Khương Khả Vọng chậm
rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu anh, nhìn về cầu thang sau lưng
anh. Nơi này, là nhà của anh.
Tiếng giày da nhỏ của cô bé kia “cộp cộp” đi trên sàn nhà, vẫn còn quanh quẩn trong trong tâm trí cô thật lâu.
Bùi Úc thuận theo ánh mắt của cô, quay đầu
nhìn một cái. Không nhìn thấy gì cả, anh lại nhìn cô, hỏi: “Em đến đây để
ghi hình cho chương trình à?”
Vừa dứt lời, Hứa Hạo Trăn ở bên kia đã
la to một tiếng: “Tiểu Khả Vọng!”
Hai người cùng quay đầu nhìn sang. Một
thiếu niên tinh thần phấn chấn, từ xa xa cầm mũ bão hiểm quơ quơ mấy cái với
cô, nở một nụ cười đủ khiến hoàng hôn cũng trở thành ánh sáng ban mai. Cô giống
như được cứu rỗi vậy, không trả lời câu hỏi của Bùi Úc, chạy về phía anh ta.
“Bọn họ đòi tôi phải chở cô thêm lần
nữa để ghi hình, phiền chết đi được. Đi thôi, bây giờ tôi đi chậm lại, cô đừng
sợ nhé.” Giọng nói của Hứa Hạo Trăn pha chút phàn nàn, nhưng động tác xoay
người giúp cô đội mũ bảo hiểm lại rất kiên nhẫn.
“Không sao đâu, sau khi ghi hình
xong, anh có thể đưa tôi về khách sạn như lúc sáng cũng được.” Nửa gương mặt
Khương Khả Vọng bị mũ bảo hiểm che hơn nửa, lộ ra một đôi mắt cong cong cười với
anh ta.
Anh ta cũng rất vui vẻ: “Cô không sợ
thật à?”
Hứa Hạo Trăn rất tự nhiên quàng qua vai
cô rời đi. Tất thảy đều lọt vào trong mắt của Bùi Úc. Cô hoảng hốt cất bước đi,
không biết anh có nghĩ đến việc muốn hất cánh tay đang đặt trên bờ vai của cô
không.
Trở về phòng khách sạn, vừa mới tắm rửa
xong Comilla đã gõ cửa phòng.
“Đầu óc chị loạn hết cả rồi, căn
nhà kia sao lại là của Bùi Úc chứ? Nhìn thấy anh ta làm chị sợ hết hồn.”
Comilla rất xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm: “Chỉ trách chị đây, trước đó không
làm cho rõ ràng.”
“Không phải lỗi của chị.”
Khương Khả Vọng ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa, mái tóc dài xõa trên lưng. Mùi
thơm theo hơi nước ẩm ướt, như có như không tỏa ra trong không khí, “Nếu đến
cả chuyện lông gà vỏ tỏi này chị cũng phải biết rõ, có mà bận đến bù đầu.”
Ai mà nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi thăm dò nơi mượn để ghi hình là của ai
chứ?
Comilla thở dài, nghĩ đến chuyện khác:
“Bọn họ nói nhà sản xuất Trương tổng là bạn bè của Bùi Úc, sau đó chương
trình này mời chúng ta, có phải là cũng thế không…”
“Mặc kệ đi, hợp đồng cũng kí rồi.”
Khương Khả Vọng thản nhiên ngắt lời. Cô không muốn nghe Comilla nói ra, ngay cả
cái tài nguyên này cũng là Bùi Úc cho cô. Bạn của anh cũng nhiều quá rồi.
Nóng lòng sốt ruột như vậy, muốn giải quyết “tai vạ về sau” là cô đến thế cơ à ?
“Được rồi được rồi, em cũng đừng nghĩ nhiều.” Comilla an ủi, nói đủ điều trên trời dưới biển với cô.
Sau một ngày ghi hình, cả hai người đều
rất mệt mỏi. Comilla bận trước bận sau, luôn phải phối hợp trong mọi khâu.
Không bao lâu sau, hai mí mắt đã đánh nhau lên xuống. Chị ta dựa vào ghế sofa,
cuộn tròn người lại, ngáp một cái nói: “Khả Vọng, chị chợp mắt một chút,
không chịu nổi nữa rồi.”
Khương Khả Vọng nhìn chị nhắm mắt lại,
chợt khẽ hỏi: “Chị có thấy cô bé trong nhà anh ấy không?”
“Ai? Cô bé nào cơ?” Comilla mơ
hồ trả lời, không có ấn tượng gì cả. Chị ta đã mệt rã rời rồi, rất nhanh đã
vang lên tiếng ngáy nhỏ.
Khương Khả Vọng vẫn giữ nguyên tư thế ôm
đầu gối, cằm rũ xuống. Nghe tiếng ngáy đều đều của chị, ngồi một mình ngơ ngẩn
thật lâu.
“Chị Comilla, chị biết vì sao em lại
hạ quyết tâm chia tay với Bùi Úc không?” Comilla đã ngủ thiếp đi, Khương
Khả Vọng một mình nói với không khí.
“Bởi vì, lần trước đi Bắc Âu, ròng rã cả một tháng, anh ấy không gọi điện thoại đến cho em.”
“Sau đó, em cứ tự gọi cho anh ấy. Có một cô bé bắt máy, em nghe thấy
cô bé đi tìm Bùi Úc để nghe máy, rồi em nghe thấy cô bé đó gọi, ‘bố’.”
Tất cả những hồi ức tươi đẹp cùng với Bùi Úc, trước hai tiếng* “bố” này, tất thảy dường như đều trở nên thật giả tạo.
*trong tiếng trung là baba 爸爸.
Ngay cả trước khi nhìn thấy bộ dáng của đứa trẻ đó, rồi triệt để bị vỡ mộng, cô vẫn luôn tự lừa mình dối người.
Comilla ngủ rất say, Khương Khả Vọng tìm
một tấm chăn đắp lên người chị ta, sau đó chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe tổ chương
trình đặc biệt tới đón họ. Comilla đối chiếu kiểm tra khoảng cách lộ trình.
Trong lúc vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy tuyến đường không đúng: “Hôm
nay không đến địa điểm ghi hình ngày hôm qua à?”
“Kế hoạch thay đổi, chủ nhà bên đó không biết có chuyện gì, đổi địa
điểm cho chúng ta, nói là diện tích lớn hơn.” Người kia cảm khái nói:
“Vị chủ nhà này thật sự rất phô trương mà, ở chỗ như Hồng Kông này, chỗ ở rộng khoảng 330 mét vuông đã là một căn biệt thự tốt lắm rồi. Chúng tôi tìm mãi vẫn không có biệt thự thích hợp, anh ta lại đưa từng căn từng
căn cho chúng ta mượn, tiền thuê cũng không lấy.”
Comilla liếc mắt nhìn Khương Khả Vọng.
Cô nhắm mắt dựa vào ghế ngồi, ngủ bù, tựa như không nghe thấy gì cả. Tận dụng để
ngủ mọi lúc mọi nơi là kỹ năng thiết yếu của mỗi người nghệ sĩ.
Nơi ghi hình mới so với hôm qua đúng là
xa hoa hơn. Trong sân là bể bơi ngoài trời rộng rãi, sóng nước xanh biếc dập dờn.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, các nhân viên từng người từng người đeo kính râm, nằm
trên ghế dài cạnh hồ bơi để tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Khương Khả Vọng sợ phơi nắng, đi lên ban công ở lầu hai, cởi kính râm nhìn ra xa. Quang cảnh ở đây rộng rãi, đám mây trắng lơ lửng trên nền
trời xanh biếc. Cô ngước mặt nhìn trời, chiếc xe màu đen dưới lầu đang
lái qua cửa sân nhà thu gọn trong tầm mắt của cô.
Bùi Úc bước xuống xe, cô cũng không ngạc
nhiên gì, đây vốn dĩ là địa bàn của anh mà. Anh vừa đến, ngay lập tức hấp dẫn
ánh mắt của một đám người. Đạo diễn Tống hấp tập chạy ra chào đón anh, cười cười
đi theo bên cạnh hỏi thăm. Người đàn ông này cáo ráo chân dài, còn mặc một bộ
âu phục gọn gàng, đứng giữa một đám nhân viên không quá cao, hết sức gây chú ý.
Cô thu lại ánh mắt của mình, ngồi tại chỗ
tiếp tục hưởng thụ sự yên tĩnh khi ở một mình. Không để ý tiếng bước chân ai đó
bước lên lầu, đợi đến khi tiếng bước chân đến gần ngoài cửa, cô đã không kịp
chuồn đi nữa rồi, chỉ có thể vội vàng trốn ra sau rèm cửa.
Bùi Úc đi vào phòng, tiện tay kéo một
bên ngăn tủ lấy ra thứ gì đó. Cô lặng lẽ thò đầu ra nhìn, quả nhiên là anh.
Gian phòng này là một phòng khách phổ
thông, không có đồ quý gì cả, cho nên bọn họ mới có thể ghi hình ở đây. Bùi Úc
không dừng lại quá lâu, đóng ngăn kéo xong rồi rời đi. Khương Khả Vọng nín thở,
lúc sau rón rén theo anh đi ra ngoài.
Khương Khả Vọng cứ thế tắc trách, cả căn biệt thự này rất giống với
căn ở Bắc Kinh, đều là bố cục mặt kính. Lúc cô đi ra, theo thói quen đi
về phía bên phải, lập tức đi nhầm hướng, đi sang một bên hành lang khác. Trước khi cô kịp phản ứng, không biết một người đàn ông lớn tuổi mặc
quần áo lao động từ chỗ nào đi ra, dang tay ngăn cô lại, miệng nói một
tràng tiếng Quảng Đông, một chữ cô cũng không hiểu được.
“Xin
lỗi?”
Nghe
Khương Khả Vọng nói tiếng phổ thông, đối phương nghĩ nghĩ, cuối cùng lắp bắp
nói tiếng quốc ngữ đầy sứt sẹo: “Cô không được đi về phía này, đây là khu
vực tư nhân.”
Bây giờ
cô mới hiểu được, quay đầu lại nhìn một cái, bên kia mới là con đường lúc cô mới
đến. Cô vừa định nói xin lỗi rồi quay về, giọng nói quen thuộc của người đàn
ông ở trong căn phòng phía sau đã vang lên: “Calvin, cứ để cho cô ấy
vào.”
Cửa khép hờ, khiến cho giọng nói của Bùi Úc cực kì rõ ràng. Người kia lập tức kéo cửa lui qua một bên, làm tư thế “mời”.
“Không,
không cần đâu, tôi còn muốn xuống dưới lầu để ghi hình chương trình nữa.”
Khương Khả Vọng ngay cả dũng khí để nhìn vào bên trong một chút cũng không có,
chạy trối chết.
“Cô
đi đâu thế?” Ở đằng xa đã thấy Hứa Hạo Trăn đang nhìn chung quanh, thấy
Khương Khả Vọng chạy đến bên cạnh anh ta, anh ta mới thôi tìm, vỗ lên đầu cô một
cái: “Mọi người đều đang đợi cô đấy.”
Cô cúi
đầu, không có phản ứng gì quá thái, nhưng biết tim trong ngực đang nhảy loạn
lên, nhưng không phải bởi vì động tác của anh ta: “Xin lỗi, lúc ở trên kia
không cẩn thận ngủ thiếp đi mất.”
“Không
sao, đi thôi.” Đương nhiên không ai trách cô cả. Hứa Hạo Trăn kéo kính râm
trên đỉnh đầu xuống mũi: “Hửm? Tiểu Khả Vọng, kính râm của cô đâu rồi?”
Khương
Khả Vọng sờ sờ vạt áo, cô có thói quen để ở chỗ này. Cúi đầu xem, chẳng có gì cả.
“Có
phải lúc ngủ đánh rơi mất không? Lên trên lầu nhìn xem?” Hứa Hạo Trăn nhắc
nhở cô.
Cô thực
sự chẳng có ấn tượng gì cả, nhưng nghĩ tới trên lầu còn có người kia, đứng im bất
động: “Được rồi, quay xong hẵng tìm.”
“Không
cần sợ chậm trễ thì giờ đâu, ở ngoài trời nắng như thế, cô không mang kính sao
được.” Từ khi trở thành “bạn xe”, Hứa Hạo Trăn trượng nghĩa với
cô vô cùng, nói là đi: “Không sao đâu, để tôi lên lầu tìm hộ cô.”
“Đừng…”
Khương Khả Vọng kéo anh ta lại, vội vàng chạy tới trước mặt anh: “Để tôi tự
đi.”
Cô bất chấp đi lên lầu, đi qua chỗ ngoặt, lại bước lên mấy bước, theo bản năng cô dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Bùi Úc đang đứng ở phía
trên, từ trên cao nhìn cô.
“Của em à?” Một bàn tay giơ ra, anh cầm kính râm cô vô tình đánh rơi ở đâu đó.
Còn có
thể là ở đâu được nữa, chắc hơn nửa là ở phòng khách.
Cô nhớ trong phòng kia chỉ có thảm lông dài mềm mại, đế giày cứng dẫm lên cũng không có tiếng động gì. Kính râm rơi ở đó, cô hoàn toàn không
nhận ra, chờ đến lúc anh cầm được đồ, mới phát hiện ra.
“Của
em, cảm ơn anh.” Khương Khả Vọng tránh chạm mắt với anh, chỉ nhìn kính râm
của mình, đưa tay nhận. Cô cầm lấy một đầu, muốn cầm về, nhưng anh lại không
buông lỏng tay ra. Cô sững sờ, chỉ có thể ngước mắt nhìn anh, cố gắng nhìn ra ý
đồ trong ánh mắt của anh.
Cô
không hiểu được.
Bùi Úc nhíu chặt lông mày, dùng ngữ điệu có chút không kiên nhẫn gọi tên cô: “Khương Khả Vọng, có phải em cố ý không?”