Hướng Bùi Úc ngồi ngược hướng ánh sáng, đôi mắt bị che kín bởi bóng
hạ xuống từ xương lông mày, khiến cho người ta không thể nắm bắt được
cảm xúc nơi đáy mắt anh.
Ngũ quan của anh giống
như pho tượng trong sách giáo khoa vậy. Phần lộ ra ánh sáng là lộ ra ánh sáng,
phần ẩn trong bóng tối là phần ẩn trong bóng tối, chỗ ngoặt gọn gàng, đường nét
rất rõ ràng. Âu phục cũng rất hợp với anh, bất kể anh xuất hiện ở nơi nào đi
chăng nữa, thì lúc nào cũng luôn áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn đã biết đời sống rất
sung túc.
“Đến đây,
Khương Khả Vọng.” Anh đưa tay về phía cô, khẽ vẫy vẫy. Ngón tay thon dài
mà có lực, động tác ngoắc lại gần, ngả ngớn mà lười biếng.
Khả Vọng đi đến chỗ
anh, dây đeo của chiếc túi xách trong tay hơi động, đập nhẹ lên bắp chân của
cô. Cô đứng trước mặt anh, mở nắm tay ra giơ lên: “Đưa chìa khóa của tôi
trả lại đây.”
Giọng nói lanh lảnh
vang lên trong không gian nhỏ hẹp.
Không biết cười vì
cái gì, khóe miệng anh bỗng hơi cong lên một chút.
Trong nháy mắt nhìn
thấy nụ cười này của anh, cô bỗng cảm thấy hơi luống cuống.
“Anh cười cái
gì?” Khương Khả Vọng nổi nóng, cất cao giọng lặp lại một lần nữa,
“Đưa chìa khóa lại đây.”
Bùi Úc lại rất bình
tĩnh hòa nhã hỏi cô: “Em uống bao nhiêu thế? Lại hút thuốc à?”
Đến thời điểm này rồi,
anh lại đứng ở vị trí gì mà đại ngôn bất tàm* hỏi cô như thế chứ? Khương Khả Vọng:
“Bùi Úc, cuối cùng là anh muốn làm gì?”
*Đại ngôn bất tàm: ý chỉ mạnh miệng mà không biết ngại.
Nghe thấy cô nói thế,
sắc mặt của anh lập tức trở nên âm trầm, rũ con ngươi xuống lắp lại lần nữa:
“Tôi muốn làm gì à.”
“Tôi cũng muốn
hỏi em, em đây là muốn làm gì, Khương Khả Vọng,” Bùi Úc giương mắt nhìn
cô, ánh mắt sáng rực như muốn thiêu đốt gương mặt cô, “Cái trò chia tay
này, em chơi đùa đủ chưa?”
“Trò
đùa?” Trong nháy mắt máu đều dồn lên não luôn rồi. Cô tức giận đến trừng mắt,
không buồn chớp mắt một cái.
Sao anh lại có thể
nghĩ rằng đây là một trò đùa được?
“Tôi không còn
kiên nhẫn đùa với em nữa rồi.” Bùi Úc nói.
“Em nói em muốn suy nghĩ về con đường tương lai của mình, phải bước
tiếp như thế nào, em nói muốn dựa vào chính mình, tôi cũng cho em cơ
hội.” Anh đứng dậy, đứng đối diện trước mặt cô, nhìn chăm chăm vào cô,
“Tôi thừa nhận, khoảng thời gian này em đúng là làm rất tốt. Em đã chứng minh rằng mình có thể rồi, thế còn chưa đủ à, còn muốn chơi đến khi nào nữa?” Một tay anh khoác lên bờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói mềm mỏng, “Có chừng có mực thôi, bây giờ thì về nhà với tôi.”
Mỗi một câu nói của
anh đều khiến cô xém chút rơi nước mắt. Cô cố gắng nhẫn nhịn, dùng sức tránh khỏi
anh, lùi về sau một bước.
“Tôi chia tay
với anh, là nghiêm túc.”
Đúng là không thể
tưởng được lại có ngày anh đến giữ cô lại thế này. Thế nhưng cô đã vất vả biết
bao mới hạ quyết tâm đưa ra quyết định như vậy, đến bây giờ cô vẫn chưa từng
nghĩ đến việc quay đầu lần nữa.
Nghe được cô nói
như thế, anh đã không thể duy trì vẻ ngoài nhẹ nhàng phong độ nữa, cười một tiếng.
“Cánh cứng cáp
rồi đúng không?” Giọng nói của anh mang theo hơi lạnh, “Em cảm thấy,
tôi sẽ thật sự đồng ý chia tay à?”
“Hợp đồng giữa
chúng ta đã đến hạn rồi, không ước hẹn tiếp kiểu chuyện thế này, chỉ cần một
người trong cuộc đưa ra ý là được.” Khương Khả Vọng nhìn mũi chân của
mình, “Bùi tiên sinh, đừng nói chuyện như thế này với tôi, tôi không phải
nhân viên của anh.” Anh vẫn như thế, “Làm rất tốt”, anh cho rằng
mình là ai, có tư cách gì mà phê bình từng tiếng nói từng cử chỉ của cô chứ?
Bùi Úc không kiên nhẫn thở dài một cái, sau khi lồng ngực phập phồng
mấy cái, anh khôi phục lại sự bình thản: “Nói tôi nghe, nguyên nhân thực sự em muốn chia tay là gì.”
“Tôi đã nói rồi,
tôi muốn cân nhắc sau này của bản thân,” Khương Khả Vọng dừng một chút,
khó khăn hỏi ra, “Chẳng lẽ anh còn định quản tôi cả một đời này sao?”
Khoảnh khắc đó, anh
giống như bị hỏi mộng, rơi vào trầm mặc.
Khương Khả Vọng
cũng không khỏi cảm thấy nực cười. Đối với vấn đề như thế này, quả nhiên anh vẫn
sẽ do dự mà thôi.
Trong lúc cô đang
nghĩ mình nên dứt khoát mời anh rời đi, anh lại nhẹ giọng mở miệng: “Tôi
nhớ là, vấn đề như thế này em đã từng hỏi tôi rồi, và tôi cũng đã trả lời rồi.”
Cô giật mình, đúng
là có chuyện này.
Vẫn là lúc mà hai
người họ còn bên nhau, cô từng hỏi anh: “Ba năm qua rồi, chúng ta sẽ xa
nhau à?”
“Không hẳn, nếu
em nguyện ý, cứ tiếp tục như thế này cũng không có gì không tốt cả.” Bùi
Úc đã trả lời như vậy.
“Cứ tiếp tục,
là bao lâu cơ?”
“Em muốn bao
nhiêu thì có bấy nhiêu.”
“Vậy có thể
mãi mãi ở bên nhau chứ?” Cô vui vẻ ôm lấy cổ của anh.
Khi đó Khương Khả Vọng
cảm thấy, bọn họ thực ra như thế so với yêu đương bình thường cũng không khác
nhau lắm.
Thỉnh thoảng cô
cũng sẽ ước mong, nói không chừng lại có ngày anh sẽ cầu hôn với mình.
Nhưng mà cứ chờ rồi
lại chờ, ba năm trôi qua, cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ và lố bịch biết
bao.
Khương Khả Vọng gắng
sức nhấp môi, vẫn cúi đầu như cũ: “Tôi chỉ là, chỉ là nói vậy thôi, anh đừng
để tâm.”
Anh tức giận hỏi: “Tôi vì sao lại lo nghĩ chứ? Em cảm thấy, tôi cũng chỉ là nói cho có thôi à?”
Nhìn qua hình như
anh thực sự rất tức giận, trong lòng cô bỗng nảy lên chút hoang mang, không hiểu
nhìn anh chằm chằm.
Rốt cuộc là sai ở
chỗ nào, vì sao trong trí nhớ, nhận thức và lời nói khi này của anh lại nảy
sinh sự sai lệch lớn thế này?
Thấy ánh mắt của cô
hơi dao động, anh tiến thêm một bước, lại hỏi cô: “Đây là toàn bộ lí do muốn
chia tay của em à?”
Cô im lặng.
“Em giấu diếm
cái gì, tôi không biết được, chỉ có thể đoán sơ thôi. Có chuyện tôi muốn giải
thích rõ ràng với em, em có thể chọn tin hoặc không tin.” Bùi Úc nói.
Cô không hề bị lung
lay, ương ngạnh bướng bỉnh đứng đó.
“Tôi vẫn chưa
kết hôn, đứa trẻ kia là con gái của chị tôi.”
Khương Khả Vọng hơi
sửng sốt, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi. Ngay lập tức, con ngươi của cô lại
rũ xuống.
“Anh không cần
nói với tôi chuyện này, đã chẳng còn quan hệ gì với tôi nữa rồi.”
“Sao lại không
liên quan? Nếu để cho em hiểu lầm mình can dự vào chuyện gia đình nhà người
khác, tôi cho rằng em sẽ không thể vui vẻ được.” Bùi Úc bắt lấy được động
tác nhỏ vừa rồi, tiếp tục nói: “Chuyện của đứa trẻ này, sau này tôi sẽ từ
từ nói rõ cho em. Trước đây không nói cho em, là tôi suy nghĩ không cẩn thận.”
Khương Khả Vọng yên
lặng nắm tay chặt lại thành nắm đấm, không nói một tiếng.
Anh cũng không nói
gì thêm nữa, lẳng lặng nhìn gương mặt cô, giống như đang chờ đợi phản ứng của
cô.
Lúc này bỗng nhiên
có tiếng khóa cửa vang lên ở ngoài, là tiếng chìa khóa cắm vào. Khương Khả Vọng
giật mình một cái lấy lại tinh thần, nhìn Bùi Úc một cái.
Lúc này sẽ là ai chứ?
Anh vuốt ve bờ vai
cô, ra hiệu cho cô đừng sợ. Đi về phía cửa, đúng lúc này cửa mở ra, một người
đàn ông trung niên mặt xám xịt từ bên ngoài lách vào đi đến.
“Bố?”
Khương Khả Vọng nhìn thấy Khương Kiến Quốc, bỗng hít vào một hơi lạnh.
Làm sao mà đêm hôm
khuya khoắt lại chạy tới đây chứ, tình huống trước mắt đã rất loạn rồi, thêm một
Khương Kiến Quốc nữa, sẽ chỉ loạn thêm thôi.
“Khả Vọng, Bùi tổng?” Khương Kiến Quốc nhìn thấy họ, cũng rất ngạc
nhiên, “Sao hai đứa lại ở đây? Bố còn tưởng ở đây phòng trống chứ.”
Ông ta nhìn thấy
con gái, gương mặt tỏ vẻ tinh thần suy sụp bỗng chốc sáng lên, vòng qua Bùi Úc
chạy đến trước mặt Khương Khả Vọng: “Khả Vọng, con cứu bố với.”
“Bố lại làm
sao?” Khương Khả Vọng mệt mỏi đè lên huyệt ở thái dương. Cô nhớ kĩ cái ánh
mắt gian xảo này của Khương Kiến Quốc.
Lúc đầu biết chuyện
của cô và Bùi Úc, ông ấy cũng đã dùng loại ánh mắt lấy lòng này nói với cô:
“Người bạn trai này, con tìm không tệ lắm. Cậu ta hẳn là quen biết không
ít nhà đầu đúng không, cậu ta có cơ hội nào giới thiệu giúp bố không?”
“Nếu bố mà dám đi tìm anh ấy, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bố đấy,
có phải bố muốn con chết luôn không?” Khương Khả Vọng lôi toàn bộ mấy
lời khó nghe ra nói sạch, mới khiến cho ông ấy tạm thời bỏ đi cái suy
nghĩ ấy.
Thực ra đến giờ
Khương Khả Vọng cũng chưa từng nghĩ đến việc để Khương Kiến Quốc biết đến sự tồn
tại của Bùi Úc. Bọn họ là vô tình gặp phải ông ta, lúc ấy cô còn chưa làm nghệ
sĩ, không lo bị phóng viên chụp lén, Bùi Úc sẽ thường xuyên dẫm cô đi ăn ở đủ
các loại nhà hàng thượng đẳng. Chính vì thế mà một lần tình cờ, bọn họ từ trong
nhà hàng đi ra, gặp phải Khương Kiến Quốc cũng đến đây để xã giao.
Bị phát hiện khiến
cho nội tâm Khương Khả Vọng căng thẳng không thôi. Ngược lại Bùi Úc sau đó biết
được thân phận của đối phương, mời ông ấy qua một bên ngồi, rất chân thành hàn
huyên một hồi thật lâu.
Nội dung nói về cái gì thì Khương Khả Vọng không biết. Cô chỉ nhớ lúc ấy gương mặt của Bùi Úc nhìn rất bình thản, cứ như là chỉ tán gẫu dăm
ba chuyện sinh hoạt thường ngày trong nhà. Còn bố cô lại giống như một
đứa trẻ làm sai chuyện gì, cứ băn khoăn bất an, liên tục gật đầu, giống
như đang chịu lời dạy bảo vậy. Bùi Úc lúc nào cũng mang hơi thở như thế, rõ ràng phần lớn thời gian đều thể hiện sự bình dị gần gũi, nhưng không hiểu sao vẫn luôn khiến người ta cảm thấy rất áp lực, khí thế bên trong vô hình đã cao hơn người một cái đầu.
Hiện tại Khương Kiến Quốc hai mắt đỏ bừng, không ngừng nhìn lén Bùi
Úc, ngập ngừng nói: “Mắt xích tài chính của công ty bị đứt đoạn mất rồi, bố đến đây là để xem xem căn nhà này còn có thể bán đi được nữa không.
Thế nhưng là tiền vẫn chưa đủ, mấy khoản vay cũng đến hạn… Công ty cũng
gần như hết sạch rồi.”
Khương Khả Vọng
không nghĩ ông có thể đứng trước mặt Bùi Úc mà nói chuyện này. Cô chỉ là một diễn
viên mới bắt đầu, có thể có bao nhiêu tiền được chứ. Khương Kiến Quốc nói những
lời này, chẳng qua là nói cho Bùi Úc nghe mà thôi.
Bùi Úc đương nhiên
cũng hiểu, đi đến nói với ông: “Chú Khương, chú cần bao nhiêu tiền?”
“Bùi tổng, cái này… cái này tôi…” Khương Kiến Quốc cũng không chắc
anh nguyện giúp ít hay nhiều, bờ môi run rẩy nghĩ xem mình nên nói bao
nhiêu được, Khương Khả Vọng đã ngắt lời ông: “Bố!”
“Anh ấy không
giúp được bố đâu, con với anh ấy chia tay rồi.” Cô hung hăng bóp nát tâm
tư nhỏ mọn của Khương Kiến Quốc, nói một câu làm ông ta cũng ngẩn ngơ luôn rồi.
Khương Kiến Quốc phản
ứng lại, bộ dạng còn rất không nguyện ý tin tưởng, cười lớn nói: “Khả Vọng,
con có phải đang nói đùa với bố không thế? Hay thật đấy, chia cái gì mà chia
tay? Bùi tổng đối xử tốt với con như thế mà.”
“Con không nói
đùa, căn nhà này bố muốn bán thì cứ bán.” Khương Khả Vọng kéo ông từ trước
mặt Bùi Úc ra, “Còn thiếu bao nhiêu thì bố nói cho con, con sẽ tìm cách.”
“Tốt, tốt…”
Khương Kiến Quốc đáp lời, vẫn cứ nghiêng mắt dán trên người Bùi Úc, ôm chút hi
vọng không thiết thực.
Bùi Úc đi qua một
bên, lấy bút và giấy ở tủ TV, đặt bút xuống viết ra một dãy số, đưa sang.
“Chú Khương,
sáng mai chú cứ gọi vào số này, có gì cần thì cứ nói với trợ lí của cháu.”
Khương Khả Vọng lạnh
lùng nhìn dáng vẻ kích động muốn đưa tay nhận lấy của Khương Kiến Quốc, cô duỗi
bàn tay ra, nói: “Các người xem tôi là cái gì?”
Cô giật lấy tờ giấy
trong tay Bùi Úc, nắm lấy nó thật chặt, nhìn người bố của mình, cảm thấy vô
cùng thật vọng, thở dài quay sang nói với Bùi Úc: “Anh không được giúp ông
ấy. Nếu như anh giúp, vậy thì chúng ta thật sự chia tay.”