Tộc nhân Hồn tộc trẻ tuổi ban đầu còn sợ hãi bỏ chạy toán loạn thế nhưng có người khởi xướng đứng lên, bọn họ liền vững tâm quay lại.
Chỉ thấy từng tầng từng tầng người vây lấy Khương Thần không chút kẽ hở. Trên người ai nấy, linh hồn hùng hậu đều tỏa ra.
Mỗi tộc nhân Hồn tộc đều đem một phần linh hồn của bản thân góp vào đại
trận. Cũng chính vì thế bọn họ lúc này ai nấy đều vô cùng nhợt nhạt, bộ
dáng giống như ốm đau bệnh tật bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
Mất đi liền có bù lại. Mỗi một phần linh hồn kia đều hóa thành một tấm phù lục khắc họa lên phù văn hắc ám.
Toàn bộ phù văn ước chừng hai vạn đạo sau khi bay đầy trời liền ngưng tụ
thành một tòa tháp khổng lồ lơ lửng phía trên đầu Khương Thần.
Tổ Hồn Phù Đồ Trận vốn là trận pháp hợp kích thông dụng của Hồn tộc mà bất cứ tộc nhân nào kể cả nội tộc lẫn chi mạch đều sẽ biết.
Loại
trận pháp này không hạn chế số lượng người tham gia. Chỉ cần có từ ba
người trở lên liền có thể xây dựng nên Tổ Hồn Phù Đồ Trận. Tất nhiên với số lượng người ít ỏi, Tổ Hồn Phù Đồ Trận sẽ không mạnh mẽ như mong
muốn.
Lại nói, với khoảng hai vạn người đang đứng tại trên không
trung kia, có thể khẳng định rằng Tổ Hồn Phù Đồ Trận do bọn họ dựng nên
sẽ vô cùng khủng bố.
“Tổ Hồn Phù Đồ Trận – Phù Đồ Tháp.” Cổ Khư quát lên một tiếng.
“Trấn.” Hàng vạn thanh âm đồng thanh vang lên.
Phù Đồ Tháp treo cao trên bầu trời kia lúc này bằng vào một tốc độ nhanh
không tưởng hướng về phía Khương Thần chụp xuống toan tính trấn áp.
Một người chống vạn người là có thật!
Khương Thần vẫn đang trong trạng thái bản thể Tam Mục Thần Tộc, thế nhưng bản
thân lúc này thần trí đã tỉnh táo, không còn thất thần như ban đầu nữa.
Chỉ thấy khuôn mặt vô cảm của hắn ngửa lên nhìn về phía Phù Đồ Tháp. Hai tay không ngừng huy động, miệng niệm chú ngữ.
“Tứ Cực Hỏa Linh Trận.” Khương Thần quát lên một tiếng.
Bốn ngọn đèn dầu xoáy tròn phát ra hỏa diễm khủng bố.
Hỏa diễm từ bốn ngọn đèn dầu lan tràn khắp không gian tạo thành một hỏa hải ngăn cách Khương Thần với Phù Đồ Tháp.
Hỏa hải đấu Phù Đồ Tháp!!!
Hai bên không ngừng ma sát ra quang hoa chói lòa. Phù Đồ Tháp mặc dù được
xây dựng từ linh hồn thế nhưng trước hỏa hải lại vô cùng vững chắc.
Đối mặt với lực lượng của vạn người, Khương Thần chỉ có thể chống đỡ trong
phút chốc. Máu từ thất khiếu bắt đầu chảy ra, bàn tay run run chống đỡ
hỏa hải để cho nó không bị sập xuống.
Nếu như hỏa hải sập xuống,
mạng hắn liền xong. Phù Đồ Tháp kia chắc chắn sẽ không chỉ chấn cho hắn
thành mưa máu, thậm chí linh hồn cũng sẽ yên diệt.
“Thiên Mộc Kiếm Điển – Kiếm Trảm Thiên Nguyên.”
Phương xa một đạo thanh âm non nớt vang lên. Cùng với thanh âm này vang lên, một thanh cự kiếm hoành không xuất thế.
Cự kiếm này nhỏ hơn so với Phù Đồ Tháp, khí tức cũng yếu hơn Phù Đồ Tháp
rất nhiều. Thế nhưng giữa tình thế cấp bách thế này, cự kiếm kia không
thể không nói chính là cứu cánh cho Khương Thần.
Chỉ thấy cự kiếm hướng về một góc biển người chém xuống. Nguyên giả Hồn tộc vốn bỏ ra
một phần linh hồn nên đã lâm vào suy yếu, bản thân lại phải chú tâm duy
trì trận pháp cho nên không rảnh phân tâm đối phó với cự kiếm.
Cự kiếm chém xuống mặc dù không gây thương vong số lượng lớn thế nhưng đối với Tổ Hồn Phù Đồ Trận có hiệu quả quấy phá.
Linh hồn gián đoạn, Tổ Hồn Phù Đồ Trận xuất hiện chút biến động. Phù Đồ Tháp cũng vì thế mà giảm bớt lực lượng đè ép lên hỏa hải của Khương Thần.
Một khoảnh khắc này, Khương Thần rốt cuộc có thể phân ra tâm tư. Chỉ thấy
từ mi tâm hắn, tinh thần lực hùng hồn tỏa ra lan tỏa khắp phiến thiên
địa này.
Tinh thần lực hóa thành yên vân bao phủ toàn thành, thậm chí lan ra xa xa nơi mà khu rừng rậm bạt ngàn kia.
“Thảo Mộc Tam Biến!” Thanh âm đạm mạc của Khương Thần vang lên.
Thời điểm này, cả tòa thành bỗng nhiên rung chuyển. Chỉ thấy toàn bộ cây cối trong Uông Tử thành, thậm chí cây cối bên ngoài phiến rừng rậm phương
viên trăm dặm đều bỗng nhiên héo rũ.
Dưới lòng đất xuất hiện một
luồng lực lượng khủng bố. Loại lực lượng kia giống như được dồn nén
trong lòng đất chỉ chờ cơ hội liền phá tan đại địa mà ra.
Tộc
nhân Hồn tộc thời điểm này cũng cảm nhận thấy được nguy cơ, bọn họ cũng
không dám quá phân tâm. Chỉ sau một thoáng liền vững tâm trở lại củng cố trận pháp.
“Đệ nhất biến – Mộc Thủ!” Khương Thần quát lên một tiếng.
Từ bên ngoài phương ca vươn tới hàng ngàn mộc thủ khổng lồ chống đỡ lấy biển lửa ngăn chặn Phù Đồ Tháp trấn áp.
Thảo Mộc Tam Biến loại trận pháp này Khương Thần đã từng sử dụng thời điểm
còn ở Lam Hải tinh, thế nhưng thời điểm đó cây cối trên Lam Hải tinh chỉ là những loại cây gỗ bình thường. Tại Uông Tử thành này, cây cối vốn
lớn lên trong Hỗn Nguyên Chi Khí từ bé, do vậy dùng nó để tạo nên Thảo
Mộc Tam Biến chất lượng cũng khác xa so với lần trước.
Cây cối tại Uông Tử thành này mặc dù toàn là màu đen kì lạ, thế nhưng chí ít đó vẫn là thảo mộc.
Lại nói, Khương Thần song thủ chưởng khống song trận chống đỡ lực lượng của vạn người đè xuống. Cảnh tượng kia có bao nhiêu hùng vĩ, có bao nhiêu
rực rỡ. Mặc dù vậy, Thảo Mộc Tam Biến cũng chỉ tranh thủ cho hắn một
chút thời gian mà thôi.
Giữa lúc bản thân Khương Thần đang tìm
cách xoay chuyển tình thế, Cổ Minh vốn thuấn di tới một địa phương xa
xôi trên đại lục này rốt cuộc trở lại.
Chỉ thấy trên người hắn,
Hỗn Nguyên Chi Khí tử sắc tỏa ra mạnh mẽ. Song thủ bao trùm bởi lôi
điện. Hiển nhiên người này tu luyện liền là lôi chi thuộc tính. Một loại thuộc tính không nằm trong ngũ hành.
“Kết thúc đi thôi.” Thanh âm của Cổ Minh lúc này nhẹ vang. Trên đầu hắn lơ lửng Hồn Ấn chuẩn bị đánh xuống.
“Đệ Nhất Ấn – Chấn Thiên Ấn.”
Chấn Thiên Ấn – chấn động thiên địa. Hồn Ấn huyễn hóa ra một tòa cự đại ấn
pháp tỏa ra hoàng kim chi sắc lơ lửng trên không trung.
Đại ấn kia mang theo rất nhiều phù văn cổ lão, trung tâm đại ấn còn khắc họa một chữ Hồn to lớn.
Đại ấn mang theo sức nặng ngàn vạn cân lực lượng giáng thẳng xuống đầu
Khương Thần không chút khoan nhượng. Một ấn này nếu như Khương Thần có
thể vượt qua thì cũng không còn dư lực chống đỡ Phù Đồ Tháp nữa. Kết cục của hắn khi đó vẫn chỉ có chết.
“Cổ Minh, đánh người chừa một
đường lui, đừng để đến lúc hối hận không kịp.” Khương Thần chưởng ngự
hai đại trận pháp vẫn không thể chống đỡ được một trận một ấn từ phía
Hồn tộc, lúc này bộ dáng của hắn có thể dùng hai từ thê thảm để hình
dung.
Thất khiếu chảy máu, y phục không còn hoàn chỉnh, thậm chí trên tầng da cũng đã xuất hiện những lỗ máu không ngừng phun trào.
Gượng ép chống đỡ thêm một chút nữa, hắn chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.
Phía bên ngoài, Khương Y Na nhìn thấy thảm trạng của Khương Thần, nước mắt
nước mũi không tự chủ được tuôn rơi. Sau khi dồn toàn lực vào một chiêu
Kiếm Trảm Thiên Nguyên vừa rồi, nàng hiện tại cũng đã không còn chút lực lượng.
“Ca ca…” Thanh âm nỉ non của nàng khẽ vang lên.
“Hừ, lần trước không tiêu diệt được ngươi mới chính là điều ta hối hận.” Cổ Minh lúc này lâm vào vô tận phẫn nộ.
Một tên Nguyên Vương Cảnh có thể ép hắn rơi vào tình cảnh này, thân làm một tên Nguyên Tôn Cảnh như hắn làm sao không nổi giận đây.
Huống hồ chuyện này sau đó cũng không thể giấu được tai mắt từ những phân thành
kia, hắn sau đó chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong mắt những người
khác. Nghĩ tới những điều này, cơn oán giận của hắn liền trút lên Chấn
Thiên Ấn đánh thẳng lên người Khương Thần.
“Tốt thôi.” Sâu trong mắt Khương Thần lóe lên một vệt tàn nhẫn, xen vào đó còn là vô tận tự trách bản thân mình.
Không đem lại cuộc sống viên mãn cho tiểu nha đầu, ngược lại dẫn nàng vào đây khiến cho nàng chịu khổ cùng hắn, đây chính là tiếc nuối duy nhất của
Khương Thần.
“Tiểu nha đầu, nếu như có kiếp sau, ca nhất định tìm ngươi bảo vệ ngươi một đời.” Khương Thần quát lên một tiếng. Trong mắt
lúc này hiện lên một vệt quyết tâm.
“Cổ Minh, gia chết cũng phải kéo ngươi đi cùng.” Khương Thần gào lên một tiếng.
Lúc này, phiến hỏa hải vốn chỉ một màu đỏ rực mơ hồ xuất hiện một vệt đen quỷ dị.
Một vệt đen này tuy nhỏ thế nhưng giữa biển lửa màu đỏ lại vô cùng dễ nhận
thấy. Chỉ thấy vệt đen kia sau khi hiện ra liền khiến cho hỏa diễm bị
đồng hóa dần dần. Hỏa hải lúc này đang dần từ đỏ chuyển sang màu đen,
bắt đầu từ trung tâm khuếch tán ra.
Cửu U Ma Tổ Hỏa, bài danh thứ chín Thiên Hỏa Bảng lúc này rốt cục hiển lộ thần uy.
Thiên địa vốn được nung nóng bởi Tứ Cực Hỏa Linh Trận đột nhiên nhiệt độ
giống như tụt dốc không phanh. Không. Đây không phải dùng từ nhiệt độ
giảm để hình dung. Kia có thể nói chính là đạt tới cực hạn chi nhiệt
liền biến thành cực hàn chi hỏa.
Không khí bắt đầu xuất hiện vụn
tuyết. Kỳ lạ thay vụn tuyết này lại có màu đen đồng màu với Hắc Kim
Thạch chứ không phải tuyết trắng như bình thường.
Nhận ra được sự kì lạ này, tộc nhân Hồn tộc ai nấy đều cảm thấy vô cùng kì lạ. Trên
khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ mộng bức.
“Chuyện này là sao?”
“Làm sao hiện tại lại có tuyết rơi?”
“Đây là át chủ bài của ngươi sao? Không gì hơn cái này.” Cổ Minh cười lạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc thắng.
Lúc này, hỏa hải đỏ rực đã biến thành một phiến hắc hỏa hải khổng lồ bao trùm cả Uông Tử thành phế tích.
Không gian lân cận phiến hỏa hải này cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Vết nứt
này chính là do nhiệt độ cực hàn kia khiến cho không gian cũng bị đóng
băng. Giữa rung động lực lượng mạnh mẽ, không gian bị đóng băng cũng bị
chèn cho vỡ nát.
Lại nói, Cổ Minh vừa mới dứt lời, hắn giống như nhận ra được điều gì đó, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
Từ phiến hắc hỏa hải phía dưới kia, hắn cảm nhận tới một luồng lực lượng
hủy diệt. Loại lực lượng này là lần đầu tiên hắn gặp được - một loại lực lượng có thể đánh nát thế giới, khiến cho một phiến thế giới tan tành.
Lực lượng diệt thế!
“Khương đạo hữu, chậm đã! Chúng ta có thể bàn lại.” Giữa lúc hỏa hải hắc ám kia chỉ trực bạo phát, Cổ Minh thu lại lực lượng vội vàng hô lên.
Nhìn bộ dáng Khương Thần dường như muốn đem phiến hỏa hải phía dưới kia tự
bạo. Nếu như chuyện này thực xảy ra. Hắn không biết bản thân có bị tiêu
diệt hay không thế nhưng giới bích của thế giới này chắc chắn sẽ bị phá
nát.
Giới bích bị phá nát? Đây là loại khái niệm vô cùng dọa người.
Một thế giới được toàn vẹn hoàn toàn là nhờ có giới bích bảo hộ. Nếu như
mất đi giới bích, thế giới đó không thể không nói sẽ bị vô tận không
gian, vô tận thứ nguyên nghiền nát thành hư vô.
Sợ rằng điều đó
xảy ra với chính nơi này, Cổ Minh mới vội vàng thu lại lực lượng toan
tính hòa giải với Khương Thần. Dù sao thủ đoạn kia của Khương Thần quá
dọa người.
“Trễ.” Tại thời khắc này, Khương Thần lộ ra nụ cười
nhàn nhạt, dáng cười tự nhiên thong dong tự tại. Dường như chuyện đem
phiến hỏa hải nổ nát khiến cho bản thân mình cùng Khương Y Na cũng chôn
vùi theo không khiến cho hắn bận tâm.