“Vậy tiểu hữu cứ làm những gì mình muốn, chỉ là rất nhanh ngươi sẽ nhận ra,
trên thế giới này, có những việc một kẻ thân cô thế cô như ngươi không
thể quản được. Có những tồn tại ngươi cũng đắc tội không nổi.” Trương
Nghị lạnh lùng nói.
Hắn có thể nhẹ nhàng đến giờ, coi như cho đủ
Lâm gia mặt mũi. Bằng không, chỉ đối với việc thanh niên này vô lễ với
mình, Trương Nghị có thể âm thầm sai người cho hắn không hiểu thấu biến
mất trên thế gian này ngay lập tức.
“Ta cũng thẳng thắn nói cho
Trương gia chủ ngươi…trên thế giới này quả thật có những tồn tại ngươi
đắc tội không nổi.” Khương Thần mỉm cười nói. Trên người vẫn mang một vẻ lạnh nhạt hờ hững tựa như một mặt hồ phẳng lặng.
Trương Nghị nghe vậy, chỉ cười nhạt.
…
Sáng hôm sau
Khương Thần sau khi nhận được cuộc gọi của Từ Trạch Đông, liền tới Từ gia.
“Khương tiên sinh, thật lâu rồi không nhìn thấy ngươi.” Từ Chính Thuần mỉm cười, vuốt đám râu ngắn dưới cằm nói.
“Thời gian này ta có chuyện riêng quấn thân.” Khương Thần bình bình đạm đạm đáp lại.
Đối diện hắn, Từ Trạch Đông đang ngồi bấm điện thoại, khuôn mặt thỉnh
thoảng lại hiện lên ý cười dâm đãng. Hiển nhiên tên này chắc chắn đang
phao muội tử trên mạng.
“Thời gian trước tiên sinh ngươi cần một
lượng lớn quặng kim loại, ta đối với chuyện này vẫn luôn lưu tâm. Hôm
nay hẹn tiên sinh tới đây cũng chính vì lí do này.”
Khương Thần nghe vậy, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Thời điểm khởi động Thôn Linh Trận, hắn đã chia một chút Hỗn Nguyên Chi Khí
dẫn đến mảnh vườn nhỏ nhà trọ cũ. Tính toán đến hiện tại, đám dược thảo
kia chắc chắn đã thành công thuế biến thành linh thảo.
Hiện tại
hắn chỉ cần tập hợp đầy đủ quặng kim loại, cộng thêm Tinh Vẫn Thiết lần
trước chiếm được một phần kia là có thể chế tạo đan lô.
“Đa tạ Từ lão gia tử ngươi lưu tâm, hiện tại có thể hay không dẫn ta đi nhìn một chút?”
“Tất nhiên là được, không có vấn đề gì.” Từ Chính Thuần mỉm cười nói. Đoạn, hắn khẽ ho ra hiệu cho Từ Trạch Đông.
Từ Trạch Đông tên này dường như vẫn đang mải mê nghịch điện thoại, thỉnh
thoảng lại tủm tỉm cười, không để ý tới Từ Chính Thuần đang hai mắt trợn trừng, khuôn mặt tức giận.
“Bại gia tử, ngươi hình như được chiều quá liền sinh nhờn có phải không?”
Từ Chính Thuần lúc này quát lên.
Từ Trạch Đông giật mình, đánh rơi điện thoại trên tay. Ngẩng lên liền nhìn thấy Khương Thần đang tựa tiếu phi tiếu nhìn lấy mình còn Từ Chính
Thuần khuôn mặt đỏ gay vì tức giận.
“Gia gia…ta…”
“Còn không mau dẫn đường cho Khương tiên sinh.”
“Tuân lệnh…” Từ Trạch Đông khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Bộ dáng mọi sự không liên quan đế ta lúc nãy đã bay sạch. Tốc độ trở mặt này quả thật so với đạn bắn còn muốn nhanh.
Từ gia có một cái cự đại công ty khai
thác và chế biến khoáng sản. Toàn bộ các mỏ quặng ở Vẫn Triết này Từ gia nắm tới sáu thành. Quả thật là con số khủng bố.
Từ Trạch Đông lúc này đang lái xe đưa Khương Thần tới kho dự trữ hàng của công ty kia.
Nửa năm nay, công ty này chỉ sử dụng một phần nhỏ lượng quặng khai thác
được, còn lại đều đem về kho dự trữ, đợi ngày bàn giao cho Khương Thần.
“Đại gia, ngươi nửa năm này đi đâu a. Ta mấy lần tới nhà đều chỉ thấy một
cái đại mỹ nữ đang dọn dẹp.” Từ Trạch Đông vừa lái xe, vừa cười đùa tí
tửng nói.
Nghĩ đến lúc trước tới biệt thự của Khương Thần, hắn
suýt nữa bị sắc đẹp của Lục Tiểu Uyển mê đến điên đảo. Chỉ là hắn đoán,
vị mỹ nữ này chắc chắn là Khương Thần đang kim ốc tàng kiều, vì thế
không dám có ý nghĩ bậy bạ đối với nàng.
“Đại gia, ngươi có thể hay không dạy ta chút thuật pháp?” Thấy Khương Thần không đáp, Từ Trạch Đông rón rén nói.“Ngươi muốn học để làm gì?” Khương Thần không chút quan tâm đáp.
“Tất nhiên là phao muội tử. Ta nghĩ tới thời điểm trước mặt muội tử, nếu như bày ra chút bản sự giống như một tay nhổ cây, bản thân phát sáng các
loại, chắc chắn các nàng sẽ đối với ta phục sát đất.”
Từ Trạch
Đông vừa nói, đôi mắt vừa hiện lên vẻ khát khao. Hắn ước mơ hiện tại
chính là có thể chinh phục toàn bộ nữ tử tại Vẫn Triết này. Chỉ là bản
sự không có, bại sự có thừa.
Có rất nhiều nữ tử nghe tiếng hắn đã sợ mất mật. Còn đâu dám cho hắn cơ hội tán tỉnh. Những muội tử bị hắn
đưa vào tròng phần lớn đều là những người mới từ nơi khác đến hoặc là
chưa từng trải sự đời, dễ dàng bị mồm mép hắn lừa gạt.
Lại nói,
Khương Thần nghe hắn nói vậy chỉ khẽ lắc đầu. Từ Trạch Đông tên này quả
thật là cái người e sợ thiên hạ không loạn. Hiện tại còn muốn học nguyên thuật từ hắn để đi phao muội tử.
“Nếu không đại gia ngươi dạy ta chút võ công cũng được không cần màu mè phát sáng giống như đại gia.”
Từ Trạch Đông nhìn thấy bộ dáng không quan tâm của Khương Thần, lúc này
hạ thấp tiêu chuẩn, khẽ nói.
Khương Thần khuôn mặt đen lại. Màu
mè phát sáng giống như hắn nghĩa là sao? Đó là quang mang, đó là Hỗn
Nguyên Chi Khí phát ra có được không?
Màu mè phát sáng? Nói giống như hắn là bóng đèn không bằng.
“Nếu như học võ để tự vệ, không thiếu đạo quán chờ đón ngươi.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.
“Bỏ đi, ta biết đại gia ngươi sẽ không dạy ta đâu.” Từ Trạch Đông thở dài sườn sượt nói.
“Ngươi muốn cũng học không nổi.” Khương Thần lạnh nhạt nói.
Chỉ riêng việc có thể bước chân vào con đường tu luyện nguyên thuật hay
không cũng đã rất khó khăn. Chứ đừng nói tới Hỗn Nguyên Chi Khí có đủ để tu luyện hay không.
Từ Trạch Đông nghe vậy, khuôn mặt ỉu xìu
thoáng chốc. Một lát sau, hắn lại tươi tỉnh trở lại, đoạn thanh âm hớn
hở của hắn vang lên:
“Đúng rồi đại gia, ngươi quen biết với tiểu nha đầu Cao gia phải không?”
“Cao Nhược Vũ?”
“Đúng đúng chính là nàng.” Từ Trạch Đông cười dâm đãng nói, khuôn mặt hiện lên vẻ thèm thuồng.
Lại nói tới Cao Nhược Vũ, nàng lúc còn nhỏ đã từng là thanh mai trúc mã với Từ Trạch Đông. Thế nhưng Từ Trạch Đông người này sau khi lớn lên liền
trở nên hư hỏng, cũng vì lẽ đó hai người mới trở nên xa cách. Cũng không biết hiện tại hỏi Khương Thần về Cao Nhược Vũ có chuyện gì.
Từ giọng điệu của Từ Trạch Đông, Khương Thần nghe ra, tên này chắc chắn
không có ý tốt. Chỉ là không biết tên này lại đánh chủ ý gì lên Cao
Nhược Vũ đây.
Cao Nhược Vũ kia cũng không phải loại nữ tử ngực to không có não, ngược lại nàng rất thông minh. Chắc chắn Từ Trạch Đông dù có ý nghĩ xấu cũng không thể làm gì được nàng.
“Không giấu gì
đại gia, ta cùng nàng trước đây là cái thanh mai trúc mã, nàng trước đây nửa đùa nửa thật còn có hôn ước với ta đấy.” Từ Trạch Đông khuôn mặt
khẽ vênh lên nói.
Cao Nhược Vũ tại Vẫn Triết cũng coi như có
tiếng tăm, không chỉ ngoại hình xinh đẹp, nàng còn là một cái nữ tử
thương nghiệp cưc kì giỏi giang. Cũng không trách Từ Trạch Đông khi nói
tới chuyện này lại ngẩng cao đầu đến vậy. Được ghép đôi với nàng, bất kì nam tử nào cũng có thể lấy đó làm tự hào.
Thế nhưng Khương Thần nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu cảm thán. Nếu như chuyện đúng như thế thật, đó chính là cải trắng để cho heo ủi.
“Chuyện cũng không chỉ có vậy?”
“Đúng vậy, sau này tiểu Đông ta đại triển thần uy, nức tiếng Vẫn Triết, nàng
vì tự ti mặc cảm mới giả như không quen biết ta, cái này khiến cho tiểu
Đông ta quả thực đau lòng.”
Từ Trạch Đông lắc đầu khẽ cảm thán.
Hắn trương lên khuôn mặt tự đắc, đôi mắt hiện lên vẻ u buồn giống như
một vị lão niên từng trải kể về quá khứ. Nếu như người nào mới gặp tên
này lần đầu chắc chắn sẽ bị bộ dáng này của hắn đánh lừa.
Khương
Thần sớm nhìn ra một khỏa hắc tâm của Từ Trạch Đông. Hắn đoán sau này Từ Trạch Đông tên này bởi vì hư hỏng cho nên hai người mới không qua lại
với nhau nữa.
“Gia gia ta, Cao lão gia tử cùng Hàn lão đầu vốn là bạn thâm niên, hôm trước có hẹn gặp mặt nhau, ta cũng gặp lại nàng sau
một khoảng thời gian dài, không nghĩ tới nha đầu này biến xinh đẹp, hiện tại tiểu Đông ta đột nhiên hối hận thời gian đó không níu giữ nàng.” Từ Trạch Đông thở dài ảo não.
“Hiện tại ngươi muốn phương thức liên lạc của nàng? Muốn tán tỉnh ngược lại nàng?”
“Đại gia ngươi hảo nhãn lực, nghe nói ngươi còn từng chữa bệnh cho nàng,
chắc chắn có phương thức liên lạc của nàng a. Có thể hay không cho tiểu
Đông ta cái cơ hội?”
Từ Trạch Đông lúc này khuôn mặt ảo não biến
mất. Thay vào đó là một khuôn mặt trư ca nhìn thấy các tiểu muội tử,
nhìn tới quả thật buồn nôn.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên tự chuốc lấy nhục.” Khương Thần cười nhạt nói.
“Đại gia ngươi nói vậy là không đúng rồi.” Từ Trạch Đông nghiêm lấy sắc mặt. Giống như một cái cường giả cái thế bị đụng tới lòng tự ái. Hắn ngẩng
cao đầu nói: “Ta biết đại gia ngươi bản lãnh cao cường, thế nhưng luận
về tán gái ngươi còn kém ta mười vạn tám ngàn dặm a.”
“Tốt, ta sẽ đánh phương thức liên lạc của nàng cho ngươi. Ngươi nếu như có thể phao được nàng, ta chắc chắn dạy ngươi chút võ công.” Khương Thần khuôn mặt
lạnh nhạt lúc này nổi lên chút hứng thú.
Hắn đột nhiên muốn nhìn
Từ Trạch Đông này xấu mặt một chút. Dám nói hắn tại phương diện tán gái
yếu kém hơn, quả thật chính là mười phần sai lầm.
Khương Thần hắn mặc dù ngoại hình không bằng Từ Trạch Đông, nói đúng hơn ngoại hình
Khương Thần quả thực kém Từ Trạch Đông xa tít tắp. Thế nhưng tại Đại
Thiên Nguyên Giới, ngoại hình bình thường này của hắn đã làm mê đắm
không biết bao nhiêu thần nữ, thánh nữ chư gia bách tộc.
So với hắn, Từ Trạch Đông tên này chỉ là đom đóm so với ánh trăng mà thôi.
“Đại gia ngươi nói phải giữ lời, đến lúc đó ta sẽ đường đường chính chính ngẩng cao đầu bái ngươi làm sư phụ.”
Từ Trạch Đông hiếm khi trước mặt Khương Thần mở ra khuôn mặt tự tin như vậy.
Hắn quả thật đối với Khương Thần vô tận sùng bái, thế nhưng tại phương diện tán gái này, hắn có đầy đủ tự tin đánh bại bất cứ kẻ nào.
Đến
như Cố Hào Kiện tên thanh niên tài tuấn nức tiếng Vẫn Triết kia so với
hắn- một tên hỗn thế ma vương, trình độ tán gái còn xa xa mới bằng.
Nói đi cũng phải nói lại. Tại thế giới này, các loại muội tử là cái sinh
vật vô cùng kì lạ. Các nàng thường thường sẽ sùng bái những người nổi
tiếng, những thanh niên tài tuấn, …thế nhưng lựa chọn yêu đương thường
thường sẽ chọn cái người biết ăn chơi, nghịch ngợm các loại.
Bởi
vì thế lại nói tới Cố Hào Kiện không thể không nói tới, nếu như Từ Trạch Đông này không có bản lãnh tán gái, hắn cũng không thể ăn nằm với tiểu
di của tên kia được.
***
So với những chương đầu tiên, những chương gần đây ta cảm giác lên tay một chút, không biết ý kiến các vị đạo hữu như thế nào?