Không nói thẳng ra là sẽ gặp lại, nhưng cũng phảng phất ý tứ tạm biệt.
Lúc Khương Khả Vọng đi lên lầu, cố
nhịn xuống mới không quay đầu lại nhìn một chút.
Mẹ cô thấy hai người như thế, dĩ nhiên là rất an tâm, quấn lấy cô
thân thiết dặn dò hết chuyện này tới chuyện khác rồi mới thả cho cô về
phòng. Cô muốn viết luận văn tốt nghiệp, ở trường đại học đã bỏ rất
nhiều tiết rồi, chẳng biết có thể thuận lợi tốt nghiệp được không nữa.
Mấy năm nay học đại học cô không có cố gắng học thật tốt, bỏ không ít môn. Vài ngày tới, cô còn muốn đến trường làm bài thi.
Cô học hành không giỏi, ban đầu Bùi Úc cũng có tâm phụ đạo mấy lần.
Nhưng mà mỗi lần dạy cô từ đơn hoặc là công thức nào đó, cứ dạy dạy, hai người kiểu gì cũng sẽ phát triển theo một phương hướng vô cùng kỳ quái, một lần cái này đã trở thành một loại tình thú nào đó giữa bọn họ. Là
vì điểm lạc thú này ư? Thành tích của cô cũng vẫn không khá hơn được.
Cô ở trong nhà mấy ngày trời để viết luận văn, Comilla không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức mua vé máy bay bay đến: “Bà cô của tôi ơi, đạo
diễn Chu còn đang chờ gặp cô đấy, khi nào cô mới hết đau lòng thế?”
Khương Khả Vọng chậm rãi cầm lược
chải lông mèo, làm như thế thì lông của nó mới không rơi lả tả khắp mọi nơi
trong nhà được.
“Luận văn còn chưa viết xong,
cứ để ông ấy chờ đi.”
Đối với cô mà nói, cành ôliu* mà đạo diễn Chu ném cho, cùng với căn biệt thự, đống cổ phần kia không khác nhau chút nào cả.
*Cành ôliu: có thể hiểu là một cái lợi lộc gì đó nhận được chăng :)) hơi khó giải thích, khi nào tìm được sẽ upd nhé.
Thái độ thờ ơ của Khương Khả Vọng đúng là làm cho người ta phát điên, Comilla sụp đổ nói: “Luận văn chị giúp em tìm người viết cho, tranh thủ thời gian cùng chị về Bắc Kinh được không?”
Cô không lên tiếng, cứ như những lời kia của Comilla chẳng liên quan gì đến mình vậy.
Comilla nhức đầu không thôi, thiệt thòi cho chị ta trước đây còn khen Khương Khả Vọng khiến người ta an tâm. Một người bình thường luôn không phải lo lắng bỗng nhiên làm ra chuyện gì đó thì đúng là khiến cho người ta trở tay không kịp, căn bản là vì không mò ra được cô đang nghĩ gì.
“Chương trình em tham gia đã ra hai tập rồi, xem chưa?” Comilla đang
nói tới chương trình thực tế mà cô đi quay xong hai tuần trước. Đó là
một chương trình du lịch, một đám nghệ sĩ bọn họ bơi ở Bắc Âu một tháng, “Rating vượt qua 2%, tất cả mọi người đều rất thích em. Hẳn là rèn sắt
khi còn nóng mà, nhanh chóng khơi dậy cảm giác tồn tại, nói không chừng
sẽ lên hương!”
“Ừ.” Khương Khả Vọng vẫn
lơ đãng.
Comilla tức giận đến mức muốn đập
cô luôn.
“Mấy ngày nữa em sẽ về.”
Khương Khả Vọng bỗng nhiên để cho người ta lóe lên tia hi vọng.
Comilla trong lòng vừa dấy lên một chút vui mừng, tưởng cô đã nghĩ
thông rồi cơ. Ai ngờ cô lập tức biến về nguyên hình: “Còn phải về trường để thi cử nữa.”
Ở trong ngành giải trí này, ai cũng
đều có một trái tim sắt thép. Comilla chịu đựng, hỏi: “Thi mấy ngày?”
“Ba ngày, em cúp tiết nhiều quá rồi.” Cô cầm điện thoại bấm bấm một
lúc, Comilla nhận được tin nhắn mới, “Giúp em mượn một ít tài liệu ôn
tập, đây là danh sách.”
Comilla nổi giận đùng đùng rời khỏi
nhà Khương Khả Vọng.
Sau khi người đi rồi, Khương Khả Vọng chậm rãi để lược xuống, thả con mèo đi, quay về phòng tiếp tục viết luận văn. Tháng 5 ở Hàng Châu đã
vào đầu hạ, ánh nắng chiếu đến mặt bàn. Cô bỗng nhớ tới những ngày trước khi đến kỳ thi đại học. Lúc đó, cô luôn ngồi ở đây làm đề thi lý tổng*, mơ ước một ngày được đến Bắc Kinh học đại học.
*Lý tổng: Là đề thi tổng hợp môn khoa học tự nhiên, gồm ba môn
Vật lý, Hóa học, Sinh học. Tổng 300 điểm, Vật lí thang 110 điểm, Hóa học thang 100 điểm, Sinh học thang 90 điểm. (nguồn Baidu)
Khó mà tưởng tượng nổi, người bị rớt
tín chỉ, bị trường đại học yêu cầu lưu
ban Khương Khả Vọng, thời cấp ba lại là một học bá.
“Em đã thi đậu trường đại học
này được thì chắc chắn là rất thông minh, vì sao lại không học hành cho tốt?”
Bùi Úc tìm người giải quyết chuyện lưu ban, không hiểu được hỏi cô.
“Em không thích chuyên ngành
này à? Tôi có thể liên hệ người giúp em chuyển khoa.” Anh còn nói thêm.
Lúc ấy Khương Khả Vọng còn chưa tiến
vào giới giải trí, anh thường lo lắng: “Em có nghĩ tới tương lai của mình
không, về sau tốt nghiệp rồi thì em có thể làm việc gì? Lí tưởng của em là gì,
tương lai em định sẽ làm gì?”
Khương Khả Vọng chỉ ngây ngốc cười,
cô không hiểu nỗi lo lắng của Bùi Úc lắm. Anh là ai, vì sao cứ phải cân nhắc
cho tương lai của cô?
Anh vượt qua giới hạn, Khương Khả Vọng từ lâu đã phát hiện ra, nhưng cô rất thích điều ấy.
Dường như cô sẽ nằm trong tương lai của anh, còn anh thì có trách
nhiệm với tương lai sau này của cô. Anh giống như một người cha vậy.
Khương Khả Vọng ở trong mơ cười rất vui vẻ, bỗng nhiên bừng tỉnh,
phát hiện mình hóa ra lại nằm ở trên bàn học ngủ thiếp đi, một bên tay
gối đầu giờ đã tê rần.
Cô mờ mịt xoa xoa hai mắt, nghe thấy điện thoại trên bàn kêu “Đinh đong” một tiếng, Comilla nhắn tin đến.
Một tấm ảnh trải khắp màn hình, pixel không cao, xem ra là người ta vội vàng chụp, không gian là ở bãi đỗ xe mờ tối.
Nhân vật chính là một cặp nam nữ rất
xứng đôi, tay kéo tay, tư thế thân mật.
“Nữ chắc là em biết rồi, chính là người diễn bộ “Ngày đêm” Ngô San
Ny, tuổi còn nhỏ hơn em. Em xem một chút xem người đàn ông mà cô ta kéo
là ai?” Comilla nói.
Chỉ có nửa bên mặt, người khác có khả năng sẽ không nhìn ra đó là Bùi Úc. Nhưng Khương Khả Vọng đã ở bên anh ba năm rồi, dựa vào đường cong
nơi cằm là có thể nhận ra ngay.
Cô bình tĩnh hỏi: “Ảnh chụp
này ở đâu ra?”
“Phóng viên giải trí vừa tung ra đấy, là bức ảnh của mấy hôm nay. Ngô San Ny dáng dấp thanh thuần như thế, còn nói mình không có yêu đương,
hiện tại trên mạng đều đang bàn luận đến điên rồi!”
Mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào trái tim cô. Khương Khả Vọng vừa tỉnh,
để điện thoại di động xuống mà vẫn còn chút choáng váng. Cô ra khỏi
phòng, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, là mẹ cô đã về.
“Bà ngoại con lại bắt mẹ phải
đem thật nhiều măng tươi về, buổi tối làm cho con ăn.” Mẹ cô xách hai chiếc
túi dệt, cười nói với cô.
“Mẹ.” Khương Khả Vọng lại gần giúp bà cầm túi, ôm lấy bà.
“Làm sao thế?” Đối với việc cô đột nhiên thân mật như thế, bà hơi không quen, vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Ngày mai con sẽ quay về Bắc Kinh ạ.”
Khương Khả Vọng đã hoàn toàn tỉnh mộng.
Những ngày này cô hành động điên rồ, một mực trốn tránh hiện thực,
giả vờ việc chia tay đối với mình chẳng có tí ảnh hưởng nào cả. Sự dịu
dàng của Bùi Úc cũng là lừa gạt cô, anh cũng không nhất thiết không phải cô thì không được, nhanh như vậy, chỗ trống bên cạnh anh đã có người
thay thế rồi.
Ngồi trên máy bay trở về, Comilla cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, an ủi cô: “Khả Vọng, em đừng buồn, thời đại này cũng không thịnh hành gả
vào nhà giàu nữa rồi. Bây giờ làm ngôi sao còn kiếm được nhiều tiền hơn
cả kinh doanh, mà tiền là do em kiếm, xài càng tốt. Chúng ta cùng nhau
thật cố gắng, chị nâng em lên siêu sao tuyến một luôn!”
Bọn cô trở lại Bắc Kinh cũng không gặp được đạo diễn Chu Tư Phàm. Đối phương vốn chỉ tạm thời ở Bắc Kinh, không chờ được Khả Vọng liền lập
tức quay về Hồng Kông, trực tiếp để lại một hợp đồng ký kết. Comilla còn lo lắng cô không nguyện ý tham gia bộ phim: “Em tuyệt đối đừng có mà
cậy mạnh. Bùi Úc đưa tài nguyên này cho em, hẳn là dù sao em cũng đã
theo anh ta ba năm, ngu gì không cầm.”
Nói chưa hết câu, cô đã ký xong, hạ con dấu xuống. Comilla cười, vui vẻ ôm cô hôn một cái mãnh liệt: “Thế này mới đúng chứ.”
Khương Khả Vọng cúi đầu không nói. Tới
bây giờ cô cũng không biết, cái gì mới là đúng.
Phim sẽ khai máy vào tháng chín, Comilla và đối phương trao đổi một
số công việc, vui mừng rạo rực lôi Khương Khả Vọng chào tạm biệt. Đang
suy nghĩ ba tháng này trống lịch hẳn là nên sắp xếp cái gì đó vào, bỗng
có điện thoại gọi tới.
“Sao lại nhớ đến tôi thế?”
Comilla mặt mày hớn hở, Khương Khả Vọng đứng ở bên nghe được vài câu, hình như
là liên quan đến cô. Chỉ thấy mắt Comilla càng ngày càng sáng, cuối cùng liên
tiếp nói: “Cảm ơn, cảm ơn”, rồi cúp điện thoại.
“Em đoán xem ai vừa gọi điện
thoại cho chị?” Không đợi Khương Khả Vọng đoán, Comilla đã không chờ được
mà nói ra: “Đạo diễn của “Mối tình đầu của chúng ta” gọi điện
cho chị hỏi lịch trình của em!”
“Ừm?
Đây là phim à?” Đã lâu chưa xem TV, Khương Khả Vọng không có khái niệm gì
cả.
“Đây là chương trình thực tế về tình yêu hot nhất năm ngoái đấy!”
Comilla hào hứng. “Đạo diễn đã xem qua tập trước của chương trình kia
rồi, nói rằng em đem lại cảm giác rất tốt, muốn mời em tham gia ghi hình cho mùa này.”
“Chương trình thực tế tình yêu à…” Khương Khả Vọng vẫn chẳng có khái
niệm gì cả. Dựa vào suy đoán, đại khái chắc là yêu đương cho người ta
xem?
Comilla cho rằng trong lòng cô kiêng kị điều gì, khuyên cô: “Chương
trình này rất hay, chị đã sớm muốn nhận cho em rồi, nhưng lúc trước Bùi
Úc khẳng định sẽ không đồng ý. Bây giờ đã không giống trước nữa, em còn
độc thân mà. Chương trình này thời gian cũng hợp lí, đầu tháng sau bắt
đầu ghi hình, ba tháng quay xong là em vừa vặn có thể đi Hồng Kông quay
phim điện ảnh luôn. Khả Vọng, đây là một cơ hội rất tốt.”
“Chị
Comilla, chị cứ quyết định đi.” Nghe chị ta nói xong, Khương Khả Vọng thản
nhiên trả lời.
Nhận
nguồn tài nguyên kiểu gì cũng được, bây giờ cô chỉ muốn để mình ngập trong đống
công việc, không giống như trước kia cứ lo sợ sống qua ngày.
Hai bên đều có ý, lịch trình lại phù hợp, Comilla đi đàm đạo cát-xê
xong xuôi thì nhanh chóng ký kết, cùng tổ đạo diễn của chương trình tán
gẫu công việc.
“Hoan nghênh cô Khương gia nhập “Mối tình đầu của chúng ta” mùa thứ
ba. Bây giờ tôi sẽ nói một chút những gì cô Khương cần chuẩn bị trước:
Hộ chiếu có thời hạn ít nhất ba tháng, visa thông hành qua Hồng Kông và
Macao…”
Đằng
sau còn mỗi chuỗi danh sách dài, Khương Khả Vọng không nhìn kĩ, ánh mắt dừng lại
ở mấy chữ phía trên.
“Vì
sao lại cần giấy thông hành sang Hồng Kông?”
“À, quên chưa nói với em,” Comilla sờ sờ mũi, “Trạm dừng đầu tiên của chúng ta là Hồng Kông.”