Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
=Beta: Yue Yue=
Sau đoạn nhạc đệm hôm đó, chỉ có một mình Hách Duy Quý lặng lẽ kích
khởi một cơn sóng ngầm, Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn trì trệ không có tí cảm giác
gì đặc biệt.
Lại hơn một tháng trôi qua, kế hoạch luyện lập đã tiến hành được một
nửa, nàng thấy hiệu quả của việc luyện tập ngày càng tốt lại tính toán
sắp xếp một người xem mắt mới, để anh có thể chính thức ‘áp dụng bài
học’!
Cô vừa sửa sang thông tin vừa nhận thấy Hách Duy Quý ngồi cạnh lén liếc nhìn mình năm sáu lần.
Mấy ngày gần đây anh vẫn luôn như thế, nhân lúc cô không để ý lén
nhìn cô như có chuyện gì muốn nói, nhưng hỏi anh có chuyện gì, anh lại
bảo là không có. Càng tò mò, lòng cô lại càng ngứa ngáy như bị vuốt mèo
cào khẽ, hận không thể đè anh xuống ép hỏi xem anh rốt cuộc muốn nói gì.
Thật ra Hách Duy Quý đang thấp thỏm và lo lắng, giãy dụa không dưới
vạn lần. Hôn lễ của anh cả sắp tới, đến giờ anh còn chưa tìm được dâu
phụ, mấy lần muốn mở lời với cô, nhờ cô giúp nhưng bất đắc dĩ là mỗi lần lời ra tới miệng lại không cách nào nói nên lời.
Nhưng dâu phụ phải đi thử lễ phục trước, tới lúc đó nếu anh không tìm được người, chẳng lẽ chính anh phải lên sân khấu, một người kiêm hai
vai?
“À này…….”
Anh vừa mở miệng, Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn đang tập trung xem tư liệu lập tức xoay đầu lại.
“Nói! Nói mau! Lần này nếu anh không nói ra cho hết, tôi sẽ tra tấn
anh!” Đỗ Tiểu Nguyệt nhe răng nhếch miệng đe dọa, cô muốn đóng vai hung
dữ, lại vô tình làm anh thấy cô càng dí dỏm đáng yêu.
“Ờ cái đó…… Tôi muốn nhờ cô làm dâu phụ.”
Dâu phụ? Cô khó hiểu nhìn anh: “Ai định kết hôn?”
“Anh cả tôi.” Anh thành thật trả lời.
“Cái gì? Cái người bị hắt cà phê thành thói quen ấy à, vậy mà cũng
kết hôn được á?” Đỗ Tiểu Nguyệt không hề che giấu sự ngạc nhiên của
mình.
Trời ạ! Đây là một cú sốc quá lớn với cô! Trên đời này không còn
thiên lý à? Theo lời Hách Duy Quý kể lại, anh cả của anh chẳng phải dạng đàn ông tốt gì, vậy cũng có cô gái chịu nhận anh ta, thậm chí còn nhảy
vào nấm mồ tình yêu với anh ta?
Dù Hách Duy Quý hơi mặt than chút, không thích nói chuyện chút, hay
nói bậy chút, hơn nữa còn không biết phân biệt tình huống một chút,
nhưng những mặt khác đều rất xuất sắc, một người đàn ông nửa hoàn hảo
vầy còn không tìm được vợ, vì sao anh cả anh ta đã chuẩn bị kết hôn rồi?
Cô đột nhiên sụp xuống như bong bóng xì hơi, cả người ngồi co quắp
trên đất, cảm thấy niềm tin của người mai mối bị đánh một cú thật mạnh,
rơi rụng hết một nửa.
Hách Duy Quý không hiểu những khúc mắc trong lòng cô lắm, anh chỉ
nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt suy sụp của cô nên không nhịn được ngồi xuống
trước mặt, đôi mắt trong suốt lạnh lùng tràn ngập lo lắng hỏi: “Cô sao
vậy?”
Cô phất tay áo: “Không sao hết, không sao cả! Anh mới nói…… Muốn nhờ
tôi làm dâu phụ phải không? Chẳng phải bình thường dâu phụ đều do cô dâu tự tìm à?”
“Ừm, thật ra do lão già nhà tôi dặn, bảo tôi với anh hai tìm một cô dâu phụ, chị dâu cả của tôi cũng không có ý kiến.”
“Ha! Vậy…… Khi nào đi thử lễ phục?” Cô cũng được xem là người có hiểu biết về quá trình kết hôn nên hỏi thẳng không hề khách sáo.
“Ngày kia. Vậy là cô đồng ý rồi hả?” Trả lời câu hỏi của cô xong, anh vẫn không yên tâm hỏi lại một lần nữa.
“Nếu không đồng ý, tôi hỏi thời gian thử lễ phục làm gì? Dù sao thời
gian làm việc của tôi rất tự do, chỉ cần không có lịch sắp xếp xem mắt…
Công ty có mấy người kia là đủ rồi.” Cô cười trợn mắt liếc nhìn anh một
cái.
“Chỉ nhờ có một chuyện đơn giản vậy mà cũng làm anh ấp a ấp úng bao
nhiêu ngày, xem ra tôi huấn luyện vẫn chưa đủ rồi!” Cố cố tình trêu chọc anh.
Hách Duy Quý cong miệng mỉm cười không phản bác, ngắm bộ dạng xinh đẹp của cô khi trêu mình không dời mắt.
Đỗ Tiểu Nguyệt bị ánh mắt chăm chú của anh làm phát hoảng, vội vàng
quay đầu đi vờ tập trung xem tài liệu: “Nói ra được là được rồi. Tiếp
tục luyện tập đi! Mau lên!”
Vô duyên vô cớ anh nhìn chằm chằm cô làm gì, rõ ràng anh không biết
mị lực của mình cao bao nhiêu, nhìn bằng ánh mắt đó sẽ tạo ra một loại
cảm giác anh đang nhìn người quan trọng nhất đời mình.
Không khí im lặng và trầm lắng tràn ngập căn phòng, nhưng cảm giác mờ ám ngọt ngào không ngừng đánh mạnh vào lòng hai người, như từng ngọn
sóng đánh vào bờ đê, cuồn cuộn mạnh mẽ, làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Chỉ là không ai muốn phá vỡ nó, không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này,
mặc cho cơn sóng đảo loạn tâm trí mình lặng im không một tiếng động lượn lờ giữa hai người như một mạch nước ngầm.
Bởi vì lúc này, Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn ôm khư khư sự chuyên nghiệp của
mình, cô là một bà mối, sao bà mối có thể ăn cỏ gần hang? Dù cây cỏ đó
có mê người cách mấy cũng không được! Đây là đạo đức nghề nghiệp.
===== Phân cách tuyến chuyển cảnh =====
Ngày thử lễ phục, dưới tình trạng Đỗ Tiểu Nguyệt phải đi thử hết bộ
lễ phục này đến bộ lễ phục khác, tâm trạng vui vẻ của Hách Duy Quý chậm
rãi theo đó tan biến.
Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, đơn giản là anh hai anh có thể
hô to gọi nhỏ với y tá nhỏ của mình, muốn cô mặc càng ngày càng nhiều
vải, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn lễ phục trên người Đỗ Tiểu Nguyệt càng lúc càng ít vải.
Bộ trước lộ ra một phần ngực trắng nõn cực lớn, như thể chỉ cần giơ
tay một cái, ba đào sóng lớn của cô sẽ nhảy ra ngoài, tuy bộ tiếp theo
đã che đi cảnh đẹp ở ngực, nhưng tà váy xẻ cao, làm chiếc đùi đẹp thon
dài của cô lộ ra chẳng sót chút gì, không khỏi khiến người ta hoài nghi
thợ may vô tình trượt tay lúc may lễ phục, phải may lại, mà quên mất.
“Hách Duy Quý, anh xem bộ này có đẹp không?” Đỗ Tiểu Nguyệt kéo rèm thay quần áo, mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt bước ra.
Anh nhịn cơn tức, quan sát từ đầu đến chân một lượt. Ngực đã được che lại rất an toàn, thân váy cũng không có kiểu dáng gì kỳ quái, quá lắm
là để lộ hai cánh tay, ừm, có thể chấp nhận được.
Sợ cô đổi ý đi chọn một bộ lộ nhiều hơn, anh vội vàng gật đầu: “Bộ này không tệ, vậy chọn bộ này đi!”
Nghe thấy anh đồng ý, cô nở nụ cười vui vẻ: “Tôi cũng thấy vậy, vậy quyết định chọn bộ này đi!”
Cô vui vẻ kéo váy dạo một vòng, Hách Duy Quý đang cười nhìn cô, trong nháy mắt khi cô xoay người, gương mặt tuấn tú thoắt cái chìm xuống.
Mặt trước của bộ lễ phục trông khá kín đáo, nhưng hở lưng, làm lộ ra
đường cong lưng xinh đẹp và độ cong hoàn hảo phía trên phần mông.
Chỉ cần không mù, ai cũng nhận ra tâm trạng của anh lúc này tệ thế
nào, tất nhiên Đỗ Tiểu Nguyệt cũng nhận ra anh không vui, vội vàng bước
qua hỏi: “Sao vậy? Có phải tại tôi thay lâu quá, anh chờ nên chán
không?”
Mỗi phòng thay đồ đều có vách ngăn, nên dù có nghe thấy âm thanh từ
bên cạnh, nhưng lại không thấy được tình hình bên trong, mà ở đây chỉ có hai người bọn họ, kẻ đầu sỏ làm sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, tất
nhiên chỉ có mình cô.
“Không phải.” Giọng anh lạnh lẽo, nói xong lập tức quay đầu đi.
Thái độ lạnh như băng của anh làm cô hoảng sợ, vì từ khi hai người
chậm rãi thân thiết với nhau, anh rất ít khi dùng loại giọng điệu này
nói chuyện với cô, bây giờ anh đột nhiên như thế, làm cô càng chắc chắn, bây giờ anh đang đứng trong ‘tâm bão’.
“Giận thật à? Đừng giận đừng giận! Có chuyện gì cứ nói, chúng ta có thể nói chuyện mà!” Cô dịu dàng khuyên nhủ.
Thật ra tình trạng ở chung của bọn họ rất đặc biệt, bình thường mấy
việc lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu cô luôn là sếp lớn ra lệnh cho anh, còn anh
chỉ ngoan ngoãn cười phụ họa, nhưng nếu mặt anh nghiêm lại, vẻ mặt cứng
rắn lên, cô thật sự không dám làm càn trước mặt anh.
Vậy nên chuyện nhỏ không ảnh hưởng gì lớn thuộc về cô, còn gặp phải chuyện lớn, vị trí sếp lớn sẽ đổi người.
Hách Duy Quý nghe Đỗ Tiểu Nguyệt nói lập tức quay đầu nhìn về phía cô, còn mong chờ nói: “Thật không?”
“Thật, thật!”
Anh đứng dậy, kéo cô lại gần, bàn tay to lớn đặt lên vai cô, sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển xuống tấm lưng trần.
Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy tay anh như có điện, chỗ bị anh chạm vào trở nên tê dại, làm cô không nhịn được run rẩy.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tròng mắt man mác buồn, bỗng cảm thấy
mắt anh giờ phút này như lửa cháy, luồng nhiệt đó…… Như muốn lột da cô.
Tại khoảnh khắc khi anh sắp chạm đến phía trên đùi, cô thiếu chút đã
hét chói tai thì rốt cuộc anh cũng mở miệng, chậm rãi nói: “Sau lưng lộ
nhiều lắm.” Đơn giản dễ hiểu không dài dòng.
Đỗ Tiểu Nguyệt gần như run rẩy trả lời anh: “Tôi hiểu rồi, tôi đổi ngay.”
Một tay che miệng, một tay xách váy, có thể nói là chạy trối chết. Cô chụp đại một bộ lễ phục, xác định trừ tay ra tuyệt đối không lộ rất kỳ
bộ phận nào khác, vọt vào phòng thay đồ xong mới dùng sức hít sâu mấy
lần, lúc nãy căng thẳng lo chạy quá nên cô không phát hiện mình ngừng
thở.
Cởi bộ đồ trên người ra bằng tốc độ ánh sáng, thay vào bộ lễ phục hợp mắt anh, cô cố tình không để tay mình chạm vào một tấc da thịt anh vừa
vuốt ve.
Lưng cô vừa nóng vừa tê dại, nhớ lại hành động của anh vừa nãy làm
tim cô đập nhanh vài nhịp, hơn nữa cô cũng biết hai má mình đang nóng
bừng bừng, hoàn toàn không dám nhìn vào gương.
Đỗ Tiểu Nguyệt không phải lợn con, tất nhiên cô biết ánh mắt anh nhìn mình không ổn. Nhưng cô không muốn nghĩ nhiều quá, từ góc độ chuyên
nghiệp mà nói, cô không thể tự mình nhận lấy khách hàng chỉ vì có một
người đàn ông tốt đến công ty của mình được! Vậy thì chuyện làm ăn sau
này tính làm sao?
Đổi quần áo xong, xác nhận lại không có chỗ nào bị lộ, cô hít thở
thật sâu vài lần, bình tĩnh lại xong cô mới dám kéo rèm ló đầu ra ngoài
nhìn lén.
Lúc này Hách Duy Quý đang thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn ra cửa sổ
suy nghĩ gì đó, nếu bây giờ có một tách cà phê, mở thêm tí nhạc, nói chỗ này là quán cà phê cũng có người tin.
Chẳng biết anh không có mắt, hay cô thật sự có những ưu điểm mà người bình thường không thể thấy, bằng không sao anh lại để ý một người bạn
tốt được xếp vào hàng mỹ nữ hạng trung như cô chứ?
Haiz, tạm thời cứ vờ như không biết gì đi! Dù sao trên phương diện
này anh ngốc cấp lũy thừa, cao hơn cô nhiều lắm, chỉ cần cô không đụng
tới, ý tưởng không trong sáng torng đầu anh sẽ không có ngày lộ ra.
Đổi lễ phục xong, Đỗ Tiểu Nguyệt chẳng còn việc gì để làm, đột nhiên nghĩ đến chuyện rể phụ sẽ mặc cái gì.
“Này, quần áo của tôi chọn xong rồi, vậy còn anh?”
“Mặc đại thôi.”
“Mặc đại?! Sao mà mặc đại được?”
Hách Duy Quý không thèm trả lời đã kích thích đến dây thần kinh nhạy cảm nhất của phụ nữ.
Ai trông không được đẹp lắm cũng phải chăm chút cho mình một chút,
dạng người đã có sẵn bề ngoài hoàn hảo như anh, chỉ cần mặc đẹp lên tí
sẽ càng thu hút người khác, sao anh lại chẳng lo tí nào vậy? Quá lãng
phí!
“Không được! Nếu không có quần áo, chúng ta lập tức đi chọn, còn kiểu tóc, giày nữa, phải chuẩn bị thật tốt mới được.”
“Phiền phức.” Hách Duy Quý nhìn cô: “Trừ khi có người chọn giùm tôi,
không thôi tôi cứ lấy đại mấy món trong nhà, mặc vào là được rồi.” Dù
sao chỉ cần một bộ tây trang là có thể mặc tới các sự kiện lớn.