Ngày khai giảng đầu tiên khối 11 của trường mở họp
giáo viên, nội dung chủ yếu của hội nghị là sắp xếp thêm một tiết tự học buổi tối
cho khối 11, đồng thời thêm chương trình học vào cuối tuần.
Tin tức này vừa được thông báo thì các chủ nhiệm đều
thầm rên rỉ.
Bao gồm cả Khê Ngôn.
Điều này có nghĩa là sau mỗi buổi tối thứ sáu thì ít
nhất là cô phải chờ tới mười giờ hơn mới được về nhà.
Vậy là hình như cô còn bận hơn cả Cố Văn Lan, tuy rằng
công việc không vất vả bằng anh nhưng thời gian cô ở trường còn dài hơn thời
gian anh làm việc ở bệnh viện thì phải.
Lúc Cố Văn Lan biết tin này bèn hỏi cô, “Khi nào bắt
đầu thế?”
Cô nói: “Ngày mai.”
Sau đấy anh bắt đầu giành giật lấy từng giây mà lăn
giường với cô…
Chuyện đáng vui mừng nhất chính là sau nửa tháng
khai giảng tới nay, giáo viên các môn khác thường thường chạy xuống khen Chu Vũ
với cô sau mỗi tiết, bọn họ đều nói: “Kẻ sĩ mấy ngày không gặp (*), đúng là phải
lau mắt mà nhìn, không ngờ Chu Vũ lại ngồi viết ghi chú ở môn tôi!”
(*)
Nguyên bản là Kẻ sĩ ba ngày không gặp, ý chỉ không thể mãi nhìn người khác với
thành kiến cũ.
Chu Vũ vậy mà lại giơ tay trả lời câu hỏi!
Chu Vũ vậy mà lại nộp bài tập!
Chu Vũ học hành rất nghiêm túc!
Khê Ngôn rất là yên lòng, sau đó cô nhận ra hình như
nửa tháng nay rồi chưa nói chuyện với Cố Văn Lan được mấy câu thì phải.
Dạo gần đây anh toàn đi làm từ lúc trời chưa sáng,
buổi tối còn về muộn hơn cả cô, thậm chí Khê Ngôn còn đang nghi ngờ có phải anh
đang so xem giữa anh với cô ai có thể “Thức khuya dậy sớm” hơn không ấy.
Hôm nay Cố Văn Lan lại trực ban không về, sau khi
tan tiết tự học buổi tối thì Khê Ngôn dọn đồ chuẩn bị về nhà mẹ đẻ qua đêm, nhà
bố mẹ cô gần trường học hơn, mỗi khi cô lười sẽ lại về đấy.
Khê Ngôn còn chưa đi ra cổng trường thì Chu Vũ đã đuổi
theo cô.
“Cô ơi,” Chu Vũ chạy tới, “Đêm nay cô về nhà nào vậy?”
“Về nhà bố mẹ cô.” Khê Ngôn nhìn cậu rồi nói: “Em
cũng về đi, đừng ở ngoài muộn quá.”
Chu Vũ đi thêm hai bước, bỗng nhiên nói: “Hay em về
nhà với cô nhé, nhà em cách đấy không xa.”
Khê Ngôn hơi bất ngờ, “Thế hả?” Cô do dự một lát rồi
hỏi: “Ba em đã về nhà chưa?”
Cậu lắc đầu, “Chưa ạ.”
Khê Ngôn hơi hơi kéo dây túi xách, “Nói cách khác là
mấy hôm nay em đều ở nhà một mình à?”
Chu Vũ tỏ ra rất thờ ơ, “Ông ta có ở nhà hay không
cũng giống nhau thôi, không về càng tốt, em đỡ gặp phiền phức.” Cậu thấy cô còn
đang xách túi bèn duỗi tay ra hỏi: “Em cầm giùm cô nhé?”
Khê Ngôn đưa đồ cho cậu, không nói gì thêm.
Khê Ngôn không biết hôm đó viện trưởng Cố đã nói gì
với Chu Vũ, hoặc là hai người họ đã cùng đồng ý với nhau cái gì, tóm lại là
theo ý của viện trưởng Cố thì ông vẫn sẽ giúp đỡ Chu Vũ đến khi nào cậu hoàn
thành việc học.
Trừ việc này ra thì viện trưởng Cố sẽ giúp đỡ giải
quyết 8 vạn mà nhà Chu Vũ đang nợ.
Khê Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới việc đó, lúc cô nói
chuyện này với Cố Văn Lan thì hình như anh không quan tâm mấy.
Mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, tự thân Khê Ngôn lại
ý thức được sự gian nan khổ cực khó hiểu nào đó nên rất nghiêm khắc đôn đốc việc
học của Chu Vũ, tóm lại là không thể phụ lòng tốt của viện trưởng Cố được
Chu Vũ dẫn Khê Ngôn đến dưới lầu nhà cô, lúc cậu
đang định đi Khê Ngôn gọi lại bảo cậu lên nhà ăn khuya đã rồi hãy về, cậu cũng
không khách sáo bèn gật đầu lên nhà.
Chu Mộc Lan thấy cậu tới thì không khác gì thấy con
ruột cả, thậm chí còn tỏ ra rất đau lòng, “Ôi ôi, còn nhỏ tuổi vậy đã bạt mạng
thế rồi, chút nữa về nhà nhớ ngủ sớm, không phải học làm gì.”
Khê Ngôn ăn mì, cảm thấy hơi buồn cười.
Sau đấy Chu Mộc Lan lại nhìn sang phía cô, “Con cũng
thế, nhân lúc còn sớm thì đừng nhận làm giáo viên chủ nhiệm nữa, con với Văn
Lan đều bận tới tối mày tối mặt, nhà mà có giống cái nhà không? Trước kia con bận
thì thôi đi, giờ làm vợ người ta rồi mà còn…”
Khê Ngôn ngăn bà lại, “Mẹ, con biết rồi mà, làm hết
khóa này rồi con xin thôi.”
Chu Mộc Lan vẫn còn không cam lòng, nói tiếp: “Xem
đi, bây giờ còn không có thời gian sinh con nữa, cứ hoãn lại việc này mãi…”
Khê Ngôn đỏ mặt, “Mẹ ——”
Cô hơi ngại bèn liếc Chu Vũ, cậu chỉ ngẩng đầu lên
nhìn cô mấy giây, sau đó lại không nói gì mà cúi xuống tiếp tục ăn mì.
Lúc về, Khê Ngôn dẫn Chu Vũ xuống dưới lầu, còn dặn
dò cậu: “Về nhà thì nhớ nghỉ ngơi sớm, có gì thì nhắn tin cho cô đấy.”
Chu Vũ vâng rồi quay người đi về.
Mỗi khi Khê Ngôn nhìn Chu Vũ thì có đôi khi sẽ nhớ tới
Cố Văn Lan.
Ngày Cố Văn Lan học cấp ba cũng sống trong gia đình
đơn thân, cũng vừa học vừa làm thêm, hơn nữa sức khỏe của mẹ anh không tốt…
Không biết anh vượt qua quãng thời gian ấy thế nào, chút tiền làm thêm ấy của
anh liệu có đủ dùng không?
Hôm thứ bảy khối 11 không sắp xếp tiết tự học tối
nên Khê Ngôn về nhà sớm rồi mau chóng đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cô
cũng chỉ có hai ngày cuối tuần mới có thời gian nấu cơm chiều cho Cố Văn Lan.
Thế nhưng cô mới về đến nhà thì anh đã gọi điện tới,
nói đêm nay có ca mổ nên sẽ không về.
Trước khi ngắt máy, cô nhanh nhảu nói: “Trưa mai để
em mang cơm cho anh.”
Cố Văn Lan không chòng ghẹo cô hai câu như bình thường,
anh im lặng mấy giây mới nói: “Không cần đâu, hiếm khi có cuối tuần em được nghỉ
ngơi thì ở nhà đi, đừng chạy loạn.”
Khê Ngôn nói: “Mang cơm thôi mà, không chậm trễ thời
gian nghỉ ngơi của em đâu.”
“Mai anh có ca mổ cả ngày.”
“Kiểu gì cũng sẽ có thời gian ăn cơm mà.”
“Không biết được, nhiều lúc đứng mổ bảy tám tiếng
liên tục đấy.”
Khê Ngôn mím môi, nói: “Anh có chuyện gì thế hả? Sao
lại không cho em mang cơm?”
Cố Văn Lan yên lặng mỉm cười, “Em nhớ anh à? Có phải
muốn gặp anh không?”
Cô hơi do dự, “Còn tạm.”
Anh thản nhiên nói: “Nói thật.”
Cô còn chưa trả lời thì đã đỏ bừng mặt, “Có hơi… Mấy
ngày nay cũng có phải anh không về nhà đâu.” Buổi tối đều ngủ chung giường, chỉ
là anh đi sớm về trễ nên không nói gì với cô được thôi.
Cố Văn Lan nói: “Vậy đến đi, tới bệnh viện thì gọi
điện thoại cho anh để anh xuống lấy.”
Khê Ngôn hỏi: “Vì sao?”
Anh cười cười, “Hôm nay em có nhiều vấn đề quá nhỉ.”
Cô nhỏ giọng nói: “Em thấy anh mới có vấn đề ấy.”
Cố Văn Lan ung dung nói: “Anh đau lòng em, để em đỡ
phải chạy lên chạy xuống chứ sao.”
Khê Ngôn không tin lời này của anh mấy nhưng cũng chỉ
hàm hàm hồ hồ nói một câu: “Rồi nói sau, anh cứ làm việc đi, em ngắt máy đây.”
Cô nói chuyện điện thoại xong thì ngơ ngẩn một lát rồi
mới đứng dậy tắm rửa.
Khê Ngôn tùy tiện làm bừa cái gì đó ăn rồi vào thư phòng
soạn bài, sắp đến kì kiểm tra tháng này rồi, bây giờ cũng phải bắt đầu chuẩn bị
đề thi, các giáo viên lịch sử khác không bận như giáo viên chủ nhiệm là cô nên đương
nhiên phải làm phần nặng kiến thức hơn.
10 giờ tối, Hứa Du gọi điện thoại bắt đầu lảm nhảm về
chuyện công việc, nói đang nửa đêm lại bị xách đi trang trí, lại nói linh ta
linh tinh hơn nửa tiếng nữa mới thôi.
Khê Ngôn thấy đã là 11 giờ thì ngáp dài ngáp ngắn
10 giờ sáng hôm sau, Khê Ngôn vừa mới định vào bếp nấu
cơm thì Hứa Du lại gọi cho cô, “Khê Ngôn,
tớ ngã gãy chân nên đang nằm viện rồi, nhân lúc tớ còn sống thì mau mau tới
thăm bệnh đi.”
Khê Ngôn sửng sốt, “Sao đột nhiên vậy? Tối qua cậu
còn khoẻ mà.”
“Thì thế đấy!” Hứa Du than vãn: “Tối qua tớ phải đi
hỗ trợ trang trí đúng không? Lúc leo thang không chú ý nên ngã mất.”
“Cậu đang ở bệnh viện nào vậy?”
Hứa Du cười, “Còn có thể là bệnh viện nhà nào nữa? Tối
qua tớ cố gắng chịu đau bảo anh tài xế vòng xe đường xa chạy tới chỗ bác sĩ Cố
nhà cậu coi như để chiếu cố việc làm ăn của bệnh viện nhà anh ta đấy.”
Khê Ngôn nói: “Cậu không cần phải vậy đâu, lỡ như đến
muộn thì sao?”
Hứa Du tặc lưỡi, “Lúc cậu đến thăm tớ còn tiện thể gặp
chồng được luôn còn gì?”
Khê Ngôn cười cười, “Cậu còn suy xét cụ thể đến thế
cơ à?”
“Cũng không phải, chủ yếu là tớ nghĩ có người quen ở
đây thì nói không chừng có thể bớt tí tiền thuốc men,” nói xong cô lại bổ sung,
“Tuy rằng đây là tai nạn lao động nhưng năm ngoái công ty mới tăng lương cho tớ,
tớ phải suy xét báo đáp cho họ chứ.”
“Gãy chân có nghiêm trọng không?” Khê Ngôn hỏi.
“Còn tạm, phải dưỡng thương hai tháng.”
“… Vậy là rất nghiêm trọng rồi còn gì.”
Khê Ngôn nhanh chóng đi nấu cơm, làm thêm cả phần
cho Hứa Du, cô để riêng ra hai hộp giữ nhiệt rồi ngồi xe đến bệnh viện.
Cô chưa gọi điện thoại cho Cố Văn Lan, vừa tới bệnh
viện thì lên khoa chỉnh hình luôn, lúc cô đến phòng bệnh của Hứa Du thì cô ấy
đang bị bó bột đùi phải ngồi dựa lưng vào thành giường, còn đang lật báo, thỉnh
thoảng nói mấy câu với bác gái giường bên.
Khê Ngôn hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Hứa Du lắc đầu, “Chẳng ra sao, không xuống giường được
cũng không động đậy được.”
Bác gái giường bên nói: “Của cháu còn tàm tạm đấy,
cái cậu giường đối diện kia kìa, lúc vào đây còn mỗi mắt chớp được, ăn uống tắm
rửa đi vệ sinh đều nhờ người giúp việc hết, sau hai tháng thì đỡ hẳn.”
Cậu giường bên liếc bác gái, không nói gì.
Khê Ngôn để hộp giữ nhiệt ở cạnh tủ, nói: “Tớ mang
cơm trưa đến cho cậu đây, đói thì nhớ ăn nhé.”
Bác gái nhìn hộp giữ nhiệt nói, “Ái chà, còn mang
cơm cho bạn nữa hả? Cô bé chăm làm nhỉ,” bác gái nói với Khê Ngôn: “Cô bé có bạn
trai chưa?”
“Không có bạn trai đâu bác,” Hứa Du nói: “Người ta lấy
chồng rồi, là bác sĩ bệnh viện này đấy.”
“Ồ…” Bác gái tỏ ra đáng tiếc, “Hiện tại nghề bác sĩ
y tá đều sắp thành nghề nguy hiểm rồi, ngày hôm qua có người nhà của bệnh nhân
làm ầm lên với bác sĩ đấy, cháu đã nghe chưa?”
Khê Ngôn lắc đầu, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Dì ơi,
là chuyện của khoa nào vậy ạ?”
Bác gái bĩu môi, “Dì chịu thôi, dù sao bệnh viện hay
có chuyện này lắm, cũng không biết chính xác là ai đúng ai sai, phức tạp kinh
khủng.”
Khê Ngôn ở đây thêm một lát rồi đi thang cuốn lên tầng
thì đúng lúc gặp phải Cố Văn Lan, anh đang định vòng qua chỗ thang cuốn để đến
phòng bệnh, không ngờ lại thấy cô.
Anh còn chưa nói gì thì cô đã căng thẳng chạy tới hỏi,
“Anh có bị thương không?”
Vẻ mặt của Cố Văn Lan hơi khựng lại, cười hỏi: “Sao
lại hỏi thế?”
Khê Ngôn giơ tay ra sờ sờ người anh, “Em nghe nói có
người nhà bệnh nhân xung đột với bác sĩ, là khoa anh à?”
Cố Văn Lan cho cô sờ thoải mái, nói: “Không phải, là
khoa phổi, sao em lại không gọi điện thoại cho anh?”
Khê Ngôn buông tay ra rồi nhìn anh, “Anh căng thẳng
làm gì? Lúc trước em mang cơm cho anh cũng có gọi điện thoại đâu.”
Anh cười cười, lôi cô đến chỗ cửa sổ, ở đây ít người,
anh hỏi: “Em nghi ngờ gì thế?”
Khê Ngôn không đáp, cô đưa hộp giữ nhiệt cho anh, “Anh
cứ đi làm đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Cố Văn Lan nhận đồ xong bèn túm chặt lấy cô, “Em
đang dỗi à?”
“Không phải,” cô dừng lại suy nghĩ một chút mới nói:
“Anh nói hôm nay anh bận, em sợ làm mất thời gian của anh.”
“Vẫn phải có thời gian ăn cơm chứ, em ở đây với anh
chút đã,” anh sờ sờ cổ tay cô, “Gầy à?”
Cô lắc đầu, không biết nghĩ gì mà nghiêm túc nói: “Em
cảm thấy không quấy rầy anh thì tốt hơn.”
Cố Văn Lan bất đắc dĩ bật cười, “Em đúng là biết thời
thế quá nhỉ.”
Khê Ngôn cũng cười cười, thấy cà vạt của anh lỏng
bèn thắt lại cho anh, hỏi: “Anh có mệt không?”
Cố Văn Lan thanh thản dựa lưng vào cửa sổ, anh gác đầu
lên thành cửa nhìn cô, “Mệt thì mệt, nhưng mà khó chịu nhiều hơn.”
“Có phải anh không khỏe không?” Cô bỗng dưng cau mày
“Nói thế nào đây nhỉ?” Anh hơi trầm ngâm, nói: “Vừa
nhíu mày chau, lại quặn lòng đau.” (*)
(*):
Bài “Nhất tiễn mai” của Lý Thanh Chiếu, ở đây mình dùng bản dịch thơ của Nguyễn
Chí Viễn, hai câu thơ này ý tứ là nỗi tương tư, nhớ mong vừa biến mất nơi mày
ngài ngừng chau thì lại hiện hữu quẩn quanh trong lòng.
Khê Ngôn nghe vậy thì mím môi quay mặt nhìn ra cửa sổ,
một quầng sắc xuân.
Cố Văn Lan nói: “Nghe xong vui thì cười cái cho anh
xem, nín vậy không khó chịu hả?”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan cười như không cười, “Em có biết như em
người ta gọi là gì không?”
Khê Ngôn nhìn về phía anh.
Anh nói: “Muộn tao.” (*)
(*)
Chỉ người bề ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm lại vô cùng điên cuồng. Còn có cách
lý giải là nội tâm cực độ khát vọng nhưng mặt ngoài lại cố gắng kìm nén. Hoặc
là ẩn nhẫn nhưng vẫn không mất sự nhã nhặn. Nhưng chủ yếu là hiểu theo nghĩa đầu
tiên và thứ hai.
Cô ngập ngừng: “… Phiền quá.”
Cố Văn Lan cười ghé sát tai cô, nói nhỏ, “Muộn tao đều
nên bị trừng trị.”
Khê Ngôn nghe giọng nói trầm trầm của anh thì đỏ mặt,
cô nhịn không được bèn cãi lại, “Không bằng minh tao (*) của anh được.” Đúng là
không bình tĩnh như anh được, cô nói xong thì lại tiếp tục đỏ mặt.
(*):
Muộn cũng trái nghĩa với minh, minh tao có thể hiểu là trắng trợn biểu lộ khát
vọng trong nội tâm của mình.
Cô hơi đẩy anh ra, ban ngày ban mặt, anh mặc quần áo
chỉnh tề nhưng lại cười vô cùng lưu manh.
Sau cùng anh nói: “Hai ngày nay bệnh viện không an
toàn lắm, em cứ thế đến anh không yên tâm nên mới bảo em gọi điện trước cho anh.”
Cô gật gật đầu, “Vậy em về nhé.”
Cố Văn Lan dẫn cô xuống dưới, tới tận khi thấy cô an
toàn lên xe mới yên tâm lên tầng.