“Dạ. Chúc mừng sinh nhật em” Nhiễm Nam mỉm cười, nhìn Dạ. Cậu ta lấy
mảnh màu tím đặt vào bàn tay của Dạ. Mảnh màu vàng thì tự cầm lấy đặt
lên người mình. Nó nhanh chóng hòa tan ra, chìm xuống, nhập làm một với
Ảo Y đang mặc trên người mình.
“Thiên Y Tử Mẫu. Thần trang phòng
ngự. Chia làm hai mảnh. Một Tử, một Mẫu. Chia ra cho hai người có cùng
hệ lực lượng sử dụng. Giống như Thú Y của chị Meow Meow, Tuyệt Biến Tố Y của Ni, Ảo Y của em. Chúng điều có thể tùy ý thay đổi hình dạng để mặc
lên người. Hình dáng đẹp xấu tùy theo khiếu thẩm mỹ của chủ nhân mà
thôi. Dùng lực linh hồn nhận chủ lên mảnh Tử. Từ nay về sau nó sẽ là của em.
Anh… à, Chị sẽ nhận chủ mảnh Mẫu. Tác dụng của Thiên Y Tử Mẫu chính là ngoại trừ tăng phúc phòng ngự cho chủ nhân. Mảnh Tử có thể
truyền 70 phần trăm lực sát thương kiểu va chạm thông qua liên hệ không
gian định vị kỳ lạ sang người mặc mảnh Mẫu. Yêu cầu là lúc đó cả hai
điều mặc Tử và Mẫu trên người, có năng lượng gia trì bên trên liên tục,
khoảng cách người mặc mảnh Mẩu phải ở trong phạm vi năng lượng mà người
mặc mảnh Tử có thể chạm tới. Từ nay trở đi. Chỉ cần em bị tổn thương,
chị điều thay em nhận lấy 70 phần trăm. Em chỉ cần trả cái giá 30 phần
trăm trên tổng năng lượng của mình cho mỗi lần chuyển dời sát thương như vậy. Nếu năng lượng không đủ, chức năng này không thể thực hiện. Dĩ
nhiên nếu sát thương quá lớn. Tử không tài nào chịu nổi thì cũng chẳng
cần nói gì đến chuyển dời 70 phần trăm nữa.
Khi em mặc mảnh Tử,
chỉ cần năng lượng còn đủ. Em tuyệt đối không được phép bỏ qua việc
chuyển dời sát thương lên người chị. Chị không cho phép em làm thế. Bất
kỳ ai trong chúng ta, chị điều không muốn ai bị tổn thương cả. Hãy để
cho kẻ da dày thịt béo là chị nhận thay”
Cha mẹ Dạ nghe Nhiễm Nam
nói thế thì rung động trong lòng không dừng lại được. Không ngờ con gái
họ lại quan trọng với sư phụ nó như vậy. Chấp nhận lấy thân ra nhận đòn
thay cho nó. Mà Nhiễm Nam có da dày thịt béo đâu nhỉ?
“Oa… Ghê
nha.” Hoa hai mắt tỏa ngôi sao. Không biết khi nào mới có thể chuyển từ
dị nhân sang tu giả. Cô cũng muốn có thần trang đẹp đẽ như vậy. Không
quan tâm tới chức năng của nó. Cô chỉ thấy hai mảnh Tử và Mẫu đẹp như đồ vật phép thuật, nhìn thật là đẹp, thích ghê.
Meow Meow mân mê
khóe miệng. Cô không thích Thiên Y Tử Mẫu cho lắm. Màu sắc của nó cô
không thích. Thú Y của cô vẫn làm cô thích nhất. Bình thường dạng căn
bản nó là một tấm vải da thú nâu vằn đen có ít lông tơ, rất mềm nhẹ và
thoải mái khi cầm trên tay. Nhìn có cảm giác gợi cảm hơn Thiên Y Tử Mẫu
nhiều. Hơn nữa chuyển sát thương lên cho Nhiễm Nam nhận thay. Cô cũng
không muốn.
“Thôi, mọi người mau ăn bánh kém đi kẻo hết” Nhiễm Nam vuốt nhẹ tóc mượt của Dạ, khóe mắt giật giật vội nói. Bởi vì mới vừa
rồi Hoa còn hâm mộ sờ mó Tử y của Dạ thì không biết bỏ đi khi nào. Cô
nàng đang há cái miệng to như chiếc bàn ăn cơm, ngoạm mất một góc to của bánh kem rồi.
“...”
---[0]---
Tiệc
tàn, giải tán. Meow Meow, Niệm, Dạ và Hoa ai về hành tinh nấy. Trận
chiến vừa qua khiến họ rất xúc động. Cảm nhận sự yếu ớt của chính mình.
Tất cả điều phải nhờ vào Nhiễm Nam ra mặt trong khi cậu ta không thể gây sát thương được. Ai nấy cũng quyết tâm tu luyện, muốn trong thời gian
ngắn nhất mạnh mẽ lên. Chuyện này nói sau.
Tiệc giải tán chưa bao
lâu. Chỉ còn lại Nhiễm Nam thở dài than ngắn đi tới một khu mộ phần. Đó
là nơi đặt quan tài của Hồng Nhan. Một đỉnh núi tuyết giả. Quan tài lộ
thiên đón ánh sáng mặt trời. Bên cạnh quan tài vẫn còn đó một Ý Thể
giống hệt Hồng Nhan ngồi bầu bạn. Tu vi của nó đã đạt đỉnh khi Hồng Nhan tạo ra, cấp 10. Chỉ đợi chủ nhân hấp thu mà thôi. Tiếc rằng… Chủ nhân
mà hình hài nó mang đã nhắm mắt xui tay, nằm trong quan tài bên cạnh.
Nhiễm Nam lại ngồi bên cạnh quan tài, lại lấy ra một hồ lô rượu. Mỗi khi đến
đây, cậu ta luôn cảm thấy không có rượu là không được. Muốn uống cho
quên bớt cảm giác hối hận khi xưa. Muốn uống để say, để tỏ nổi niềm với
người con gái đầu tiên mang thai con của cậu chàng. Lòng nhói đau theo
từng hớp rượu.
“Nhan. Khi xưa chơi bời bỏ mặc em sống chết. Tu vi
không đủ lại để kẻ địch bắt mất Ni. Anh thật không có mặt mũi gặp em a.
Em nói xem, bây giờ anh thậm chí còn không thể ra tay đánh bị thương ai
bằng năng lực của mình. Anh có vô dụng quá không? Có lẽ anh nên nghiên
cứu xem có thể tạo ra loại Pháp nào để biến mình thành con rùa không mới được. Biến thành cái xác vững chắc, lấy thân mình nhận đòn thay mọi
người. Anh không muốn ai bên cạnh mình bị thương tổn nữa, không muốn
nữa. Hồ Nha là anh thất hứa với em, không bảo vệ được cô bé. Anh thật vô dụng đúng không?”
“Anh nói cho em một bí mật nha. Trong mọi người anh yêu Ni nhất. Nhưng mà á. Người anh nói chuyện nhiều nhất là nói với em đó. Haizz.. Chỉ là em không nghe được nữa. Ha ha” Khóe mắt hơi đỏ,
vị cay xè của rượu bốc lên. Ngũ vị tạp trần.
Đang tâm sự ngon trớn thì bổng cái giọng khiến Nhiễm Nam nổi nóng vang lên.
“Thế nào Nhiễm Nam? Sinh nhật Dạ hôm nay mọi người chơi vui chứ?” Tiếng nói
Lục Hồng Huấn vang vọng trong Thời Không Giới, không thể biết là đến từ
đâu bởi quy tắc âm thanh trong này còn thiếu sót.
“Anh biết hôm nay là sinh nhật Dạ?” Nhiễm Nam thản nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên là biết rồi. Sau trận đánh vừa rồi cậu cũng biết trước đó tôi đã
gặp phụ huynh của Nguyệt Dạ. Dĩ nhiên là vô tình biết được thông qua
trao đổi thói quen, tính cách của Dạ. Biết cô ấy rất thích tổ chức sinh
nhật ở nhà hàng năm, lại biết cả ngày sinh nhật nữa.” Lục Hồng Huấn ở
đâu đó lên tiếng trả lời. Trong lòng còn thầm nghĩ ‘Nếu không biết hôm
đó là sinh nhật cô ấy, cậu và mấy cô gái có thể sẽ tham gia sinh nhật
thì tôi cũng không muốn giao nhiệm vụ cho Niệm sớm làm gì nha. Vì an
toàn của cậu sau này thôi. Nhiệm vụ này giao càng trễ càng tốt, lúc
thích hợp mới là tốt nhất. Hy vọng giao sớm như vậy, cô ấy có thể tuân
thủ giữ bí mật. Haizz…’
“Nói vậy anh sớm biết chúng sẽ tấn công
bọn tôi khi chúng tôi xuất hiện ở đó? Tại sao anh không nói trước để
chúng ta còn có thể chuẩn bị công tác bảo vệ chính mình. Anh không sợ kẻ địch quá mạnh khiến bọn tôi bị bắt sao?” Nhiễm Nam ghiến răng. Nếu
không phải cuối cùng biết Huấn giao cho cha mẹ Dạ Thời Không Giới Lệnh
để có thể trốn đi khi nguy hiểm, nếu không phải có nghi ngờ về kẻ ném bi sắt thì Nhiễm Nam chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện lần này dễ dàng như
vậy.
“Ủa, vậy hả? tôi sơ sót rồi. Nhưng mà không phải mọi người
vẫn an toàn đó sao?” Giọng của Lục Hồng Huấn nghiêm túc lạ thường nhưng
lọt vào tai Nhiễm Nam liền như nhìn thấy được nụ cười tự tin và tráo
phúng nửa miệng của anh ta.
“Anh… Đi ra đây cho tôi.” Nhiễm Nam
nổi nóng. Thời Không Giới bây giờ nở rộng tới mấy chục cái hành tinh to
nhỏ. Nhiễm Nam không thể nào dùng nhìn trộm nhìn thấy được Lục Hồng Huấn ở đâu cả. Mà Lục Hồng Huấn thì cũng biết mình có khả năng nhìn trộm
xuyên không gian. Là gã dụ mình nói ra một số bí mật có thể giúp gã tính toán thiết kế kế hoạch tốt hơn. Mình thấy điều này sẽ có lợi nhiều về
mặt tình báo và do thám nên mới kể cho hắn biết. Còn nhờ hắn bảo mật cho mình nữa..
(tg: ta chém. nhớ hình như ta chưa bao giờ viết Lục
Hồng Huấn tại sao biết Nhiễm Nam có nhìn trộm xuyên không gian nhưng quả thực ta có viết gã quân sư này biết tới kỹ năng này của Nhiễm Nam ở
chương 196. Nên thôi bây giờ ta chém ra lý do tại sao Lục Hồng Huấn biết :D ).
Bây giờ gặp tình huống này. Nhiễm Nam bất giác nhớ lại lúc
trước cũng có lần muốn đấm Lục Hồng Huấn ở trong Thời Không Giới nhưng
gã vẫn lởn vởn trước mặt mình, lợi dụng sự thiếu hụt quy tắc vật lý khoa học của Thời Không Giới mà khiến mình không có cách nào tổn thương anh
ta được. Khi đó hình như Thời Không Giới cũng lớn lắm rồi. Sao lúc đó gã không trốn, tránh nhìn trộm khoảng cách xa của mình, dùng sự thiếu hụt
quy tắc “khoảng cách âm thanh” để nói chuyện với mình như bây giờ nhỉ?
Hay là lúc đó gã thấy không cần thiết. Còn bây giờ Thời Không Giới trưởng
thành hơn, gã sợ một số quy tắc gì đó đã sinh ra mà gã không tìm thấy
được. Gã sợ những quy tắc đó có thể giúp mình đánh được gã chăng? Mợ nó.
“Cậu có gì muốn hỏi tôi không? Nếu không thì có việc cần nhờ cậu đây” Lục
Hồng Huấn tiếp tục dùng giọng điệu đáng ghét chọc điên Nhiễm Nam.
“Anh… Anh chờ đó cho tôi, có ngày tôi sẽ đập anh một trận ngay trong Thời
Không Giới này. Tôi thề đó.” Nhiễm Nam hùng hổ thề thốt, đe dọa.
Dường như Lục Hồng Huấn chẳng hề xem Nhiễm Nam ra ký lô nào, không thèm đáp
lại. Hoặc cũng có thể là gã ta đang nghiêm túc suy tư về lời đe dọa này, suy nghĩ các khả năng mà Nhiễm Nam có thể dùng để uy hiếp mình và tìm
cách phản lại.
“Anh… Câm rồi hả? Hừ. Được rồi. Nói chuyện chính.
Anh còn giấu tôi cái gì nữa, nói mau. Lần trước anh bảo giao nhiệm vụ
cho Niệm là nhiệm vụ gì? Có nguy hiểm cho cô ấy không? Nếu đã muốn giấu
tôi sao không âm thầm liên hệ Niệm, nếu sợ về sau tôi rủ rê cô ấy vào
học viện X-Gen chơi thì âm thầm bảo cô ấy đừng đồng ý là được mà? Còn
nữa. Lần này, có một kẻ dùng bi sắt ném bọn tôi. Kẻ này có liên quan gì
với anh không? Tôi cảm giác hắn biết rõ về tôi”
“Chỉ như thế thôi à?”
“Anh trả lời thắc mắc của tôi trước đi” Nhiễm Nam cảm thấy nói chuyện với
tên này hơi bị hao tế bào não, đầu óc có cảm giác như hơi cố sức vậy.
“Đơn giản thế mà cậu không nghĩ ra à? Xem ra cậu chỉ hơi thông minh và thủ
đoạn nhỏ ở trong việc chiến đấu trực diện thôi nhỉ? Còn về tinh tế suy
tính ý nghĩa phía sau không được nhạy a”
“Anh thôi đi. Mau trả
lời. Nếu không tôi sẽ thuyết phục Niệm không nghe lời anh nữa” Nhiễm Nam co nắm đấm lại, dá dá nó vào khoảng không trước mặt như muốn đe dọa ai
đó.
“Được. Thứ nhất. Tại sao nhiệm vụ giao cho Niệm muốn dấu chi
tiết với cậu nhưng vẫn để cậu biết có tồn tại nhiệm vụ như vậy. Sau này
khi Niệm cần thực thi nhiệm vụ, cô ấy không thể xuất hiện trước mặt cậu
nữa. Như vậy đành phải cho cậu biết trước. Nếu không sau này cô ấy đột
nhiên mất tích chẳng phải sẽ khiến cậu lo lắng hay sao? Điều này sẽ ảnh
hưởng đến hành trình ở X-Gen. Pain, như lần trước chúng ta đã phân tích, là một kẻ thần bí khó nắm bắt, đến X-Gen không thể sơ suất được. Tốt
hơn là cho cậu biết trước Niệm có một nhiệm vụ như vậy.
Tôi rất lo lắng Pain sẽ có cách nào đó đọc được trí não của người khác một cách âm thầm và có cách theo dõi kiểu như nhìn trộm của cậu. Nếu không bất đắc
dĩ tôi đã không phải cho cậu biết Niệm có nhiệm vụ. Tôi còn đang sợ Pain chú ý tới Niệm, đọc trí nhớ của cô ấy đây. Vì vậy lần trước mới phải
mang cậu vào Thời Không Giới để nói chuyện về Pain để hắn thể nghe lén
được về những gì chúng ta đã bàn bạc. Cậu có hồn lực rất mạnh, có thể
Pain khó mà điều tra trí nhớ của cậu. Còn Niệm, để đề phòng tôi cũng
không giao nhiệm vụ toàn bộ một lần cho cô ấy mà chia làm nhiều phần,
khi đến lúc thì mới thông báo tiếp theo phải làm gì. Dù Pain có muốn từ
Niệm biết cái gì thì cũng khó biết toàn bộ. Nhất là sau này khi cô ấy
tàng hình thì càng bảo đảm hơn. Đến cậu cũng không nhìn trộm được cô ấy
lúc cô ta tàng hình nên chắc là Pain cũng không tìm được cô ấy nữa. Tóm
lại không đảm bảo tránh khỏi điều tra của Pain 100 phần trăm nhưng chắc
cũng được năm sáu phần mười. Đành phải cược thôi”
“Thế còn anh?
Anh không sợ bị tên Pain đó đọc tâm trí sao? Mọi sắp xếp là từ anh mà ra đó” Nhiễm Nam thắc mắc. Tên Lục Hồng Huấn này sợ Pain đọc trí nhớ mọi
người vậy không sợ Pain sẽ đọc của anh ta sao. Mọi sắp đặt đều từ anh ta mà ra đó, đọc trí não của anh ta là biết mọi hành động của phe mình
rồi.
“Ha ha ha… Cái này yên tâm. Tôi không phải là thành viên
chiến đấu. Tôi không cần đích thân ra khỏi Thời Không Giới để làm gì cả. Trong này chắc là Pain không mò tới được. Ừ, khoảng 90 phần trăm là như thế” tiếng Lục Hồng Huấn vang vọng đầy tự tin.
“Hả??? Anh không
hề ra khỏi Thời Không Giới. Vậy lần trước tôi gặp anh ở tổng bộ biệt đội siêu anh hùng là…? Nhưng làm sao anh có thể sử dụng Thời Không Giới
Lệnh lúc đó được?” Nhiễm Nam ngớ ra. Cậu ta nhanh chóng nhớ tới một số
thứ mà mình đã ước ra từ rất lâu, có dùng vài lần nhưng sau này không
đụng tới nữa.
“Ha, cậu nghĩ chỉ có người tu luyện mới dùng được
Thời Không Giới Lệnh và đi qua nó được hay sao? Nói cho cậu hay, Bàn Tay Trữ Vật ngoại trừ mở chức năng 24 trên 24 như Hoa đang làm để lấy linh
lực, thì còn có thể sử dụng chủ động thông qua điều khiển của vật trung
gian đó. Chỉ cần vật đó có chứa sóng não của chủ nhân là được. Kể cả
Thời Không Giới Lệnh cũng thế đó. Được rồi. Vấn đề thứ hai. Về kẻ ném bi sắt. Tôi không biết. Cậu có thấy được mặt hắn không?”
“Không… Hắn đánh lén từ rất xa” Nhiễm Nam nghi ngờ nói.
“Vậy kệ hắn đi. Hắn nếu không làm gì được mọi người, chỉ có thể đánh lén thì kệ vậy, không có cách nào. Cứ đợi hắn lộ mặt rồi tính” Lục Hồng Huấn từ đâu đó trong Thời Không Giới lên tiếng.
“...” Nhiễm Nam nghe thế. Không những không hết nghi ngờ còn nghi ngờ nặng hơn về mối quan hệ
giữa kẻ ném bi sắt và Huấn. Tên khốn này, chưa bao giờ nghe hắn ta bỏ
qua chi tiết nào, bây giờ lại kêu mình mặc kệ kẻ đánh lén này?
‘Hừ. Huấn. Anh cứ đợi đấy. Đừng để ta biết kẻ ném bi sắt là ai.’ Nhiễm Nam
thầm nghĩ, ngoài miệng nói “Anh có chuyện muốn giao sao? Có phải là việc theo dõi kẻ lần này chạy thoát được? Muốn tôi đích thân đi một chuyến
tới chỗ hắn?”
“A. Cậu nghĩ ra được sao? Sao biết tôi định nói chuyện này? Không đúng…”
“Hừ. Tôi thông minh chứ sao nữa. Có thể suy đoán từ việc cha mẹ Dạ bị anh
lợi dụng” Nhiễm Nam cười đắc ý. ‘Tôi rất nghi kẻ đánh lén do anh sai tới để tạo cơ hội cho tên đen thui đó trốn lắm. Hừ hừ. Mợ nó chứ. Tạo cơ
hội cho tên kia trốn đi xong thì thôi đi. Còn chọi lén mình gần hai ngày liền mới thôi. Chọi chắc cũng gần mười ngàn lần. Hại mình chật vật đỡ
đòn tới te tua. Cứ như trả thù cá nhân vậy. Là kẻ nào có tư thù với mình nhỉ?’
“Xạo ke. Là năng lực nhìn trộm của cậu có phạm vi rất rộng. Chắc là đã thấy kẻ trốn thoát lần này bị anh em vệ sĩ Đầu Gấu theo dõi
từ xa mới đúng. Tốt lắm. Năng lực trinh sát bậc nhất này của cậu sau này sẽ rất được việc đó. Ha ha” Lục Hồng Huấn rất nhanh đoán ra được cái
“thông minh” của Nhiễm Nam vì sao mà có.
Nhiễm Nam bĩu môi. Lại bĩu môi. Từ lúc cơ thể bị biến thành nữ. Cậu ta dường như bĩu môi đã nhiều lần rồi.
“Được rồi. Thời gian trong này với bên ngoài chênh lệch rât lớn, không cần
gấp gáp. Tí nữa tôi ra ngoài điều tra hắn, thông qua Xuyên Giới Liên
truyền hình ảnh giả tưởng về cho anh. Hừ” Nhiễm Nam xì khói lỗ mũi, mất
hết hứng tâm sự với Hồng Nhan. Cậu ta tưởng tượng ra một con chim đại
bàng, vô cánh, bay cực nhanh chở mình bay tới hành tinh của Meow Meow.
‘Không biết mấy cô ấy định tu luyện gấp rút theo kiểu gì. Ghé thăm Meow
Meow trước đã. Mẫu Hoàng. Hừ hừ.’