Đường Chấn đã tới Bách Thảo Đường mấy ngày nay, hắn đại khái đã hiểu tình trạng đối địch của nơi này với Kinh Hồng Thương Hội, do vậy khi
nghe một câu kia của Khương Thần, mày râu liền không tự chủ khẽ nhíu
lại. Hắn cảm giác Khương Thần giống như đang âm thầm châm ngòi cho Bách
Thảo Đường bọn hắn cùng Kinh Hồng Thương Hội đấu đá lẫn nhau thì phải.
Mặc dù nhờ có vị nam tử trước mắt này mới khiến cho nhân khí của Bách Thảo
Đường của Đường Phiên mấy hôm nay gia tăng, thế nhưng hắn vẫn cảm giác
Khương Thần còn có toan tính khác.
“Hừ…” Ba người Hỏa Mộng Vũ
quyết định không thèm để ý tới Khương Thần. Dù sao hắn cũng chỉ là một
tên phàm nhân, trước mặt thực lực tuyệt đối, mưu mẹo của hắn cũng không
có gì đáng sợ.
Chuyện bọn họ cần quan tâm lúc này chính là làm
sao để giải quyết Đường Chấn. Nếu như hiện tại tay không mà về, đây cũng quá mất mặt đi.
“Các vị, nếu như hôm nay muốn tới Bách Thảo Đường để ăn vạ, vậy ta nghĩ các vị nên quay về đi thôi.”
Đường Chấn mặc dù ôn tồn cùng với có chút lễ phép đối với đối phương, thế
nhưng ngữ khí của hắn từ đầu tới giờ dường như mang theo một loại cảm
giác lãnh đạm khó nhận ra. Loại lãnh đạm này giống như một kẻ bề trên
đối với người bên dưới vậy, không chút giả bộ.
“Hừ, chẳng phải chỉ là một tên Nguyên Linh Cảnh đỉnh phong sao, thiết luật cẩu thí, nếu như không có nó Bách Thảo Đường của các ngươi sớm đã không còn trên nhân
gian.” Trung niên nhân hung hãn hừ lạnh một tiếng, có chút không cam
chịu nói.
“Ha ha…” Đường Chấn chỉ cười một cái sau đó cũng im lặng không nói gì.
Kinh Hồng Thương Hội bị thiết luật do các đại tông môn lập ra quản chế, thế
nhưng không thể không nói, loại thiết luật này cũng đã khiến cho bọn họ
có không gian phát triển mạnh. Nếu như thời kì mới tạo dựng, không nhờ
có thiết luật bảo vệ, hiện tại có cái gọi là Kinh Hồng Thương Hội hay
không cũng khó nói.
Hiển nhiên Đường Chấn biết một hai về chuyện
này, vì vậy cho nên mới cười phá lên như vừa rồi. Chẳng qua hắn vẫn là
không muốn nói tới miễn cho đám người này nhảy dựng lên mà thôi.
“Chúng ta lần này có thể bỏ qua cho Bách Thảo Đường các ngươi, thị trường bọn
ta mất đi cũng sớm sẽ có một ngày đòi về.” Hỏa Mộng Vũ có chút không cam chịu, khẽ thả ra ngoan thoại.
“Đúng rồi, không biết Đường tiên
sinh ngươi có quản chuyện bao đồng, muốn lo cho tên tiểu tử này?” Trung
niên hung hãn hướng tới Đường Chấn đặc biệt nhấn mạnh hai từ tiên sinh,
sau đó hướng về phía Khương Thần nở một nụ cười quỷ dị nói.
Hắn
lúc trước đã được nghe Hỏa Mộng Vũ kể về vị nam tử này, dựa theo con mắt tinh tường của hắn, tin chắc nam tử trước mắt này trên người có nhiều
bí mật. Hắn lại đặc biệt thích khai thác bí mật của người khác biến nó
thành giá trị cho mình. Chính vì thế cho nên ánh mắt nhìn Khương Thần có phần hứng thú.
“Chuyện này tất nhiên ta sẽ không quản.” Đường Chấn cười gian trá nói.
Hắn cũng dựa theo lời Đường Phiên kể mà biết được nam tử trước mắt này là
một người đa mưu túc trí, tính toán không sót kẽ hở. Hắn hiện tại muốn
xem xem trong tình thế này, dựa vào mưu lược có thể giải quyết được vấn
đề hay không.
Chỉ thấy khóe miệng Khương Thần lúc này vẽ nên một độ cong quỷ dị. Hắn hướng về phía Đường Phiên, có chút hàm ý nói:
“Đường lão bản không biết có muốn hợp tác thêm một lần nữa?”
Nhìn nụ cười này của Khương Thần, Đường Phiên đột nhiên có cảm giác thương
cảm đối với Kinh Hồng Thương Hội. Hắn không chút do dự gật đầu nói:
“Rất sẵn lòng.”
Khương Thần nghe vậy liền quay sang nhìn Đường Chấn, ánh mắt nhìn đối phương nhiều hơn một vệt chế nhạo.
Đường Chấn nội tâm chợt cả kinh. Hắn có cảm giác toàn bộ suy nghĩ của bản thân đều bị Khương Thần mò tới thì phải.
Giống như vừa rồi, hắn đáp lại trung niên hung hãn của Kinh Hồng Thương Hội
kia một câu rất bình thường thôi, thế nhưng trong đó lại có chút ý tứ
muốn dò xét Khương Thần.
Không nghĩ tới Khương Thần sau khi hợp
tác với Đường Phiên, buộc bản thân Đường Chấn hắn vào một thuyền với đối phương, đối phương còn đưa ánh mắt đó nhìn hắn. Đây giống như khẳng
định ngươi hiện tại có thể không quản? Ngươi hiện tại còn muốn biết
không có thực lực làm sao vượt qua được tình thế này?
Nàng làm sao không nhìn ra tâm kế của Khương Thần. Hắn chẳng phải muốn trèo
kéo quan hệ với Đường Phiên, cuối cùng ôm đùi Đường Chấn để thoát khỏi
hiểm cảnh hay sao. Nàng đặc biệt ghét bỏ loại nam nhân núp sau người
khác như vậy, do đó liền không chút do dự ném cho Khương Thần ánh mắt
khinh thường.
…
Tại lối vào một thung lũng nhỏ, thiên tài từ khắp các tỉnh thành lân cận đang đàm luận bàn cãi xôn xao. Bọn họ chính là những người tới đây để tham gia khảo hạch gia nhập Linh Vân Tông.
Mỗi năm, tông môn này đều sẽ tổ chức một lần khảo hạch tại ngoại thành tám thành trấn lớn của Cửu Nguyệt Vương Triều.
Lần khảo hạch tại Tinh Thần Thành này chính là được tổ chức tại thung lũng đó.
Bởi vì khảo hạch tông môn phải chờ trời sáng, hiện tại trời đã tối cho nên
tất cả mọi người đều chờ đợi tại lối vào thung lũng. Cách vài bước tiến
vào thung lũng chính là chân chính bước chân tới địa điểm khảo hạch.
Đêm vẫn còn dài, phải chờ đợi thêm mấy canh giờ nữa, vốn dĩ mọi người có
thể ngủ, thế nhưng trước một sự kiện có thể quyết định tương lai của bản thân, ai đủ bình tĩnh để có thể ngủ yên.
Thỉnh thoảng lại có một
hai thiếu niên nói chuyện không hợp xảy ra tranh cãi, cuối cùng giương
cung bạt kiếm. Chuyện này đã xuất hiện từ chập tối, hiện tại mặc dù đến
nửa đêm thế nhưng vẫn cứ tiếp diễn.
Đây là điều dễ hiểu. Người tập trung tới đây đều là các thiên tài của các gia tộc cử đến, bọn họ đem
theo ngạo khí cực lớn, cái tôi cá nhân cũng là cao vô cùng, nói chuyện
với người khác tất nhiên sẽ đề cao bản thân, chuyện đó không tránh khỏi
tranh cãi. Tranh cãi sau đó tất nhiên sẽ dẫn tới ẩu đả.
“Lạc Viêm! Đừng vội càn rỡ, ngươi tưởng rằng tấn cấp cửu trọng Tiền Nguyên Cảnh liền có thể khinh thường chúng ta hay sao?”
Cách đó không xa, một đạo thanh âm phẫn nộ vang lên.
Mọi người lúc này đều đưa mắt nhìn qua liền thấy một nhóm thiếu niên bị
đánh nằm lăn quay ra đất, chỉ duy nhất một người có thể gượng dậy được,
hướng tới một vị thiếu niên khác, tức giận nói.
Thiếu niên đứng
đối diện với đám thiếu niên bị đánh ngã kia tên Lạc Viêm, thiên tài Lạc
gia, mười tám tuổi liền là cửu trọng Tiền Nguyên Cảnh, kém một chút liền có thể bước chân vào Nguyên Thể Cảnh, chân chính trở thành nguyên giả.
“Một đám ô hợp liền cũng dám tới đây khảo hạch tông môn. Không tự soi gương vào nước tiểu xem bản thân mình là ai?”
Khí tức cửu trọng Tiền Nguyên Cảnh của Lạc Viêm bùng phát. Áp bách cường
đại khiến cho đám thiếu niên thất trọng, bát trọng kia không ngừng hô
hấp khó khăn.
“Ha ha…đám người Tiêu gia này quả thật là không biết chữ chết viết như nào mà, lại dám gây sự với Lạc Viêm.”
Đám đông từ xa nhìn về phía hai phe gây lộn, thỉnh thoảng lại vang lên
những tiếng chế nhạo. Hiển nhiên chuyện này cũng không phải mới xuất
hiện lần đầu tiên.
Tại một góc hẻo lánh ít người để ý, một tên nam tử trẻ tuổi đang ngồi lặng lẽ nhìn về phía Lạc Viêm cùng đám người Tiêu gia, trên khuôn mặt lạnh lùng nhiều ra một vệt để ý.
Hắn chính là Khương Thần.
Đường Phiên sau khi đồng ý hợp tác với Khương Thần liền nhờ tới Đường Chấn
giúp đỡ Khương Thần đuổi đi đám người Kinh Hồng Thương Hội. Để đáp trả
lại hắn, Khương Thần đã giao trở lại dược phương Vạn Năng Linh Dịch.
Ban đầu, Đường Phiên vẫn còn không hiểu ý định của Khương Thần là gì khi mà Vạn Năng Linh Dịch vốn là độc dược, thứ này hiện tại ở Tinh Thần Thành
vốn là chất cấm. Thế nhưng Khương Thần lại khẽ bật mí cho hắn đó là loại linh dịch này nếu như trúng độc, ba ngày sau mới phát tác. Trong thời
gian đó phục dụng giải dược, vậy liền không sao.
Điều đó có nghĩa
là nếu như mua vào Vạn Năng Linh Dịch, phục dụng nó để nhận được công
năng, sau đó lại dùng giải dược, như vậy Vạn Năng Linh Dịch mới đúng là
cái tên của nó, đồng thời không còn là độc dược như ban đầu nữa.
Cùng là người có đầu óc kinh doanh, Khương Thần nói một, Đường Phiên liền hiểu mười.
Nếu như chỉ điều chế Vạn Năng Linh Dịch đúng như công dụng của nó, vậy thì
thứ ngươi bán ra chỉ có Vạn Năng Linh Dịch mà thôi. Thế nhưng nếu như
điều chế Vạn Năng Linh Dịch thành loại dược dịch có hai mặt, sau đó biến mặt xấu thành tốt nhờ giải dược, như vậy thứ ngươi bán ra vừa là Vạn
Năng Linh Dịch, vừa là thuốc giải của nó. Lãi liền gấp hai.
Đạt
được điều này, Đường Phiên cơ hồ vui phát khóc, bên cạnh hắn, Đường Chấn cũng có chút kinh ngạc trước đầu óc của Khương Thần. Người này quả
nhiên đầu óc rất linh hoạt. Thậm chí trên cả phương diện kinh doanh cũng là tính toán làm sao đạt được tối đa lợi ích.
Đường Chấn thậm chí còn không ngừng xuất hiện loại ý nghĩ muốn chiêu thu Khương Thần về
Đường gia. Theo như hắn phỏng đoán, nếu như có thể sử dụng được Khương
Thần, kinh doanh của Đường gia bọn hắn tại kinh thành chắc chắn sẽ phát
triển hơn nữa.