(*)
Hai câu thơ được trích trong tập thơ văn xuôi “Sand and Foam” của Kahlil
Gibran, hiện đã được xuất bản ở Việt Nam với cái tên “Chuyện người phiêu lãng
& Cát biển và bọt sóng”. Vì chưa tìm đọc tập thơ văn xuôi này nên mình
không đảm bảo về độ chính xác của hai câu trên.
Đầu tháng
chín, mặt trời chói chang ở trên cao, không một ai đứng bên ngoài có thể chịu đựng
được sức nóng này. Thế nhưng lại có một đám học sinh đang ngồi xổm giữa sân thể
dục trước ánh mặt trời rờ rỡ dưới đài chủ tịch, nắng gắt chiếu trên đầu chúng,
trên đài chủ tịch có một người xưng là chuyên gia tiếng Anh ngồi ở chỗ râm, hưởng
thụ gió mát hiu hiu, đang không ngừng văng nước bọt thành châu ngọc—
Mấu chốt
của mọi việc ở chỗ có dũng cảm hay không, giống như việc học tiếng Anh vậy,
chúng ta cần phải dũng cảm mở miệng, phải giao lưu nhiều thêm nữa, nhân loại
phát minh ra ngôn ngữ là để giao lưu, có giao lưu mới có tiến bộ, xã hội mới có
thể hài hòa, quan hệ giữa người với người mới có thể hòa thuận… từ từ chúng ta
lạc đề rồi.
Nói
chung, đây là tài liệu tiếng Anh mà thầy đã dành nhiều năm để tỉ mỉ biên soạn…
Vì hội
trường của trường học đang được sửa chữa, lại vừa lúc gặp phải một vị chuyên
gia không rõ lai lịch tới chào hàng đa cấp… ơ nhầm, tọa đàm, thế nên trường học
chỉ có thể dùng tạm sân thể dục này.
Nửa tiếng
trôi qua, đám học sinh bắt đầu nóng nảy, có một số học sinh bắt đầu cầm vở ra sức
quạt lấy quạt để, từ xa chỉ thấy những đóa hoa tươi thắm của Tổ quốc đã sắp héo
tới nơi rồi, ai nấy đều cúi rạp đầu xuống.
Lý Khê
Ngôn chỉ đi lại dưới ánh mặt trời mười phút mà đã bắt đầu chảy mồ hôi, cô vốn
không phải là người dễ ra mồ hôi, thế nhưng mới ở đây một chút mà mồ hôi đã chảy
ròng ròng.
Có bạn học
ngồi phía trước ngẩng đầu lên ngoáy đông ngoáy tây, cuối cùng cũng nhìn thấy cô
bèn vẫy vẫy tay: “Cô ơi!”
Lý Khê
Ngôn vội vàng đi tới: “Sao thế?”
Bạn học
chỉ vào người bạn cùng lớp đang dựa vào người mình, nói: “Cô ơi, Tiếu Bối Ninh
không khỏe ạ.”
Lý Khê
Ngôn cẩn thận nhìn thì thấy mặt cô bé đỏ lên, đồng tử tan rã, hô hấp dồn dập,
đoán chừng là bị cảm nắng rồi, cô đi tới định đỡ Tiếu Bối Ninh dậy mới phát hiện
cả người cô bé mềm nhũn, căn bản là không thể di chuyển nổi, Lý Khê Ngôn lại thử
ôm lấy cô bé, hơi xấu hổ là, cô ôm không nổi…
Lý Khê
Ngôn thầm lo lắng, mồ hôi cứ mướt ra từng chút từng chút một.
Cô ngẩng
đầu lên nhỏ giọng gọi cậu nhóc ngồi cuối hàng, “Chu Vũ, qua đây cô nhờ chút.”
Chu Vũ miễn
cưỡng ngẩng đầu lên, sau đấy lại miễn cưỡng đứng lên, từ từ lười nhác rề rà tới
chỗ cô, vừa thấy cái tư thế kì quặc của hai cô trò, Chu Vũ không nói gì bế Tiếu
Bối Ninh lên, sau đó hỏi: “Làm gì đây ạ?”
Không biết
phải làm gì mà cậu còn ôm chặt quá vậy.
Lý Khê
Ngôn nói: “Tới phòng y tế.”
Tiếu Bối
Ninh quả nhiên bị cảm nắng.
Lý Khê
Ngôn để Chu Vũ về tiếp tục nghe tọa đàm, còn chính cô ở phòng y tế chăm sóc Tiếu
Bối Ninh đến tận lúc tan học.
…
Lý Khê
Ngôn về nhà bèn vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, không ngờ vừa đến cửa
toilet đã bị Lý Khê Vũ luồn qua từ bên cạnh người cô chen vào trước, ngay sau
đó lập tức đóng cửa lại khiến cô đập thẳng đầu vào ván cửa…
Cô ôm
trán, điên tiết ôm đồ quay vào phòng khách.
Lý Mã
Phong đang ngồi uống rượu xem báo, thấy con gái có vẻ không vui bèn hỏi: “Lại bị
đám học sinh lớp con bắt nạt hả?”
Lý Khê
Ngôn dịch tới chỗ ông, rót rượu trắng của bố ra chén trà, từ từ nhấp một ngụm.
Lý Mã
Phong vui vẻ vỗ lưng con gái, gào lên: “Cân quắc không nhường tu mi!”
Lý Khê
Ngôn phụt một phát, rượu bắn ra xa ba thước còn cô ngồi đó ho khan.
Đúng lúc
Chu Mộc Lan bê đồ ăn tới, bà vừa thấy liền mắng: “Để yên một cô gái ngoan ngoãn
bị ông dạy hư thành cái gì đây hả? Làm gì có điểm nào giống con gái? Lý Mã
Phong tôi cho ông biết! Tôi mà còn nhìn thấy ông xúi giục con gái cưng của ông
uống rượu nữa là tôi không để yên cho ông đâu!” Nói xong bèn hậm hực vào phòng
bếp.
Lý Khê
Ngôn bưng chén rượu lên hỏi: “Nguyên soái Mộc Lan hôm nay lại thua mạt chược ạ?”
Lý Mã
Phong gật đầu thở dài, “Nghĩ lại Lý mỗ ta đây chinh chiến suốt đời, cuối cùng lại
bị một người đàn bà quản chế hơn mười năm nay, Lý mỗ thật là xấu hổ thay!”
Chu Mộc
Lan bưng đồ ăn để lên bàn, hô to: “Dọn cơm!”
Đúng lúc Lý
Khê Vũ tắm rửa xong, tinh thần đã sảng khoải, vừa ngồi lên bàn đã nói: “Chị, xới
cho em bát cơm.”
Lúc đầu
Lý Khê Ngôn cũng định xới cho cậu, thế nhưng sau khi nghe cái giọng điệu phách
lối này bèn đổ nửa bát cơm đang xới dở vào nồi, chỉ bưng cơm của mình và bố mẹ
ra rồi ngồi xuống ăn cơm.
Lý Khê Vũ
thấy thế, vừa đứng dậy vào phòng bếp vừa chậc chậc thở dài: “Nhà họ Lý mình thế
mà lại có cái kiểu người có thù tất báo thế này…”
Cơm nước
xong Lý Khê Ngôn về phòng soạn bài, bận được một lúc bèn thấy Chu Mộc Lan mở cửa
bước vào, còn đang cười ha hả, Lý Khê Ngôn bỗng dưng thấy điềm không lành cho lắm…
Chu Mộc
Lan kéo ghế ngồi cạnh con gái, nói: “Khê Ngôn à, bên chú ba có tin tới nói đã sắp
xếp cho con một anh chàng tài tuấn, là tiến sĩ hải quy (*), nhà cậu ta còn mở bệnh
viện, hiện tại đang làm việc ở bệnh viện nhà mở, con xem cuối tuần này có đi gặp
được không?”
(*) Hải quy: Lưu học sinh từ nước
ngoài trở về.
Lý Khê
Ngôn hoàn toàn không tin sẽ có cơ hội gặp mặt với kiểu người có điều kiện tốt tới
mức thắp mười ngọn đèn lồng lên cũng tìm không ra như vậy, hơn nữa với cái điều
kiện này của cô mà nói, không phải cô tự ti, mà là bình thường thật.
Theo lão
đồng chí Lý thì nhà họ cũng được tính là dòng dõi thư hương đấy chứ, thế hệ trước
nhà toàn giáo viên, Lý Mã Phong thân là con trưởng làm giáo viên thể dục, cô thứ
hai là giáo viên chính trị, đến chú ba thì hơi khác một chút, ông học y, hơn nữa
làm việc còn không tệ lắm, đến giờ đã là chủ nhiệm khoa ngoại.
Bản thân
Lý Khê Ngôn hiện tại là giáo viên lịch sử, Lý Khê Vũ theo con đường của chú ba,
học y, chẳng qua giờ mới là nghiên cứu sinh còn chưa tốt nghiệp, tóm lại toàn bộ
cả nhà đều học hành đàng hoàng, chẳng phải là dòng dõng thư hương còn gì?
Không nói
tới cái anh chàng tài giỏi kia có bị thổi phồng lên hay không, chắc chắn cái việc
hải quy với nhà mở bệnh viện kia là thật đúng không? Ước chừng có gặp nhau cũng
dứt khoát nói bái bai sớm.
Nếu gặp rồi
mà còn chưa bái bai vậy chắc chắn là còn có lý do bí ẩn nào đó không ai biết được…
Lý Khê
Ngôn không hào hứng mấy, “Mẹ…”
Chu Mộc
Lan giải quyết dứt khoát, “Được rồi, con cứ đi gặp người ta cái đã, có được hay
không gặp rồi hẵng nói,” sau đó lại tận tình khuyên can, “Con cũng 28 rồi, còn
không mấy tháng nữa cũng bước sang tuổi
29, đừng khiến mẹ phải lo lắng thêm nữa, sắp ba mươi tuổi sắp nguy cấp đến
nơi rồi, tốt hay xấu chỉ thử mới biết được.”
Sao lại
thành nguy cấp rồi…
Lý Khê
Ngôn bất đắc dĩ, “Vậy còn ảnh chụp thì sao ạ?”
Chu Mộc
Lan nói, “Ôi, chú ba nhà con chưa đưa, quên đi, bây giờ người thật với ảnh chụp
khác nhau lắm, thà rằng không nhìn còn hơn.”
Vừa nghe
vậy, Lý Khê Ngôn vẫn còn một tí xíu hi vọng lập tức tèo tại chỗ, dứt khoát
không thèm hỏi tên của đối phương.
Tâm trạng
của Chu Mộc Lan cực kì tốt, dường như đã giải quyết xong hôn nhân đại sự cho
con gái bèn vui tươi hớn hở ra ngoài chơi mạt chược.
—
Cố Văn
Lan vẫn luôn cảm thấy càng học y thì tầm nhìn sẽ càng hạn hẹp, bởi trong mắt
bác sĩ một nửa con vi khuẩn cũng không được phép tồn tại.
Nhìn cái
cô y tá thực tập ở phòng bọn họ mà xem, lệ thuộc vào nước khử trùng tới mức chỉ
chưa tới nỗi mỗi ngày uống nguyên một lọ, mới tới đây hai tháng mà ngón tay vốn
thon dài hiện tại đã có tình trạng giống y hệt lòng bàn tay, da đều lột sạch.
Trưa hôm
đó Cố Văn Lan và Nghê Tử đi từ căn tin ra, qua chỗ mấy y tá đang đứng có tán gẫu
cùng cô gái nhỏ mấy câu, cô ấy vội vàng bưng hai chén nước đưa cho họ.
Nghê Tử
nhìn thấy tay của cô y tá bèn cau mày, sau đó cười cười: “Bàn tay này cô còn cần
nữa hay không vậy? Yêu sạch sẽ cũng không thể hành hạ nó thế được, chi bằng
chăm chỉ tập thể dục, cơ thể khỏe mạnh thì vi khuẩn virut cũng không làm gì được
cô đâu.”
Cô gái nhỏ
mím môi, vội vàng gật đầu.
Đi xa
chút, Cố Văn Lan mới nói, “Sao anh phát hiện càng ngày em càng giống mẹ hiền nhỉ?”
Nghê Tử
cười nhìn anh, “Từ khi em sinh con xong, ánh sáng của tình mẫu tử có thể so với
mặt trời tháng tư, có thể nói là gieo ấm áp khắp nhân gian, chỉ cần người trẻ
tuổi hơn em đều cần em quan tâm.”
Y tá trưởng
từ phía xa đi đến, cười nói, “Bác sĩ Nghê không chỉ quan tâm già trẻ đâu, ngay
cả tôi cô ấy cũng quan tâm đây này, được rồi bác sĩ Cố, chủ nhiệm Lý gọi anh.”
Cố Văn
Lan gật đầu, đi tới chỗ văn phòng viện trưởng.
Giờ đang
là thời gian nghỉ trưa, bình thường đại sảnh chờ bệnh nhân vốn đông đúc giờ chỉ
còn lại hai y tá đang trực ban, chỗ văn phòng chủ nhiệm lại càng thêm yên tĩnh.
Cố Văn Lan vừa đi vào đại sảnh bệnh viện vừa cởi áo blouse trắng ra vắt lên khuỷu
tay, áo sơ mi màu lam nhạt và cà vạt được thắt chỉnh tề không chút bất cẩn,
phía dưới quần tây là một đôi chân dài đẹp đẽ, bước đi của anh cũng rất thong dong.
Y tá đang
trực ban thấy anh đi tới, chưa nói gì mà chỉ cười, “Bác sĩ Cố sao lại có thời
gian rảnh tới đây vậy? Bây giờ không cần phẫu thuật à?”
Bước chân
của Cố Văn Lan ngừng lại, anh chậm rãi đi tới, trên môi treo một nụ cười nhạt,
dường như vô tình mà chào hỏi, “Cô Đồ, buổi trưa tốt lành.”
Y tá kia
đỏ mặt, “Đây là bệnh viện, xin hãy gọi tôi là y tá Đồ.”
Cố Văn
Lan ấm áp trầm giọng nói, “Được thôi, tiểu y tá Đồ.”
Mặt y tá
Đồ càng đỏ hơn, ý cười bên má mênh mông không dám nhìn anh.
Cố Văn
Lan chuyển hướng, đi về phía thang máy lên lầu.
Phòng làm
việc của chủ nhiệm Lý là phòng cuối hành lang tầng ba, chỗ cuối hành lang còn
có ban công, cho nên ánh sáng chỗ này tốt nhất, vị trí cũng tốt nhất. Cố Văn
Lan gõ cửa, nghe thấy tiếng vọng ra từ bên trong bèn mở cửa bước vào, bất cần đời
hỏi, “Sao vậy, Lý trưởng lão?”
Lý trưởng
lão nghiêm túc nhìn anh, “Hai đứa bây đều không khiến tôi bớt lo chút nào hết,
sao tôi lại nhận hai cái tên học sinh không đứng đắn như hai anh chị không biết?
Cái cô kia không đứng đắn còn biết tiến bộ chút, ngược lại anh là đàn anh lại cứ
giậm chân tại chỗ.”
Cố Văn
Lan ngồi xuống sô pha, tự rót nước từ từ uống, “Trưởng lão đừng tức giận, tuổi
thầy không còn nhỏ nữa, cẩn thận tức giận hại đến thân thể.”
Lý trưởng
lão ngồi đối diện anh, lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu không phải bố anh nhờ tôi,
tôi mới lười quản chuyện của anh.” Ông nói xong bèn rút ra một xấp tài liệu,
nói: “Trong đây đều là các cô gái tốt được tôi cẩn thận chọn ra, đại khái cũng
xứng với anh đấy.”
Thái độ
không để ý tới việc hôn nhân đại sự của Cố Văn Lan hiển nhiên khiến chủ nhiệm Lý
tự cho rằng có lẽ là anh mắt cao hơn đầu, mấy cô gái bình thường anh nhìn không
lọt mắt, thế nên lần này bèn chọn mấy cô nàng… cao cấp.
Vì chuyện
này mà cứ hai ba ngày chủ nhiệm Lý lại lấy quyền riêng mưu chuyện tư gọi anh
qua đây.
Cố Văn
Lan cũng lười từ chối tiếp, anh lấy xấp tài liệu trên tay Lý chủ nhiệm ra nhìn,
nội dung thông tin anh không để ý lắm, chỉ nhìn mặt, vẻ bề ngoài cũng không đến
nỗi nào, anh lật vài tờ bỗng nhiên khựng lại nhìn cô gái trên giấy chằm chằm hồi
lâu.
Chủ nhiệm
Lý vừa thấy phản ứng của anh, tâm tư hơi động đậy, đây là nhìn trúng người ta hả.
Cố Văn
Lan rút tờ tư liệu kia ra để lên trên, sau đó trả cho chủ nhiệm Lý, “Cô ấy đi.”
Chủ nhiệm
Lý vui tươi hớn hở nhìn thoáng qua lại giật mình, sao lại để tờ giới thiệu của
cháu gái nhà mình để lên đầu thế này? Không ngờ lại bị thằng nhãi này nhìn
trúng, tuy Cố Văn Lan không có hứng thú với hôn nhân, nhưng cũng không thiếu
hái hoa ngắt cỏ, lỡ như nó đột nhiên hứng khởi muốn chơi chơi…
Chủ nhiệm
Lý kiên quyết nói, “Đổi tờ khác xem.”
Cái tên Cố
Văn Lan này đôi khi đặc biệt ngang ngạnh, không cho anh làm cái gì thì anh càng
muốn cái đó, nói: “Không đổi, chọn cô ấy.”
Lúc anh đứng
dậy ra cửa, chủ nhiệm Lý đành phải nói: “Tên nhãi kia đứng lại, để tôi cho anh
số điện thoại của con bé.”
“Gửi số
qua điện thoại cho em đi, đến giờ phẫu thuật rồi.”
“Nhớ chọn
chỗ cẩn thận rồi hẹn người ta ra gặp một lần.”
Cố Văn
Lan giơ điện thoại lên, ra ngoài.
Chủ nhiệm
Lý vẫn hơi lo lắng, chẳng qua thằng nhãi này rất kiêu ngạo nên có lẽ sẽ chướng
mắt cháu gái ông, nếu không sau khi về nước cũng sẽ không an phận, trong bệnh
viện có biết bao cô gái theo đuổi nó? Nó một người cũng không thích, thế nhưng
lại thích trêu ghẹo người ta.
Đừng để một
ngày nào đó mi bị người khác quản này quản nọ, có vậy thì hay biết mấy!