Trung tuần tháng 12, còn 10 ngày nữa là tới kì thi hết
học kì.
Công tác ra đề thi cuối kì sắp kết thúc, Khê Ngôn dốc
hết tinh thần thức đêm với mấy giáo viên cùng khoa, cuối cùng cũng hầm xong hết
quầng thâm dưới mắt khiến họ nở mày nở mặt, thật đáng mừng.
Lúc ra đề thi trừ việc phải cân nhắc ma trận đề thì
còn phải suy xét về năng lực tiếp thu tri thức của học sinh nữa, mấy ngày nay Khê
Ngôn chuyên tâm dốc sức vì việc đó nên hơi lạnh nhạt với bác sĩ Cố đi một chút…
Vừa lúc cô cũng muốn trừng trị anh, miễn cho anh suốt
ngày khoe khoang.
Quãng thời gian đó mỗi đêm bác sĩ Cố đều dựa vào đầu
giường một mình nhìn bóng dáng thướt tha của cô giáo Lý đang khêu đèn hăng hái chiến
đấu, ngọn lửa tà ác cháy loạn cả lên.
Chờ đến khi cô giáo Lý lên giường đi ngủ, anh bèn
nhào lên như sói đói, nhưng vẻ mặt tứ đại giai không (*) của cô giáo Lý lập tức
siêu độ…không, cảm hóa anh.
(*)
Tứ đại giai không: Thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật).
Quả thật là Khê Ngôn rất mệt, cơ bản là cô chỉ cần
dính vào gối là ngủ ngay.
Cố Văn Lan nhẹ nhàng ấn quầng thâm dưới mắt của cô,
tự cảm thấy chính mình nhu tình như nước, là tình lang hiếm có trên đời.
Cô giáo Lý đột nhiên quăng tay anh ra, “Anh lau mất
kem mắt của em rồi.”
Bác sĩ Cố: “…”
Kem mắt? Kem mắt sao sánh bằng nhu tình của anh với
em được?
Nhưng anh không dám nói lời nào, bởi vì gần đây cô
giáo Lý bận bịu nên tính tình cũng hơi nóng nảy, tuy rằng với tính cách của cô
thì có nóng nảy hơn nữa cũng chỉ phóng cho mi hai ánh mắt hình viên đạn mà
thôi…
Nhưng anh vẫn giận mà không dám nói gì.
Bởi vì cô giáo Lý nói, “Anh còn dám chọc em nữa là
em qua đêm ở biệt thự nhà anh đấy.”
Bác sĩ Cố tức giận đến mức bốc khói, xoay người giận
dỗi.
Cô giáo Lý cười trộm hồi lâu, thầm nghĩ cuối cùng
cũng tóm được nhược điểm của anh rồi.
Nhưng nửa đêm anh lại nghiêm mặt trở mình ôm cô, cổ
độc khó chống cự lại chỉ có cô giáo Lý là thuốc giải.
Dạo này Khê Ngôn rất bận, có đôi khi Cố Văn Lan phải
trực ca đêm thì cô sẽ đến thẳng chỗ cha mẹ, nhưng có một lần không khéo, bác sĩ
Hướng đổi ban với Cố Văn Lan nên Cố Văn Lan tan làm về nhà sớm.
Anh vừa về đến nhà thì phát hiện đèn trong phòng
chưa từng được bật lên, dường như cô không về nhà, nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định
bèn kêu lên: “Cô giáo Lý?”
Không ai trả lời.
Anh ngồi xuống sô pha, gọi điện thoại cho cô giáo
Lý.
Khê Ngôn bắt máy rất nhanh, đúng lúc cô đang cầm điện
thoại, hơn nữa ngày thường Cố Văn Lan rất ít khi gọi điện thoại cho cô, huống
chi lại còn đúng lúc anh đang bận, cô sợ có chuyện gì, “Alo?”
“Em đang ở đâu thế?” Cố Văn Lan nhắm mắt lại, lắng
nghe âm thanh mềm mại của cô.
“Em đang ở nhà bố mẹ, anh có sao không?” Cô hơi hơi
lo lắng.
“Không sao.”
Anh nói xong câu đó thì đầu dây bên kia yên tĩnh vài
giây.
Khê Ngôn hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa đấy?”
Anh suy nghĩ tới rất nhiều vấn đề, cuối cùng mới nói:
“Chưa.”
“Sao lại chưa ăn cơm?”
“…Anh đang ở nhà.”
Khê Ngôn mím môi im lặng một lát, hỏi: “Vậy anh muốn
em phải làm gì đây?”
Cố Văn Lan nghe xong, trong lòng ngứa ngáy như bị
mèo cào, nói: “Để anh sang đấy.”
Khê Ngôn ngạc nhiên, “Anh sang đây làm gì?”
Cố Văn Lan không đáp, chỉ nói: “Anh đến ngay đây.”
Sau đó ngắt điện thoại.
Khê Ngôn ngẩn ra mấy giây, cô cảm thấy dạo này Cố
Văn Lan có biểu hiện không khác gì… mấy chàng trai đang trong tuổi dậy thì cả.
Xuân về rồi đấy à?
Khê Ngôn tính xem thời gian anh đi từ nhà đến đây mất
bao lâu, đến khi còn 15 phút nữa thì cô vào phòng bếp nấu mì cho anh.
Chu Mộc Lan và lão Lý còn đang xem TV trong phòng
khách, Chu Mộc Lan thấy cô vào phòng bếp nấu đồ ăn thì bám theo, “Sao thế? Con
đói bụng à? Được rồi đừng vội, để mẹ nấu cho.”
“Không phải ạ,” Khê Ngôn đun sôi nước, đặt vài khúc
hành và hai trái cà chua đã được rửa sạch sẽ lên thớt, “Cố Văn Lan định tới đây
ạ, con chuẩn bị nấu cái gì đó cho anh ấy ăn.”
“Thật không?” Chu Mộc Lan có vẻ vui, “Sao giờ này lại
tới đây?”
“Hôm nay anh ấy tan làm sớm nên dành thời gian tới
đây thăm ba mẹ.” Khê Ngôn cảm thấy hình như khả năng bịa chuyện của cô hơi bị
xuất chúng đấy.
“Cái thằng bé này, gấp làm gì chứ? Sau này còn có nhiều
thời gian mà,” Chu Mộc Lan nói xong thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn cười
hỏi: “Có phải do hôm nay con không về nhà nên thằng bé sang đây xem con không?”
“Xem con làm gì?” Khê Ngôn cười cười, cô bỏ mì vào nồi,
“Ngày nào mà bọn con chả gặp nhau.”
“Cũng đúng.” Chu Mộc Lan nói thêm hai câu rồi đi ra
ngoài.
Lúc Cố Văn Lan tới vừa lúc Khê Ngôn nấu mì xong bưng
ra bàn.
Lão Lý vừa thấy con rể tới liền nổi hứng tám nhảm,
bèn cầm bình rượu trắng ra định để lên bàn.
Chu Mộc Lan càu nhàu: “Thằng bé vừa mới tan làm, còn
đang mệt đấy, ông đừng rủ rê nói đông nói tây với người ta nữa.”
Khê Ngôn cũng nói: “Ba, để con nấu cho ba một chén
mì nữa nhé.”
Lão Lý nghe xong gật đầu, ông nói với Chu Mộc Lan: “Nói
đông nói tây là sao? Tôi ngồi đây là để ăn mì nhé!”
Lúc Khê Ngôn vào phòng bếp thì Cố Văn Lan đang rửa
tay, cô vừa nấu mì vừa nói: “Anh đừng tám nhảm với ba em làm gì, nghỉ ngơi sớm
đi.”
Cố Văn Lan vặn vòi nước vào, nói: “Nhưng ba tìm anh
nói chuyện phiếm thì anh cũng đâu thể từ chối được.”
“Cứ nói mai anh phải đi làm là được, anh chỉ cần nói
thế thôi là ba không lảm nhảm nữa đâu.” Cô quay lại lấy đũa.
“Được,” Cố Văn Lan cười cười, “Anh về phòng sớm với
em.”
“Anh bớt nghĩ đi, ai thèm về phòng sớm với anh hả?”
“…”
Khê Ngôn vào phòng Lý Khê Vũ lấy một bộ quần áo ngủ để
Cố Văn Lan thay ra sau khi tắm rửa, xong việc cô bèn về phòng sửa bài tập,
không lâu sau Cố Văn Lan cũng theo vào, cô chỉ vào chiếc áo ngủ trên giường
nói: “Cho anh, anh mau đi tắm đi.”
Cố Văn Lan cầm áo ngủ lên thì thấy chi tiết gà con
màu vàng, “Anh phải mặc cái này á?”
“Cái này nó làm sao à?”
“Gà con màu vàng?”
“Anh thích thì còn có cả ngỗng trắng nữa đấy.”
“…”
Cố Văn Lan đành nghe lời cô đi tắm rửa.
Anh tắm rửa xong thì mặc bộ đồ ngủ hình gà con màu
vàng bước vào, Khê Ngôn nhìn qua bèn cười trộm, lại thấy trong tay anh vẫn còn
cầm áo sơmi và quần tây mới được thay ra.
“Đưa em đi.” Khê Ngôn đi tới lấy quần áo anh định ra
ngoài.
“Làm gì thế?” Cố Văn Lan giữ chặt lấy cô.
“Em đi giặt.”
“Đừng giặt, anh không mang quần áo đến đây đâu.”
“Giặt xong rồi em hong khô cho.”
“Kệ nó đi, em không thấy mệt à?”
“Vậy anh còn tới đây thêm việc cho em làm gì?”
“…”
Cố Văn Lan cảm thấy bị vợ ghét bỏ, hậm hực ngậm miệng
lại.
Sau khi Khê Ngôn ra ngoài thì Cố Văn Lan đi lòng
vòng trong phòng cô, lúc anh ngồi xuống mép giường thấy một sợi tóc dài dính
trên gối bèn nhặt lên cuốn cuốn vài vòng lên tay, chẳng lâu sau Khê Ngôn đã
quay lại.
“Nhanh thế?” Anh hỏi.
“Mẹ em cầm đi rồi.” Khê Ngôn ngồi vào bàn tiếp tục sửa
bài tập.
Cố Văn Lan kéo ghế ngồi xuống cạnh Khê Ngôn nhìn cô
bận rộn làm việc, nhưng chính anh lại không ngồi yên được, cứ tí tí lại nghịch
sách bài tập trên bàn, lúc khác lại lấy giáo án của Khê Ngôn ra đọc, một hồi lại
ngồi nghịch tóc cô, anh cuộn lấy sợi tóc cô vào ngón tay mình.
Anh nghịch ngợm không khác gì thiếu niên đang trong
tuổi mới lớn.
“Cô giáo Lý, bao giờ em mới xong việc vậy?”
“Anh phiền quá.”
“…”
“Mau đi ngủ đi.”
Cố Văn Lan nghiêng người chống tay lên bàn nhìn cô
chằm chằm.
Có thể là để tiện cho anh ngủ nên cô tắt hết đèn
trong phòng đi, chỉ để sáng một chiếc đèn bàn, ánh đèn rơi xuống bàn, vẻ mặt của
cô dưới ánh đèn tranh sáng tranh tối càng thêm trầm tĩnh.
Ánh nhìn của Cố Văn Lan có sức tồn tại rất mạnh, trắng
trợn, táo bạo và nóng bỏng.
Cô nghiêng mặt nhìn sang, dường như suy tư gì đó mà
cười với anh, gõ gõ cán bút lên mặt bàn, nói: “Em hỏi anh một chuyện.” Trông y
hệt như giáo viên đang kiểm tra bài của học sinh.
“Sao em có nhiều chuyện để hỏi thế?” Anh vươn tay tới
nhưng bị cô chặn lại bèn thuận tay nắm lấy tay cô, “Em hỏi đi.”
“Hồi cấp ba anh đã từng yêu đương chưa?” Vẻ mặt cô rất
tự nhiên, không khác gì lúc nói chuyện bình thường
Cố Văn Lan cân nhắc ý đồ của cô, “Em định tính sổ mấy
chuyện cũ với anh đấy à?”
Cô nói: “Thích trở mặt không?”
Anh bĩu môi, “Không, chẳng qua có rất nhiều nữ sinh
thích anh, nhưng anh lại không thích ai cả.” Lúc anh nói như vậy dường như có ý
tranh công.
“Vậy mối tình đầu của anh là vào lúc nào?”
“Năm ba đại học.”
“Ừm…” Cô nghiêng đầu suy nghĩ, “Vậy anh trưởng thành
hơi muộn nhỉ.”
Cố Văn Lan sửng sốt, anh tuyệt đối không không nghĩ
tới cô sẽ kết luận như vậy bèn cố ý nói: “Vậy mối tình đầu của em là vào lúc
nào? Hơ đúng rồi, là năm nhất chứ gì, đối tượng còn là anh nữa đó, lúc đấy chắc
trộm thèm thuồng anh lâu rồi chứ gì?”
Khê Ngôn: “…”
Trên bàn có viên kẹo nhuận giọng, cô bóc một viên
ra, từ từ nói: “Lúc đấy bên cạnh anh người tới người đi, anh đã từng đặc biệt
thích hoặc nghiêm túc với ai chưa?”
Cô hỏi điều này không phải muốn nghe anh nói mấy câu
dỗ dành cô, cô chỉ muốn biết lúc ấy anh nghĩ thế nào mà thôi.
Mà Cố Văn Lan hiển nhiên sẽ không dỗ cô bằng cách
nói dối, anh nói thẳng: “Chưa từng, nhưng thật ra có ấn tượng rất sâu sắc với một
người.”
“Ai cơ?”
“Người đó đó,” Anh cười cười, “Cái người lừa mất
trong sạch của anh ấy.”
Khê Ngôn sửng sốt, cô mím môi lạnh nhạt ờ một tiếng,
không muốn nói tiếp đề tài này nữa.
Cố Văn Lan túm tay cô, “Ờ cái gì? Người đó chính là
em đấy, giả vờ cái gì hả?”
—— Ai cơ?
“Em á?”
“Thì là em đó.”
“…”
Khê Ngôn nghiêng mặt cười, vo vỏ kẹo lại rồi ném vào
thùng rác.
Cố Văn Lan hỏi: “Em không biết hả?”
Cô mỉm cười nhìn anh, “Em không biết.”
Tuy rằng anh đã quên mất vẻ ngoài của cô, nhưng Cố
Văn Lan vẫn luôn nhớ rõ cảm xúc đêm đó, dáng người mềm mại cân xứng của thiếu nữ…
Chẳng khác với cô của hiện tại là bao.
Ký ức cứ thế mà tới, dục vọng cũng tràn ra.
“Sao lúc đấy anh lại như vậy?” Khê Ngôn nhìn anh
khom người bế cô lên.
“Như vậy là sao?” Cố Văn Lan để cô lên giường rồi áp
lên người cô, nụ hôn rơi xuống khóe mắt của Khê Ngôn, sau đó là gương mặt.
“Quen nhiều bạn gái như vậy.” Cô cảm thấy dường như Cố
Văn Lan có khựng lại đôi chút.
Cố Văn Lan ngồi dậy, anh ngồi ngược sáng khiến người
khác không thấy rõ vẻ mặt của anh, “Khi đó mẹ anh vừa mới mất, anh lại chỉ còn
một mình, có lẽ là muốn tìm ai đó ở bên cạnh chăng… Anh cũng không biết nữa,
lúc ấy rất mờ mịt nên phóng túng một quãng thời gian.” Đầu ngón tay của anh nhẹ
nhàng chạm vào mặt cô, “Lúc ấy sao em lại không kiên trì thêm chút nữa?”
Cô nói: “Kiên trì thì được gì chứ?”
Căn bản là lòng anh lúc đó vẫn còn chênh vênh, sẽ
không cho bất kì kẻ nào cơ hội cả, nếu không thì sao đến giờ mới bằng lòng tìm
một người để chung sống bên cạnh chứ? Nếu anh muốn thì đã sớm có bạn gái rồi.
Trên đời này duyên phận đôi khi cần thời gian và cơ
duyên.
Chiếc giường kia của Khê Ngôn là giường đơn, thân
giường được làm từ giá gỗ, tuy nhìn rất rắn chắc nhưng chỉ hơi động đậy là sẽ vang
lên tiếng kêu kẽo kẹt, dẫu rằng âm thanh nhỏ nhưng tần suất kêu kẽo kẹt rất ái
muội, càng nghe càng ngứa ngáy.
Trước khi Cố Văn Lan đến bệnh viện có đưa Khê Ngôn tới
trường học, vì khoảng cách khá gần nên anh cũng thuận đường đưa cô đi, sau khi Khê
Ngôn xuống xe anh mới để ý cô quên một chiếc túi trên xe bèn nhanh chóng xuống
xe đưa cho cô.
Cô đẩy lại cho anh, nói: “Áo ngủ của Khê Vũ, cái mà
tối hôm qua anh mặc đấy, mang về nhà đi.”
“Mang về làm gì?”
“Ai bảo tối qua anh mặc cái áo đấy rồi xằng bậy làm
gì?”
Cố Văn Lan hơi trầm tư, “Chi tiết nào khiến em cảm
thấy chuyện đó xằng bậy vậy?”
Khê Ngôn: “…Toàn bộ quá trình.”
Cố Văn Lan lại tiếp tục trầm tư, “Cho nên em định lấy
nó làm kỷ niệm à? Không ngờ em còn có sở thích này đấy nhé?”
Khê Ngôn: “Tạm biệt.”
Cố Văn Lan cười nhìn cô quay vào trường học.
Chiều thứ sáu Lý Khê Vũ về đến nhà, lúc cậu lục quần
áo đi tắm thì lục tung hết lên cũng không tìm thấy áo ngủ của mình đâu bèn chạy
vào phòng bếp kêu lên: “Mẹ!! Có phải mẹ lại lấy áo con làm giẻ lau không!!”
Chu Mộc Lan giật mình, suýt nữa thì cầm muôi canh gõ
cậu, “Mẹ lấy áo nào của mày làm giẻ lau cơ?”
“Áo ngủ của con!”
“Tự dưng mẹ lấy áo ngủ của mày làm giẻ lau làm gì?”
“Thế áo ngủ của con đâu rồi? Sao lại đột nhiên biến
mất được?”
“Không thấy thì thôi, có phải mày chỉ có một chiếc áo
ngủ đâu.”
“Con muốn bộ kia! Gà con màu vàng!”
“Mày còn có áo ngủ ngỗng trắng cơ mà?”
“Con chỉ cần áo gà con màu vàng thôi!”
“Đi ra ngoài ——”
Bên kia ——
Hai ngày nay đột nhiên Cố Văn Lan lại canh cánh
trong lòng về chuyện tình khi xưa của họ