“Sao hả Fake?” John bệ vệ khoanh tay đứng nhìn Mr Fake. Sau lưng hắn
30 tên dị nhân chia thành 10 nhóm, mỗi nhóm 3 người, đứng thành dạng
vòng cung lấy hắn làm trung tâm.
“Mày nằm mơ. John, tao nói thật cho mày biết, ngày hôm nay là ngày
tới số của mày rồi. Ha ha ha” Mr Fake khóe mắt liếc nhìn Lục Hồng Huấn.
Hắn cũng cảm thấy bội phục độ liều mạng của đám người Ngũ Đại Quốc Vệ
này thật. Biết tên John có trò bẩn mà vẫn dám bình thản đối mặt. Gặp hắn thì đã bỏ chạy mất dép rồi, từ từ quay lại trả thù sau vẫn đâu có muộn.
Lần này làm việc với bọn chúng không biết là phúc hay họa đây nữa.
Nếu tính toán của bọn chúng có sai lầm thì cái mạng của mình cũng bồi
theo luôn mất. Haizzz… Dưới mái hiên nhà không thể không theo lệnh người ta a. Hắn cũng đã bị Huỳnh Ni cưỡng ép Hồn Ước mất rồi.
“Đồ ngu ngốc” John dẫn theo đàn em tiến vào bên trong. Hai phe đứng
đối diện nhau. Hắn hỏi Lục Hồng Huấn “Tên mập đó đâu? Vì sao đến tận bây giờ vẫn không xuất hiện? Hắn không lo lắng cho bạn gái của hắn sao?”
“Không phải việc của mày. Mày đã chạy thoát được tại sao còn quay lại?”
“Bất đắc dĩ thôi, tên kia một khi còn sống tao làm sao yên tâm được, cho nên phải quay lại đây muộn của các người một thứ”
“Mượn đồ. Mày muốn mượn thứ gì?” Lục Hồng Huấn ra hiệu bằng tay sau
lưng cho mọi người sẵn sàng đề phòng, làm theo những gì đã bàn bạc trước đó với nhau.
“Mượn bạn gái của nó, cô gái đó dùng một chút.” John hét lớn, tay chỉ thẳng vào Meow Meow phát hiệu lệnh. 30 tên dị nhân sau lưng hắn bài bản lao lên. Mỗi tổ có hai dị nhân cường lực phối hợp với một dị nhân linh
dị, hỗ trợ lẫn nhau chiến đấu.
Người của Mr Fake chần chờ đợi lệnh của Mr Fake. Dù sao John đánh
nhau với Ngũ Đại Quốc Vệ bọn chúng cũng cảm thấy không nên xen vào làm
gì, tọa sơn quan hổ đấu thì tốt hơn.
“Bọn bây nhìn cái gì? Lao lên giết bọn nó cho tao, nhất là thằng
John, chặt giò nó, tao muốn tự tay kết liễu nó để trả thù” Mr Fake to
tiếng. Bản thân hắn lại lùi về sau đến gần Lục Hồng Huấn hơn.
Nguyễn Văn Chiến dẫn theo người Lực Hùng Thú ban lấy ra khiên chắn
dựng một lớp tường phòng ngự. Vệ sĩ linh tu đứng từ phía sau sử dụng
súng Linh Lực Thần Xạ tụ tập năng lượng bắn ra ngoài. Khoảng cách hai
bên khá gần nên nếu muốn né được đạn là điều vô cùng khó khăn. Mọi người cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Buồn cười, lại cái trò bắn súng này. John cười lạnh. Dị năng của hắn
đã tràn ngập không gian nơi này. Tím hóa làm chậm, vàng hóa làm suy yếu, xanh hóa làm ảo giác. Hai bên gần như vậy, mức độ ảnh hưởng càng được
nâng lên. Dưới trướng John là lực lượng tinh anh, di chuyển rất nhanh,
phối hợp ăn ý. Cuối cùng tạo thành hậu quả tia sáng bắn ra thì nhiều và
nhanh nhưng toàn hụt, sượt qua người bọn chúng, không tạo nên được sát
thương đáng kể gì.
Huỳnh Ni nhìn chằm chằm John, cảnh giác hắn ta.
Sau vài pha trao đổi chiêu thức từ xa. Đàn em của John đã đến trước
mặt, hai bên bắt đầu sáp lá cà. Vệ sĩ linh tu vẫn chưa hồi sức hoàn
toàn, linh lực có hạn. Bọn họ đành rút lui ra sau lưng nhóm vệ sĩ thể
tu. 15 người nhóm Nguyễn Văn Chiến phải khổ chiến với tinh anh phe địch. Có khoảng 15 tên dị nhân Impossible Club hỗ trợ nên tạm thời có thể
ngăn cản được kẻ địch.
Phía John bắt đầu thắng thế, Nguyễn Văn Chiến và mọi người thương thế chồng chất nên Lục Hồng Huấn đành ra lệnh rút lui về sau. Huỳnh Ni bước lên trước, lần nữa dựng lên thần khí tạo thành vòng phòng hộ như cái
bát úp, che chở mọi người vào trong. Bản thân cô và Meow Meow lại ở bên
ngoài vòng bảo vệ, lao thẳng về phía John. Huỳnh Ni nắm tay Meow Meow,
kéo theo cô chạy nhanh tới trước, xuyên thẳng vào vòng vây của đám dị
nhân tinh anh của John. Hùng Nam bị bỏ lại bên trong với mọi người, lần
này nó lại bất ngờ ngoan ngoãn nghe lời Ni, không bám theo cô ra ngoài.
Ni vẫn liên tục thúc dục Hồn Ước nhưng lại cảm giác được mối liên kết giữa phân hồn và chính hồn của John rất yếu ớt. Không có mấy tác dụng
với tên Phó Đường Chủ này nữa.
Tên này lại vận dụng Hắc Hóa lên đầu mình để cản lại sự tấn công của
Hồn Ước. Nhờ có trước đó Monkey chữa trị linh hồn cộng với Hắc Hóa, bây
giờ Ni có làm gì cũng không khiến hắn đau đến mức không thể chiến đấu
nổi như lần trước. Trừ khi cô đập hắn ngất đi rồi lần nữa phân tách linh hồn của hắn, cưỡng ép gia cố lại Hồn Ước.
Thấy Ni lao đến, John đâu có chịu để yên, Tím Hóa, Vàng Hóa, Hắc Hóa, Xanh Hóa cùng lúc tuôn tác dụng lên người cô và Meow Meow. Dị năng của
hắn kiểu như xuyên không gian xuất hiện lên người địch nhân nên hai nàng không tránh được. Cả hai đang nhanh như cơn gió luồng xuyên qua 30 tên
dị nhân bên địch, không tên nào chặn kịp cả thì bỗng nhiên gặp trục
trặc, chậm chạp trở lại.
Tím Hóa khiến Ni cử động chậm như slow motion, Vàng Hóa khiến mệnh
lực của cô ngắt đoạn, Hắc Hóa khiến tay chân cô cứng ngắt, Xanh Hoa
khiến cô mất cảm giác thăng bằng.
Mệnh lực bùng nổ ầm ầm, mọi tác dụng xấu sau năm giây đã bị Ni phá
tan, hai tay rung động, mệnh lực hóa khí lạnh và khí nóng ý đồ tấn công
những kẻ nào đến gần mình.
Mấy tay dị nhân ở cạnh lúc này lao đến, đấm đá vào mặt cô. Cùng lúc
đó, phía sau lưng cô tự nhiên trống rỗng. Cảm giác không tốt dấy lên.
Trước khi kịp xoay người cứu Meow Meow thì cô đã bị mấy tên dị nhân đấm
bay sang bên. Hai tay cô cung lại trước ngực đỡ hết toàn bộ mọi đòn đánh nhưng xung lực vẫn đẩy Ni lui ra.
Trong tích tắc ngắn ngủi, John bạo phát Hắc Hóa, Tím Hóa lên bản
thân, gia tăng tốc độ lẫn sức mạnh, thời gian không có nhiều nên hắn
phải tranh thủ. Ngay khi Huỳnh Ni bị ảnh hưởng không kịp quan sát xung
quanh, hắn đã xuất hiện trước mặt Meow Meow, dùng tay bóp cổ nàng, bắt
mang đi.
Mục đích bắt con tin đã thành công. John thở dài một hơi, liếc mắt
nhìn lại Huỳnh Ni vừa bị đánh bay đi, cô ta mạnh thật, bị bốn năm đấm
đánh bay đi vậy mà không bị thương gì cả.
Meow Meow không thể giãy dụa vì bị Hắc Hóa toàn thân rất nhanh, chỉ
còn lại cái đầu, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt John tức giận mà thôi.
“Nhìn cái gì? Nói lời vĩnh biệt với tất cả đồng bạn đi, ha ha ha”
John từ túi quần lấy ra cái hộp điều khiển được bảo bọc cẩn thận bằng
một lớp nắp kính nhựa chắc chắn. Bên trong chỉ có duy nhất một nút bấm
màu đỏ. Mở nắp kính ra, hắn cười gằn nhìn cô.
“Chỉ cần tao bấm cái nút này, đám người Ngũ Đại Quốc Vệ, Mr Fake,
Impossible Club, kể cả ả ta đều sẽ chết ngay lập tức. Ha ha ha. Tao cho
mày chứng kiến thủ đoạn bao lâu nay tao dùng để đối phó khi căn cứ bị
Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên chiếm lấy, thủ đoạn tao dùng để hủy
hết mọi chứng cứ không để lại cái gì cho Cục Phòng Vệ. Hàng xịn đặt từ
giáo sư Pong đó” John đắc ý chỉ vào Huỳnh Ni đang chống đỡ với sự vây
công của hơn 10 tên dị nhân cấp 36 bên dưới, nói với Meow Meow.
Meow Meow trừng to mắt, biểu lộ sợ hãi. Nút bấm như thế này rất giống điều khiển bom từ xa, hắn định cho nổ bom toàn bộ khu xưởng gỗ sao?
“Ha ha ha, tụi mày chết đi” John cười lớn có chút điên cuồng.
“...” Huỳnh Ni nhăn nhó, bố thằng điên.
Mấy tay đàn em John dẫn đến không hiểu ra sao, nhìn lại đại ca mình
mà trong đầu mù mịt. Dù là lực lượng trung kiên của đại ca nhưng chủ yếu bọn chúng chỉ là đi giết hoặc cứu người trợ giúp John chứ không hiểu
hết toàn bộ sự cáo già và thủ đoạn độc ác của hắn. Thấy hắn cầm một cái
hộp không rõ là gì, đứng đó cười loạn thì hơi khó hiểu.
“Bọn mày nhìn cái gì, lên, giết ả ta và bọn Impossible Club đi” John
hét lên. Hắn quyết định để tất cả chết chung chỉ để lại mình bản thân
hắn và Meow Meow. Dị năng Hắc Hóa toàn lực vận chuyển.
Hắn đợi Huỳnh Ni lần nữa bị vây quanh bởi phe mình, không tới một
giây sau, toàn thân hắn biến thành màu đen thùi, Meow Meow cũng hoàn
toàn bị hắc hóa. Lần này khác trước, nạn nhân trước đây của John bị Hắc
hóa sẽ trở nên giòn tan dễ vỡ, nhưng lần này Meow Meow và hắn điều trở
nên cứng cáp vô cùng.
Ngay sau đó. Cả khu xưởng gỗ bổng nổ tung. Từ dưới mặt đất, vụ nổ
phát ra. Khói đen lửa đỏ nuốt chửng tất cả mọi người vào trong…
m thanh ầm ầm át hết tất cả những tiếng la hét thất thanh thảm thiết. Mấy chục bộ thi thể cháy đen trong chốc lát ngưng cử động. Lửa khói vẫn tiếp tục.
Ầm Ầm Ầm.
Xưởng gỗ nổ thêm ba lượt nữa, từ xa cả cây số vẫn có thể thấy được
lưỡi lửa lếm lên trời cao. Khói từ màu đen từ từ chuyển sang màu xanh
của độc tố, rồi chúng lan ra. Khu xưởng bị nhuộm thành một vùng xanh lục mờ mịt, đưa tay không thấy rõ màu da.
Lách tách… Gỗ cháy lách tách vang lên…
Xác chết la liệt.
---[1]---
Trước đó không lâu, khi mọi người còn đang bận ăn nhậu thì Nhiễm Nam
đang bàn bạc hướng xử lý tên John với Lục Hồng Huấn. Meow Meow cùng
Huỳnh Ni lại đi lo liệu cho mấy nạn nhân bị bắt cóc của Đinh Tông.
Huỳnh Ni bế theo Hùng Nam khiến Nhiễm Nam phải chủ động truyền âm linh hồn từ xa với Lục Hồng Huấn, khá bất tiện.
Những người đã được John giải trừ hắc hóa được Meow Meow lay tỉnh rồi tặng tiền cho họ để họ tự lo. Mấy người vẫn còn bị hắc hóa Huỳnh Ni
đành để tạm vào Thời Không Giới.
Song song với việc nghe Huỳnh Ni càm ràm thì Nhiễm Nam vừa nhìn trộm
xuyên không John vừa nói chuyện từ xa với Lục Hồng Huấn. Anh em vệ sĩ
thấy anh ta nói chuyện với không khí thì cũng không lạ lẫm gì, biết được là đang nói chuyện với cậu chủ. Còn đám Mr Fake thì cho là anh ta bị
thần kinh, cũng không thèm mời rượu Huấn nữa.
“Theo anh thì hắn sẽ quay lại chứ?” Nhiễm Nam hỏi.
“80 phần trăm là sẽ dẫn theo đám tay chân mới đó quay trở lại xưởng
gỗ” Lục Hồng Huấn lầm bầm với cục thịt gà chiên nước mắm đang gấp trước
mặt. Nhiễm Nam đã cho anh ta biết tình hình bên phía John. Không ngờ tên này vẫn còn một nhóm dị nhân đi theo khác. Có vẻ toàn bộ là mấy tay
đáng gờm, tinh anh chứ không pha tạp như Đinh Tông. Cách bọn chúng di
chuyển có bài bản theo nhóm ba người là biết được bọn chúng được huấn
luyện chiến đấu tổ đội nhuần nhuyễn rồi.
“Nhiều như vậy sao? Vì sao?”
“Ừ, Hắn vẫn chưa rút đi mà còn lanh quanh trong rừng chính là chứng
minh tốt nhất. Cậu chủ từng đe dọa hắn là hắn đi đâu cậu cũng có thể nắm được hành tung. Không diệt được cậu hắn không thể yên tâm được. Cho đến tận bây giờ thì hai người vẫn chưa gặp mặt lại nhau. Hắn dĩ nhiên cần
có con tin để dụ cậu ra mặt rồi. Sau đó có thể sẽ là liều mạng chiến đấu để giết cậu hoặc là...”
“Là thế nào?” Nhiễm Nam tò mò hỏi tiếp. Cũng lạ, lúc này John phải
biết được phe hắn không phải là đối thủ của phe mình chứ. Sao tên này
không rút đi mà còn ở lại dây dưa? Hắn dựa vào đâu mà tự tin như vậy?
Một trường máu tanh mà tới giờ còn chưa hết mùi trong xưởng gỗ, hắn
không sợ bên hắn là nạn nhân kế tiếp sao? Xác chết tuy đã được Huỳnh Ni
dùng mệnh lực hỏa thiêu ra tro hết rồi nhưng mùi tanh nồng thấm xuống
đất vẫn chưa bay hết. Mấy tay Impossible Club và Mr Fake ngồi ăn nhậu
ngon lành được cũng hay thật.
“Có thể là sẽ sử dụng thứ gì vũ khí gì đó để giết người hàng loạt,
thứ này sức công phá phải mạnh, giống như bom hạch nhân mini của cậu
vậy. Cậu quan sát hắn kỹ lại xem có hành động gì đáng ngờ không?”
“A, có, nhắc lại mới nhớ. Hôm trước Huỳnh Ni và Meow Meow giả vờ đánh thua để bị bắt, lúc hai cô ấy tấn công vào khu xưởng và đánh nhau với
hai tên Võ Vương kia, lúc đó hắn ta từng lấy ra một thứ… Vừa nãy hắn
cũng có lấy thứ đó ra nhìn… Không biết là cái gì?” (tg: tình tiết chương 138 =]])
“Thứ gì? Cậu có thể dùng chức năng tạo ảnh của Xuyên Giới Liên gửi qua cho tôi xem không? ”
“Được… Gửi rồi đó” Nhiễm Nam nhanh chóng gửi hình ảnh của vật đó cho Lục Hồng Huấn.
Một lát sau, Lục Hồng Huấn nghĩ đến nghĩ đi cuối cùng cũng đoán ra nó là cái gì. Thì ra tên John là ỷ lại vào cái này mà dám ở lại. Thật nguy hiểm quá.
“Cái gì? Hắn độc ác như vậy?” Nhiễm Nam nghe Lục Hồng Huấn nói a suy đoán thì bật thốt. Tên này cũng quá ác đi chứ?
“Vậy theo anh thì hắn ta sẽ tìm mọi cách để bắt được Meow Meow trước khi sử dụng thứ đó hả?” Nhiễm Nam hỏi.
“Ừ. Lần trước cậu bị Cục Phòng Vệ bắt chung với Meow Meow. Cô ấy đến
giúp cậu, người duy nhất John biết có quan hệ thân thiết nhất với cậu là cô ấy còn gì?”
“Nhưng hắn làm sao thoát khỏi tay chúng ta được. Cho là hắn bắt được
Meow Meow đi nữa. Không thoát được sao hắn dám dùng thứ đó chứ. Sẽ chết
chung cả lũ mất”
“Cái này, chắc là hắn có chuẩn bị gì đó hoặc dị năng của hắn cho phép hắn không sợ tổn thương như vậy”
“Uhm...”
---[2]---
Khói độc nặng hơn không khí, mãi không tan đi. Lúc này. John cả người đen thui bắt đầu di chuyển. Mấy thanh sắt xanh lục đang cắm lên người
hắn lần lượt bị rút ra. Vụ nổ tuy lớn, sát thương tuy cao nhưng với cấp
độ cỡ như hắn vẫn có thể toàn lực cản lại được. Chỉ bị chút thương nhẹ
mà thôi. Cái nguy hiểm chính là loại độc đi kèm vụ nổ. Nó là độc thủy,
những mảnh bom nổ ra sẽ mang theo độc tố truyền vào người bị thương.
Loại cực độc này sẽ giết người bị trúng phải, kể cả có là dị nhân đi
nữa. Chính là thứ mà hắn thường xuyên đặt hàng từ giáo sư Pong.
Hắc Hóa của hắn là mọi tế bào đều bị ảnh hưởng nên dù có bị mảnh bom
mang theo độc tố găm vào cũng không sợ trúng độc, không giống mấy tên dị nhân khác, đa số là ngoài biến dị nhưng tận trong vẫn là xương thịt, sẽ lặp tức trúng độc thân vong. Trừ mấy tên dị linh toàn thân biến thành
nguyên tố. Nhưng mà ở hiện trường hiện tại không có tên nào là dị nhân
như vậy cả. Sau vụ nổ này, trừ con ả áo trắng hay ôm đứa con kia ra thì
hắn chắc chắn tất cả những kẻ khác điều phải chết. Cứng cáp như hắn còn
bị mảnh bom ghim xuyên vào trong, mấy kẻ còn lại làm sao thoát nổi.
Lấy ra một viên giải độc, vội giải trừ hắc hóa đầu của Meow Meow,
nhét thuốc vào cho cô xong. Hắn nhìn lại toàn trường lần cuối rồi xoay
người vác Meow Meow lên vai, bỏ đi ra ngoài.
“E hèm...”
Ra đến bên ngoài xưởng gỗ, John giật bắn mình dừng lại bước chân. Đây không phải là âm thanh mà hắn mong đợi. Cái hắn mong đợi có thể là
giọng của Nhiễm Nam, là giọng của Huỳnh Ni hay thậm chí là giọng của
Meow Meow khi tỉnh lại. Chứ không phải cái giọng này. Đây là giọng của
Mr Fake. Hắn làm sao còn sống được?
John xoay người nhìn lại sau lưng. Mắt hắn trố ra. Chuyện này… Không thể nào? Tại sao lại như vậy? Không thể nào?
Lúc này, tuốt trên trời cao hai người gầy ốm xuất hiện. Hai kẻ tu
tiên giả cấp độ 50, có thể giảm bớt ảnh hưởng của trọng lực, tự thân
dùng năng lượng để bay. Cả ba điều có khuôn mặt kiên nghị, quần áo chỉnh tề. Bọn chúng quan sát tất cả những chuyện xảy ra bên dưới.
Một tên đưa tay lên cầm trầm ngâm một lúc, hắn nói “Bọn Ngũ Đại Quốc Vệ giả mạo này cũng khá đấy chứ?”
“Bọn chúng đúng là có gan.” Một tên khác nói. Bọn họ đã đến từ mấy
ngày qua nhưng chỉ âm thầm theo dõi Lục Hồng Huấn và mọi người. Không hề ra tay động thủ. Lúc này xuất hiện ở đây xem ra là đã đến lúc xuất thủ.
“Nhưng bọn chúng có vẻ không giống tội phạm, còn giải cứu và cho tiền các nạn nhân của Đinh Tông nửa. Rốt cuộc thì bọn chúng là ai? Có mục
đích gì đây?” tên này chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào Huỳnh Ni xa
xa bên dưới. Có điều thắc mắc.
“Kệ chúng” Tên đầu tiên nói “Cứ bắt chúng lại hỏi cho rõ là được”
“Uhm. Xem xem chúng giải quyết tên John này như thế nào...”