Xuất Thanh Hoàn Mỹ Triều Nam
=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
=Beta: Yue Yue=
Tuy Hách Duy Quý không gọi điện thoại nhưng anh vẫn chưa từ bỏ suy
nghĩ đi tìm cô, dù có bị từ chối, anh cũng muốn nghe chính miệng cô nói
ra.
Chỉ cần được nghỉ rảnh rỗi hay không có lịch khám anh sẽ lái xe đến
công ty hay nhà cô để đợi, dù sao thì cô cũng không thể không về nhà và
nghỉ làm mãi được!
Tính thời gian, cô đã biến mất gần hai tuần lễ. Hôm nay vẫn như cũ,
anh định lượn vòng vòng ở những nơi cô có thể sẽ xuất hiện. Lúc sắp ra
khỏi bệnh viện, anh đột ngột đứng lại, ánh mắt bị chiếc màn hình LCD
trên tường hấp dẫn.
Thứ làm anh nhìn không rời mắt chính là hình ảnh của một cô gái trẻ
mặc chiếc váy bãi biển đáng yêu hợp với đôi chân thon dài sải bước trên
bờ cát, trên tay còn cầm mấy chiếc túi như vừa mới đi mua sắm về.
Là cô? Là Đỗ Tiểu Nguyệt trông cực kì nhàn rỗi mà ở Đài Bắc anh đang kiếm tìm khắp nơi!
Thì ra trong vòng một ngày cô đã rời khỏi Đài Bắc, chạy đến nơi miền
nam xa nhất Đài Loan, chẳng trách anh có tìm, có chờ thế nào cũng không
thấy bóng dáng cô đâu cả.
Mắt anh vẫn dán vào bóng hình ấy, mãi đến khi máy quay đã lia sang
hướng khác anh vẫn tiếp tục nhìn phụ đề, sau đó mượn hình ảnh để xác
định vị trí trên bản đồ rồi lập tức quay về phòng khám, dặn vội: “Tôi
muốn xin nghỉ phép! Những lịch hẹn không thể lùi lại thì gọi viện trưởng đến khám, chuyện khác chờ tôi về rồi nói sau!”
Không đợi y tá hỏi gì, anh lại vội vàng lao ra khỏi bệnh viện, lần
đầu tiên sự gấp gáp xuất hiện trên gương mặt tuấn tú luôn giữ được sự
bình tĩnh, y tá có gọi to thế nào anh cũng giả ngu lờ đi, giờ phút này
trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là lao tới Khẩn Đinh, nơi
đó có ánh mắt trời tươi sáng rực rỡ, có cả cô gái chiếu sáng cuộc đời
anh.
Lúc này đây, anh nhất định phải đứng trước mặt cô hỏi cho rõ, nếu
cuối cùng cô vẫn không muốn chọn anh thì anh vẫn muốn được nghe từ chính miệng cô, anh cũng muốn nói cho cô biết, dù không thể thành người yêu,
anh vẫn muốn dùng thân phận bạn tốt ở lại bên cạnh cô.
Thật! Chỉ cần như thế là đủ rồi! Khoảng thời gian không có cô bên
cạnh nói đông nói tây, tim anh như bị người ta khoét đi một mảng lớn,
không cách nào lấp lại. Vì có cô bước vào cuộc đời mình anh mới phát
hiện ra khoảng thời gian trước kia nhàm chán đến mức nào. Vậy nên mặc kệ hai người sẽ đi đến bước nào anh vẫn mong cuộc sống của mình có sự góp
mặt của cô.
~~~~~ Phân cách tuyến cảnh tượng ~~~~~
Ở Khẩn Đinh, Đỗ Tiểu Nguyệt đang xem lại đoạn phim được phát trên TV
chiều nay, trông thấy bóng dáng của mình đột ngột xuất hiện sau nhóm
người đẹp trang điểm ăn mặc lộng lẫy, làm nền cho những đóa hoa tràn đầy sức sống khi đang bị người ta sai vặt.
“Trời ạ! Sao cậu lại không nói sớm là có đài truyền hình tới quay
phim! Biết vậy hôm đó tớ đã mặt cái áo thun có hai chữ ‘bà mai’ kia rồi, có thể quảng cáo miễn phí, hơn nữa sớm muộn gì tớ cũng phải quảng cáo
một lần, đúng là phí mất cơ hội tốt!” Cô vừa cắn táo vừa than thở.
Nguyệt Loan vội vàng chuẩn bị bữa khuya và bữa sáng trong bếp, thấy
cô nàng vẫn còn lải nhải, tức giận cầm muỗng bước ra: “Cậu càm ràm cái
gì? Chẳng phải sáng nay lúc xem cậu đã nói một lần rồi à, tối vẫn muốn
tiếp tục hả? Còn nữa, cậu nói không ai báo cho cậu! Chẳng phải tớ đã nói với cậu là có đài truyền hình đến quay phim, bảo cậu chú ý quần áo, mặt mũi để tránh không cẩn thận bị quay trúng rồi à?”
“Lúc đó cậu không nói rõ, hơn nữa, ai mà biết được cả bãi cát lớn như vậy mà họ lại quay tới chỗ tớ? Chắc không phải bọn họ muốn tớ làm nền
cho mấy cô gái trẻ xinh đẹp kia chứ?” Cô sờ sờ mặt mình, tuy không tới
mức già, nhưng so với ấy em gái tràn đầy sức sống kia, thật lòng cô cũng không được xem là trẻ.
Ai da, thời gian trôi qua nhanh quá, nhớ lại lúc cô chỉ mới mười tám……
Vừa bắt đầu than thở thì cú đấm của Nguyệt Loan đã đáp xuống đầu, bị
mắng: “Mơ tưởng linh tinh cái gì đấy! Hết nước tương rồi, cậu ra siêu
thị phía trước mua một chai về đây cho tớ.”
“Hả? Mua nước tương? Phía trước?” Cô liếc mắt nhìn bầu trời đã biến
thành một màu đen, đèn đường cũng không mở được mấy cái: “Hơi tối nha,
cô gái nhỏ nhắn như tớ sợ lắm…….” Cô yếu ớt đáng thương nói, chỉ thiếu
nước lấy khăn tay ra chấm.
“Bớt đi! Cậu mà là cô gái nhỏ nhắn á! Cha cậu dạy cho cậu bao nhiêu
là chiêu để phòng thân, tớ vẫn chưa quên cái lịch sử đi dạy dỗ đám háo
sắc huy hoàng của cậu đâu. Nếu cậu sợ thật, tớ có một cây kiềm chích
điện cực lớn cho cậu mượn, vậy cậu yên tâm rồi chứ?”
“Tớ không đi được không?” Đỗ Tiểu Nguyệt mặt dày ăn vạ. Thật ra cô
không muốn đi vì vừa tắm xong, không muốn rời khỏi cái sô pha thoải mái
ra ngoài kia đổ mồ hôi: “Chồng cậu đâu?”
“Cậu có muốn trả phí dừng chân bắt đầu từ ngày mai không?” Nguyệt
Loan nhíu mày, thản nhiên nói: “Đừng có trông cậy vào chồng tớ, anh ấy
ra sau nhà làm thợ mộc rồi, nghe nói tuần sau có bão, anh ấy đi gia cố
lại mấy thứ.”
Hi vọng cuối cùng của Đỗ Tiểu Nguyệt đã tan thành mây khói, cô gục đầu xuống: “Tớ đi mua ngay.”
Hết cách rồi! Đang ở dưới hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Ai bảo lúc ra đường cô không mang theo tiền mặt, chỉ có mỗi cái thẻ,
tiền bên trong chỉ đủ trả phí sinh hoạt mấy ngày nay thôi.
Cầm ví tiền và túi mua hàng, cô bất đắc dĩ phải ra khỏi khu nghỉ mát, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, mấy ngày nữa quay về Đài Bắc xem ai dám
bảo mình ra đường mua nước tương lúc nửa đêm!
Khu nghỉ mát của Nguyệt Loan nằm ở cạnh thành phố, nhưng nếu đi bộ
cũng phải mất đến mười phút mới thấy được một cái siêu thị, sáng thì có
người đi tập thể dục hoặc ba bốn nhóm khách du lịch đi qua nên rất náo
nhiệt, nhưng đến tối, đừng nói tới người, cả con chó hoang cũng không
tìm thấy.
Sau khi mua nước tương, Đỗ Tiểu Nguyệt vừa đi đường vừa phải chú ý
mấy mương nước, tránh để bước hụt chân ngã xuống. Con đường đang yên
tĩnh, không ngờ lại đột ngột xuất hiện ba tên côn đồ trẻ tuổi cản đường.
“Hà, cô gái, đêm hôm mà còn đi dạo phố một mình à?”
Cô mặc kệ bọn họ, vòng qua tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng điểm thú vị nhất của côn đồ chính là không chịu bỏ cuộc quá dễ
dàng. Thấy người đẹp không để ý tới mình họ lại càng hứng thú, cười cợt
theo đuôi cô: “Em gái à, sao em không nói gì thế? Bọn anh đi cùng em,
chúng ta trò chuyện một chút nhé!”
Đỗ Tiểu Nguyệt chán ghét liếc nhìn ba người, thầm nghĩ chờ đến lúc về khu nghỉ mát nhất định phải đòi thêm phí tổn thương tinh thần, nửa đêm
đi mua nước tương một mình đã đủ đau lòng rồi còn đụng trúng loại người
vớ va vớ vẩn này nữa, tinh thần của cô đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Cô hừ lạnh, âm thầm bước nhanh hơn nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến
sự tiếp cận của đám người đáng ghét kia. Cô cúi đầu thầm muốn quay về
khu nghỉ mát thật nhanh.
Thấy Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn cúi đầu không nói lời nào, tưởng cô sợ nên ba tên côn đồ bỗng lớn gan nắm lấy vai cô, tuy đã né đi nhưng cô vẫn bị
cho một trong số họ đụng trúng. Mặc dù chì có một chút nhưng mày cô vẫn
nhíu lại thật chặt, khó chịu như bị một con gián bò qua.
“Các người làm cái quái gì vậy?” Cô không nhịn được mắng.
“Có làm gì đâu, bọn anh chỉ muốn đùa với cô em chút thôi.” Dứt lời trêu chọc, họ lại vươn tay muốn kéo cô về phía mình.
“Tôi không rảnh! Muốn chơi thì mấy người tự đi mà chơi!” Vẻ mặt ghét
bỏ, chỉ thiếu nước không cầm chai nước tương mới mua đập lên đầu bọn họ.
“Đừng có xa cách vậy mà! Khó lắm mới gặp được nhau, đi chơi một lát đi!”
Sự kiên nhẫn của Đỗ Tiểu Nguyệt đã bị ép đến giới hạn cuối cùng, mày
nhỏ nhíu lại một chỗ: “Tôi nói không muốn là không muốn, đến tiếng người mà mấy người cũng không hiểu hả?”
“Ồ, hung dữ quá nha! Chỉ là đi chơi một lát thôi mà…… A————-” Mới nói được một nửa thì biến thành tiếng la hét. Bàn tay to lớn và đẹp mắt nắm lấy cổ tay hắn, bẻ ngược làm hắn đau đến mức phải ngã quỵ xuống đất.
“Cút!”