếu không có Huỳnh Ni chiếm vị trí
quan trọng trong lòng hắn thì tên này dám đi lưu tình khắp nơi lắm chứ
chả đùa. Khi còn học ở nhà trường tốt tính, nhút nhát bao nhiêu thì sau
khi giao du với đám ăn chơi tính tình trở nên hư đốn bấy nhiêu.
Một phần cũng là do mệnh lực ảnh hưởng lên cơ thể khiến huyết khí dồi dào, Huỳnh Ni lại không giải tỏa được nên hắn đành tìm thêm người bên
ngoài. Chậc, hôm nào phải tìm cách giải lời nguyền giữa mình và Huỳnh Ni mới được.
Lý Nhượng nổi đóa, tát tai hắn liên tục khiến Nhiễm Nam ôm đầu chịu
trận, cô tán đi, tán cho đã đi, dù sao cũng không dám giết, mệnh lực
tăng tốc hồi phục, cô có táng gãy tay cũng không ăn thua.
“Dừng tay”
Bàn tay đang giơ lên của Lý Nhượng bị một người chụp lại.
Nhiễm Nam hoảng sợ ngước lên nhìn người vừa lên tiếng. Hắn truyền âm linh hồn.
“Chị Meow Meow đừng a, năng lực cô ta rất mạnh, em còn không dám lợi dụng lúc gần người mà đánh lén đó”
Thật ra Nhiễm Nam đã định ra tay rồi nhưng thấy Lý Nhượng không hề sợ sệt khi đến gần hắn, tên này liền không dám manh động. Trường hợp này
một là cô ta quá ngây thơ hai là cô ta không sợ hãi. Nhiễm Nam cũng
không tin một dị nhân có sức mạnh và uy áp như vậy là kẻ ngây thơ cho
nên vẫn kìm nén xúc động muốn đánh lén của mình. Hắn cũng không muốn
đánh lén không thành còn bị đối phương lỡ tay phản đòn hại chết a. Thà
chọc giận đối phương để cô ta đánh mình hả giận nhưng có chừng mực còn
hơn.
“Ha, không ẩn núp nữa sao cô gái” Lý Nhượng đứng thẳng dậy nhìn Meow
Meow thu Tốc Phong Dực vào người đang đứng bên cạnh. Đám người này thật
thần kỳ, Đôi cánh này có vẻ không phải dị năng mà lại là một món thiết
bị giống hai cái vũ khí của con heo đang nằm dưới chân mình a. Cô giật
tay ra nói “Nhịn hết được hả”
“Cô phát hiện từ sớm rồi?” Meow Meow ngạc nhiên, lúc trước cô cầm
trong tay tiểu đệ của Ý Thể, dựa theo hướng điểm sáng năng lượng bay đi
do Nhiễm Nam kích hoạt hấp thu từ xa. Đuổi đến chiến trường cô liền lặng lẽ quan sát đợi thời cơ, mấy người bên dưới toàn là thứ dữ, cô cũng
không muốn xuống dưới làm gì, núp trên trời đêm đợi xem Nhiễm Nam cần
giúp đỡ thì xuống cũng không muộn. Không ngờ là Lý Nhượng lại phát hiện
ra cô từ sớm.
“Ừ, cô bay cao như vậy tôi cũng không có cách nào đuổi kịp, cuối cùng cô cũng xuống đây, xuống rồi thì cũng đừng đi nữa” Lý Nhượng từ tốn
nói.
Quách Long ngớ ra say mê nhìn đại mỹ nữ Meow Meow mọc cánh đáp xuống
đất, vẫn chưa hồi thần. Thật là đẹp, cô ấy đứng gần mẹ mình, hai người
như hút hết ánh sáng của xung quanh vậy.
Chụt…
Ưm…
Meow Meow trợn rớt con mắt ra ngoài. Tên Béo này đúng là không sợ chết a.
Nhiễm Nam nhào đứng lên, hai tay ôm chặt eo Lý Nhượng, môi hắn chạm
môi cô, dùng lưỡi cạy ra bờ môi mộng, để đề phòng, mệnh lực ào ạt bao
lấy đầu lưỡi.
Cả người Lý Nhượng cong lên trong vòng tay Nhiễm Nam, eo mềm bị Nhiễm Nam kéo vào ép lên bụng hắn, mông cô buộc phải công ra, ngực ngửa lên,
bị hắn cưỡng hôn. Ánh trăng đêm chiếu xuống hai bóng người trông thật kỳ ảo.
Lưỡi hắn uốn éo quấn lấy lưỡi đang đơ ra của cô. Nhiễm Nam bất thình
lình tấn công khiến Lý Nhượng không kịp trở tay. Đã bao lâu rồi? Từ năm 8 tuổi đến nay, cô đã không hề cảm nhận lại cái cảm giác rạo rực này?
“Nhanh, tranh thủ cô ta thất thần, bay trốn đi” Nhiễm Nam hét lên trong đầu Meow Meow.
“...” Meow Meow cười khổ, từ lúc cô vừa hạ xuống đất liền bị một cỗ
trường lực vô hình kỳ lạ bao vây khó mà cử động mạnh, bảo cô làm sao
chạy trốn đây? Đến cánh Tốc Phong Dực cô cũng đã thu hồi về đan điền rồi a.
Nhiễm Nam được Meow Meow hồi đáp liền bó tay, hắn hung ác lên, lỡ rồi thì làm tới luôn. Tên này bị sắc dục làm mờ mắt, tay luồn vào áo trong
Lý Nhượng lột ra. Hắn định là dùng tay đâm xuyên tim cô nhưng chẳng biết thế nào từ đâm lại chuyển thành bóp.
Cảm giác mềm mại vừa tay khiến não cậu mập run lên, ngẩng đầu sợ hãi
nhìn Lý Nhượng. Xong đời hắn rồi. Một tia ý nghĩ lóe hiện lên như báo
trước thảm cảnh của mình. Bàn tay bất giác co giật bóp nhũ hoa của Lý
Nhượng thêm mấy cái. Quá… Quá đã.
Nơi mẫn cảm bị tập kích, Lý Nhượng chợt bừng tỉnh, hai má tự nhiên đỏ ửng, một cổ khí tức vừa rung động, vừa sung sướng cũng vừa giận dữ xông lên não cô.
“Á...”
Nhiễm Nam bị một khối không khí vờn quanh người ép vào giữa khiến hắn thẳng đuột như cây gậy. Cả người bị Lý Nhượng điều khiển đập ầm ầm lên
mặt đất như người ta chơi trò đập chuột khiến tên mập đầu óc cũng mụ đi.
“Ngừng lại, ngừng lại” Meow Meow thương xót hét. Dù hai tay khó động
nhưng linh lực vẫn có thể phóng ra ngoài, hình thành từng đoàn dây leo
dày bự cuốn lấy Nhiễm Nam ngăn không cho hắn bị đập nữa.
Vô ích, dây leo toàn bộ bị đao gió li ti cắt nát, không cứu nổi hắn.
Đáng đời tên dâm tặc. Lý Nhượng thầm nghĩ, tội chết có thể miễn, tội
sống khó mà tha. Dám… Dám… Định “ăn” bà này.