Tiết học sớm kết thúc, Khê Ngôn về văn phòng ngồi xuống
nằm sấp xuống bàn, cô im lặng một lát rồi vừa vẽ vẽ gạch gạch lên notebook vừa
nghĩ ngợi.
Gần cuối kỳ, trong trường học lằng nhằng các loại họp
tổng kết, các loại báo cáo công tác, lại còn chuẩn bị bài thi cuối kỳ, luận văn
về giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị cô còn chưa viết đâu, mọi
chuyện cứ chồng chất như núi…
Khê Ngôn hồi thần mới phát hiện cô viết một đống chữ
“Cố” lên giấy.
Cô xem xem khắp tờ giấy toàn chữ Cố có chỗ trống nào
không, vẽ người que lên rồi vẽ thêm kiếm và một khung thoại, viết: Rầm! Cố cấm
thú! Tiếp thu sự trừng trị của giáo viên nhân dân vĩ đại cô giáo Lý đi!
Viết xong cô bèn gập vở lại nhét vào trong ngăn kéo.
Buổi tối Cố Văn Lan về khá sớm, lúc cô đang phết đất
thì anh đứng ở huyền quan tháo giày bước vào, một tay ấn dạ dày một tay cởi áo
khoác ném lên sô pha rồi lầm uỵch lên đó, không hề phát ra tiếng.
Khê Ngôn vào phòng rồi lại đi ra vẫn thấy anh đang nằm
bèn bưng đồ ăn lên bàn rồi đẩy anh, “Anh mau dậy ăn cơm đi.”
Lúc này anh mới chậm rì rì mà ngồi dây, sau đấy đi tắm
rửa trước.
Khê Ngôn sợ lúc anh tắm xong đồ ăn cũng nguội mất
bèn để đồ vào lò vi sóng hâm nóng lại chút, lúc Cố Văn Lan tắm xong cũng là lúc
đồ ăn nóng lại.
Nhưng anh cũng không thèm mặc quần áo đàng hoàng, chỉ
mặc một chiếc áo ngắn tay với quần thể thao đi ra.
Khê Ngôn đang định nói anh, nhưng lời đến bên miệng
lại thôi, cô lười quan tâm anh bèn dứt khoát vào phòng ngồi chờ, nhưng chẳng
lâu sau cô vẫn đi ra ném cho anh một cái áo khoác.
Cố Văn Lan cười không khép được miệng.
Rõ ràng không muốn để ý đến anh, nhưng vẫn quan tâm
đến anh.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Văn Lan ngủ không yên ổn lắm,
bỗng nhiên người nằm trong lòng anh giật giật, nói: “Sao lúc đấy em lại đồng ý
gả cho anh nhỉ?”
Những lời này khiến Cố Văn Lan giật mình, anh ngồi bật
dậy, suýt nữa lăn xuống giường.
Màn đêm đen lẫn với khuôn mặt xanh mét của anh trông
càng thêm âm u, anh hỏi: “Em có ý gì đấy?”
Lúc đó vì sao cô lại đồng ý gả cho anh, thì chính cô
cũng biết mình không hề hối hận, ngay cả nếu lúc ấy bị ma quỷ ám ảnh cứ thế đồng
ý thì đến giờ cô cũng không hối hận, thật sự là cô chỉ cảm khái một chút thôi,
cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vốn là, cô và Cố Văn Lan không thể, cũng không nên
liên quan đến nhau.
Khê Ngôn ném ra một quả bom xong lại rất xấu bụng mà
không giải thích hay nói tiếp.
Hồi lâu sau Cố Văn Lan mới nghẹn ra được một câu: “Đừng
quên những gì em đã nói với anh.”
Nếu em đã chọn gả cho anh rồi thì sẽ nỗ lực duy trì
mối quan hệ giữa chúng ta.
Ý của anh là những lời này.
Vì duy trì mối quan hệ này, cô bịa ra một đống tình
sử khiến cô có vẻ là kỳ phùng địch thủ với anh, giờ nghĩ lại cảm thấy thật nhàm
chán.
Nếu không thẳng thắn thì duy trì kiểu gì nữa?
“Thật ra…”
“Đừng nói nữa,” Cố Văn Lan ấn cô vào lòng mình, “Đừng
chọc giận anh nữa.”
Ok, là chính anh không muốn nghe đấy nhé.
Nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, giống cái bếp lò,
Khê Ngôn thầm nghĩ sao người anh lại nóng tới vậy…
Nhưng cô vẫn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng lại ngủ
tiếp, hôm sau lúc cô tỉnh thì Cố Văn Lan đã ra cửa, đôi khi nửa đêm anh sẽ nhận
được điện thoại từ bệnh viện, có khi cô sẽ tỉnh, có khi không.
Hôm nay Cố Văn Lan có ca đêm, buổi tối anh không về
nên Khê Ngôn dứt khoát tan học thì về nhà mình luôn, nơi đó gần trường học, buổi
sáng có thể ngủ thêm một lát, càng không cần tự chuẩn bị bữa sáng, về nhà cũng
không cần nấu cơm chiều, không cần quét nhà phết đất, rửa chén phơi quần áo…
Cô ở chỗ cha mẹ cơm nước xong là có thể làm việc của
mình rồi, những việc khác cô hoàn toàn không cần phải quan tâm.
Cả người Khê Ngôn dính vào sô pha, cô ngửi thấy mùi
xào rau ở phòng bếp, ngửi ngửi bỗng đột nhiên cảm thấy vị kia ở nhà hình như y
hoàng đế vậy, hoàn toàn được cô chăm lo hầu hạ…
Nhưng cô nghĩ lại, bình thường Cố Văn Lan rất bận,
lúc anh ở nhà cũng không nhàn rỗi, huống chi thật ra anh cũng không mấy khi ở
nhà.
Lúc ăn cơm, Chu Mộc Lan nói: “Con với Văn Lan dành ít
thời gian qua đây ăn bữa cơm, từ ngày con dọn về bên kia, thằng bé cũng không đến
thêm lần nào nữa.”
Khê Ngôn nói: “Anh ấy bận ạ, với cả con mới dọn sang
bên đấy không lâu mà, còn chưa hết năm đâu.”
Lão đồng chí Lý mỗi ngày đều rất ngứa người, tóm lại
phải tìm cách nói hai câu trái ý với Chu Mộc Lan mới chịu, vì thế phụ họa cô:
“Đúng thế, cuối năm thằng bé tương đối bận mà, mỗi ngày vì nhân dân phục vụ, vì
sự nghiệp chữa bệnh của quốc gia mà cống hiến, một công việc mới vinh quang làm
sao, sao có thể vì một bữa cơm mà hỏng việc được.”
Quả nhiên Chu Mộc Lan đập đũa lên bàn, “Ăn một bữa
cơm của tôi đã hỏng, ông ăn cơm tôi nấu bao nhiêu năm như vậy sao còn chưa hỏng
hả?!”
Lão Lý sợ tới mức nhanh chóng ợ ra một hơi, nhe răng
cười: “Đương nhiên là vì sống nốt quãng đời còn lại với bà rồi.”
Chu Mộc Lan lại rất thích bị dỗ kiểu này, bà hừ một
tiếng, hồi lâu sau rốt cuộc không nhịn nổi bèn xấu hổ cười ăn cơm.
Mấy cái câu sến súa này lão Lý học từ chỗ Lý Khê Vũ,
lúc đầu lão Lý cảm thấy nam tử hán đại trượng phu nói mấy câu như vậy rất ảnh
hưởng tới phong độ ngày thường của ông, nhưng có một lần ông thật sự chọc giận
Chu Mộc Lan, nhanh chóng nói câu vàng lời ngọc mà con trai dạy cho, không ngờ lại
xảy ra điều kì diệu thật.
Chu Mộc Lan đỏ mặt, lườm ông: “Đồ quỷ sứ! Đã bao
nhiêu tuổi rồi còn nói nhảm cái gì thế hả!”
Ai da nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia mà xem, lão Lý lập
tức có cảm giác mình trở về thời kì tráng niên, chưa gì đã yêu loại cảm giác phản
xuân kia rồi,thế nên cũng không kiêng kị gì nữa, thường thường lại nói mấy câu
lời ngon tiếng ngọt.
Khê Ngôn sờ sờ cổ, lâu lắm không thấy bố mẹ show ân
ái, bỗng dưng bị bắt ăn cẩu lương có hơi không quen.
Chỉ sợ là Cố Văn Lan cũng không nói ra nổi cái câu sến
súa vậy đâu?
Buổi tối Khê Ngôn viết luận văn bằng máy tính của Lý
Khê Vũ, nhưng cô không quá tập trung nên cứ đứt quãng không viết được mấy bèn tắt
máy đi ngủ.
Hôm sau lúc cô ra ăn sáng, Chu Mộc Lan đột nhiên hỏi
một vấn đề: “Lâu thế rồi, hai đứa đã từng về nhà Văn Lan ăn cơm chưa?”
Khê Ngôn cho rằng mẹ để ý chuyện hai bọn họ không về
bên này ăn cơm, muốn thám thính tình hình bên kia để cân bằng tâm lý một chút,
cô nuốt sữa đầu nành, sảng khoái nói: “Chưa ạ.”
Không ngờ Chu Mộc Lan lại tỏ ra không đồng ý: “Không
đến bên này thì thôi, sao bên kia cũng không về? Con gả sang bên kia, nói tới
cùng vẫn là người ngoài với bọn họ, ngày thường rảnh rỗi thì nhớ qua bên kia
nhiều một chút, chuyện này tốt với con.”
Khê Ngôn hàm hồ đáp lời, “Vâng…”
Chu Mộc Lan vừa nhìn đã biết cô đáp cho có lệ, bèn
cau mày, “Con không khác gì lão cha con cả!”
Lão Lý ngồi cạnh vô tội ngẩng đầu, “Nói thì nói, lôi
tôi vào làm gì? Tôi có lắm miệng đâu!”
Khê Ngôn uống xong sữa đậu nành bèn nhanh chóng tới
trường học.
Phỏng chừng là để hưởng ứng ý nguyện của Chu Mộc
Lan, giữa trưa Khê Ngôn nhận được điện thoại của Cố Vân Vi khiến cô hơi ngoài ý
muốn, từ lần trước ăn cơm đến giờ cô chưa từng liên hệ với Cố Vân Vi lần nào.
Cố Vân Vi: “Chị dâu, cuối tuần này chị và anh trai
có thể dành thời gian về nhà ăn cơm không ạ?”
Khê Ngôn nói: “Chị thì không có vấn đề, nhưng bên
anh trai em chị không rõ lắm, phải hỏi anh ấy đã.”
Cố Vân Vi do dự một chút, “Ừm… Chị dâu, chị cũng biết
là quan hệ giữa bố và anh trai em tương đối đặc biệt, cho nên em nhờ chị khuyên
anh ấy một chút.”
Khê Ngôn sửng sốt một chút, vội nói: “Được, chị sẽ
khuyên anh ấy.”
Khuyên? Khuyên kiểu gì?
Cố Văn Lan chưa từng nhắc tới người nhà của anh với
cô, về chuyện của anh cô cũng chỉ biết đại khái, mà đấy vẫn là do Cố Vân Vi kể
cho cô nghe, còn chính anh trước nay luôn im lặng không hề nói tới.
Có thể lý giải là, anh quả thực rất mâu thuẫn, bất kể
với người hay việc.
Cô nói chuyện với Cố Vân Vi xong bèn gọi điện thoại
cho Cố Văn Lan, đúng như cô dự kiến, anh không nghe máy, cô gọi điện thoại cho
anh quả thực rất tùy duyên, đại khái phần lớn đều đúng lúc anh đang trong ca mổ.
Buổi chiếu Cố Văn Lan điện lại cho cô, nhưng đúng
lúc cô đi dạy.
Hết giờ cô gọi điện lại cho anh, anh lại đang trong
phòng máy móc không thể phân thân.
Đến tận lúc về, Cố Văn Lan cũng không hề gọi tới.
10h tối Khê Ngôn còn đang soạn bài, cuối cùng Cố Văn
Lan cũng về nhà, cô nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng vào, sau đó là tiếng anh
nằm lên sô pha, rồi yên tĩnh hoàn toàn.
Cô đi ra thấy anh sắp ngủ bèn đẩy anh, “Đừng ngủ, đi
tắm rửa trước đi đã.”
Anh không ngồi dậy như đêm qua, vẫn nằm đấy, mày
nhíu chặt.
Lúc anh ngủ thích nhíu mày, Khê Ngôn nhìn tới quen rồi.
Cô lại khẽ đẩy một chút, “Này, anh dậy đi, đừng ngủ
lúc đói, tắm rửa xong ăn cơm rồi ngủ tiếp.”
Cô nói xong câu này thì Cố Văn Lan cũng có động
tĩnh, anh chầm chậm ngồi dậy, mày sắp dính chặt vào nhau.
Lúc này Khê Ngôn mới thấy anh không khỏe lắm, “Có phải
anh không khỏe không?” Dứt lời bèn sờ trán anh.
Anh ấn bàn tay đang sờ trán mình xuống, “Hơi khó chịu,
đại khái sốt rồi.”
Bàn tay cô lạnh, độ nóng trên trán anh với cô quả thực
không khác gì đốt lửa, Khê Ngôn bảo anh nằm xuống rồi chạy đến ngăn kéo dưới TV
lấy hòm thuốc ra, bên trong có nhiệt kế.
Cô lấy ra đo, 38.2°.
Sau đó cô xé miếng hạ sốt dán lên trán anh, lại đi
rót nước cho anh uống, cô mơ hồ đi quanh phòng khách hai vòng, chạy tới hỏi:
“Anh muốn uống thuốc không?”
Cố Văn Lan nhìn vẻ mặt hoang mang lo sợ của cô bèn
cười, “Sốt mà thôi, anh bảo đảm hạ nhiệt là khỏe lại ngay, khiến em phải nhìn với
cặp mắt khác xưa.”
“Anh có muốn uống thuốc không hả!” Khê Ngôn không có
hứng nói đùa với anh, chính cô cũng không tự biết mình đang cau chặt mày.
“Có.” Anh không tiếp tục đùa giỡn cô nữa.
Nếu là bình thường thì anh tương đối thích hạ nhiệt
độ bằng biện pháp vật lý, nhưng mai anh còn phải đi bệnh viện nên nếu không hạ
sốt thì làm việc kiểu gì được?
Khê Ngôn đưa cho anh một viên thuốc hạ sốt, anh uống
xong lại nằm lên sô pha.
“Anh lên giường ngủ đi.” Cô nói.
“Không đâu, anh chưa tắm.” Anh nhắm mắt lại.
Khê Ngôn cũng hết cách, cô xả một chậu nước ấm rồi
bê ra ngoài lau mình cho anh, từ mặt đến cổ, còn cởi giùm anh mấy cúc áo.
Lúc cô lau tay cho anh, bỗng dưng anh cầm lấy tay
cô, “Cô giáo Lý, anh phát sốt em có sốt ruột không?”
Cô rút áo sơ mi nhét trong quần ra, liếc thấy dây
lưng trên eo anh muốn cởi ra, cứ thế này không thoải mái lắm, thật ra cô muốn bảo
anh về phòng thay đồ nhưng anh lai tỏ ra lười không muốn động.
Khê Ngôn để khăn lông lên bụng anh rồi bắt đầu cởi
dây lưng cho Cố Văn Lan.
Đột nhiên cô nhớ tới những gì Hứa Du từng nói, cô ấy
nói khi một người phụ nữ cởi thắt lưng giúp một người đàn ông, hình ảnh ấy mang
lại ý vị cực độ mẫn cảm, đàn ông nhìn tuyệt đối không nhịn nổi.
Cô ngó Cố Văn Lan, quả nhiên thấy anh cười như công
cười mà nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh rất đẹp, lúc anh hơi hơi liễm mắt, dường
như có ánh sáng chảy ra từ khóe mắt hẹp dài…
Khê Ngôn cố gắng tỏ ra đứng đắn nghiêm túc, lúc cô
rút dây lưng ra thì nghe thấy anh khẽ cười, cô đỏ mặt ném khăn trên bụng anh
đi, vừa lúc che lại mặt Cố Văn Lan, cùng lúc đó là tiếng cười vang dội của anh.
Phát sốt mà không an phận chút được à?
Khê Ngôn lau khô ngực và tay cho anh, dù sao thì
cũng tạm chấp nhận đêm nay đi, ngày mai tắm rửa sau cũng được.
Cô thu dọn xong bèn vào giường ôm chăn bông ra đáp
cho Cố Văn Lan, lúc cô dịch chăn cho anh, anh hỏi: “Em định ngủ hả?”
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như cô cũng không còn
việc gì để làm nữa bèn gật đầu, “Anh ngủ đi, em chờ anh ngủ rồi vào phòng.”
Anh chỉ phát sốt thôi mà hình như bị cô coi như trẻ
con.
Cố Văn Lan xốc chăn lên nói: “Vậy vào trong đây chờ.”
Khê Ngôn hơi do dự, cuối cùng vẫn nằm xuống cạnh anh,
còn nói: “Anh không sợ lây cho em à?”
Anh cười ôm cô, “Đừng xem thường hệ miễn dịch của
người bình thường, anh chỉ sốt thôi, làm gì đến mức đấy?”
Nói người này thích cô, cô không tin lắm, trên TV
người ta đâu có diễn vậy, nam chính nhà người ta đau lòng nữ chính tới mức nào
chứ? Hơi cảm một chút là muốn cách nữ xa nữ chính tám trăm mét rồi.
Đừng nói tới chuyện hôn hít…
Khê Ngôn đẩy anh ra, “Anh có thể đứng đắn mà ngủ
không?”
Thật ra Cố Văn Lan cũng không muốn cô ngủ ở đây, anh
chỉ tìm lý do để ôm cô thôi, anh xốc chăn lên nói, “Được rồi, về phòng đi.”
Lần này cô lại không muốn đi, nghiêm túc hỏi anh:
“Anh có ngủ hay không hả?”
Cố Văn Lan cong môi, “Cho em cơ hội rồi đấy, ngày
mai sốt thì đừng trách anh.” Anh lại ôm chặt lấy cô, dường như muốn nghiền nát
xương Khê Ngôn, anh lẩm bẩm, “Do em tự tìm cả.”
Vốn Khê Ngôn tính chờ anh ngủ rồi về phòng, nửa đêm
ra xem anh đã hạ sốt chưa, nhưng đại khái là bên ngoài quá lạnh còn lồng ngực
anh thì quá ấm nên cô ngủ luôn, không hề tỉnh lại.
Lúc cô tỉnh dậy trời đã sáng, Cố Văn Lan còn đang mở
to mắt nhìn cô chằm chằm…
Phản ứng đầu tiên của cô là kéo chăn che đầu lại,
sau đó sờ sờ mắt xem có gỉ không.
Bình thường phòng ngủ kéo rèm, trong phòng rất tối,
ngày hôm sau anh tỉnh dậy nhìn cô chằm chằm cô cũng chẳng lo lắm, nhưng nơi này
là phòng khách, thừa ánh sáng như vậy, khoảng cách lại gần thế này, ngay cả lỗ
chân lông cũng nhìn rõ được đúng không…
Cố Văn Lan vỗ vỗ cô, nói: “Dậy đi.”
Giọng anh khàn khàn.
Cuối cùng Khê Ngôn cũng nhớ tới anh đang phát sốt, sợ
tới mức bật dậy lấy nhiệt kế trên bàn trà đo nhiệt độ cho anh, nhiệt kế biểu hiện
nhiệt độ cơ thể anh ở mức bình thường.
Cô không yên tâm, lấy nhiệt kế thủy ngân định đo lại
cho anh thì thấy anh vẫn cau mày.
“Sao thế? Vẫn còn khó chịu hở anh?” Cô dứt khoát sờ
trán anh.
“Không,” Anh nói: “Tay hơi mỏi.”
Cánh tay bên trái của anh cứng đờ, cả tay đều tê, vừa
tê vừa chua.
Trên sô pha đủ chỗ cho hai người nằm nhưng không có
cách lật người, cho nên cả đêm anh nằm nghiêng để cô gối đầu lên tay mình,
không hề động đậy.
Khê Ngôn định xoa giúp anh thì bị anh ngăn lại, một
hồi sau anh tự xoa nhẹ một chút, rồi duỗi duỗi tay mới khôi phục lại.