Yêu Tinh Chân Dài

Chương 28: Đưa Mặt Tới Cửa.


trướctiếp

Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lạc Minh Kính lướt xem đại khái, thấy được cái weibo mở đầu cuộc chiến bèn hỏi Thời Mẫn: “Đây là gì vậy? Kế hoạch tuyên truyền sao?”

“Phần đã bị bỏ.” Thời Mẫn nói, “Không hề có trong bản báo cáo chính thức về kế hoạch hoạt động gửi tới cho em.”

“Vậy sao lại xuất hiện tranh cãi nhau? Do cái này sao?” Lạc Minh Kính mở ra thoáng nhìn, nghiêm túc nói, “Hoàn toàn không cần thiết.”

Anh nói: “Qủa thật anh chưa học xong đại học nhưng anh thấy không sao cả, dù rằng sẽ có người coi trọng bằng cấp nhưng không cần thiết làm vậy, quá mạnh mẽ rồi. Vừa rồi em mày ủ mặt ê, là sợ anh nhìn thấy mấy tin này sao?”

Thời Mẫn thu điện thoại về, cười nói: “Là em lo nhiều rồi.”

“Chờ chút.” Lạc Minh Kính hỏi, “Có ảnh hưởng việc bán không?”

“Không ảnh hưởng đâu.” Thời Mẫn nói, “Bộ phận xã hội của công ty sẽ xử lý tốt, không những có thể bắt được người tiết lộ tài liệu mà còn có thể mượn thời cơ tuyền truyền.”

Không lâu sau, Fiona gửi đến câu trả lời của công ty.

Hành động đăng phiếu điểm lần này của Hứa Thiến Thiến vô cùng xinh đẹp, bên quan hệ xã hội theo sát ngay sau, lập tức đăng thanh minh. Trong bài tuyên bố bày tỏ, trực tiếp Mạc Ngư luôn cho rằng tài hoa và bằng cấp không liên quan tới nhau và tin rằng người có năng lực thì dù ở đâu họ cũng có thể tỏa sáng. Đồng thời chỉ ra, tài liệu mà tài khoản Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay đăng tải ngày hôm qua cần được kiểm tra và chứng nhận có phải do một cá nhân ngụy tạo, cố ý làm giả theo hình thức văn bản của công ty để bôi đen hình tượng cá nhân của chủ phát sóng trực tiếp, trực tiếp Mạc Ngư bày tỏ: “Việc người dùng Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay giả tạo văn kiện của công ty chúng tôi, bôi đen hình tượng người phát sóng trực thuộc nền tảng live stream của công ty, gây ra ảnh hưởng xấu cho xã hội, công ty chúng tôi sẽ lập tức điều tra rõ ràng thông tin thân phận của người phỉ báng này, đồng thời cũng giữ lại các chứng cứ liên quan, nếu cần thiết sẽ sủng dụng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của các bên liên quan.”

Thời Mẫn nhìn qua loa, “Không sao rồi, để bọn họ xử lý đi.”

Cô thấy Lạc Minh Kính thực sự không để ý những tin này mà nhẹ nhàng thở ra.

“Nếu đã không có ảnh hưởng.” Lạc Minh Kính đưa mèo cho Thời Mẫn ôm, “Em ôm thay anh một chút, anh phải gọi điện cho Hứa Thiến Thiến.”

Anh lấy điện thoại, gọi số Hứa Thiến Thiến, Hứa Thiến Thiến nhanh chóng nhận cuộc gọi trực tiếp kể lể chuyện này với anh: “Anh có xem weibo chưa! Mà thôi anh đừng xem, mấy tin nhức mắt không có gì vui không xem cũng được, nói đơn giản thì là có một tên hèn hạ ăn no rửng mỡ lấy chuyện bằng cấp ra để chỉ chỏ anh! Em đã mắng lại thay anh rồi, mẹ nó, đúng là đồ chó, chẳng lẽ gã ta bị cuồng bằng cấp sao? Không có bằng thì không thể kiếm tiền sinh sống à? Em chống mắt lên xem gã có dám đăng phiếu điểm lên đánh mặt em không!”

“Ai cho em tham gia mù quáng vậy hả.” Lạc Minh Kính lặng lẽ quay lưng đi, hạ giọng nói: “Sao ngày nào cũng vậy thế, em có thể đặt suy nghĩ lên những chuyện đứng đắn không hả? Đã hoàn thành bản thảo cần nộp chưa? Qua không? Thầy hướng dẫn nói thế nào? Còn lần trước nữa, em có bị ngốc không hả, thấy Kha Qua là nhào lên mắng người ta là chó, em tốt nghiệp rồi sao? …Đúng vậy, ông ta không phải giảng viên hướng dẫn em nhưng em không sợ ông ta giở trò gây rắc rối cho em sao? Nếu em dụng tâm làm bài tập, sẽ lên mạng lướt weibo sao? Sẽ thấy những tin này ư? Em cứ kệ nó đi… Em có còn muốn được đi học nữa không? Qua bài thi ngoại ngữ rồi à? Lúc nào em cũng đặt suy nghĩ lên những chuyện không đâu, anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Em muốn lãng phí thêm bao nhiêu thời gian vào những việc vô nghĩa này nữa?”

Thời Mẫn ôm mèo, tâm trạng vui vẻ gãi gãi cằm mèo nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm: “Tổng giám đốc, sao?”

Còn mèo cọ cọ trong ngực cô, móng vuốt giẫm lên ngực cô, Thời Mẫn nhíu mày, nắm vuốt mèo của nó lại.

Lạc Minh Kính vẫn đang giáo dục em gái: “Em không được trả lời tiếp nữa, anh không nói với em nữa, cúp máy đây. Lo ăn cơm đi rồi học cho tốt… Ngày mai anh phát trực tiếp, tối nay không… Cúp đây, em không được chơi weibo nữa, ráng mà nhịn.”

Thời Mẫn hỏi: “Nói xong rồi?”

“Xong rồi.” Lạc Minh Kính nói, “Nếu chuyện này không ảnh hưởng tới việc kinh doanh thì không cần quan tâm đâu. Con bé lúc nào cũng như vậy, chỉ cần người khác nói không tốt một chút là nó sẽ chạy theo người ta để chứng minh cho bằng được. Anh đã sớm nói với nó không được làm như vậy, không thể công khai thông tin cá nhân của lên mạng, dù là ai cũng sẽ nghi ngờ, thông tin càng truyền rộng thì số người nghi ngờ càng nhiều, có một số chuyện chúng ta cần giải thích nhưng cũng có những chuyện không cần, thật không cần thiết.”

“Thôi chúng ta không quay lại phòng tranh nữa.”Thời Mẫn kéo con mèo đang bám trên ngực xuống, đưa cho anh, “Mang mèo con về nhà luôn.”

“…” Lạc Minh Kính hỏi, “Là ý mang con về nhà sao?”

Thời Mẫn hiếm thấy cười ra tiếng: “Tùy anh vui vẻ.”

Khi Lạc Minh Kính đi theo Thời Mẫn về tới nhà, Trương nữ sĩ còn đang bận rộn trong phòng bếp, cơm chưa xới ra, đồ ăn vẫm chưa chiên xào, Thời tiểu đệ mở cửa, thấy con gái đưa người về sớm hơn dự định bèn quay đầu nói vọng vào phòng bếp: “Trương nữ sĩ, người tới rồi em không cần nhắc nữa.”

Hóa ra, trước khi Lạc Minh Kính tới, Trương nữ sĩ vẫn luôn hỏi Thời tiểu đệ: “Phong à, bình thường lúc nhắc tới hương vị của mẹ, anh nhớ tới món ăn nào? Cháo gạo kê, cháo Bát Bảo hay bánh canh mì? Đậu cô ve xào hay là rau chân vịt trộn? Còn thịt thì nên nấu thịt kho tàu sẽ tốt hơn gà quay vịt quay đúng không?”

Một tiếng người tới, nháy mắt Trương nữ sĩ đã tự bổ não đưa mình vào trạng thái hí kịch, lập tức bay ra, vô cùng nhiệt tình nói: “Ai da —– đã tới rồi à!”

Đừng nói Lạc Minh Kính, ngay cả Thời Mẫn cũng bị hình ảnh quá lố này làm giật mình.

Quần áo mùa đông ấm áp, làm tăng cảm giác người mẹ hiền lành truyền thống, tạp dề in hoa nhỏ cộng thêm ánh mắt quan tâm nóng bỏng quá độ.

Thời Mẫn nháy mắt, ra hiệu Trương nữ sĩ chớ diễn quá mức.

Trương nữ sĩ vẫn chưa lĩnh hội được ý của cô, ôm mèo con trong lòng Lạc Minh Kính qua, “Tới là được rồi, còn tặng quà làm gì, tiểu đệ cho anh này, thằng bé tặng mèo cho mình này, vui không?”

Hai mắt Thời tiểu đệ lóe sáng.

“Không…” Lạc Minh Kính không biết mở miệng từ đâu, ba Thời Mẫn ôm cổ mèo liếc nhìn anh, chờ anh nói hết câu.

Thời Mẫn dũng cảm cắt ngang ý nghĩ tốt đẹp của ba mẹ: “Mèo con là của tụi con, hôm nay mới nuôi, để xuống không được giành, hôm nay đến đây không mang gì hết chỉ mang hai cái miệng tới thôi.”

Thời tiểu đệ im lặng, đưa mèo con về tay Lạc Minh Kính, ngó chừng ông có hơi thất vọng.

Dù không đành lòng nhưng Lạc Minh Kính vẫn nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không thì cho ba em…”

“Đưa tổng giám đốc cho ba mẹ sao?” Thời Mẫn nói, “Từ lúc anh đặt tên cho nó, em đã ngầm mặc nhận là của em.”

Lạc Minh Kính có dự cảm, không chờ anh ngăn cản, Thời Mẫn đã lại gần anh, ghé vào tai anh thầm nói: “Yêu tinh, của em.”

Lạc Minh Kính đưa mèo cho cô, đỏ mặt xắn tay áo, lặng lẽ vào phòng bếp, “Cô ơi, để cháu giúp cô…”

“Gọi cô gì chứ.” Trong nháy mắt Trương nữ sĩ đã khôi phục giọng nói quá mức nhiệt tình kia, hòa ái nói, “Bạn nhỏ, gọi chị Tiểu Đông.”

“…” Cái này thật sự không kêu được.

Giải trí Nguyệt Phong vẫn đang tăng ca làm thêm, Thời Sở mở họp, vừa gửi tin nhắn hỏi trong nhà hôm nay làm món gì, vừa phát biểu ý kiến: “Tôi không cần biết chủ phát sóng ký hợp đồng với công ty chúng ta bị hãm hại hay là bị sao, mỗi tháng trực tiếp Mạc Ngư ký kết với hơn trăm người, mấy chuyện xấu như tiểu tam tiểu tứ đánh bạc chơi gái rất nhiều, cứ hễ bị người ta đào lên thì chúng ta đều phải thò tay ra giải quyết sao? Không, nhưng lần này lại khác, biết vì sao khác không, vì sao phải bắt mọi người mở họp không?”

Fiona nghĩ thầm: “Còn không phải vì đó là em rể anh sao.”

May mà cô chưa nói ra khỏi miệng, bởi câu tiếp theo của Thời Sở là: “Bởi vì có nội gián. Văn kiện trong công ty nhưng sao lại bị chụp đưa ra ngoài? Vì sao bị lộ, vì sao bị người ta đăng lên mạng? Người nọ lấy được văn bản kế hoạch maketing từ đâu? Lại còn là bản nháp đã bị tiêu hủy… Điều tra ra chưa? Tìm được chưa? Gọi điện thoại chưa? Điều tra chủ mưu chưa? Kết quả phân tích thế nào? Đông cơ là gì? Vì sao đăng lên? Có phải muốn kéo Dương Hạc xuống nước không?”

Thời Sở quay bàn: “Suốt một buổi chiều thôi mà một cái tin nho nhỏ bị lộ các cô các cậu cũng không điều tra được, phòng PR Marketing làm việc tắc trách, mấy người không biết xấu hổ sao? Trình độ ứng đối tình huống yếu kém thế này, sang năm công ty được đưa ra thị trường, đến lúc đó nào là hậu là vương là hoa gì đó bị người ta quăng một quả bom scandal thì hẳn tất cả các người đều sụp đổ luôn đúng không?”

Mẹ Thời trả lời tin nhắn: “Rất thịnh soạn, món gì cũng đều có, đủ cả gà vịt thịt cá, mau về ăn cơm.”

Thời Sở cất điện thoại, ngẩng đầu nói: “Tan họp.” Sau đó, xụ mặt bước chân dài rời khỏi, ra đến cửa anh hưng phấn run rẩy gọi điện thoại khoe với Thời Mẫn: “Ha ha ha, mẹ kêu anh về nhà ăn ngon!”

Thời Mẫn đáp lại: “Ừm, anh về nhanh lên, cả nhà có thể chừa cho anh một ít.”

Thời Sở: “…” Mẹ kế! Thảo nào thịnh soạn như vậy, thì ra là do Thời Mẫn về!

Fiona tăng ca đến bảy giờ, cuối cùng cũng nhận được điện thoại bên công ty nọ gọi tới, nói cho cô biết tên họ và địa chỉ đăng kí của người kia.

Tên người đăng là Vương Chấn Vũ, địa chỉ đăng ký là công ty thiết kế Hoàn Vũ.

Fiona hét lớn một tiếng: “Ôi mẹ! Cái quỷ gì vậy?”

Các đồng nghiệp trong bộ môn cùng chịu cảnh đen đủi tăng ca đều phản ứng kiểu này: “Vương Chấn Vũ? Kevin Vương? Có phải không vậy?”

“….Có phải tôi không nghe nhầm rồi không?”

Fiona chửi ầm lên: “Ôi cái đm, chẳng lẽ là sự thật?”

Cô vào trang chủ của Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay lần thứ 30, chịu đựng sự chán ngấy nhìn: “Hủy hết tam quan*!”

*Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.

Xúc động xong, cô nhìn xung quanh, hạ giọng, bát quái với đồng nghiệp: “Này, nói cho mọi người biết một chuyện.”

“Cái gì cái gì?”

“Thì là Lạc Minh Kính đấy…” Fiona che miệng, nhỏ giọng, “Anh ấy nói Hạc Trung Quốc của Kevin Vương sao chép tác phẩm của anh ấy.”

“….Thật hay giả?” Các đồng nghiệp ào ào bày tỏ không tin, “Thông tin này quá kỳ bí rồi…”

“Vốn tôi còn có chút nghi ngờ…” Fiona nói, “Nhưng giờ thì tôi thấy không phải giả, chắc trăm phầm trăm là sao chép rồi. Lần trước người bạn làm trong ngành thiết kế của tôi còn nói, Kevin Vương này vô cùng đáng ngờ, vì ngoại trừ Hạc Trung Quốc ra những tác phẩm khác của anh ta đều có phẩm vị đều cực kỳ quê mùa. Hiện giờ tên tuổi anh ta nổi tiếng thế đều do những người không hiểu gì về thiết kế và chỉ biết tới danh tiếng của Hạc Trung Quốc nâng lên thôi, chứ trên thực tế tác phẩm của anh ta không ra sao cả, bạn tôi nói, trình độ còn không bằng cô ấy, làm cô ấy tức muốn chết luôn đấy.”

“Không phải chứ…” Một đồng nghiệp nói, “Mọi người đừng như vậy, còn chưa biết thực hư thế nào, trước đừng nói bậy.”

“Sự thật thôi!” Fiona nói, “Lần trước tổng giám chế Vũ Mỹ bên Tam Đài mắng anh ta cậu không nghe sao? Ông ấy nói thẩm mỹ của anh ta là thẩm mỹ của Càn Long, hận không thể dán toàn bộ vàng bạc đá quý chất toàn bộ lên.”

Đồng nghiệp khác nhẹ chen vào: “Nè, mọi người biết không? Thu nhập hiện tại của thiết kế Hoàn Vũ hơn phân nữa đều dựa vào doanh thu từ Hạc Trung Quốc đấy.”

Một đồng nghiệp khác lướt weibo Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay, nói: “Phi, mọi người tới xem bài viết này, còn không phải là mắng Dương Hạc sao?”

“Cái nào đâu?”

“Thì là cái bài anh ta đăng trước bài này ấy, mắng nữ minh tinh Y mắt mù.” Đồng nghiệp cười xấu xa, “Người tên Y này có phải Dương Hạc không? Có thể là do Dương Hạc làm đại ngôn cho Lạc Minh Kính, cho nên anh ta ghen ghét không nhỉ?”

Fiona: “…Được rồi, anh ta hết thời rồi. Lần này không những chủ tịch mà cả tổng giám đốc cũng sẽ cắn chết anh ta…”*

*Ở GT Nguyệt Phong Thời Mẫn là Chủ tịch còn Thời Sở là tổng giám đốc. Ở KHKT Đông Thời thì Thời Mẫn là tổng giám đốc.

Thời Sở về nhà, phát hiện Lạc Minh Kính cũng ở đây, bàn tay xấu xa vò đầu anh: “A, lại tới nữa à.”

Thiếu chút nữa Lạc Minh Kính đã bị sặc canh.

Trương nữ sĩ lấy thìa gõ lên móng vuốt anh: “Ăn cơm.”

Kết thúc bữa cơm tối, Trương nữ sĩ nhiệt tình mời hai người ở lại ngủ, Thời Sở xém bị sợ rớt tròng mắt: “…Không phải chứ, ai ngủ lại? Mọi người đang làm gì vậy? Thời Mẫn mang thai sao?”

Lần này không những Trương nữ sĩ mà cả Thời tiểu đệ cũng gõ đầu anh.

Thời Mẫn lạnh lùng liếc anh trai một cái, Lạc Minh Kính thì kinh ngạc: “Vậy không được đâu? Tối nay cháu về phòng vẽ sẽ…”

“Về cái gì mà về!” Trương nữ sĩ nói, “Ở đây cái gì cũng có, để cô dọn dẹp giường chiếu cho cháu, ấm áp dễ ngủ, tiểu đệ, mang bộ áo ngủ anh chưa mặc ra, cái bộ do mua lớn không mặc được đó.”

Lạc Minh Kính nhìn Thời Mẫn cầu cứu, Thời Mẫn cười với anh, nói khẽ: “Ngủ lại nhà đi.”

Mãi tới lúc nằm lên giường, Lạc Minh Kính vẫn hoảng hốt, Thời Mẫn tắm rửa xong đi vào nhìn anh, Lạc Minh Kính tự giác lấy khăn mặt lau tóc cho cô, nhỏ giọng hỏi cô: “Em nói gì với cô sao? Hôm nay mẹ em cực kỳ quan tâm anh…”

“Không.” Thời Mẫn nói, “Trong mắt mẹ em, ai cũng là bạn nhỏ, quan tâm bạn nhỏ thì phải như vậy.”

“Chắc chắn là em đã nói gì rồi.” Lạc Minh Kính, “Lần sau… Lần sau nói trước với anh một tiếng, hôm nay anh không chuẩn bị gì hết, hoàn toàn không tiếp ý được, cũng không biết nên trả lời gì với mẹ em, vô cùng thất lễ.”

“Đối xử với người trong nhà thì chuẩn bị gì nữa.” Thời Mẫn cười nói, “Cứ tự nhiên nhận lấy là được, không cần cố gắn suy nghĩ nên làm gì để báo đáp họ, sớm muộn gì cũng là người một nhà, đối tốt với anh là việc nên làm.”

Lạc Minh Kính ngồi xếp bằng trên giường, thật lâu sau anh mới nói: “Là bởi vì… Em nói với cô là mẹ anh…”

Thời Mẫn nhẹ nhàng nắm tay anh, cho anh thời gian.

“Thời Mẫn…” Lạc Minh Kính nói, “Cho anh thời gian một đêm, để anh nghĩ… ngày mai anh sẽ nói với em.”

“Đừng miễn cưỡng chính mình.” Thời Mẫn nói, “Cứ từ từ mà đến, mặc kệ anh nói gì em cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Lạc Minh Kính dựa trán lên vai Thời Mẫn, khẽ nói: “Cảm ơn…”

Cánh cửa đột ngột mở ra, Trương nữ sĩ vịn cửa, lộ nửa đầu vào, nén vẻ mặt bát quái, giơ mèo trong tay ra, “Đúng rồi, bạn nhỏ, cháu muốn ngủ với mèo sao?”

Thời Mẫn về phòng, thấy tin nhắn Fiona gửi tới: “Đã điều tra rõ, số điện thoại người đăng kí là Vương Chấn Vũ, chính là người của thiết kế Hoàn Vũ, so sánh địa chỉ IP cũng giống nhau.”

Thời Mẫn nói: “Nói bên quan hệ xã hội ngày mai liên lạc với anh ta, hẹn anh ta tới công ty gặp chị.”

“OK.”

Nhưng mười giờ tối, Nắm Lưỡi Tầm Sét của Zeus trong tay lại đăng weibo: Ban sáng bận quá, không trả lời được. Em gái của vị kia này, cho dù thành tích có tốt cũng là bằng cấp phổ thông, với nhà thiết kế mà nói, bằng cấp đại biểu cho kiến thức và tầm nhìn của anh, mà những thứ này lại quyết định năng lực thưởng thức của nhà thiết kế. Một người ngay cả bằng đại học cũng không lấy được thì sao có thể cho ra tác phẩm tốt được? Hôm nay tôi ôm thái độ nghi ngờ này xem xét kỹ lưỡng series tiết lập xuân mà Kính Giới tung ra, cô đoán xem tôi tìm được cái gì? Cô không biết, ông anh trai hot mạng hạng ba mới tốt nghiệp phổ thông của cô tham khảo ý tưởng sáng tạo của bậc thầy nổi danh sao? Màu xanh nhạt này, nếu tôi nhớ không lầm thì hẳn là màu sắc chủ đạo của bộ sưu tập mùa xuân haute couture của thương hiệu C nhỉ? Còn phong cách này, mọi người không thấy quen mắt sao? [hình ảnh]

Hứa Thiến Thiến từ trên giường nhảy dựng lên, chửi ầm: “Đồ chó! Sao anh ta không nói màu sắc chủ đạo cho trang phục mùa đông của thương hiệu F bắt chước màu quốc kỳ đi! Mẹ nó…”

Hà Tây nói: “Thiến Thiến, đừng tranh cãi nữa, anh trai em đã nói em học cho tốt, đừng lướt weibo nữa mà.”

“Mẹ nó ức hiếp người ta tới tận cửa nhà mà còn có thể nhịn?” Hứa Thiến Thiến lau nước mắt vì tức giận mà chảy dài, cầm điện thoại tới trước mặt Hà Tây, “Con bà nó, anh xem ý đồ của anh ta đi, anh ta ám chỉ anh em bắt chước Hạc Trung Quốc, em có thể nhịn được à, mẹ nó!”

Hứa Thiến Thiến tức giận liên tục nói tục: “Mẹ nó chứ không giống sao được? Đó chính là đồ của anh em! Kết bài cũng coi như có mắt, tự đưa mặt tới cửa cho em tát!”

Cô đánh dòng chữ, chia sẻ bài đăng kia, hung hăng nói: “Năm nay vận khí anh tôi rất tốt, cả đám tự đưa mình tới cửa, một gậy đâm chết cả đám, coi như tính sổ toàn bộ đi!”

Mỉm cười – duyên dáng: Nếu blogger đã đăng weibo hỏi, thì cũng vừa khéo lắm. Vì sao lại giống hả, mời blogger tới hỏi nhà thiết kế lớn này @Nhà thiết kế danh tiếng quốc tế Kevin Vương, hỏi rõ ràng một chút. Năm đó là ai không biết xấu hổ cùng với gã giáo sư như chó @Đại Thánh Kha Qua sao chép ăn cắp đồ của anh tôi. Internet đúng là thứ tốt, có thể làm cho những tên vô sỉ không biết xấu hổ này hiện nguyên hình, ha ha.


trướctiếp