Cố Văn Lan nhìn cô đứng dưới ánh sáng bạc, làn da trắng
ngần tựa ngọc.
Khê Ngôn đúng là lạnh thật, trong biệt thự chỉ bật
máy sưởi ở tầng dưới, cô đứng trong phòng vệ sinh lại chỉ mặc đồ có chút vải thế
này, khí lạnh xộc thẳng vào khiến cô không ngừng run rẩy.
Cô hơi hơi kéo váy lên để che ngực thì suýt nữa lộ
mông, làm Khê Ngôn sợ đến mức giật nó xuống…
Cái loại váy khỉ gió gì vậy hả ——!
Lúc cô đã từ bỏ thì bị phủ bởi một chiếc áo sơmi màu
lam nhạt, Khê Ngôn vội kéo xuống mặc vào, quay lại thì thấy Cố Văn Lan đang cởi
đồ.
Khê Ngôn kéo chặt áo sơ mi trên người, tỏ ra nghiêm
trang đi lướt qua anh.
Anh cũng không cản cô lại.
Sau khi ra ngoài cô giả bộ tìm quần áo mặc vào, chợt
nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Khê Ngôn quay lại nhìn mới biết Cố Văn
Lan thật sự đi tắm…
Do anh trêu cô hay tại cô nghĩ nhiều vậy?
Khê Ngôn nhanh chóng thay váy vào rồi khoác áo xuống
dưới lầu.
Lão phu nhân gọi cô lại ngồi cạnh bà, mà lúc Cố Vân
Vi nhìn thấy cô thì tỏ ra hơi kinh ngạc, Khê Ngôn vừa nhìn đã biết cô bé đang
nghĩ gì —— nhanh thế á??
Khê Ngôn ngồi xuống nói với cô bé: “Anh trai em đang
tắm.”
Cố Vân Vi nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng hỏi lại: “Anh
em đi tắm thật á?”
Khê Ngôn nghiêm mặt ừ một tiếng, còn gật đầu để nhấn
mạnh cho những gì mình nói.
Viện trưởng Cố đang nói chuyện với chú ba, nói về
chuyện mấy năm nay ông dấn thân vào từ thiện đã giúp được không ít học sinh gặp
hoàn cảnh khó khăn, hỗ trợ cuộc sống và trợ cấp học bổng cho bọn họ.
Khê Ngôn nhìn sang, nghiêm túc lắng nghe.
Chú ba trêu chọc: “Anh đây là có tâm lại có tiền nên
rảnh rỗi sinh nông nổi đó mà.”
Quan Tiện tỏ ra không vui: “Sao cái này lại gọi là rảnh
rỗi sinh nông nổi được? Cái này là có lòng tốt làm việc thiện đấy chứ.”
Viện trưởng Cố chỉ cười cười, nói: “Làm trong khả
năng cho phép mà thôi.”
Khê Ngôn thấy nụ cười của viện trưởng Cố dường như
hơi cô đơn thì ngớ ra một lát, Cố Văn Lan đã tắm rửa xong xuống dưới.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, trông có vẻ
thoải mái và dễ chịu, hẳn là đồ trước kia của anh, anh ngồi bên cạnh Khê Ngôn,
cầm lấy ly trà trước mặt cô lên uống, uống xong thì hơi cau mày, nói: “Hơi lạnh.”
Khê Ngôn rót thêm ít nước nóng cho anh, hỏi: “Anh mặc
ít thế này có lạnh không?”
Anh lắc đầu, uống trà.
Vốn là Khê Ngôn cho rằng anh ăn cơm xong sẽ đi luôn,
cô không ngờ anh lại định ngủ qua đêm, là vì lão phu nhân sao? Khê Ngôn thấy anh
cũng không giống như không vui nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Tóc anh dường như đã được lau khô sau khi gội, trông
rất mềm mại.
Khê Ngôn rất muốn sờ sờ, những cô vẫn nhịn lại.
Lão phu nhân khăng khăng muốn đón giao thừa nên mọi
người ngồi cạnh bà đến tận 12 giờ đêm
Sau khi tiết mục xuân vãn trên TV đếm ngược xong thì
lão phu nhân bèn dẫn mọi người đến từ đường cầu nguyện rồi đuổi bọn họ về phòng
ngủ.
Khê Ngôn buồn ngủ đến mức chỉ cần chạm gối là ngủ
luôn, căn bản là không thèm để ý đến chuyện khác, cô vừa về phòng bèn lấy chiếc
váy kia ra thay rồi nhanh chóng bò lên giường, vừa đắp chăn xong là ngủ ngay.
Giấc ngủ của cô chập chờn, tỉnh tỉnh mơ mơ, Cố Văn
Lan vẫn chưa lên giường nhưng cô thật sự rất buồn ngủ nên cứ mơ mơ màng màng,
không thể ngủ ngon nhưng cũng không muốn tỉnh dậy…
Giãy dụa mãi, cuối cùng cô cùng ngủ được.
Đến tận khi nghe thấy tiếng pháo hoa đùng đoàng bên
tai cô mới bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy Cố Văn Lan ngồi bên khung cửa, anh
dựa lưng vào tường, đang nhìn ra bên ngoài.
Có lẽ là trời sắp sáng rồi, ánh sáng ngoài cửa sổ
chiếu vào khuôn mặt ẩn trong bóng tối của anh, khiến mặt anh trông hơi lạnh
lùng.
Khê Ngôn ngồi dậy, mở điện thoại ra xem giờ, lúc cô
thấy giờ đã là 6 giờ hơn rồi thì vẫn hơi hoảng sợ, cô cho rằng mới ngủ có mười
phút, không ngờ đã mấy tiếng trôi qua.
Cô để điện thoại xuống giường, lần thứ hai cô quay
sang nhìn anh thì Cố Văn Lan cũng quay lại nhìn cô.
Anh duỗi tay về phía cô, “Đến chỗ anh này.”
Khê Ngôn xốc chăn lên, chân vừa chạm đất thì cô lạnh
đến nổi da gà bèn nhanh chóng chạy lại chỗ anh, lúc bị anh kéo vào trong lòng
ngực thì cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh: “Gấp cái gì?”
Tay phải Khê Ngôn vòng qua cổ Cố Văn Lan, cô ngẩng đầu
hôn anh, Cố Văn Lan vừa đáp lại nụ hôn của cô vừa ôm cô thật chặt, sau đó tay
anh lướt dọc từ mắt cá chân của cô lên trên, cuối cùng hoàn toàn thò tay vào vạt
váy.
…
Cô kiềm chế những tiếng rên rỉ, tất cả đều rơi vào
môi anh.
Cố Văn Lan đặt cô xuống bậu cửa sổ, anh đứng ở phía
sau cô nói: “Nhìn ra bên ngoài.”
Cửa sổ được làm từ men sứ lạnh lẽo, khí lạnh thấm
vào lòng bàn tay cô, Khê Ngôn nhìn bầu trời trong suốt bên ngoài, cô hơi hơi
rùng mình, lúc Cố Văn Lan đứng đằng sau đỡ eo cô đâm vào, anh khàn giọng hỏi:
“Nhìn thấy gì?”
Khê Ngôn cắn răng cố nhịn, trả lời anh, “Sông…”
Cánh cửa sổ này hướng về phía đông nam, có thể thấy
hai phần ba bề mặt sông, Khê Ngôn đoán có lẽ lúc nãy chắc anh đang nhìn về phía
nó, bởi vì vị trí anh ngồi hướng về phía mặt sông.
“Còn có gì nữa?” Cố Văn Lan nâng một chân cô lên, để
đầu gối cô khuỵu xuống bậu cửa.
“Núi…” Giọng cô run run, lời vừa nói ra thì cô vội cắn
chặt khớp hàm.
Quai váy mảnh rũ xuống treo ở cánh tay cô, phía sau
lưng vốn đã để lộ gần hết làn da lại được phủ lên một lớp ánh sáng nhẵn nhụi, Cố
Văn Lan sờ lên, lòng bàn tay thò vào trước ngực cô vân vê.
Khê Ngôn bị đỉnh đến mức suýt nữa đập đầu vào tấm
pha lê trước mặt, cô chống một bàn tay lên tấm kính rồi lại ngẩng đầu lên nhìn
một lần nữa, thấy dãy núi trùng trùng nơi xa, tầm nhìn trải dài tới vô hạn, ánh
mặt trời rạng rỡ mọc lên từ sắc xanh biêng biếc.
Khi tình sâu thăm thẳm, Cố Văn Lan nói: “Nhìn tiếp
đi, nhớ kĩ nó.”
Nước róc rách chảy, dòng sông giống như một bóng
dáng màu hồng duyên dáng vắt ngang qua.
Cố Văn Lan nói bức họa bình minh này cơ hồ trải dài
suốt năm tháng thơ ấu của anh, lúc nhỏ Cố Vân Vi sẽ dậy sớm để đến đây ngắm, ngày
anh học tiểu học mẹ tới gọi anh dậy cũng sẽ đứng trước cửa sổ nhìn hồi lâu, bà
đứng ở đó rất lâu, cho tới khi ba tới tìm bà.
Nhiều năm trôi qua, cảnh còn người mất.
Nơi này có bao nhiêu điều khiến anh lưu luyến, nhưng
anh lại không muốn trở về.
Bởi vì thấy cảnh sẽ lại đau lòng, bởi vì cảm thấy
châm chọc.
Lúc 8 giờ Khê Ngôn mới rời khỏi giường vào phòng vệ
sinh rửa mặt.
Lúc cô rửa mặt thì Cố Văn Lan đã đi tới, anh dựa vào
khung cửa nói: “Em định tìm người giúp đỡ Chu Vũ đúng không? Tối hôm qua em có
nghe thấy viện trưởng Cố nói chuyện với chú ba chưa? Em có thể tìm ông ta để hỏi
xem.”
Khê Ngôn cố nhớ lại, nhưng hình như tối qua lúc viện
trưởng Cố nói chuyện này với chú ba anh còn đang tắm mà?
Khê Ngôn ra khỏi phòng tắm thì thấy Cố Văn Lan vẫn
đang đứng trước khung cửa sổ, thật ra cô rất muốn đứng thương cảm với anh thêm một
lúc, nhưng trong đầu cô lại toàn là cái cảnh lúc 6 giờ sáng nay…
Bởi vậy nên bị cái cảnh đó ám ảnh luôn rồi.
Cố Văn Lan thấy cô ra ngoài thì nói: “Đi thôi.”
Khê Ngôn nhìn anh hỏi: “Sao hôm qua anh lại muốn qua
đêm ở đây?”
Anh ngẩng mặt nhìn sang phía cô, không nói gì.
Khê Ngôn nói: “Là vì chuyện tìm người giúp đỡ Chu Vũ
sao?”
Cố Văn Lan cười nói: “Em nghĩ nhiều vậy làm gì? Con
người viện trưởng Cố hào phóng, nhất là mấy năm gần đây ông ta cũng ham thích
làm từ thiện, em có thể nói về chuyện của Chu Vũ với ông ta xem.”
Sau bữa sáng, Khê Ngôn bèn nói chuyện của Chu Vũ với
viện trưởng Cố, cô không nói thẳng ra chuyện giúp đỡ, chỉ nói: “Ba, nếu có cơ hội
thì con mong ba có thể tìm hiểu thêm về thằng bé một chút.”
Viện trưởng Cố nghe xong thì cười: “Nếu vậy con dành
thời gian dẫn thằng bé lại đây, ba muốn tâm sự với nó.”
Thật ra tình huống cụ thể của nhà Chu Vũ thế nào cô cũng
không rõ, nhưng nhờ mấy chuyện vừa qua, cô đại khái cũng đoán được ít nhiều.
Địa chỉ nhà giả, không gọi được cho cha mẹ, với cả 8
vạn kia.
……
Trước khi đi Khê Ngôn đưa một chiếc túi cho Cố Vân
Vi, đây là đồng hồ Khê Ngôn mua cho cô bé.
Xem như là quà đáp lễ cho cái váy hôm nọ đi.
Mùng một Tết, trên đường vẫn rất náo nhiệt.
Cố Văn Lan không có sở thích dạo phố, bình thường
anh bận việc, tâm nguyện lớn nhất của anh lúc trước là có một kì nghỉ dài hạn,
hiện tại là có một kì nghỉ dài hạn để ở nhà với cô giáo Lý nhà anh.
Cho nên Cố Văn Lan lái xe về nhà luôn, tâm tâm niệm
niệm là được về nhà gối lên đùi cô giáo Lý.
Nhưng Khê Ngôn đã sớm tính đến chuyện khác, cô nói:
“Hay hôm nay em gọi Chu Vũ đến nhà mình ăn cơm nhé?”
Cố Văn Lan nghe xong thì thầm trợn trắng mắt, nhưng
trên mặt anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, “Không cần.”
Từ lúc cô giáo Lý gả cho anh đến giờ, thời gian hai
người có thể ở chung trong nhà trừ lúc ngủ buổi tối có lẽ còn chưa đến 5 ngày,
hôm nay anh thề cho dù bên ngoài động đất sóng thần anh cũng sẽ không ra khỏi cửa,
càng không cho ai đến nhà hết.
Tốt nhất là điện thoại cũng đừng có quấy rầy cuộc sống
an bình của anh!
Lúc về đến nhà, Cố Văn Lan cuối cùng cũng được gối
lên đùi cô giáo Lý như mong ước để xem tài liệu của anh.
Nhưng mà lúc TV phát quảng cáo thì cô giáo Lý bắt đầu
gọi điện thoại.
“Cô giáo?” Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Chu Vũ,” Khê Ngôn thấy giọng cậu có vẻ vui, “Em ăn
cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
Người nằm trên đùi cô cười lạnh, “Cậu ta ba tuổi chắc?
Cơm cũng không biết ăn à? Em cho rằng người ta đang đợi em đến đút cơm cho ấy?”
Khê Ngôn bịt miệng anh lại, nói với người trong điện
thoại: “Thế hả? Giờ em đang ở bên ngoài à?”
Người nào đó nằm trên đùi cô lại cười lạnh, nhưng lần
này anh không mở miệng ngắt lời cô nữa, vì anh bị cô giáo Lý bịt miệng rồi.
Khê Ngôn không để ý đến anh, nói tiếp: “Chu Vũ, cô
muốn dành thời gian mời em đến nhà cô ăn một bữa cơm, có được không?”
Chu Vũ im lặng một lát, hỏi: “Vì sao?”
Khê Ngôn cười cười, “Đừng nghĩ nhiều, cô chỉ muốn
tâm sự với em thôi, nhà em… Em không muốn cô tiếp xúc với người nhà em cũng không
sao, nhưng Chu Vũ, cô muốn biết em nghĩ thế nào.”
“Được rồi,” Chu Vũ nói: “Bao giờ cô rảnh?”
“Lúc nào cũng được,” Khê Ngôn nói: “Giờ cô đang
trong kì nghỉ, vẫn luôn ở nhà.”
“Vậy được rồi, khi nào em đến thì sẽ nhắn tin cho
cô.”
“Được.”
Khê Ngôn gọi điện thoại xong, cúi đầu xuống thì thấy
ánh mắt kì quặc của anh, cô nói: “Sao thế?”
Cố Văn Lan gạt tay cô ra, bò dậy khỏi đùi cô, lặng lẽ
cầm tài liệu của anh vào phòng
Khê Ngôn: “…”
Khê Ngôn không biết anh lại hục hặc cái gì nữa nên
đơn giản là không thèm để ý đến anh.
5 phút sau, điện thoại của Khê Ngôn reo lên, là Cố
Văn Lan gọi tới từ phòng ngủ…
Cô kêu lên với người trong phòng: “Anh bị sao thế hả?”
Người trong phòng ngủ không trả lời cô.
Khê Ngôn đành phải nghe điện thoại, “Anh bị sao vậy
hả?”
Cố Văn Lan nói: “Em yêu chồng em hơn hay thích học
sinh mình hơn hả?”
“Anh có thể đừng nhàm chán như vậy được không?”
“Trong lòng em chồng quan trọng hơn hay học sinh
quan trọng hơn?”
Khê Ngôn rất chắc chắn, Cố Văn Lan lại đang động
kinh cho xem.