Lúc Tề Dục tỉnh dậy thì thời gian trên đồng hồ đã quá 8 giờ. Cô nhắn tin qua wechat cho Úc Hỉ, nói hai tiết đầu có lẽ không đến được, nếu giáo viên điểm danh thì giúp cô ấy một chút.
Gửi xong tin nhắn, bỏ di động lại lên trên tủ đầu giường, sau đó đánh mắt qua nhìn Vương Minh Hiên người lúc này đang nằm ngủ say giấc ở bên cạnh.
Dáng vẻ khi ngủ của anh trông thật ôn hòa, khác xa với thường ngày. Tề Dục vén chăn, rón rén từng bước đi vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt, bụng dưới lại cảm thấy có chút âm ỉ đau.
Vương Minh Hiên ở phương diện này quả thật quá thủ đoạn.
Tề Dục vốn dĩ là một người khá bảo thủ, lúc đầu một mực kháng cự, nhưng rồi về sau dần dà cũng chẳng còn chống đỡ được sự dụ hoặc của anh ta, cứ như vậy im lặng chấp nhận.
Hiện giờ đi đến bước đường này Tề Dục cũng không hiểu rốt cuộc bản thân cô muốn gì, cô giống như người đi lạc trong rừng cây um tùm bát ngát đầy rẫy sương mù, không nhìn ra được đâu mới là đường quay về.
Muốn tình cảm? Thôi đi, người như Vương Minh Hiên thì làm gì có tình cảm để mà nói cơ chứ.
Nhưng Vương Minh Hiên quả thật đối đãi với cô không tệ, thi thoảng cũng sẽ mua cho cô những món đồ cao cấp đắt tiền.
Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Cô đang tắm dở thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Vương Minh Hiên đi vào bên trong, Tề Dục sững sờ, mặt mũi không khỏi nóng bừng lên.
Mặc dù những chuyện thân mật hai người đã đều làm qua, nhưng bây giờ ở trước mặt anh trần trụi như thế này Tề Dục đương nhiên vẫn cảm thấy xấu hổ, cô với lấy khăn tắm bao trọn thân thể.