“Nhiễm Nam, chị sẽ không sao thật chứ” Niệm ngồi bên cạnh Nhiễm Nam,
cùng hắn bay trên thần khí lên đường tiến ra biển. Cô và Nhiễm Nam cùng
với ba tên Hỏa, Thổ và Kim sẽ tập hợp ở đó. Gặp mặt quân đội trên các
mẫu hạm để nắm tình hình để sau đó sẽ tiến lên hai quần đảo làm nhiệm
vụ.
Hai bên không ưa gì nhau nên Nhiễm Nam cùng Niệm tách ra đi riêng,
bọn kia bay nhanh hơn hắn nên đã bay đi trước. Nhiễm Nam còn cố tình
thưởng hoa ngoạn cỏ, chậm rề rề khiến cho cả ba tên này tức muốn chết.
“Niệm, gọi là anh nghe hôn, nhìn nhỏ vậy thôi chứ thực tế Nam đã 20
tuổi rồi, em chỉ mới có 18 tuổi, phải gọi anh bằng anh mới đúng” Nhiễm
Nam đính chính cách xưng hô của cô. Bản mặt non choẹt 16 tuổi của hắn
khiến cô gọi bằng anh ngượng hết cả mồm.
“Há, lùn hơn người ta thì làm em hết. Miễn ý kiến”
“...” Nhiễm Nam bó tay. Hắn đành chuyển trở lại đề tài cũ, trả lời cô “em yên tâm, thần khí của anh đã bao bọc lấy nó trong người em rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy nó ra khỏi người em và hủy đi. Không sao
đâu. Lần này lên đảo cứ làm như những gì anh đã nói. Anh và em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ và an toàn rời đi.”
“Ừ, hy vọng có thể tìm hiểu được kẻ thù của gia đình chị là ai, chị muốn trả thù cho cha mẹ.”
“Xưng là em, anh sẽ giúp em.”
Vù vù…
Đường dù có dài, mây trôi dù có chậm thì thời gian cũng sẽ đến lúc.
Nhiễm Nam và Niệm cho ba tên con ông cháu cha kia của Ngũ Đại Quốc Vệ
leo cây gần một ngày trời, hít gió biển nóng cả phổi thì hai cô cậu mới
tà tà xuất hiện ở phía chân trời.
Từ xa, Nhiễm Nam cười gằn đứng trên thần khí của mình bay đến đội mẫu hạm gồm có ba chiếc của quân đội Việt Nam. Sóng biển lúc to lúc nhỏ
đánh vào các mạng thuyền nghe kẽo kẹt kéo dài. Mái tóc ngắn của cậu nhóc cùng Niệm bay bay trông thật thoải mái.
Trên tàu có rất nhiều phi cơ hiện đại và các binh sĩ đi lại tấp nập.
Ba tên Hỏa, Thổ và Kim đang đứng trên đỉnh tàu hóng gió thấy thằng nhóc
đáng ghét đã xuất hiện mà vẫn còn nhởn nhơ nắm tay gái từ tốn bay tới
thì nghiến hết cả răng.
Hỏa Sỉ là tên nóng tính nhưng hắn chưa lên tiếng thì tên không có
kiên nhẫn là Thủy Sĩ đã nhảy đỏng lên hét. Tiếng hét được linh lực quyện vào vang xa và hướng thẳng thành tia về phía Nhiễm Nam.
“Cút xuống đây. Người tưởng là đi chơi sao, lề mề tới từ hôm qua đến tận bây giờ?”
“Tốt, rất tốt” Nhiễm Nam cười vui vẻ, gửi cho Thủy Sĩ một nụ hôn gió. Xem ra tên này cay mình lắm, đã bị Long Vệ cấm tham gia mà vẫn lén đến. Ha ha ha. Năm tên, có hơi khó nhai. Nhưng không sao, có động lực, khó
khăn thì mới có phát triển.
“Mặc kệ các người, ta với Niệm lên đảo trước đây” Nhiễm Nam dẫn theo
Niệm, thần khí chở hai người lướt qua tất cả thẳng hướng đến quần đảo
Hoàng Sơn cách đó gần 20 hải lý. Trước đó Nhiễm Nam đã dùng nhìn trộm
quan sát cả năm tên, cũng nghe được hết chi tiết nhiệm vụ, vị trí đảo,
lực lượng của địch dự đoán trên các đảo, vâng vâng và vâng vâng nên cậu
chàng cũng chẳng thèm hạ xuống hội hợp làm gì. Cố tình chọc tức năm tên
đó. Người ta có câu giận quá mất khôn. Trước tiên cứ phủ đầu lên tinh
thần bọn chúng như thế đi.
“Khốn kiếp, đứng lại” Hỏa Sĩ hét lớn nhưng Nhiễm Nam làm như không nghe thấy, tăng tốc chở Niệm đi xa.
Năm tên “Ngũ Hành” bực mình, đành không nói lời tạm biệt với chỉ huy
trưởng chiến dịch bên quân đội, cả đám khởi linh lực, tự thân bay đuổi
theo Nhiễm Nam.
…..
“Tàng hình thôi” Nhiễm Nam nói. Từ chỗ này bay đến Hoàng Sơn cứ từ từ rề rề khoảng 10 phút. Vừa đủ để Thời Không Giới Lệnh khởi động. Trò
dùng bom hạt nhân cho nổ mọi thứ thành bình địa quá vô tình nên cậu ta
quyết định không sử dụng đến. Hơn nữa Niệm cũng muốn điều tra về kẻ thù
của mình trên đảo nên Nhiễm Nam quyết định sẽ chịu khổ một chuyến.
Nhân dịp này thì cậu mập cũng muốn chiến đấu tu luyện để mau chóng
nâng cao cấp độ. Có vẻ như càng chiến đấu căng thẳng thì càng trọng
thương, càng trị thương hồi phục sẽ càng nhanh lên cấp hơn là tự tàn với bản thân mình. Nhiễm Nam nghĩ có lẽ khi chiến đấu với địch, cơ thể sẽ
có biến đổi gì đó nên mới như thế, một điều mà nếu mình và người quen
trợ giúp để tự tàn khó mà có được. Giống như nếu tự mình chọt lét thì
không thấy nhột nhưng nếu có em xinh tươi nào đó liếm nách cho thì sẽ
nhột “bá cháy bọ chét”. (tg: :D ).
Năm tên “Ngũ Hành”, biệt danh Nhiễm Nam dùng để gọi chung Thủy, Hỏa,
Thổ, Kim, Mộc, lúc này cũng đã ở bên cạnh Nhiễm Nam. Niệm bị bọn chúng
khống chế, do Thổ mang trên lưng. Năm tên đánh mắt với nhau, đã sắp lên
đảo rồi. Một khi vào bên trong căn cứ địch, cả năm sẽ đồng loạt ra tay
đánh thằng nhóc khó ưa Nhiễm Nam văng đi rời khỏi phạm vi tàng hình mà
Niệm có thể tác động. Sau đó cứ mặc kệ nhìn tên này bị kẻ địch vây công. Hắn không thể bay nhanh được thì khó mà thoát chết, ha ha ha.
Lúc này cả 7 người điều đã tàng hình. Niệm đã lột bộ da người ra khỏi cơ thể và nhờ Nhiễm Nam cất giùm cùng với vài vật dụng tùy thân. Nhìn
thần khí bay tới chở theo Nhiễm Nam vô hình một cách chậm rãi khiến năm
tên kia cảm thấy phiền phức. Hỏa Sĩ mất hết kiên nhẫn, nói.
“Nhiễm Nam, ngươi chậm quá đi, để bọn ta hỗ trợ ngươi”
Buỳnh…
Bảy người gia tốc tăng tốc độ tiến lên. Nhiễm Nam bất đắc dĩ bị Hỏa
Sĩ đẩy nhanh đi tới. Hắn nắm lấy một đầu của thần khí kéo theo phía sau. Tốc độ lập tức tăng cao.
Đến gần hòn đảo to nhất của quần đảo Hoàng Sơn, cả bọn cảm nhận thấy
có làn sóng vô hình liên tục quét qua vùng trời xung quanh. Đây chắc hẳn là hệ thống nhận dạng tần số sóng sinh mệnh của bọn dị nhân Bất Nhân
Hình trên đảo. Bọn này có hệ thống máy móc tiên tiến như vậy, khẳng định nguồn gốc không thể tầm thường. Phía sau lưng chắc hẳn phải có thế lực
lớn nào đó hợp tác hoặc giúp đỡ.
“Mẹ kiếp, thế này cổng Thời Không Giới không mở kịp lúc vào đảo rồi”
Nhiễm Nam lo lắng. Năm tên “Ngũ Hành” tăng tốc bất ngờ khiến dự định ban đầu xảy ra sai sót.
Còn 5 phút nữa, Nhiễm Nam cằm chặt Thời Không Giới Lệnh trong tay, nhìn nó chớp tắt mà chưa bao giờ cảm thấy sốt ruột như vậy.
Quần đảo Hoàng Sơn có rất nhiều hòn đảo gần nhau tạo thành quần thể.
Có đảo to như cả một cái huyện thành trong đất liền, có đảo lại nhỏ như
một cái xã mà thôi, lại có rất nhiều hòn đá ngầm khổng lồ cho đến nhỏ
nhỏ xinh xinh. Trên mỗi đảo lớn điều có xây dựng tường thành bằng xi
măng nhưng thực tế cốt bên trong là thép đặc, vô cùng kiên cố, cao hơn
30 mét bao quanh toàn bộ đảo. Những đảo nhỏ hơn mà không thích hợp sinh
sống hoặc không có giá trị khai thác, trồng trọt thì lập nên các vọng
gác nhìn ra khắp hướng của biển. Có thể nói hai quần đảo bị quân sự hóa
thành tường đồng vách sắt, một khu tự trị rộng lớn ngoài biển.
7 người từ một góc khuất, bay vượt tường thành của đảo phụ to thứ hai của Hoàng Sơn. Từ trên cao nhìn xuống, đằng sau lớp tường thành, rất
nhiều nhà cửa được xây dựng, mới mẻ đẹp đẻ. Tuy khá thưa nhưng được cái
nhà nào nhà nấy điều trong rất cứng cáp. Thi thoảng có thể nhìn thấy vài người dân đi tới đi lui. Ở góc phía đông thậm chí còn có thể thấy một
đoàn người còi cọc bị một đám trang bị súng ống đầy đủ vừa đánh vừa đẩy
đi vào trong một hầm núi.
“Bọn họ là ngư dân bị bắt làm khổ sai sao?” Kim Sĩ thì thào nói. Bọn dân đen làm nghề biển này thật đáng thương.
“Tòa nhà to nhất kia chắc là nơi quan trọng. Chúng ta đến đó hạ xuống đi, chúng ta bắt đầu tìm hiểu từ nơi này trước sẽ tìm được thông tin
quan trọng nhanh thôi” Thổ Sĩ âm hiểm nói, trên tay hắn cầm một nhánh
cây ngắn và nhỏ chỉ về phía trước. Đó là trọng địa, một khi Nhiễm Nam bị phát hiện ở đó thì khó mà thoát thân. Chưa kể nơi đó còn ở gần trung
tâm đảo nữa. Với tốc độ bay của thằng nhóc này chắc chắn không thể thoát được, nó chắc chắn sẽ phải gặp rắc rối cực lớn
“Hừ” Nhiễm Nam hừ lạnh. Thân thể cậu chủ động tách xa khỏi Niệm, toàn thân hiện hình trong không trung. Để làm nhiệm vụ Nhiễm Nam buộc phải
đi vào trong thành. Trước sau cũng phải tách nhóm thì tách sớm càng tốt. Tiếp theo sẽ phải nhờ vào đôi chân rồi.
“Tên này...” Hỏa Sĩ nóng giận.
“Kệ đi, ở đây hay ở trung tâm đảo cũng như nhau thôi. Chúng ta đi nơi khác, tránh có biến, không ai biết chắc được có kẻ nào có thể phát hiện được chúng ta hay không dù cho đã tàng hình” Thổ Sĩ đưa tay cản lại Hỏa Sĩ. Sáu người quan sát trong chốc lát rồi rời mới theo hiệu lệnh của
hắn mà rời đi.
Nhiễm Nam toàn thần hiện ra trên mặt đất, đứng hiên ngang ỏ đó. 4
phút tiếp theo sẽ là 4 phút thảm liệt nhất trong ngày hôm nay của mình
đây. Năm tên bọn mày cứ đợi đó, chỉ cần ta có thể vượt lên cấp 50 có thể tự bay bằng mệnh lực. Tốc độ sẽ không thua gì các ngươi khi ở trên
không. Đến lúc đó sẽ là ngày tàn của bọn mi.
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Niệm trên không. Thần khí dạng vòng tay
từ cổ tay phải của Nhiễm Nam bay ra rồi biến hình thành một thanh kiếm
cong bén nhọn và dài gần hai mét rưỡi. Thần khí còn lại ở tay kia không
dùng đến, vẫn bán trong suốt với ánh sao bảy màu và gắn trên cổ tay.
“Có kẻ đột nhập” Tiếng cảnh báo bằng ngôn ngữ tiếng anh vang lên từ mọi góc.
Còi báo động vang lên hụ hụ khắp đảo. Từ các công sự, hàng tá tên dị
nhân tuôn ra. Nhiễm Nam vừa hiện hình đã bị hệ thống quét hình sóng sinh mệnh phát hiện có kẻ lạ. Chuông báo động liền được lực lượng tuần tra
kéo lên cảnh báo.
Từ bốn phương tám hướng, các dị nhân Bất Nhân Hình hãm Nhiễm Nam vào
giữa. Tất cả bọn họ đều có hình dạng con người nhưng lại thêm nhiều bộ
phận không thuộc loài người. Như có tên thì mọc đuôi, kẻ thì đầu sói và
móng vuốt bén dài. Có người nhìn như một con bướm màu sắc rất đẹp. Muôn
hình vạn dạng, bao lấy kẻ ngoại lai là Nhiễm Nam.
Từ uy áp nhè nhẹ mà chúng tỏa ra. Nhiễm Nam liền biết được mình bị
không ít kẻ có chiến lực tương đương với John lúc trước. Có mấy kẻ hình
như còn mạnh hơn nữa cũng đang chạy đến.
“Hừ, đi thôi.” Thổ Sĩ cẩn thận quan sát tình huống Nhiễm Nam bên dưới xong thì lên tiếng. Lần trước Thủy Sĩ thảm bại trở về. Hắn ta đã từ
Thủy biết được Nhiễm Nam có hai thanh vũ khí kỳ lạ có thể điều khiển tấn công hoặc phòng ngự từ xa rất linh động. Vốn là cái đầu của cả nhóm,
hắn có tính khá cẩn thận. Muốn quan sát xem Nhiễm Nam có mang theo đầy
đủ cả hai thần khí hay không, bởi vì hắn sợ Nhiễm Nam sẽ âm thầm dùng
thần khí đánh lén bọn chúng.
Dù cả bọn đã tàng hình và Nhiễm Nam khó mà biết được vị trí. Nhưng ai biết thằng nhóc và Niệm có âm mưu gì trước hay không. Giả dụ như thần
khí giấu trên người Niệm rồi bất ngờ dùng nó cướp lấy Niệm. Sau đó cô ả
chỉ cần tàng hình một mình chẳng hạn. Khi đó cả bọn sẽ bị lộ diện, rơi
vào nguy hiểm không kém gì Nhiễm Nam.
Thấy tên nhóc vẫn còn cả hai thần khí bên mình. Thổ Sĩ yên tâm hơn,
ra hiệu bằng nhánh cây trên tay cho cả bọn, rời đi khỏi nơi này.
Nhiễm Nam cầm kiếm xoay xoay. Giải quyết nhanh rồi chạy thôi. Với ưu
thế chạy dưới đất, hy vọng mình có thể cầm cự đến khi cổng Thời Không
Giới mở ra.
Bởi vì nhiệm vụ cần phải hoàn thành để lên cấp thành viên ba sao, cần phải có mặt trên đảo nên không thể mở cổng Thời Không Giới bên ngoài
đảo được, như vậy thật vô nghĩa khi cứ xuất hiện là sẽ bị phát hiện rồi
lại trốn vào Thời Không Giới ở bên ngoài. Thà là trốn ngay bên trong đảo còn hơn. Sau khi chiến đấu rồi lại chui vào Thời Không Giới trị thương
rồi lại ra ngoài đánh nhau tiếp. Để đến khi có thể bay nhanh như bọn
Thủy Sĩ, lại sử dụng con bài ẩn dấu trên người Niệm xử lý bọn chúng, tụ
tập cùng Niệm rồi tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cũng không trễ.
Mấu chốt chính là Nhiễm Nam có thể sống sót được đến khi đó hay
không. Quyết tâm dâng cao. Cậu nhóc điều khiển kiếm thần khí bay ra phạt ngang một chém cực nhanh khiến mấy dị nhân Bất Nhân Hình đang bao vây
trước mặt phải vội nhảy tránh.
Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến hai tăng tốc độ chạy lên tới 15,3 cây số trên một giây. Tốc Ngõa sáng rực lên màu đỏ của mệnh lực
giúp cho cậu nhóc có thể tăng tốc độ lên gắp đôi nữa. Giới Tinh xuất
hiện bay múa. Nhiễm Nam phóng đi từ phía lỗ hổng vòng vây vừa được tạo
ra với tốc độ còn nhanh hơn cả leo lên bàn thờ ngồi ăn gà cúng của mấy
thanh niên thích xe phân khối lớn.
Bằng một tiếng. Cậu chàng đang ở giữa vòng vây biến mất trong ánh mắt ngỡ ngàng của kẻ địch chung quanh. Thần khí hình kiếm cũng thu nhỏ lại
bám lên người Nhiễm Nam và biến mất theo hắn.
Tốc độ nhanh đến nỗi lực ma sát cũng không kịp tạo ra tia lửa. Nhờ có phản xạ thần kinh cực nhạy dựa vào hồn lực có thể ngoại phóng và độ dẻo dai của tế bào cơ thể mà với tốc độ khủng khiếp như vậy. Nhiễm Nam vẫn
không mất khống chế mà tông vào nhà cửa hay các công trình, vật cản trên đảo. Tốc độ này đã đạt đến giới hạn mà cả Quách Tuân, người nắm quyền
thứ hai của Cục Phòng Vệ cũng không dám phá vỡ. VÌ một khi phá vỡ thì cơ thể của ông ta sẽ không thể chịu nổi lực ma sát như vậy mà bị thương.
Toàn trường chỉ có vài tên thực lực khá khá mới có thể phát hiện bóng dáng của Nhiễm Nam và chỉ có 4 tên thiên về tốc độ, là dị nhân cấp 100
trở lên mới đuổi theo sát kịp với Nhiễm Nam. Một tên là người sói, một
tên người báo, một tên người chim ưng có cặp cánh sắt nhọn, tên còn lại
nhìn lại giống như một con nhím, không ngờ hắn lại có thể chạy nhanh như vậy.
Cả năm người rượt nhau chạy khắp trong thành. Nhìn sơ cứ ngỡ trong
phạm vi bốn phía tường thành có mấy làn điện gì đó xẹt qua xẹt lại. Cả
hòn đảo hơn 30 kilomet vuông như bị thứ gì đó xới lên khiến cho mặt đất
xuất hiện từng đường xẻ với những dấu chân.
Trên Hoàng Sơn vốn có một Phó Lão Chủ thực lực cực mạnh và 10 tên Hội Trưởng Lão có thực lực dị nhân trên cấp 100. Trong đó Phó Lão Chủ và 4
Trưởng Lão Hội khác ở trên đảo chính bên cạnh. Đảo phụ mà Nhiễm Nam đột
nhập vào chỉ có 6 tên Trưởng Lão Hội khác coi quản mà thôi. Bồn trong số đó thiên về tốc độ đang đuổi theo Nhiễm Nam. Hít khói của hắn.
“Chia ra chặng đường” Một trong hai Trưởng Lão còn lại lên tiếng,
giọng nói vang dội khiến cho 4 kẻ đang truy đuổi Nhiễm Nam ở khắp đảo
cũng có thể nghe thấy.
Còn 2 phút nữa. Nhiễm Nam âm thầm tính thời gian. Cổng Thời Không
Giới sắp mở ra rồi. Cậu nhóc cười thầm. Ha ha, tưởng nguy hiểm thế nào.
Với tốc độ chạy khủng khiếp của mình, ai có thể đuổi bắt cho kịp mình
chứ? Đến cả tấn công cũng không theo kịp nữa là.
Đa số dị nhân Bất Nhân Hình điều thiên về hệ cường lực, cận chiến thế nên một khi không theo kịp tốc độ của Nhiễm Nam thì không thể tấn công
cậu nhóc. Chuyện này làm cậu chàng đắc ý không thôi. Cứ vờn nhau thế
thôi. Ha ha ha.
Bỗng nhiên đang cười khoái chí thì một cảm giác ớn lạnh lan tỏa khắp
trong lòng Nhiễm Nam khiến cậu ta mém chút vấp chân vào rễ cây mà té.
Cảm giác này là sao đấy?
Từ trên trời cao nhìn xuống. Bên cạnh đảo phụ to lớn mà Nhiễm Nam
đang quậy tứ tung là đảo chính của quần đảo Hoàng Sơn. Là hòn đảo to lớn nhất của nó, diện tích lên đến 50 cây số vuông, cực kỳ rộng rãi. Ở
trung tâm của đảo này là một tòa nhà bề thế và cao tới tận 10 tầng,
thiết kế trong rất công phu và hầm hố. Thân nhà dày và dài, mái dạng
vòm. Ở trên đỉnh có một tháp nhọn có thể ngắm ra bốn phía biển xung
quanh với tầm nhìn thoáng đãng.
Một người trung niên tầm 35 tuổi, cơ bắp chắc nịch, thân thể cường
tráng, ánh mắt sắc lạnh. Nhìn sơ qua những người yếu vía cũng phải cảm
thấy nghẹt thở vì áp lực tinh thần. Tóc ông ta màu vàng và dựng đứng.
Khoác một bộ võ phục không có tay áo rộng rãi thoải mái màu xanh. Quanh
eo cuốn lấy một cái đuôi khỉ lông nâu đậm to và oai vệ. Toàn thân phủ
lông mướt mượt óng ánh sắc nâu. Khuôn mặt kiên nghị mà điển trai, không
có lông.
Tròng mắt ông ta màu đỏ liếc qua liếc lại như nhìn xuyên mọi vật cản
theo dõi sự di chuyển của Nhiễm Nam ở đảo phụ. Uy áp cuồn cuộn mà hoang
dại tỏa ra khiến mọi chim thú phải im thin thít. Nếu tinh thần không đủ
mạnh, khi nhìn vào ông sẽ bắt gặp phải ảo giác về một con khỉ đột khổng
lồ đang gầm thét như muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ dám khiêu khích nó.
Vốn đang nghỉ trưa thì đảo phụ vang lên chuông cảnh báo khiến ông
phiền muộn thức giấc. Dạo gần đây chính phủ nước này hay cử người đột
nhập vào đảo khiến ông thấy phiền lòng và lo lắng cho tương lai của
chủng dị nhân Bất Nhân Hình bọn họ. Cứ tưởng ủng hộ Lão Chủ thì sẽ tìm
được cho bọn họ một nơi sống yên ổn. Nhưng có vẻ đời không như là mơ.
Chiến tranh có lẽ đã âm thầm đến gần rồi. Lần này không biết lại là kẻ
nào được quân đội cử đến đột nhập nữa đây.
Phó Lão Chủ Demon Monkey, chiến lực tương đương 30 Tinh điểm, là
người mạnh thứ nhì trong toàn bộ Bất Nhân Hình trên hai quần đảo Hoàng
Sơn và Trường Sơn. Mạnh hơn cả Quách Tuân. Một khi nổi giận, ông thậm
chí còn mạnh hơn cả Lão Chủ gấp mấy lần, sức mạnh có thể thăng lên trong thời gian ngắn đủ sức đấu tay đôi với các Đại Quốc Vệ của Ngũ Đại Quốc
Vệ.
Nhiễm Nam đối với ông ta giống như là con kiến đối mặt với con voi,
không đủ nhét kẽ răng. Ông vừa theo dõi Nhiễm Nam vừa cảm thấy tức giận. Phó Lão Chủ bắt đầu di chuyển. Áp lực thu liễm khiến cho chim chóc thở
phào một hơi. Người ông bay lên, tốc độ khủng bố mở ra. Người đã đi rồi
mà ảo ảnh vẫn còn nghiêm nghị ở lại dọa sợ không ít người.
Một phút cuối cùng.
Nhiễm Nam cười tươi. Sắp thoát rồi. Nhưng mà cũng không ổn lắm. Có lẽ mình nên dừng lại đánh nhau đôi chút, nếu không chiến đấu thì làm sao
mình lên cấp được chứ? Dễ dàng thoát quá cũng chán a.
“Này, bốn tên dị hình các người, đuổi theo mệt chưa, không đánh hội
đồng, chúng ta solo với nhau một chút chứ. Cứ chạy như vầy thì chán
quá.” Nhiễm Nam quay đầu lại nói với bốn tên đang đuổi theo mình thì
thấy đã chúng dừng lại từ xa. Ánh mắt nhìn mình đầy thương hại.
“Sao thế, không dám à?” Nhiễm Nam dừng chân lại, nhìn cả bốn tên một cách khó hiểu.
“Không phải bọn chúng không dám mà là không cần thiết”
Một giọng nói trầm ấm mà tràn ngập uy nghiêm vang lên bên cạnh tai.
Luồng điện sởn gai ốc chạy dọc từ gót chân lên đỉnh ót của đầu, chạy
ngang qua ngã ba khiến cho của quý sun vòi hết cả lại. Nuốt một ngụm
nước miếng trôi xuống cổ họng một cách khô khan khó khăn, Nhiễm Nam
ngẩng đầu nhìn lại phía sau. Uy áp cực mạnh đầy sát khí tản ra phong tỏa mọi ý định phản kháng của cậu ta.
“Có ta ở đây, ngươi chạy không thể thoát được vì vậy bốn người đó
không cần phải dây dưa với thằng nhóc ngươi nữa. Lần đầu tiên ta thấy có kẻ dám đột nhập lên đây mà còn chạy giỡn như ngươi đấy. Đúng là gan
cùng mình” Demon Monkey nhìn thẳng vào mặt Nhiễm Nam. Ánh mắt đỏ như có
hung thú bên trong đó chực chờ thoát ra.
“Người này...” Nhiễm Nam nuốt nước bọt lần nữa. Từ áp lực mà cậu cảm
nhận được hiện tại thì người khỉ vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng mình này có thực lực không kém gì cái lão đã đánh mình ở trên đảo Ẩn Viện
đâu a. Nguy mất. Chạy.
Nhiễm Nam co giò lên, bóng dáng lập tức biến mất, chạy thẳng không cần nhìn lại.
Bốp.
“Ặc… Ự...” Cách vị trí cũ gần hai cây số, Nhiễm Nam từ trạng thái
động cực nhanh biến thành trạng thái tĩnh trong tích tắc. Một đấm méo mỏ khiến cậu nhóc bay ngược trở lại đường cũ, đụng gãy vô số cây cối, đâm
xuyên một ngôi nhà khiến hai vợ chồng dị nhân người chó đang giao phối
với nhau giật bắn mình. Tên người chó đực không thể kiểm soát mà bắn
tung tóe bên trong cô người chó cái, cái đó của tên kia phồng lên, kẹt
chặt trong âm môn của cô dính xà nẹo rút không ra.
“Quay lại rồi kìa” một trong bốn Trưởng Lão nhìn Nhiễm Nam bay tới, mỉm cười nói.
“Này, đừng có quá đáng” Nhiễm Nam lao vết máu khóe miệng, xoay người
tại chỗ trên không rồi hạ xuống đất trượt dài. Cậu đứng thẳng người lên, ngước mắt đấu gan với Demon Monkey như vừa dịch chuyển tức thời xuất
hiện trước mặt mình.
Quá mạnh, tiếng lòng Nhiễm Nam vang lên não nề. Cổng Thời Không Giới
ơi, mày mở nhanh lên đi. Tầm 45 giây nữa thôi sao mà lâu quá vậy.
Demon Monkey cao hơn Nhiễm Nam gần như gấp đôi, nắm đấm còn to hơn
cái đầu của cậu chàng. Ánh mắt ông đầy sự nghi ngờ nhìn xuống. Bàn tay
phải ông co lại. Cảm giác này… Đây là dị năng của cô bé Niệm đó mà? Sao
trên người thằng nhóc này lại có khí tức từ dị năng của cô bé? Chuyện
này không tốt tí nào, xem ra phải lấy mạng cậu ta thì hơn là thả ra như
những kẻ đột nhập khác. Nếu không, dị nhân Bất Nhân Hình bọn họ sẽ phải
đối mặt với nội loạn mất.
Sát khí lạnh lẽo bao trùm toàn bộ không gian. Một thấp một cao, một
lớn một nhỏ gờm nhau không nói một lời. Bốn tên Trưởng Lão kỳ lạ nhìn
hai người. Tên nhóc lần này quân đội gửi đến có vẻ rất dũng cảm a. Dám
cương với Phó Lão Chủ. Tuy Phó Lão Chủ không phải là người hung ác,
những kẻ bị ngài bắt điều có cơ may được tha ma thả đi nhưng ông cũng là người nổi tiếng nóng tính. Một khi ông đã nổi sát tâm, cho dù là Lão
Chủ của bọn họ cũng không ngăn nổi.
---[1]---
Cùng lúc đó. Huỳnh Ni trần truồng bị hai tên quái vật mang về một căn biệt thự xa hoa sang trọng. Từ cửa sau đi vào lầu cao nhất, mở căn
phòng hoàng gia dát vàng. Tên quái dị to con tiếc nuối vứt thân thể cô
lên cái giường đôi êm ấm. Nhìn nơi âm môn lấp ló của cô mà hắn ta thèm
muốn chảy dãi. Nếu không phải ông chủ đã dặn dò không được động chạm cô ả thì hắn đã lao lên giao hợp rồi.
“Chừng nào ông chủ mới về nhỉ? Chúng ta ra ngoài thôi, nếu nhìn thêm
nữa tao sẽ không nhịn được mà ăn thịt cô ta mất.” tên quái dị nhỏ con
chẹp chẹp miệng nói.
“Không biết, chỉ dặn là chúng ta đánh cô ta bất tỉnh đem về đây mà
thôi. Chắc cũng sắp về. Mày gọi điện báo tin cho ông chủ đi. Tao đi chơi đây. Mày canh gác con ả đi” tên dâm dục to con lưng còn lên tiếng.
Tên nhỏ con đi ra ngoài, cơn thèm ăn bộc phát khiến hắn chạy thẳng
xuống nhà bếp tìm thịt để ăn sau khi gọi điện thoại báo cáo cho ông chủ
bí ẩn xong xuôi.
Cửa sổ phòng bị một bàn tay xấu xí nhẹ nhàng mở ra. Tên quái dị to
con nhẹ nhàng đi vòng căn biệt thự rồi đột nhập trở lại vào phòng. Nhìn
Huỳnh Ni xinh đẹp lung linh trước mặt, da thịt trần truồng trắng mịn,
hắn không chịu nổi nửa, quyết định cứ lợi dụng khi cô nàng hôn mê mà dâm ô cô. Ông chủ về cũng không biết được, lo làm gì.
Vạch quần ra, gậy giống gầy đét như que củi nhưng lại dài như gậy gỗ
của hắn ngẩng cao đầu lên. Vác cái lưng còng, tên này bò lên giường,
nhầm ngay vào lỗ thơ của Ni vì nằm sấp mà nhô ra khiêu khích, chọc của
quý của hắn vào.
Sụt một phát. Lún đến tận cán.
“Ơ ư...”
Có dòng máu đỏ tinh nguyên phún ra ngoài, ướt hết cả đệm giường, nhuộm đỏ cả cô bé của Ni và đôi mông mộng đào của nàng.
“Ngươi… Ngươi là?” Giọng nói yếu ớt của người con gái vang lên đầy kinh hãi.
...
---[2]---
Cũng cùng lúc này. Trong một góc vắng của bến cảng tư nhân thuộc sở
hữu của Công Ty Liên Quốc Gia trá hình do Impossible Club lập nên để vận chuyển lậu hàng hóa cấm. Meow Meow cùng đội vệ sĩ Đầu Gấu lâm vào tình
thế ngàn cân treo sợi tóc. Kẻ cạnh tranh của Phó Hội Chủ Steame của
Impossible Club là Vlizzard xuất hiện và phát hiện trò mèo mà mọi người
đang làm nhằm gây xích mích cho Đông Nam Hội với tổ chức.
“Thì ra mi là gián điệp của thế lực khác cài cắm vào Impossible Club
chúng ta.” Vlizzard nói. Vung tay một cái, bọn đàn em của hắn liền lao
lên bao vây Meow Meow, Lục Hồng Huấn, Hác Vận trong bộ dạng một con mèo
và các vệ sĩ lại. Uy áp từ người hắn tỏa ra khiến tất cả điều ná thở.
“Trừ ả ta, còn lại giết hết. Sao đó tao thưởng ả cho tụi mày thưởng
thức một đêm, đừng chơi tới chết là được. Tao cần ả sống để điều tra thế lực đứng đằng sau cũng như báo cáo với Hội Chủ. Kỳ này, Steame, bạn gái mi là gián điệp. Để xem mày làm sao thoát tội. Ha ha ha. Lần này từ
Trung Quốc đến đây quả là đúng đắn. Phải thưởng cho Bạc Xỉu mới được,
không phải đến để hú hí với cô ta thì ta cũng không phát hiện được một
con chuột thú vị mà còn xinh đẹp tuyệt luân như thế này.”