Mấy tháng Khê Ngôn và Cố Văn Lan hẹn hò, số lần hai
người gặp nhau ít đến nỗi có thể đếm được.
Cố Văn Lan là học sinh khoa y nên đã quá quen với cuộc
sống thức khuya dậy sớm, có thể nói là đêm đêm chong đèn làm bạn với sách vở,
thêm phần Khê Ngôn lại không quá dính người, mà anh cũng không hay đi tìm cô, thậm
chí còn có những tuần hai người không gặp nhau lấy một lần, trong lúc đó chỉ
toàn giao lưu tình cảm qua tin nhắn.
Cho nên ngay từ đầu Khê Ngôn cảm thấy Cố Văn Lan quên
cô thì vẫn có thể tha thứ về mặt tình cảm, chứ nếu không phải cô quá thích anh,
cứ nhớ mãi không quên thì có lẽ cô cũng chẳng nhớ anh đến được bây giờ.
Lúc ấy lão nhị trong KTX thường xuyên trêu chọc cô,
nói: “Hai ngươi yêu nhau mà như tu tiên ấy, yêu đương hoàn toàn dựa vào ý chí,
cảnh giới cao quá, tha thứ cho con người phàm tục như tớ không thể hiểu được
không dám noi theo.”
Cũng từ đây mà lão tam có câu cửa miệng: “Bạn học
thiếu muối họ Lý với anh Cố don’t care hôm nay có gặp nhau không thế?”
Hứa Du ở trong KTX cũng trêu cô hai ba câu, đến lúc
gặp Lộ Minh lại nói, “Cố Văn Lan có ý gì đấy? Còn muốn yêu đương nữa không? Hay
anh ta cho là Khê Ngôn nhà em không có ai theo đuổi hả?”
Lộ Minh rất là bất đắc dĩ, “Anh đâu có biết, xưa nay
cậu ta vẫn thế, lại nói việc học năm ba của cậu ta đúng là rất nặng nề, hơn nữa
không phải là Lý Khê Ngôn cũng không tới tìm cậu ta à? Sao mỗi cậu ta bị đổ thừa
vậy?”
Hứa Du cũng cạn lời.
Buổi sáng hôm đó Khê Ngôn tan học, đúng lúc Cố Văn
Lan cũng có tiết ở khu nhà này, hai người gặp nhau ở đúng chỗ cầu thang, cả hai
ngay lập tức dừng chân nhìn nhau chằm chằm.
Lão nhị đứng sau Khê Ngôn cũng ngớ người ra, sau đó bắt
đầu đứng hóng hớt drama.
Có một nữ sinh đang đứng cạnh Cố Văn Lan, hình như
cô ấy đang nói cái gì mà thực nghiệm, cái gì mà nuôi cấy trong môi trường với
anh…
Khê Ngôn nghĩ ngợi, hỏi trước: “Anh… còn nhớ em
không?”
Lão nhị nghĩ thầm, hai người là chiến hữu lâu ngày
không gặp à? Cái lời dạo đầu quái quỷ gì đây?
Cố Văn Lan cười mà như không, sau đấy anh lại tỏ ra
suy tư rồi mới tỉnh ngộ nhướng mày, “Ồ, em không phải là bạn gái của anh hả? Em
có khỏe không?”
Khê Ngôn: “…”
Anh lại gần ôm lấy bả vai của Khê Ngôn, dẫn cô xuống
lầu, “Lâu rồi không gặp, hay mình đi ăn bữa cơm để giao lưu tình cảm tí nhỉ?
Khê Ngôn không nói gì, coi như ngầm đồng ý.
Suốt đường đi hai người không hề nói gì, khi đi qua
sân bóng rổ của trường Khê Ngôn quay đầu nhìn sang, xuyên qua lưới sắt nhìn nam
sinh đang chơi bóng ở bên trong, sau đó liếc nhìn về phía bàn tay để trên vai
cô của anh, lòng bàn tay anh rũ xuống, Khê Ngôn thấy đầu ngón trỏ của anh có vết
cắt, còn thấm ra ít tơ máu.
Khê Ngôn nghĩ nghĩ bèn lấy băng keo cá nhân ra từ
túi áo, cả hai mặt băng đều là màu trắng, Khê Ngôn thật cẩn thận vòng băng cá
nhân lên tay anh.
Đám đông chen chúc, cô lại rất dịu dàng.
Mấy hôm trước lão nhị đưa băng keo cá nhân cho cô,
nói có bạn trai rồi thì phải nhớ luôn mang theo thứ này để chuẩn bị cho bất cứ
tình huống nào, chờ đến thời điểm cần dùng thì ngay lập tức hình tượng của cậu
sẽ lập tức sáng ngời lên.
Lão tam lại hỏi, có phải cần chuẩn bị một thứ nữa
không?
Lão nhị trả lời, với cái tình trạng này của họ thì
chờ trăm năm nữa hãy suy nghĩ cũng chưa muộn đâu.
Khê Ngôn nghĩ thầm, mấy người này nói cái gì vậy nhỉ?
Cô chả hiểu gì cả
Cố Văn Lan vuốt ve ngón tay, “Miệng vết thương còn
chưa được khử trùng.”
Khe Ngôn hơi ngớ người ra, cô ngại ngùng ngẩng đầu
liếc anh, tai nóng bưng, cô duỗi tay ra chỗ bàn tay anh nói: “Nếu không thì
mình lột ra đi.”
Anh bỗng nhiên nắm lấy đầu ngón tay cô, nói: “Không
cần, cứ để vậy đi.” Sau ôm chặt lấy cô, giọng anh có vẻ vui, “Cảm ơn em nhé, bạn
gái.”
Tim Khê Ngôn bỗng dưng run lên, trái tim cô đập
thình thịch, không biết phải nói gì.
Anh giật giật cánh tay, “Hửm?”
Cô nói nhỏ, “Không cần khách sáo.”
Người bên cạnh cô bật cười.
Người này chỉ cần có tâm thì sẽ rất dễ khiến người
ta vướng phải cái bẫy của anh.
Hiện giờ nghĩ lại, Khê Ngôn vẫn cảm thấy lúc đó cô
phải can đảm bao nhiêu mới dứt khoát chia tay với anh, hơn nữa may là lúc đấy
cô còn chưa đến mức thiếu anh thì không chịu nổi.
Nhưng bây giờ… Cô không dám chắc nữa.
Sau đó Cố Văn Lan trở lại ký túc xá, chiếc băng keo
cá nhân kia cuối cùng vẫn bị anh lột ra, bởi vì anh có thói quen về đến KTX là
rửa tay luôn, lại quên trên tay vẫn đang dán thứ kia, mà băng keo cá nhân một
khi đã dính nước thì coi như xong.
Nếu không muốn miệng vết thương nhiễm trùng thì anh
chỉ có thể lột ra.
Tối hôm sau, lần đầu tiên Cố Văn Lan gọi điện thoại
bảo cô tới chỗ anh.
Khê Ngôn nghe điện thoại xong bèn ngồi trên giường
trầm ngâm một lát.
Lão nhị, lão tam và Hứa Du nhìn nhau, sau đó lão nhị
lấy ra đồ uống có ga quý giá của cô ấy, mở nắp ăn mừng, “Chúc mừng chúc mừng,
đêm nay nhất định là một đêm mất hồn, để tớ kính cậu một ngụm.”
Hứa Du nhảy xuống giường, “Quá đáng! Sao cậu dám giấu
coca đi hả? Cấm ăn mảnh!”
Khê Ngôn đi thay quần áo, lúc xuống lầu thì thấy Cố
Văn Lan đang đứng ở chỗ bồn hoa KTX nữ, đêm tháng tư hơi lạnh lẽo, anh lại mặc
đồ rất mỏng, một chiếc quần thu đông màu xám nhạt và áo ngắn tay, tay đút vào
trong túi quần, anh cúi mặt, không biết đang nghiền cái gì dưới chân.
Cô đi đến chỗ anh nói: “Anh không lạnh à?”
Anh nhìn cô nói, “Còn tạm, đi thôi.”
Hôm đó cũng không phải là đêm mất hồn gì cả, đêm đó
khoa y của Cố Văn Lan liên hoan, anh không thể không đi nhưng lại cảm thấy hơi
nhàm chán nên bèn lôi Khê Ngôn đi theo anh, có người ở bên dù sao cũng dễ chịu
hơn một chút.
Cố Văn Lan vốn là một người vô cùng nổi tiếng trong
khoa, hiện giờ anh lại dẫn bạn gái tới nên nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị
trêu chọc.
Mấy người trong KTX của anh thật ra còn tí tiết
tháo, không đi làm bậy với chúng bạn.
Khê Ngôn không ứng phó nổi bèn giữ im lặng, Cố Văn
Lan thì lại lười nói với bọn họ, mọi người nói hồi lâu thấy họ không có phản ứng
gì đành hậm hực ngậm miệng, bắt đầu nói chuyện với nhau.
Cố Văn Lan ngồi xuống tầm hai phút đã bắt đầu thấy
nhàm chán, anh ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, Khê Ngôn ngồi bên cạnh anh, anh tùy tay
chọn một sợi tóc dài của cô bắt đầu cuốn cuốn cho hết thời gian.
Chờ Cố Văn Lan cảm thấy tham gia đã đủ rồi bèn kéo
cô về.
Anh không ăn được mấy, Khê Ngôn hỏi: “Anh có đói
không?”
Cố Văn Lan lắc đầu, “Hơi buồn ngủ.”
Khê Ngôn nói: “Vậy anh về nghỉ ngơi đi, em cũng về
KTX đây.”
Anh nhìn cô một lát rồi nói: “Được.”
Nửa tháng sau, hai người vẫn ai làm việc đó, đi học,
tan học, ăn cơm, học tập, ngủ, ngày qua ngày thỉnh thoảng nhắn tin cho nhau.
Một ngày nào đó Khê Ngôn ngồi trong thư viện, cô cầm
bút nhìn cửa sổ im lặng hồi lâu, cô nghĩ, căn bản là Cố Văn Lan không hề muốn
yêu đương.
Mà cô còn quá trẻ, hoàn toàn không biết phải duy
trì, thúc đẩy, củng cố nó thế nào.
Kì nghỉ 1/5, mấy cô bé trong KTX của Khê Ngôn hoặc
là về nhà, hoặc là đi du lịch.
Hứa Du và Lộ Minh định đi leo núi, ngày đó hai người
ra ngoài từ sáng sớm, hai cô gái còn lại cũng không ở trong KTX, Khê Ngôn ôm mấy
quyển sách đi vào thư viện, trên đường đi cứ nhìn điện thoại mãi như đang suy
tư gì.
Cô ở thư viện đến tận khi trời tối, cuối cùng cũng gọi
điện cho Cố Văn Lan trên đường về KTX.
Người ở đầu dây bên kia hình như mới tỉnh ngủ, giọng
của anh ỉu xìu buồn bã.
“Anh bị cảm à?”
“Có chút.”
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Đầu dây bên kia nói: “Hay em mang qua đây
cho anh nhé?”
Khê Ngôn nói: “Em có được vào KTX nam sinh không?”
Cố Văn Lan đột nhiên để xa điện thoại ra để còn hắt
xì, anh lấy khăn giấy ra lau mũi xong mới để điện thoại lại sát bên tai, nói: “Vào
đi, tầm này quản lí KTX đang ăn cơm.”
Khê Ngôn nghe điện thoại xong bèn đến nhà ăn lấy
cơm, sau đấy vòng tới phòng y tế xin thuốc cảm, lúc cô đến KTX nam sinh quả
nhiên không thấy ai ở khu quản lí.
Cô thật cẩn thận nhìn xung quanh, chạy vào trong với
bộ dáng có tật giật mình, ngay cả lúc đã vào hành lang cũng không dám dừng chân
lại mà vẫn tiếp tục đi nhanh lên lầu, may mà trên đường cô không gặp phải người
nào, cô đi thẳng đến phòng KTX của Cố Văn Lan rồi gõ cửa.
Cố Văn Lan ra mở cửa với bộ dạng lôi thôi lếch thếch
hết sức, người đứng ngoài cửa hình như bị dọa sợ nên mặt trắng không còn giọt
máu, anh phì cười, vừa kéo cô vào vừa nói: “Em cũng chỉ có chút bản lĩnh đấy
thôi hả.”
Trong KTX của anh chỉ bật chiếc đèn bàn, ánh sáng
chiếu tới hữu hạn nên tầm nhìn toàn phòng cũng rất hạn chế
“Sao anh không bật đèn?” Khê Ngôn sờ tường tìm công
tắc
“Đèn hỏng rồi, mai mới có người đến sửa,” Cố Văn Lan
kéo ghế ra ngồi, trong bóng đêm vẫn có thể thấy được khuôn mặt trắng ngần của
cô, còn có cả cánh tay và đôi chân mảnh dẻ.
Khê Ngôn để cơm lên bàn, “Anh ăn cơm đã rồi hãy uống
thuốc.”
Cố Văn Lan ngó đồ trên bàn, tùy tiện bới tóc lên, anh
hơi lười, “Chờ lát nữa đi.”
Khê Ngôn đứng yên một chỗ tìm cách trau chuốt những
lời mình định nói với anh, trong lúc cô đang ngơ ngẩn thì Cố Văn Lan nhìn cô chằm
chằm, dáng người cô mảnh khảnh, dáng đứng rất đoan trang, đứng ở nơi nửa sáng nửa
mờ lại càng dễ đi vào lòng người.
Cố Văn Lan vỗ vỗ chân mình nói: “Lại đây anh ôm.”
Khê Ngôn hoàn hồn nhìn sang phía anh, tỏ ra hơi do dự,
“Anh ăn cơm đi.”
Cố Văn Lan giơ tay ra chờ cô, Khê Ngôn không còn
cách nào khác bèn đi qua nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh, thân hình anh cao lớn,
ngay cả khi cô ngồi trên đùi anh thì vẫn thấp hơn anh một chút, một bàn tay của
anh tùy ý thả lỏng, bàn tay kia lại cầm lấy cổ chân cô.
Làn da cô có một loại xúc cảm lạnh lẽo nhẵn nhụi,
anh sờ mãi, hơi không muốn bỏ tay ra.
Khê Ngôn không được tự nhiên mà dịch chân ra, “Có phải
anh bị sốt không? Sao tay lại nóng quá vậy?”
Anh cười khẽ, tiếng hít thở khe khẽ đượm nét mập mờ,
“Không biết, hay em thử sờ trán anh xem?”
Khê Ngôn đang định không để ý đến anh nữa thì anh lại
giậm giậm chân thúc giục cô nhanh lên, cô giơ tay sờ trán anh rồi lại sờ trán
mình, nói: “Không sốt, độ ấm rất bình thường.”
“Nghe nói trán chạm trán mới chính xác.”
“…”
“Em thử đi.”
“…”
Khê Ngôn không nói lại anh được, đành dán trán mình
vào trán anh.
Anh hạ giọng: “Lại gần thêm chút nữa.”
Cô ngầm hiểu, cũng không tỏ ra ngại ngùng nữa, cô kề
sát thêm rồi hôn anh.
Nụ hôn của anh cũng thong thả ung dung như chính con
người anh vậy, bàn tay đang vuốt ve khắp người cô cũng từ từ như thế, rồi lại
mang theo chút ý vị thích thú, chậm rãi sờ lên trên, rồi lại dừng ở điểm mấu chốt
như đang kiềm chế điều gì đó, không tiến thêm một bước như tránh mạo phạm.
Như gần như xa, càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Động tác hơi không trôi chảy, cô thầm nghĩ ngợi gì
đó rồi đột nhiên đá giày ra, cô ngồi lại nghiêm chỉnh trên người anh, ánh mắt
hai người quấn quýt lấy nhau, vừa thâm trầm vừa êm ái, Khê Ngôn cúi người hôn
anh một lần nữa…
Cảm xúc của anh như trỗi dậy, anh sôi nổi đáp lại, ôm
người trong lòng ngực vào sát thêm chút nữa, hành động này dường như lại khiến
Khê Ngôn bị giật mình, cô hít một hơi thật sâu, hơi thở vừa mỏng manh vừa dồn dập,
cô bỗng khựng lại, sau đó đỏ mặt.
Cố Văn Lan hiểu ra bèn cười khẽ, anh vòng tay qua eo
cô để phối hợp với động tác của mình.
Mấy cô nàng trước kia dính người hơn cô, mềm mại hơn
cô,… Nhưng không người nào rụt rè, rồi lại không rụt rè bằng cô, nhân lúc anh bị
cảm bèn thừa cơ.
Cố Văn Lan cảm thấy có lẽ hôm nay anh sẽ khuỵu trước
cô mất, anh cũng không khách sáo nữa, cởi quần sooc của cô ra, hoàn toàn vào
trong…
Hai người lăn lộn trên ghế hồi lâu, sau đó anh ôm cô
lên giường.
Cố Văn Lan cảm thấy cơ thể trước mặt mình trắng đến
chói mắt, anh nhịn không được bèn vân vê một chút, rồi nói: “Sao em trắng thế
nhỉ?” Sau đó bóp chặt eo cô, “Trắng thế này để ai xem hả?” Cố Văn Lan không biết
cảm xúc lúc ấy của anh từ đâu ra, cứ thế nổi nóng, “Để ai xem?”
Khê Ngôn cơ hồ không nói được thành câu, “Không có…”
Anh ra sức, khung giường kêu kẽo kẹt, cô mơ màng, mềm
mại ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nơi đó là khởi nguồn của mọi sự hoang dã,
kẻ chủ mưu.
Cố Văn Lan không định chia tay với cô, ít nhất là
bây giờ thì anh không có ý định đấy, cho nên lúc cô ăn mặc chỉnh tề đứng ở cuối
giường nói ra câu đó anh mới sửng sốt hồi lâu, khói thuốc vương vít mờ mịt, anh
không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc ấy.
Anh đáp: “Được.”
Lúc cô rời đi trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, thế nên
mấy ngày sau anh vẫn dư vị một điều gì đó, có lẽ là đêm đó, hoặc là cô, cũng
không chắc nữa, hoặc là cả hai, nhưng thật ra cũng chỉ có mấy ngày.
Anh của khi đó, cũng không phải thiếu ai là không sống
nổi.
Rất nhiều năm sau, Cố Văn Lan nhìn lại người nằm
trong lòng mình, không khỏi cảm khái đây là duyên phận, cũng là may mắn của anh.
——
Buổi chiều trước hôm khai giảng, Khê Ngôn dẫn Chu Vũ
đi gặp viện trưởng Cố.
Viện trưởng Cố dẫn Chu Vũ vào thư phòng, hai người
nói chuyện ở trong đó một lúc lâu, Khê Ngôn ngồi chờ ngoài sô pha phòng khách
và nghe Quan Tiện ngồi nói chút chuyện nhà, cô đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện
trong thư phòng nên hơi thất thần.
Quan Tiện nói viện trưởng Cố hơi kén ăn, nếu ăn thịt
thì chỉ thích phần lưng, thích ăn thịt thăn chua ngọt nhất.
Khê Ngôn nghĩ thầm trùng hợp ghê, Cố Văn Lan cũng rất
thích ăn thịt thăn chua ngọt, cô cười cười không biết trả lời thế nào bèn nói:
“Cố Văn Lan nhà cháu lại không kén ăn, nấu món gì ăn món đấy.”
Vừa nhắc tới anh là anh gọi điện cho cô, Khê Ngôn
nghĩ ngợi mấy giây bèn đứng dậy ra ngoài hành lang nghe máy, Cố Văn Lan bảo tối
nay Lộ Minh hẹn anh đi ăn, bảo cô đừng ở ngoài quá muộn, anh tan làm xong thì sẽ
tới đón cô.
Cô vừa mới ngắt máy thì Hứa Du lại gọi tới.
Cô ấy nói thẳng, “Lộ Minh hẹn tớ tối nay đi ăn.”
Khê Ngôn nói: “Vừa rồi Cố Văn Lan cũng nói một câu y
thế với tớ.”
Hứa Du nói: “Anh ta nói với tớ là cũng hẹn cả mọi
người nữa, không biết anh ta có ý gì nữa?”
“Đại khái là sợ hẹn riêng thì cậu sẽ không đến, nếu
anh ta hẹn riêng thì cậu có đi không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Hứa Du nói xong thì đổi
giọng: “Đi, đi thôi, nhân đêm nay nói rõ với anh ta, để anh ta đỡ phải quấn
quít lấy tớ nữa.”
Khê Ngôn hàn huyên với cô ấy một lát, thấy Chu Vũ đi
ra mới ngắt máy.
Viện trưởng Cố làm việc rất dứt khoát, ông vừa ngoài
bèn trực tiếp căn dặn tài xế riêng dẫn Chu Vũ đi xử lý các loại giấy tờ với cả
việc đóng dấu các thứ.
Vốn là Khê Ngôn định đi cùng nhưng cô lại cảm thấy
nhiều thứ giấy tờ phải xử lí như thế sẽ về nhà trễ mất, cô do dự một lát, cuối
cùng đành phải bảo Chu Vũ có chuyện gì thì gọi cho cô sau.
Lão Vương lái xe mời cô lên xe, nói rằng ông cũng tiện
đường cho cô đi nhờ một đoạn, ra ngoài kia dễ bắt xe hơn.
Khê Ngôn đành phải lên xe.
7 giờ tối, Cố Văn Lan về đến nhà bèn gọi điện thoại
bảo cô đi xuống, sau khi Khê Ngôn nghe máy xong bèn thoa một lớp kem nhàn nhạt
lên mặt rồi bôi son, cô soi gương xong xuôi mới xách túi xuống lầu.
Cố Văn Lan thấy cô đi xuống bèn nhanh chóng dựa lưng
vào thân xe, tỏ ra thâm trầm bắt đầu đứng hút thuốc.
Khê Ngôn gõ gõ thân xe, nói: “Em tới rồi.”
Anh không hề phản ứng lại.
Khê Ngôn vòng qua đầu xe đến chỗ anh, anh giả vờ như
không nhìn thấy cô, lệch mặt sang phía bên kia, Khê Ngôn tức giận khẽ đẩy anh rồi
vòng lại vị trí ghế phụ, mở cửa lên xe.
Cố Văn Lan nghe thấy tiếng mở cửa thì nhanh chóng
quay đầu lại, thấy cô đã ngồi trong xe thì cũng không nói gì mà chỉ cười cười,
sau đó cũng lên xe.
Trên đường hai người gặp đèn đỏ, xe dừng lại, anh
nghiêng đầu thấy màu môi cô là lạ bèn nâng cằm cô lên hỏi: “Màu son gì đây? Hồng
không ra hồng vàng không ra vàng.”
Khê Ngôn gạt tay anh ra, “Anh đừng…”
Cố Văn Lan thấy cô có vẻ căng thẳng bèn tạm thời không
trêu cô nữa
Lộ Minh đặt một dãy ghế lô, chính anh ta đã tới đây
từ sớm.
Khi Khê Ngôn nhìn thấy Lộ Minh thì có cảm giác anh ta
đã trưởng thành hơn rồi, hơn nữa là vẻ thận trọng lộ rõ ra bên ngoài, nhưng khi
mỉm cười thì vẫn là nụ cười tươi sáng khi xưa khiến người ta cho rằng anh vẫn
là chàng thiếu niên ấm áp lúc đó.
“Không ngờ đấy, đến cuối cùng hai cậu lại thật sự ở
bên nhau.” Lộ Minh giơ chén rượu lên rồi nói: “Cái này gọi là gì nhỉ?”
“Ý trời.” Cố Văn Lan nói.
Lộ Minh cười sang sảng, “Coi như cậu may mắn! Trước
kia bắt nạt cô ấy như vậy cơ mà.”
Cố Văn Lan phì cười, “Đàn ông không cần phải đề cập
tới sự mãnh (*) (liệt) năm đấy làm gì.”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan bổ sung: “Lỗ mãng.” (*’)
(*),
(*’): Mãnh (猛) và Mãng (莽) có cách đọc gần giống nhau.
Hứa Du khoan thai đến muộn, lúc vào ghế lô bèn chọn
vị trí cách Lộ Minh xa chút để ngồi xuống, kể từ khi cô ấy bước vào phòng thì tư
tưởng của Lộ Minh không thể tập trung được, phần lớn chỉ chú ý tới Hứa Du, còn Hứa
Du lại giả bộ như không phát hiện.
Một bữa cơm ăn tới lúng ta lúng túng, bốn người ở
đây không ai dám hồi ức kỷ niệm đã qua đi, sợ giẫm phải mìn.
Riêng Khê Ngôn lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, cô
chỉ sợ hai người kia nghe xong lại không vui.
Ăn cơm xong cô đã có ý rời đi, cô liếc Cố Văn Lan thì
thấy người đang tỏ ra không liên quan này cứ thế ngồi uống trà, cô giật nhẹ ống
tay áo của anh, không ngờ lại bị anh cầm tay lại.
Cô đang bất đắc dĩ thì anh đột nhiên lại kéo cô đứng
dậy, nói: “Khê Ngôn có thói quen ngủ sớm, bọn tớ về trước đây.”
Hứa Du ngồi yên không phản ứng.
Lộ Minh đứng lên nói: “Vậy lần sau có gì mình lại gặp.”
Hai người đi ra ghế lô, thuận tay đóng cửa lại
Lộ Minh đứng trong chốc lát rồi đi lướt qua mấy chiếc
ghế trống không, anh ta ngồi xuống ghế bên cạnh Hứa Du, suy nghĩ xem nên bắt đầu
nói từ đâu.
Hứa Du lại giành nói trước: “Lộ Minh, đừng tới tìm tôi,
chúng ta không thể tái hợp lại được đâu, thật đấy.”
Trái tim Lộ Minh đau đớn như thể bị ai đó xuyên dao
qua, “Bởi vì cái tên sinh viên kia à?”
“Không liên quan đến cậu ấy.”
“Em thích nó?”
“Không liên quan đến cậu ấy!”
“Nói cho anh biết, em thích nó đúng không?”
“Lộ Minh!” Hứa Du nghiêm túc gọi anh, đỏ mắt, “Tôi
không thể quên được, tôi đã thấy cảnh anh và cô bé kia ở bên nhau, tôi đã trộm
nhìn rất nhiều lần, tôi không thể quên được!”
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi lâu, như muốn
truy hỏi ý tứ trong mắt đối phương.
Lộ Minh nói: “Cậu ta có thể khiến em hạnh phúc à?”
Hứa Du đứng lên, “Không liên quan đến anh.”
Lộ Minh giữ chặt lấy Hứa Du, tựa đầu vào tay cô: “Du
Du, anh rất nhớ em.”
……
Khê Ngôn không yên tâm nên cứ đứng ngoài xe ngoảnh đầu
nhìn lại, nhất định không chịu lên xe, Cố Văn Lan đứng cạnh nhìn cô chằm chằm, cô
vừa quay đầu lại thì thấy anh, sợ hết cả hồn, “Anh làm gì đấy? Suốt ngày cứ thần
thần bí bí.”
Cố Văn Lan hơi hất cằm lên, “Sao son này của em
không phai màu vậy? Không có độc đấy chứ?”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan: “Nếu không để anh tới thử độc nhé?”
Khê Ngôn nói: “Không cần! Em ăn rất cẩn thận cho nên
không nhòe ra mấy đâu.”
Cố Văn Lan cẩn thận nghĩ nghĩ, anh tỏ ra lo lắng,
kiên trì muốn liều mình thử độc nên cứ quấn quít lấy cô hồi lâu, trong lòng Khê
Ngôn đang nghĩ chuyện khác nên không cho anh chạm vào, anh bắt đầu nổi cáu bèn
ôm cô vào ghế sau xe bắt đầu tha hồ thử độc.