Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Điều hòa lặng lẽ thổi khí lạnh, trong căn phòng xanh nước biển, quần
áo bị vứt tứ lung tung cùng với bầu trời tối đen ngoài cửa sổ nói lên
rằng bây giờ đang là đêm khuya. Hai người trên giường ngủ rất ngon, Đỗ
Tiểu Nguyệt cuộn người trong lòng Hách Duy Quý, một tay anh cho cô gối
đầu còn tay kia thì ngang ngược ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, giam giữ.
Cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy hai tiếng hít thở đều đều khe khẽ trong không khí.
“Chờ một chút xin hãy chờ một chút, cả thế giới chỉ yêu mỗi mình em,
gần bên em, gần bên em, gần bên em…..” Giọng hát nhẹ nhàng và phóng
khoáng của Ngũ Bách khẽ vang lên. Âm thanh phát ra từ túi quần đó đã phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Ưm….. Điện thoại……” Đỗ Tiểu Nguyệt ngủ một giấc không biết trời
trăng gì, cô không phát hiện điện thoại của mình đang kêu nên đưa chân
đá người đàn ông bên cạnh bảo anh đi nghe.
Hách Duy Quý cũng đang ngủ, anh mơ màng để trần nửa người xuống
giường, sau khi tìm thấy điện thoại nhờ tiếng chuông thì nhấn nút nghe
rồi biếng nhác chậm chạp lên tiếng: “Nghe, tìm ai?”
Hình như người ở đầu dây bên kia cũng giật mình khi nghe thấy giọng
nam nên lên tiếng bảo ngại quá gọi nhầm rồi vội vàng ngắt máy.
Đầu óc anh đang mơ màng nên không nhận ra có gì sai, thế là cứ cầm điện thoại bò lên giường.
Vừa nằm xuống thì chuông điện thoại lại bắt đầu phát ca khúc của Ngũ Bách, Hách Duy Quý không thèm nhìn đã nhận luôn: “Nghe?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu rồi chợt giận dữ gào lên:
“Thằng nhóc kia, tôi không cần biết cậu là ai, lập tức gọi Đỗ Tiểu
Nguyệt tới đây nghe điện thoại!”
Nhờ tiếng rống giận rung trời ấy, Hách Duy Quý đã tỉnh táo hơn cố mở
to mắt nhìn số điện thoại trên màn hình, là cuộc gọi từ quê cô. Anh vội
vàng nghiêm túc lại, nói: “Cho hỏi bác là……”
Chẳng hiểu sao anh lại thấy giọng nói ở đầu dây bên kia rất quen, hình như đã được nghe ở đâu đó.
“Tôi là cha nó! Mau bảo nó nghe điện thoại đi.” Hình như tính tình
ông bác bên kia không tốt lắm, nếu lúc nãy chỉ là gào rống thì lần này
có thể nói là dùng hết sức điên cuồng hét lên.
Đỗ Tiểu Nguyệt đang nằm trên giường cũng nghe thấy tiếng sư tử rống,
cô sợ tới mức vội vàng bật dậy, híp mắt mơ màng nhìn xung quanh: “Hình
như em vừa nghe thấy tiếng cha em……”
Sau đó Hách Duy Quý đã hoàn toàn tỉnh táo cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cô, chần chừ nói: “Cha em ở trong này.”
Cô mơ màng nhận điện thoại, màng nhĩ lập tức bị giọng nói vang dội tàn phá.
“Đỗ Tiểu Nguyệt, bây giờ là mấy giờ rồi mà con còn ở chung với đàn
ông lạ hả? Ở ngoài một mình không có ai quản lý nên con đã quên mất gia
giáo của nhà chúng ta rồi đúng không? Gia quy, điều thứ hai, phải làm
người trong sạch. Bây giờ con……”
“Con biết mà! Con không có quên! Chỉ là lúc nãy quá mệt nên mới nhờ
người ta nhận điện thoại giùm con chút thôi, con vẫn còn trong sạch!” Cô vội vàng lên tiếng cắt đứt một tràng huyên thuyên không dứt, cố gắng
giải thích.
Đêm hôm khuya khoắt mà trai đơn gái chiếc vẫn còn ở cùng nhau, một
người quá mệt cần người kia nhận điện thoại giúp, trừ khi là tên ngốc,
không thì ai cũng sẽ hiểu lầm. Lời giải thích đó lại càng đổ thêm đầu
vào lửa giận ở đầu dây bên kia.
“Đỗ Tiểu Nguyệt, chủ nhật tuần này con dẫn thằng nhóc kia về đi!” Bên kia đưa ra sát lệnh, không đợi cô đáp lời đã tắt mất.
Lúc này cơn buồn ngủ của Đỗ Tiểu Nguyệt đã bay đi, cô dở khóc dở cười nhìn điện thoại : “Có phải bây giờ dù có nói rách miệng cũng chẳng có
ai tin chúng ta chỉ đắp chăn ngủ không?”
Tuy chiều nay bọn họ hôn từ phòng khách vào tới phòng ngủ nhưng vào
tới nơi thì hai người lại thấy người rinh rích nên thay phiên nhau đi
tắm. Sau khi mở điều hòa, nhiệt độ thoải mái kết hợp với cơ thể mệt mỏi
cùng cực, thậm chí họ còn chẳng đủ sức để nói chuyện, vừa ngã người
xuống đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Quần áo nằm rải tác là do cô không có quần áo để thay nên anh đành
phải lục tung lên tìm quần đùi và áo sơ mi mình chưa mặc đưa cho cô. Nếu là bình thường, nhìn thấy anh biến căn phòng thành một bãi rác có lẽ cô sẽ giúp anh dọn lại nhưng bây giờ mắt hai người đã híp lại vậy rồi, làm gì còn tâm trạng để ý tới mấy thứ nhỏ nhặt đó nữa.
Tối qua anh không ngủ, sáng nay lại phải đi làm nên tất cả những ý
tưởng mờ ám đều bay biến. Cô cũng mệt vì không được ngủ ngon, trời vừa
sáng đã phải vất vả ngược xuôi, đừng nói tới chuyện đánh lén, vừa nằm
lên giường cô đã ngủ bất tỉnh nhân sự.
Chỉ là không ngờ trong khi đang ngủ mơ thì lại nhận được điện thoại
từ cha, rõ ràng hai người còn chưa làm gì mà đã có cảm giác xấu hổ khi
bị bắt quả tang tại giường. Không còn gì để nghi ngờ, đây là một trong
những án oan lớn nhất trong đời cô.
“Vậy…… Chủ nhật này cần anh theo em về nhà hả?” Đương nhiên Hách Duy Quý cũng nghe thấy lệnh của cha cô.
Đỗ Tiểu Nguyệt kéo anh về giường, chui vào lòng anh tìm một vị trí
thoải mái rồi thở dài bất đắc dĩ: “Chắc chắn anh phải về với em rồi. Em
đang nghĩ xem có nên mua cho anh một cái áo lông dày dày không để lỡ mà
có bị đánh thì cũng không đau lắm.”
Hai người đàn ông nhà họ Đỗ, một người là sĩ quan vừa về hưu không
lâu, người còn lại vẫn còn đang đi lính, tính tình bảo thủ, vừa thẳng
tính vừa nóng nảy, bây giờ cô không thể đoán được đến lúc đó anh sẽ bị
đối xử đáng sợ thế nào nhưng ít nhất họ sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
“Khủng bố vậy hả?” Anh khó tin hỏi.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, nghiêm túc nói: “Tin em đi, chắc chắn sẽ khủng bố hơn những gì anh tưởng tượng.”
Nhớ lúc cô còn học trung học, bạn cùng lớp bầu cô làm lớp phó phong
trào, cơ hội tiếp xúc với người khác phái rất nhiều nhưng cuối cùng cô
còn chẳng có nổi một bạn trai. Nguyên nhân chính là chỉ cần có bạn học
nam dám gọi điện thoại cho cô hay đến trước cửa nhà thì sẽ bị hai người
đàn ông hung hăng dạy dỗ một trận. Chưa từng có ngoại lệ, tất cả đều bị
đánh về.
Sau đó cô vào đại học, cố gắng giấu diếm vất vả lắm mới có một mối tình đầu và một vài mối tình không ngắn không dài sau đó.
Nhưng phát triển đến mức có thể dẫn về gặp người lớn thì chỉ có lần
này nên cô hoàn toàn không thể biết đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
“Yên tâm đi! Dù có khủng bố tới đâu anh cũng không lùi bước.” Lùi bước sẽ mất vợ, đánh chết anh cũng không chọn con đường đó.
“Anh không cần phải cố gắng chịu đựng, nếu chịu không nổi thì phải
nhanh chân trốn đi. Đôi lúc con người sẽ mất đi lý trí, chúng ta phải
biết giữ an toàn cho chính mình, cứng đối cứng không có lợi.” Nhất là
đối mặt với hai người đàn ông trong nhà cô, cô có rất nhiều kinh nghiệm.
Anh đâu phải bao cát, ai khi không lại vác xác tới để bị đánh? Dạy dỗ mấy cái thì không nói nhưng nếu anh bị thương thì cô sẽ đau lòng lắm!
Hách Duy Quý cười cười, anh biết cô đang lo cho mình nên ôm lấy cô dịu dàng nói: “Anh biết rồi.”
Cô cầm tay anh lên hôn: “Yên tâm! Tới lúc đó em sẽ liều mạng giải thích và cầu xin cho anh.”
Trong khi Đỗ Tiểu Nguyệt và Hách Duy Quý đang tâm tình thì ở nhà họ Đỗ đang có một con bão dữ dội quét qua.
“Đúng là hư hỏng! Lúc trước nó nói nó muốn mở cái gì mà trung tâm mai mối tôi đã không đồng ý rồi. Kết quả bà coi, bây giờ là mấy giờ rồi nó
còn lêu lổng với thằng lạ hoắc nào đó! Giọng nói yếu ớt có chỗ nào giống đàn ông đâu?” Mặt cha Đỗ đông cứng, liên tục gào thét.
Mẹ Đỗ buột miệng nói giúp con gái: “Con gái nó lớn rồi, cũng tới lúc
nên quen bạn trai. Nó không còn nhỏ nữa, ông quản lý nó nhiều vậy làm
gì.”
Trước khi hai cha con họ luôn làm cho bạn học con gái dẫn về, nhất là bạn học nam, sợ tới mức không dám tới nhà thăm hỏi nữa. Khi đó vì Tiểu
Nguyệt vẫn còn là học sinh nên bà không nói gì. Bây giờ con gái lớn rồi, tới làm quen với bạn khác giới cũng bị hỏi đông hỏi tây, đúng là hết
cách! Để lần này có thể thuận lợi nhìn con gái lập gia đình, bà cần phải cực lực lên tiếng ủng hộ.
“Đó là quan hệ khác giới không đàng hoàng!” Cha Đỗ rất bực bội trả lời.
“Thế cái gì mới là quan hệ khác giới đàng hoàng? Chẳng lẽ phải tới
chỗ ông điền sơ yếu lý lịch y như hưởng ứng lệnh triệu tập hả?” Mẹ Đỗ
tức giận phản bác.
Hai người đàn ông trong nhà đều là lính, bình thường không khí đã rất nghiêm túc rồi, không ngờ tới lúc về hưu tính xấu vẫn không đổi, tới
chuyện riêng của con gái mà cũng muốn “quản lý quân sự hóa”.
“Ít nhất cũng không được lêu lổng với đàn ông lúc nửa đêm.” Cùng là
đàn ông, cha Đỗ tự nhận rằng mình rất hiểu biết về những suy nghĩ xấu xa của đàn ông.
Đêm khuya không ngủ, cái gì mà đắp chăn nói chuyện trong sáng chỉ là mấy cái cớ ngoài miệng thôi, ông chẳng tin được chữ nào.
“Con trai ông cũng đi lêu lổng ở nhà con gái nhà người ta mới cưới được con dâu bây giờ về đó, sao lúc đó ông không nói đi?”
Cha Đỗ nghẹn họng không trả lời được nên ngồi trên sô pha hờn dỗi.
Mẹ Đỗ mặc kệ ông vui hay không vui, bà vẫn dùng giọng điệu bình thản
nói: “Không cần biết thế nào, lúc bọn nhỏ về thái độ ông đàng hoàng một
chút, lỡ đâu dọa người con gái thích chạy mất thì ông xem coi tôi xử ông thế nào! Hừ!”
Dứt lời, bà quay về phòng không thèm nhìn tới ông chồng đang mang vẻ
mặt đen thui đáng sợ. Con người bảo thủ này! Làm hỏng chuyện của con gái rồi còn đắc ý, lần này bà nhất định sẽ không để ông dính vào!
“Bà…..” Cha Đỗ thở phì phì đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể tức giận ngồi trở về.
Hừ! Nói chúng tới lúc đó nó mà dẫn về một tên mặt trắng yếu ớt thì
chắc chắn ông sẽ không chấp nhận loại con rể đó! Chắc chắn là không! Cha Đỗ âm thầm thề.
~~~~~ Dải phân cách ~~~~~
Chẳng mấy chốc đã đến chủ nhật, Hách Duy Quý mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần xám dài, Đỗ Tiểu Nguyệt thì mặc một chiếc áo lụa trắng như tuyết với váy chữ A xanh kết hợp với đôi giày búp bê nâu, hồi hộp trở về nhà.
Dọc đường đi, anh vừa lái xe vừa nghe cô luôn miệng dặn dò rất nhiều
những thứ cần phải chú ý sau đó kiêm luôn trách nhiệm làm dịu cảm giác
căng thẳng trong lòng cô.
“Đừng căng thẳng, không sao đâu!”
Đỗ Tiểu Nguyệt lo lắng cắn môi: “Chắc là do kinh nghiệm lúc trước cho em cảm giác bất an nên…….”
“Đừng lo.” Hách Duy Quý không biết nên làm thế nào để cô yên tâm, anh không biết an ủi con gái nên chỉ biết nói đi nói lại có mấy câu: “Dù
cha em không thích anh thì anh cũng sẽ nghĩ cách để ông chấp nhận sự
thật là hai chúng ta đang bên nhau.”
Nghe anh nói xong cô lại không nhịn được bật cười: “Em biết anh sẽ
nghĩ cách nhưng anh nghĩ ra cách gì rồi? Đừng có nói với em là anh tự
nguyện biến thành bao cát thịt người nha.”
Dù sao bây giờ vẫn chưa biết tình huống thực tế nên đúng là anh không biết phải dùng cách gì: “Tới lúc đó hẵng tính.”
Nhìn ánh mắt lo lắng kia vẫn không đổi, anh nhẹ nhàng vỗ đầu cô, dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi! Không sao đâu.”
Cô thầm thở dài. Để không khiến anh lo lắng, cô chỉ còn cách giấu đi cảm xúc bất an, đáp trả anh một nụ cười tươi tắn.
Quên đi, thuyền tới đầu cầu sẽ tự thẳng! Nói không chừng cô chỉ đang tự dọa mình.
Nhưng khi hai người đến nhà họ Đỗ thì cô mới biết mọi chuyện không dễ giải quyết tới vậy.
“Cậu chính là bạn trai của Tiểu Nguyệt hả?” Cha Đỗ ngạc nhiên trừng mắt nhìn Hách Duy Quý với sắc mặt âm u.
Hách Duy Quý gật đầu, lịch sự lễ phép chào hỏi: “Chào bác trai.”
Mẹ Đỗ trông thấy anh cũng rất ngạc nhiên: “Ai da! Đây là cái cậu…..”
Bà còn chưa nói xong cha Đỗ đã to tiếng quát mắng: “Đỗ Tiểu Nguyệt, cha không cho hai đứa quen nhau!”
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Vị bác sĩ phụ khoa từng làm ông xém chút
trúng gió lúc trước là bạn trai con gái ông á? Từ đầu ấn tượng của ông
với tên bác sĩ này đã không tốt, bây giờ ông lại càng không đồng ý để
cho họ quen nhau.
Đỗ Tiểu Nguyệt đột nhiên bị cha mắng đã ngơ ngác một giây, sau đó lại không nhịn được tức giận đáp trả. Bọn họ còn chưa vào tới cửa lớn, chỉ
mới liếc mắt một cái cha đã lên tiếng phản đối, căn bản là vì phản đối
mà phản đối thôi!
“Cha! Cha còn chưa hiểu gì về anh ấy, sao cha lại đưa ra kết luận sớm vậy chứ?”
“Không cần nói nữa! Nhìn cái vẻ ẻo lả của tên nhóc này là biết chẳng phải thứ gì tốt!” Cha Đỗ khinh thường.
Đương nhiên, ông sẽ không thừa nhận rằng bây giờ anh chẳng có gì để
bắt bẻ, ông ghét anh chỉ vì lúc trước từng bị anh chọc tức ở bệnh biện.
Lần đó ông vẫn chưa quên, hơn nữa vợ ông lại còn đứng về phía anh, nói
giúp anh khiến ông không thể nuốt cơn tức này xuống được.
“Cha, cha không chịu nói lý gì cả! Hơn nữa sao cha mới nhìn người ta
một lần đã nói anh ấy ẻo lả!” Vừa nghe có người chê Hách Duy Quý là ngọn lửa giận không tên trong cô lại được đốt lên. Không cần biết người nói
là ai, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là lập tức đáp trả.
“Số người cha gặp còn nhiều cơm số cơm con ăn đó. Cha nói nó ẻo lả thì chính là ẻo lả!” Cha Đỗ bĩu môi, cứng đầu nói.
Đỗ Tiểu Nguyệt đang định nói lại thì bị Hách Duy Quý cản, anh nhìn cô lắc đầu bảo cô bình tĩnh đừng vội nóng nảy.
Anh đứng trước mặt cha Đỗ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất, chân thành
nói: “Bác, tuy thời gian con quen biết Tiểu Nguyệt không dài nhưng bọn
con đều nghiêm túc với nhau. Con không biết mình có chỗ nào khiến bác
không thích tới vậy nhưng con sẽ cố hết sức sửa sai, mong bác có thể cho con thêm một cơ hội.” Dứt lời, anh đứng trước mặt ông cúi đầu chín mươi độ.
Cha Đỗ chỉ thản nhiên liếc nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng đứng lên.
Đỗ Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh nhìn thấy vừa sốt ruột vừa đau lòng, nhưng
Hách Duy Quý vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, không để cô đi trước anh.
“Tiểu Nguyệt vào nhà, nó muốn đứng thì cứ để nó đứng!” Cha Đỗ xoay người vào nhà không thèm nhìn Hách Duy Quý thêm lần nào.
Hách Duy Quý đứng thẳng dậy cười cười đẩy cô: “Vào đi, anh đứng ngoài đây chờ là được rồi.”
Mẹ Đỗ khó xử nhìn cha và con gái ầm ĩ, bà chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, hít sâu, theo chồng vào nhà.
Đúng là bà ủng hộ con gái yêu đương nhưng bà phải lo cho mặt mũi của
chồng mình, chỉ cần ông không làm gì quá đáng thì bà cũng không tiện
đứng ra nói giúp con gái.
“Nhưng……” Đỗ Tiểu Nguyệt cau mày, chần chừ nhìn anh.
“Không sao, muốn cưới con gái nhà người ta thì cần phải trải qua thử
thách.” Hách Duy Quý cười như không có chuyện gì, anh lại đẩy cô: “Mau
vào đi! Phơi nắng nhiều không tốt đâu.”
Lúc này Đỗ Tiểu Nguyệt mới lưu luyến vào nhà, thấy cha mình thảnh
thơi ngồi trong phòng khách, cô không biết mình nên làm gì với ông, chỉ
có thể giận dỗi cố ý ngồi ra xa im lặng không nói câu nào.