Ngày kết hôn sắp đến, trong trường học lại bề bộn
nhiều việc.
Trước kì nghỉ 1/5 lại có một kì kiểm tra tháng nữa, Khê
Ngôn vừa phải dành thời gian làm đề với các giáo viên bộ môn vừa phải quán triệt
kì nghỉ 1/5 với học sinh, thêm đó nữa là họp phụ huynh.
Buổi tự học tối thứ bảy vẫn diễn ra như bình thường,
đương nhiên, ai trốn học thì vẫn cứ trốn thôi.
Tuy rằng Khê Ngôn không có cách nhưng nếu nói được
thì cô vẫn tìm học sinh tới để nói chuyện. Bởi vì không phải mỗi học sinh đều
giống Chu Vũ, tuy nhìn khó bảo nhưng chỉ cần để cậu cảm nhận được tấm lòng của
giáo viên thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Từ đầu kì đến giờ cô đã gọi Ngô Khắc tới nói chuyện
vài lần, lúc đầu cậu ta còn nghe lời cô được chút, chẳng lâu sau đã lòi mặt chuột,
tuy vậy điều làm cô vui nhất là Chu Vũ rất kiên quyết, không đi học muộn về học
sớm, không hề thiếu lấy một tiết nào.
Những chuyện khác cô cũng không rảnh bận tâm, cũng
không suy xét cái gì thành tích với chả chuyên cần nữa, học sinh không trái với
kỷ luật là được.
Vốn là Khê Ngôn nghĩ Chu Vũ sẽ bị ảnh hưởng cảm xúc
bởi việc họp phụ huynh nên mấy ngày nay tương đối chú ý tới cậu, nhưng sau khi
cô quan sát hồi lâu thì mới phát hiện hình như cậu không bị ảnh hưởng chút nào
thì phải.
Chỉ là cô vẫn lo liệu có phải cậu đang miễn cưỡng cười
vui hay không.
Hôm họp phụ huynh là vào thứ bảy, ngoại trừ chỗ ngồi
của Chu Vũ trống không thì mọi người đều đến đông đủ.
Không ngoài sự dự đoán của Khê Ngôn, khi cô nói tới
tình huống học tập và chuyên cần của học sinh thì thấy bố của Ngô Khắc vừa xấu
hổ vừa bực mình, thỉnh thoảng lại thất thần, có khi đang tính xem lúc về lên mắng
con trai thế nào, cũng có thể là dùng bạo lực.
Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh cô bèn gọi điện
cho Chu Vũ, có vẻ cậu vừa mới tỉnh ngủ, cô nói hai câu xong bèn ngắt máy, mới
quay lại đã thấy bố Ngô Khắc hung hãn bước ra ngoài.
Cô nhanh chóng gọi ông lại: “Anh Ngô.”
Bố Ngô Khắc nhìn sang phía cô, vẫn còn rất giận, “Cô
giáo Lý à? Có việc gì đấy?”
Khê Ngôn nói: “Chuyện đó… Thật ra giữa cha mẹ và con
trẻ quan trọng nhất là thông cảm và thấu hiểu.”
Bố Ngô Khắc căm giận hừ lạnh, “Đúng thế, tôi nghĩ
cái roi của tôi sẽ cho nó biết thế nào là thông cảm với thấu hiểu đấy! Nó sẽ
nhanh hiểu ra đạo lý từ cái roi của tôi thôi!”
“Anh đừng xúc động…”
“Cô giáo Lý, mong cô đừng nhúng tay vào chuyện này,
đây là con trai tôi, nếu giáo viên như cô không dạy được nó thì để bố nó tự ra
mặt!”
“Mong anh…”
“Hừ!!” Ông ta đi mất.
Mong anh hãy nhẹ tay thôi…
Khê Ngôn thầm bổ sung.
Buổi tối, Khê Ngôn đang nấu cơm tối, cô càng nghĩ
càng cảm thấy nóng ruột bèn gọi điện cho Ngô Khắc, không ai nghe máy.
Lúc Cố Văn Lan về nhà đến nhà rồi ăn cơm, cô lại gọi
điện cho bố Ngô Khắc nhưng vẫn không ai nghe máy, cô vừa lo lắng vừa sốt ruột, Cố
Văn Lan cũng hết cách với cái tính thích bận tâm người khác này của cô, anh cơm
nước xong bèn tự cầm chén đũa vào dọn dẹp.
Khê Ngôn hồi thần, cô bám theo anh nói: “Để em.”
“Không cần, em cứ bận việc em đi.” Cố Văn Lan kéo cô
ra.
“Em bận cái gì cơ?” Cô ngơ ngác.
Cố Văn Lan nói: “Bận lo cho học sinh của em, bận lờ
anh sang một bên, cả tối chả nói với anh được câu nào cả.”
Khê Ngôn cảm thấy hơi buồn cười, “Được rồi, anh đi
nghỉ đi, để em làm cho.”
Buổi tối Cố Văn Lan nằm trên giường đọc tài liệu, cô
cứ đi đi lại lại trong phòng ngủ, sau đó bèn gọi điện thoại cho Ngô Khắc, lần
này cuối cùng cậu cũng nghe máy.
Ngô Khắc vừa nghe máy bèn nói: “Cô ơi, họp phụ huynh
hôm nay cô nói gì với bố em thế?”
Khê Ngôn lập tức căng thẳng, “Em có sao không?”
Ngô Khắc lẩm bẩm, “Không hiểu sao bị đánh nhừ tử,
may mà mẹ em thương con lấy mạng sống ra dọa bố em, bố em cũng hết cách, cho em
một cơ hội tiếp tục sống sót.”
Khê Ngôn vô cùng bội phục, “Đáng đời em.”
Ngô Khắc vẫn hỏi: “Cuối cùng là cô đã nói gì thế?”
“Cô phản ánh đúng sự thật về tình hình học tập của
em với bố em đấy, còn cả biểu hiện bình thường nữa.”
“… Ôi cô ơi, cô thật là không nể tình em gì hết.”
“Nhưng cô còn khen em rất thông minh mà, chỉ cần đi
đúng hướng là được.”
“Trời, giáo viên các môn khác cũng hay lừa em thế lắm.”
Khê Ngôn nghiêm túc nói: “Cô nói thật, chỉ cần IQ
bình thường, chăm chỉ cố gắng hơn nữa dùng đúng phương pháp thì đại đa số mọi
người đều có thể trở thành người thông minh, Chu Vũ cũng có thể bình tĩnh
nghiêm túc học thì sao em lại không.”
Ngô Khắc biết vị chủ nhiệm này của mình luôn luôn
nghiêm túc vậy nên cũng không tranh cãi với cô nữa mà chỉ nói: “Em còn tưởng nó
trúng tà cơ, thôi quên đi, em đi làm bài tập đây, tạm biệt cô.”
Nếu Ngô Khắc không bị sao thì Khê Ngôn cũng an tâm rồi,
lúc cô bò lên giường chuẩn bị ngủ thì lại thấy Cố Văn Lan đang thờ ơ nhìn mình,
cô lập tức nói: “Có phải em làm phiền anh đọc sách không?”
Cố Văn Lan cụp mí mắt xuống, lật sách, “Không đến mức.”
Cô nhìn anh một lúc lâu mới nói: “Chuyện này mức độ
có khi lớn có khi nhỏ, nhất là hiện tại có nhiều tin tức kiểu đấy… Bệnh viện của
anh chưa từng gặp phải trường hợp trẻ nhỏ do bị phụ huynh phạt quá nghiêm khắc
về thể xác mới phải nhập viện à?”
Cố Văn Lan nghĩ ngợi, “Không chắc lắm, để mai anh
lên khoa chỉnh hình xem xem.”
“Có phải là…” Cô do dự một lát mới nói: “Có phải là
anh không quá thích em quan tâm tới học sinh của em không?”
“Đương nhiên không phải rồi,” Cố Văn Lan cầm tay cô,
“Chỉ là ——”
Anh im lặng hồi lâu, cô hỏi: “Chỉ là sao?”
Cố Văn Lan khẽ thở dài: “Không có gì, làm chủ nhiệm
lớp lần này rồi thôi nhé, chính em hứa rồi đấy.”
Cô nói: “Quả nhiên là anh vẫn để bụng.”
Anh cười, “Anh không để bụng đâu, nhưng đến lúc đó em
có thể thoải mái một chút không phải tốt hơn sao? Không cần phải loay hoay tất
bật giữa gia đình và công việc thế này nữa, dành thêm nhiều thời gian để chăm
sóc anh, em thích chăm sóc anh lắm còn gì? Dạo này em còn chẳng thèm quan tâm
xem anh có ăn cơm không cơ.”
Khê Ngôn nghe thế thì hơi buồn cười, “Không làm chủ
nhiệm lớp là để sinh con, đến lúc đó lực chú ý của em dành cho con rồi nhé.”
Cố Văn Lan nhướng mày trêu ghẹo, “Ai muốn sinh con với
em hả?”
Cô xấu hổ bèn đáp lại anh: “Cũng không phải là chỉ với
anh mới được.”
Cố Văn Lan ôm cô vào lòng, “Em vẫn còn chí ở ngàn dặm
(*) đấy à? Ngàn dặm vạn dặm nữa thì em cũng chỉ là của anh thôi, không thoát được
đâu.”
(*)
Chí ở ngàn dặm: Ở đây có thể hiểu là vẫn còn mơ tưởng tới những kẻ khác. Câu
này vốn xuất phát từ “Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm”: Ý chỉ người tuy rằng
đã già nhưng vẫn còn hùng tâm tráng trí, tuổi già nhưng tâm chưa già.
“… Đồ chuyên chế.”
“Đúng rồi đấy, sinh ra để áp chế em mà.”
Cô nàng này có công việc của chính mình, có những
chuyện mà cô ấy phải tập trung, phải cố gắng, phải nỗ lực.
Cô ấy rất dịu dàng, cũng rất độc lập.
Sau khi kì kiểm tra tháng kết thúc cũng là kì nghỉ
1/5, trường học được nghỉ nhưng bệnh viện vẫn bận, bởi vì mọi nghỉ nên mới có
thời gian sinh bệnh… Không, là thời gian khám bệnh, mỗi khoa mỗi tầng của bệnh
viện cơ hồ chật ních từ sáng đến tối.
Mà phòng cấp cứu trước sau như một, hoàn toàn không
thể nào nhàn nổi.
Hôm nay khoa tim mạch có một cô bé ba tuổi mắc phải
Tứ chứng Fallot (*) nhập viện, bị đưa vào phòng ICU.
(*)
Tứ chứng Fallot: là một bệnh tim bẩm sinh có tầm quan trọng trong tim mạch học
nhi khoa. Biểu hiện tím thường thấy ở đầu chi, môi và xuất hiện vào khoảng 4 đến
6 tháng sau sinh.
Buổi tối Cố Văn Lan đến xem tình huống của cô nhóc,
lúc đầu vẫn tốt, nhưng lúc anh chuẩn bị đi thì cô bé lại bỗng dưng khóc ré lên,
anh đành phải về giường bệnh, giương mắt nhìn chằm chằm cô bé hồi lâu.
Anh biết dỗ vợ, chứ dỗ trẻ còn thì anh xin thua.
Sau đó anh nhớ tới biện pháp hồi nhỏ mình dỗ Cố Vân
Vi bèn nhanh chóng cầm giấy bút tới, tiện tay vẽ một đóa hoa hướng dương cho cô
bé, cô bé liếc một lần, tạm dừng ba bốn giây, hình như cảm thấy xấu quá nên tiếp
tục khóc ré lên
Cố Văn Lan hậm hực vò giấy thành cục, nói: “Để chú kể
chuyện cổ tích cho cháu nghe nhé?”
Phương pháp này có vẻ khá hiệu quả, cô bé ngừng
khóc, sụt sịt nhìn anh.
Cố Văn Lan thấy cô bé đã ngừng khóc bèn nghĩ ngợi một
hồi rồi mới từ từ kể chuyện “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, kể xong bèn đổi thành “Công
chúa ngủ trong rừng”, kể xong lần nữa, anh quyết định đổi sang câu chuyện nào
dài dài chút, “Tây Du Ký”.
Anh kể chuyện đến tận đêm khuya mới dỗ cho cô bé ngủ
được, tới tận lúc này Cố Văn Lan mới ra ngoài.
Lúc ra ngoài, anh cảm thấy sinh con gái cũng không tệ
lắm.
Giống cô ấy, dịu dàng đáng yêu.
Anh thay đồ xong định về nhà, vừa nghĩ vừa cười, thế
nhưng đã chạy tới đại sảnh tầng một rồi vẫn bị gọi lại để phẫu thuật khẩn cấp,
đành phải lết xác lên phòng mổ.
Mấy hôm nay cô giáo Lý được nghỉ rồi, nhưng anh vẫn
không có cách nào dành thêm thời gian cho cô.
Qua kì nghỉ 1/5, ngày kết hôn càng ngày càng gần,
không còn nhiều thời gian nữa.
Chu Mộc Lan gọi điện tới nhắc cô, “Hai ngày nay con
mau dọn đồ về nhà đi, về được càng sớm thì càng tốt, đường từ nhà mình đến trường
cũng tiện hơn, dạo này mẹ thấy mệt giùm con luôn rồi đấy.”
Khê Ngôn lại do dự, “Chờ hai ngày nữa đi mẹ, anh ấy
còn đang bận, con không ở nhà thì anh ấy ăn gì được?”
“Bệnh viện có nhà ăn cơ mà? Hơn nữa thằng bé về nhà
họ Cố cũng được.”
“Vâng…”
Chu Mộc Lan không biết nhiều về chuyện ân oán giữa Cố
Văn Lan với viện trưởng Cố, Khê Ngôn không nói gì với người nhà, lúc trước Chu
Mộc Lan cũng nhìn ra chút manh mối, nhưng khi bà hỏi cô thì lại bị cô hàm hồ
đáp lấy lệ.
Khê Ngôn nói: “Con chờ thêm hai ngày nữa thôi.”
Chu Mộc Lan vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Đúng là
con gái như bát nước đổ đi, gả cho người ta rồi thì suốt ngày chỉ lo cho người
ta thôi.”
Khê Ngôn cảm thấy loại chuyện này không có cách nào
nói rõ bèn dứt khoát ngậm miệng.
Chu Mộc Lan nói: “Tùy con đấy, nhưng trước đêm kết
hôn thì phải về, đêm trước kết hôn hai đứa không được gặp nhau đâu.”
Khê Ngôn đồng ý.
Buổi tối lúc Cố Văn Lan về, cô có nói chuyện phải về
nhà với anh, Cố Văn Lan lại không hề biết còn có chuyện thế này, không, không
phải là anh không biết, anh cho là không cần thiết thì đúng hơn, bởi vì anh đã
sớm lừa được vợ về nhà rồi nên giờ cho rằng chỉ làm tiệc cưới mà thôi, không ngờ
lại còn có cả cái tập tục rước dâu này nữa.
Cho nên anh nghe xong, nhất thời căm hận cái gọi là
tục lệ truyền thống vô cùng.
Khê Ngôn nói: “Rước dâu rước dâu, đương nhiên là rước
em từ nhà bố mẹ đến nhà anh rồi, phải làm thế này mới coi như là hoàn thành hôn
lễ chứ.”
Cố Văn Lan đau đầu vô cùng, nhưng cũng không thể
không làm theo tập tục được.
Đến tận đêm trước hôn lễ, trước khi Khê Ngôn về gọi
điện thoại cho anh, nói: “Em về nhà đây.”
Cố Văn Lan bận tới choáng luôn rồi, anh nghe vậy thì
sửng sốt một lát mới hỏi: “Về nhà nào cơ?”
Khê Ngôn bỗng nhiên nhớ tới lúc hai người mới đăng
kí kết hôn, cô tạm thời chưa quen nên luôn nói “Nhà anh nhà anh” với anh, khi đấy
anh sẽ cố ý hỏi: “Nhà ai cơ? Nhà ai vậy hả?”
Cô nói là nhà chúng ta.
Thật ra từ lúc đó cô cũng nhận ra, anh rất coi trọng
cái khái niệm về cái gọi là “nhà”.
“Về nhà mẹ em.”
“…Ừ, anh biết rồi.” Cố Văn Lan nghĩ ngợi một lát lại
nói: “Hôm nay anh tan làm sớm, chốc nữa gọi điện thoại cho em sau nhé.”
“Đừng gọi, anh về nhà thì nhớ nghỉ ngơi đi.”
“Đừng bận tâm nữa, chờ điện thoại của anh nhé.”
Đêm đó, Khê Ngôn không chờ được điện thoại của Cố Văn
Lan mà lại chờ tới anh.
Lúc Lý Khê Vũ ra mở cửa, vừa nhìn thấy người ngoài cửa
bèn nhanh chóng quay đầu gào vào trong phòng: “Mẹ! Anh rể tới!!”
Chu Mộc Lan đang xem TV giật nảy mình, sau đó bà nhảy
dựng lên đuổi con gái về phòng, “Sao lại tới lúc này làm gì chứ! Đã nói là
không thể thấy rồi mà! Ối trời ơi mấy cái cô cậu này thật là!”
Lão Lý cầm chén trà từ từ vào phòng, vừa nhìn thấy
người ngoài cửa thì mừng ra mặt, “Ối chà, con rể đến đấy hả? Vào đây vào đây ngồi
nào.” Ông thấy Lý Khê Vũ còn đang chặn cửa bèn quát lớn: “Thằng nhãi kia tránh
xa cái coi, không biết lớn nhỏ gì cả!”
Lý Khê Vũ đành lui ra.
Cố Văn Lan vào nhà, sung sướng chào: “Ba ạ.”
Lão Lý đón con rể lại ngồi vào sô pha.
Chu Mộc Lan sắp xếp cho con gái xong, lúc đi ra thì
rất bất đắc dĩ, “Sao giờ con lại tới đây làm gì? Hai bên nam nữ trước khi kết
hôn không thể gặp mặt được.”
Cố Văn Lan cười cười, “Hôm nay bệnh viện tan làm sớm,
con đến thăm ba mẹ với thuận tiện ăn bữa cơm…”
Chu Mộc Lan, “Ôi, chưa ăn cơm hả? Để mẹ nấu cho chén
mì nhé?”
Cố Văn Lan gật đầu, “Phiền mẹ rồi ạ.”
Khê Ngôn ở trong phòng dán tai vào cửa nghe lén,
nhưng cửa này cách âm quá tốt, cô trộm mở hé cửa ra thì nghe thấy giọng em trai
vang lên.
Lý Khê Vũ: “Anh rể, có phải anh nhớ chị em không?”
Cố Văn Lan: “Ban ngày gọi điện thoại anh cảm thấy có
vẻ cô ấy nhớ anh nên mới đến.”
Khê Ngôn đang muốn cãi lại anh, như nghĩ đến điều gì
bèn nhanh chóng ngó đầu qua khe cửa, thấy lão Lý không ở phòng khách mới yên
tâm, nghĩ thầm người này quả thật mặt dày không chịu nổi.
Lý Khê Vũ nói: “Vợ chồng mới cưới lúc nào cũng vậy hết,
dính nhau phát sợ, không chịu nổi.”
Cố Văn Lan xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, “Anh rất bận,
bình thường không có thời gian ở cạnh cô ấy, nhiều lúc cô ấy phải ngủ một mình,
nửa đêm anh mới về, trời chưa sáng đã đi
làm rồi.”
Lý Khê Vũ lại nói: “Vậy chị em thành khuê oán mất à?”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan cong môi, nửa vui đùa nói: “Vậy phải hỏi
cô ấy rồi, mỗi cuối tuần cô ấy sẽ mang cơm cho anh, có khi là nhớ anh lắm đấy.”
Khê Ngôn: “…”
Đúng lúc gặp phải lão Lý về phòng cầm rượu đi ra,
ông không đầu không đuôi mà nghe thấy những lời này thì không khỏi căm giận cảm
khái: “Con gái tôi còn chưa từng mang cơm cho tôi đâu nhé!”
Lý Khê Vũ nói: “Nhưng chị con nấu cơm cho ba ăn rồi
còn gì.”
Lúc này Lão Lý mới hết dỗi.
Chu Mộc Lan nấu mì xong bèn bưng ra, Cố Văn Lan
nhanh chóng giải quyết, lúc ăn xong mới 9 giờ.
Anh nán lại nửa giờ nữa, trong lúc đó Cố Vân Vi gọi
điện thoại thúc giục anh mau về chuẩn bị cho ngày mai, phù rể cũng gọi điện giục
giã anh.
Trước khi đi Cố Văn Lan bỗng nhiên đi về phía cửa
phòng Khê Ngôn làm Chu Mộc Lan sợ tới mức nhảy lên, Cố Văn Lan giải thích: “Có
chút việc ạ, con đứng ngoài cửa nói với cô ấy mấy câu thôi.”
Chu Mộc Lan thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.
Khê Ngôn ở cạnh cửa nghe thấy tiếng bước chân của
anh thì hơi căng thẳng.
Đến tận khi anh lặng yên đứng ngoài cửa gọi cô: “Cô
giáo Lý.”
Khê Ngôn: “Ừm?”
Cố Văn Lan quay đầu lại nhìn thì thấy ba đôi mắt
đang tò mò nhìn anh, thấy anh nhìn lại bèn vội vàng quay đầu lại xem TV, anh nói
với người trong phòng: “Mai gặp lại nhé.”
Khê Ngôn ừm một tiếng, ngẫm nghĩ một lát vẫn không
nhịn được bèn nói: “Anh lái xe cẩn thận đấy, lúc về thì nhớ nghỉ ngơi sớm đi…
Không, anh về đến nhà thì nhớ nhắn tin cho em.”
Anh nghe cô nói thế thì rất vui, trước khi đi bỗng
dưng ghé sát vào khe cửa, nói: “Ngủ ngon, cô dâu của anh.”