Trong ghế lô rất ầm ĩ, Khâu Nam và Xuân Na đang cùng
nhau rống bài “Độ tình”.
Thật sự là bọn họ đang rống đấy:
Há hà ha!! Há hà ha!!
Cảnh đẹp hồ Tây trong tiết tháng ba!!
Cố Văn Lan nhìn thoáng qua bên kia, nói: “Tối về
mình nói sau nhé.”
Khê Ngôn cũng định thế bèn gật gật đầu.
Bên Xuân Na dịu dàng như nước: “Tu mười năm mới được
ngồi chung thuyền ~”
Phía Khâu Nam thì cạc cạc như vịt kêu: “Tu trăm năm
mới được ngủ chung gối ~~”
Cố Văn Lan cười nghiêng mặt nói với Khê Ngôn: “Hồi cấp
ba anh vẫn luôn cảm thấy Xuân Na và Khâu Nam rất hợp, lúc hai người họ ở cạnh
nhau cảm giác rất hài hòa.”
Khê Ngôn hỏi: “Vậy sao cuối cùng bọn họ lại không có
tiến triển gì?”
“Hai người bọn họ không sinh ra tình cảm nam nữ với
đối phương được, hơn nữa Xuân Na thích Lâm Nham,” Cố Văn Lan nhớ tới chuyện gì
đó, nói: “Lâm Nham chính là phù rể còn lại.”
“Thế giờ thì sao?”
Cố Văn Lan lấy một quả táo trong đĩa ra, “Không biết,
nhưng anh thấy cô ấy có vẻ còn thích Lâm Nham.”
Khê Ngôn gật đầu không nói gì.
“Sao thế?” Cố Văn Lan thấy hình như cô đang có điều
suy nghĩ.
“Hai người các anh đúng là tai họa.” Cô nói.
Cố Văn Lan vốn định phản bác, nhưng anh suy nghĩ sâu
sắc về quá khứ của mình thì cảm thấy nhận sai vẫn tốt hơn, nên cười khẽ, nói: “Đúng
thế, nhưng anh đã cải tà quy chính về với em rồi còn gì?”
Khê Ngôn liếc anh, cô cười không nói chuyện, sau đó
chuyển mắt nhìn về phía hai người đang hát tình ca.
Cố Văn Lan đẩy đẩy vai cô, “Em đã chinh phục được một
chàng lãng tử đấy nhé, có vui không?”
Khê Ngôn dịch sang bên cạnh, không thèm để ý đến anh.
Bởi vì cô càng để ý đến anh thì anh lại càng lấn tới.
Lúc này, Khâu Nam đang cầm micro hô lên: “Ái chà? Lâm
Nham với Từ Viên tới rồi! Hai cậu phô trương quá đấy, sắp đóng cửa quán rồi mới
đến!”
Lâm Nham cười nói: “Tôi tự phạt ba chén nhé.”
Xuân Na nói: “Thôi đi, với cái tửu lượng kia của cậu
thì có tin là uống ba chén xong sẽ phun ra hết không.”
Lâm Nham tấm tắc, “Đấy là do tôi biết phẩm rượu.”
Lúc mọi người đang nói chuyện thì Từ Viên đi đến chỗ
Cố Văn, ngay lúc Xuân Na cau mày cho rằng cô định ngồi cạnh Cố Văn Lan thì Từ
Viên lại dừng ở chỗ cạnh Khê Ngôn rồi ngồi xuống
Xuân Na liếc xéo qua, mày cau càng chặt, cuối cùng
cô cũng chỉ biết thở dài.
Lúc Lâm Nham đến gần cô cũng không chú ý tới, anh hỏi:
“Đang nghĩ gì đấy?”
Xuân Na lắc đầu đưa micro cho anh, “Cậu hát đi.” Rồi
ngồi vào sô pha chú ý tình huống bên kia.
Lâm Nham thấy cô như có tâm sự gì, đang định đi qua
xem thì đã bị Khâu Nam kéo lại bắt hát cùng
Từ Viên ngồi xuống, cô cười với Khê Ngôn, “Hai người
đến lúc nào thế?”
Khê Ngôn vuốt ve lòng bàn tay, vừa rồi cô bị Cố Văn
Lan nắm chặt khiến tay ấm sực lên, cô trả lời: “Khoảng nửa tiếng trước.”
Từ Viên khách sáo nói với Khê Ngôn hai câu rồi chỉ
chăm chú nhìn người ngồi cạnh cô, cô ấy hỏi: “Sao cậu không lên hát một bài?”
Cố Văn Lan chống khuỷu tay vào gối, anh nghe thế bèn
nghiêng đầu nhìn sang, “Phẫu thuật cả ngày nay, không còn sức nữa.”
“Trước kia cậu có vậy đâu.”
“Hồi còn trẻ đương nhiên không vậy rồi.”
Từ Viên rót ra hai ly rượu, cô cầm một chén đưa qua
người ngồi giữa, ý bảo anh cầm, sau đó nói: “Bác sĩ Cố đang cúi đầu trước thời
gian đấy à?”
Khê Ngôn: “…”
Cố Văn Lan im lặng một lát, anh không cầm lấy mà chỉ
duỗi tay bưng ly nước chanh trên bàn chạm cốc với cô ấy, nói: “Quy luật tự
nhiên, thiên mệnh khó trái.”
Từ Viên hừ cười, “Câu này không giống phong cách của
cậu chút nào.”
Cố Văn Lan cười cười, anh tóm lấy tay người ngồi cạnh
nhéo đầu ngón tay của cô, nói: “Bây giờ không giống thế, tôi đã là người có gia
đình rồi, trước lúc làm việc phải cân nhắc tới gia đình nữa, nếu mệt mỏi thì
tuyệt đối không được ép chính mình, phải yêu quý thân thể của chính mình để khỏe
mạnh, đúng không, cô giáo Lý?”
Cô giáo Lý: “…”
Sau khi hát hết bản tình ca kia thì Khâu Nam và Lâm
Nham đều lui ra để những người khác lên hát
Lâm Nham thấy Xuân Na định đi tới chỗ Từ Viên thì bước
nhanh tới cản cô ấy lại, “Cậu đừng cố dính vào chuyện này làm gì, Cố Văn Lan tự
biết giải quyết ra sao mà.”
Xuân Na nhìn anh nói: “Tôi biết, tôi chỉ không muốn
để Từ Viên mất mặt quá thôi, tính tình của Cố Văn Lan thế nào cậu còn không biết
à? Lúc cậu ta không muốn cho người khác tí mặt mũi nào thì tuyệt đối sẽ không
thèm để ý đến việc cậu là ai, có quan hệ gì với cậu ta đâu.”
Hai người bên này lải nhải hồi lâu thì Khâu Nam ở
bên kia đã lôi kéo vài người đến chơi xúc xắc, thuận tiện gọi luôn cả Từ Viên,
“Đến đây đến đây, một người thì uống rượu làm gì? Đừng có quấy rầy vợ chồng nhà
người ta show ân ái.”
Từ Viên đen mặt trừng anh, nhưng lại không chịu nổi
Khâu Nam mời mọc nhiệt tình.
Xuân Na thấy thế thì cười hồi lâu, cái loại bản lĩnh
ba phải này Khâu Nam đúng là mỗi năm một tăng mà.
Từ lúc Lâm Nham vào đến giờ thì đây là lần đầu anh
thấy cô cười.
Khâu Nam cố ý tách Từ Viên và Cố Văn Lan ra nên cố ý
không gọi anh tới chơi xúc xắc.
Cố Văn Lan mừng rỡ được tự tại.
Khê Ngôn bỗng nhiên nói: “Em cảm thấy tính cách này
của Khâu Nam rất dễ khiến người ta thích, nhưng vì sao trong nhóm năm người các
anh thì hai nữ sinh một người thích anh, một người lại thích Lâm Nham vậy?
Cố Văn Lan hơi nâng cằm, anh nhìn cô, cười mà như
không, “Bởi vì anh đẹp trai.”
“Khâu Nam không đẹp trai à?” Khê Ngôn quay đầu nhìn
rồi ngoảnh lại hỏi anh.
“Vì sự thật là anh còn đẹp trai hơn.” Cố Văn Lan cười.
Khâu Nam nghe thấy anh nói vậy bèn quay đầu nói: “Cố
Văn Lan sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy được không hả?”
Cố Văn Lan cong miệng, nói với phía đám đông: “Tôi đẹp
trai hơn.”
Lâm Nham cười nhạo, “Xem hai cái tên này có ấu trĩ
không cơ chứ.”
Vẻ mặt của Cố Văn Lan rất thản nhiên, anh cố ý nói
to: “Không phải em đã nói thích mặt với body của anh à?” Anh vẫn còn chưa quên
hôm đó cô nói hồi đại học thích anh là vì mặt với body đâu.
Khê Ngôn uống một ngụm nước trái cây, nói: “Với cả
tiền nữa.”
Cố Văn Lan: “…”
Lúc này đám người chơi xúc xắc bên kia gọi Cố Văn
Lan sang, nói: “Còn chưa show ân ái đủ à? Lại đây mau, bình thường cậu bận
không hẹn ra được thì thôi, đằng này được một hôm đi chơi với anh em mà còn định
thoát ly quần chúng à?”
Khâu Nam hét lên: “Đúng thế, có mỗi cậu biết làm việc
thôi!”
Cố Văn Lan không mấy hứng thú, vốn là anh định ngồi
một lát thì về nên hơi do dự.
Khê Ngôn đứng lên nói: “Anh sang đấy đi, em vào
toilet chút đã.”
Ánh đèn ngoài hành lang hơi u ám, bên ngoài không ầm
ĩ như trong ghế lô, không khí cũng trong lành hơn rất nhiều, còn thấp thoáng
nghe thấy tình ca vang lên từ phía các phòng khác.
Lúc Khê Ngôn ra khỏi toilet cô còn lòng vòng ở bên
ngoài một lát, hơi hơi thất thần.
Sau đó cô hồi thần lại vì phát hiện có một người say
đang nhào về phía cô, cô đi sát hành lang định tránh người đó nhưng hắn lại cố
ý ngáng chân Khê Ngôn chặn đường cô.
Tên đàn ông say khướt, đôi mắt đục ngầu, Khê Ngôn
quay người định đi về hướng khác thì người nọ lảo đảo vòng lại giữ chặt lấy tay
cô, “Hê, chạy đâu đấy? Nói chuyện với anh trai này hai câu chứ nhỉ.”
Cảm xúc thô ráp trên tay hắn làm Khê Ngôn hơi buồn
nôn, “Anh còn vậy tôi báo cảnh sát đấy!”
Tên đàng ông cười khà khà, “Báo cảnh sát cái gì? Chỉ
là tâm sự tí thôi, em gái trông không đến nỗi nào nhỉ, đến đây một mình à? Đi
đi đi, đến chỗ anh này! Mấy anh trai ghế anh đều hiếu khách lắm!”
Khê Ngôn cố gắng hất tay hắn ra, cô cứ giãy giụa khiến
tên đàn ông say rượu bực mình, hắn bóp eo cô, dí Khê Ngôn sát tường, nhe răng
cười với cô “Da thích thế, để anh hôn cái nhé, chỉ hôn…”
Hắn còn chưa kịp nói xong đã có một bàn tay thò tới vặn
tay hắn ra sau cổ, sau đó đẩy hắn đập thẳng đầu vào tường kính đằng trước, đau
đến mắt xẹt xẹt đầy sao.
Có âm thanh lạnh lẽo vang lên sau lưng hắn: “Ai cho
phép mày chạm vào cô ấy?”
Tên đàn ông say rượu bị chèn đến thở không ra hơi,
đau đến nổi không kêu ra tiếng, chỉ gào lên đau đau đau liên tục, đột nhiên người
phía sau túm hắn xách ra ngoài, vậy mà hắn lại không phản kháng nổi, cứ thế bị
kéo ra ngoài.
Loại cảm giác bất lực này khiến hắn hoảng sợ, “Cmn
mày định làm gì đấy! Buông tao ra! M* nó mày là thằng đ*o nào!”
Khê Ngôn trắng mặt, vội vàng theo sau anh.
Lúc Xuân Na đi ra từ ghế lô vừa lúc thấy Cố Văn Lan
lạnh mặt xách một tên đàn ông đi ra ngoài, hắn ta bị kéo rề rề trên mặt đất
nhưng vẫn còn chửi bậy được.
Cố Văn Lan giống như không nhìn thấy cô, cứ thế xách
người ra ngoài.
Xuân Na giữ chặt lấy Khê Ngôn hỏi: “Sao lại thế
này?”
Khê Ngôn cũng không rảnh giải thích, cô gấp đến mức
hoang mang, không hề trả lời mà bám theo Cố Văn Lan, Xuân Na cũng chỉ biết lo lắng
đi theo cô.
Cố Văn Lan xách người nọ ra tới cửa, tàn nhẫn vặn
tay hắn ta ra sau, tên đàn ông đó kêu lên thảm thiết, môi trắng bệch, run run không
nói thành lời, thấy hắn ta sắp té xuống đất, Cố Văn Lan bèn nâng hắn ta dậy đổi
cánh tay khác tiếp tục vặn thêm một lần, đôi mắt của tên say rượu đục ngầu, cả
người co rút với tần suất cao.
Anh lỏng tay ném hắn ta xuống đường.
Lúc Khê Ngôn chạy tới thì bị anh chặn lại, sau đó bị
anh dẫn đến chỗ một con phố khác.
Đã có đám người chạy ra ngoài, đồng bọn của tên say
không tìm thấy người đánh hắn bèn vừa đứng một bên chửi đổng vừa hợp lực nâng
người đang đau đến chết ngất trên mặt đất lên, gọi xe đưa đi bệnh viện.
Xuân Na nhìn mà hãi, lúc Cố Văn Lan điên lên ra tay
quá tàn nhẫn, thủ pháp dứt khoát gọn gàng, cô mới ra ngoài mà anh đã xong việc…
Khê Ngôn cứ mãi quay đầu lại, sốt ruột hỏi: “Hắn ta
không có việc gì đấy chứ? Anh làm gì hắn ta rồi?”
Cố Văn Lan vẫn đang lạnh mặt, không biết anh đang giận
dỗi ai, nói: “Phế hắn ta.”
“Phế hắn ta?” Khê Ngôn kéo tay anh, cô càng sốt ruột,
“Phế hắn ta như thế nào?”
“… Trật khớp thôi.” Cố Văn Lan liếc cô, “Em sợ cái
gì?”
Khê Ngôn không nói gì.
Thật ra chính cô lại chẳng sợ gì cả, cái cô sợ nhất
là anh dính phải chuyện lôi thôi, trên đời này cảnh sát và bác sĩ là hai nghề
nghiệp dễ dàng bị phê bình nhất, chỉ hơi lơ đãng một chút thôi cũng sẽ bị người
đời chỉ trỏ.
Sau khi lên xe, Cố Văn Lan thấy cô vẫn còn tái mặt
bèn giơ tay chạm vào mặt cô: “Làm em sợ rồi hả?”
Khê Ngôn lắc đầu: “Chúng ta cứ đi thế có sao không?
Đúng rồi, đồ của em vẫn còn để ở chỗ ghế lô.”
Cố Văn Lan lấy điện thoại ra, nói: “Để anh bảo Xuân
Na cầm cho em.”
Anh gọi điện thoại cho Xuân Na, nói với cô vài câu rồi
hỏi mấy câu xem cái người lúc nãy bị anh bẻ gãy xương thế nào rồi tắt máy, Xuân
Na biết lúc này anh đang không vui nên không hỏi kỹ chuyện vừa nãy, anh hỏi gì
thì cô đáp nấy.
Đúng là Khê Ngôn sợ thật, nhưng cô là cô sợ Cố Văn
Lan, cô không ngờ anh lại phản ứng kịch liệt thế, trực tiếp bẻ gãy tay người
ta, không biết sức anh kinh khủng đến mức nào đây…
Sau chuyện này, Khê Ngôn quên luôn việc hỏi anh mấy
chuyện trong quá khứ
Lúc đi ngủ cô vẫn còn sợ, “Trước kia anh cũng từng
đánh nhau với người ta à?”
Cố Văn Lan nhắm mắt lại nói: “Không, anh là học trò
ngoan, vẫn luôn thế.”
“Thế đêm nay là lần đầu tiên anh đánh nhau hả?” Cô hỏi.
“Đấy không gọi là đánh nhau,” anh trợn tròn mắt, nhìn
thẳng vào cô, “Cái đấy gọi là trừng trị.”
“…” Lại bắt đầu nói nhảm.
Hôm giao thừa, sáng sớm Xuân Na đã cầm túi xách tới
đưa cho Khê Ngôn, còn nán lại nhà cô gần một tiếng mới đi.
Khê Ngôn tiễn cô ấy đến tận cửa mới quay lại ngồi
vào sô pha, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ
từ Cố Vân Vi, lúc cô gọi điện cho Cố Vân Vi thì Cố Văn Lan đang cầm sách gác đầu
lên đùi cô.
Thật ra Cố Vân Vi gọi điện cho cô là để hỏi đêm nay
bọn họ có muốn về nhà ăn cơm tất niên không
Khê Ngôn cầm điện thoại ấp úng hồi lâu, cô đang định
hỏi anh thì Cố Văn Lan đã chen họng cô: “Không đi.”
Mà Cố Vân Vi ở đầu dây bên kia cũng đã nghe thấy, “Chị
dâu, nếu anh trai em không muốn thì thôi vậy.”
Khê Ngôn cảm thấy chính mình cũng không khuyên nổi
anh đành an ủi cô bé hai câu rồi ngắt máy.
Cố Văn Lan không mấy chờ mong Tết âm lịch, mấy năm
đó mỗi dịp Tết âm lịch nhà anh đều rất yên tĩnh, đám Khâu Nam tìm tới rủ anh ra
ngoài anh cũng không muốn đi, anh phải ở nhà với mẹ.
Cho nên mấy ngày Tết âm lịch ấy cũng chỉ có anh và mẹ.
Anh đã quen, không thích cái sự náo nhiệt kia nữa rồi.
Khê Ngôn cũng là một người rất yên lặng, cô có thể ở
nhà cả ngày để xem TV, chút chút cô lại chạy ra ban công tưới nước cho hoa sơn
trà và cây bạc hà, trong chốc lại bưng bể cá vào toilet đổi nước, rồi sau đấy lại
vào phòng bếp cắt hoa quả.
Lúc cô bưng đĩa hoa quả ra ngoài thì Cố Văn Lan đang
nghe điện thoại, vẻ mặt anh hơi bất đắc dĩ, sau đó chỉ có thể đồng ý: “Rồi rồi,
cháu biết rồi ạ, giờ bọn cháu tới ngay đây.”
Cố Văn Lan ném điện thoại ra, yên lặng ngồi ngẩn ngơ
một lát, anh thấy cô tới gần bèn nói: “Đi thay quần áo đi, mình về biệt thự.”
Khê Ngôn hơi ngạc nhiên, gật gật đầu.
Cô vẫn không yên tâm lắm, “Nếu anh thật sự không muốn
thì mình ăn cơm xong rồi về nhé.”
Cố Văn Lan cười cười, “Cô giáo Lý rất để ý đến cảm
xúc của anh nhỉ? Có phải em càng ngày càng thích anh rồi không?”