"Liều thật đấy nhỉ." Mẫu Đan lại có cái nhìn mới về Phỉ Vận Y, quay ra
nói với Phong Hán: "Người phụ nữ này rất nguy hiểm." Vốn chỉ cho là cô
ta lòng dạ nhỏ mọn, tầm nhìn thiển cận, hiện tại lại thêm một điểm, cô
ta không chỉ ngoan ác với người, mà với bản thân mình cũng rất tàn
nhẫn.
Phong Hán cười yếu ớt, anh ra xã hội từ khi còn nhỏ, không có hạng người nào chưa gặp: "Cô ta tự sát đơn giản chính là để được dư
luận đồng tình, một dao cắt bỏ tất cả tội lỗi trước kia, như vậy..."
"Từ từ!" Yến Thanh ngắt lời anh: "Hai người quên ở đây còn có một đứa nhỏ
rồi hả?" Nhìn đôi mắt to tròn của thằng bé kìa, chia một ít cho mình thì càng thêm hoàn mỹ: "Chúng ta ăn cơm trước, lát nữa hẵng bàn âm mưu quỷ
kế."
"Ăn cơm đi." Mẫu Trung Dân cùng Lam Lệ Quyên liếc nhau một cái, bọn họ đại khái đã rõ ràng đêm nay đang có chuyện gì xảy ra.
Mẫu Đan đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má phúng phính của Dương Dương: "Cha mẹ, hai người đừng lo lắng, Họa nhi đã lên tiếng giải thích, bản thảo
là anh viết, cả đời không qua lại với nhau, cho nên Phỉ Vận Y là sám hối tự sát hay là chịu không nổi tình thế tự sát, đều không có quan hệ gì
với Họa nhi."
"Không phải con nói không liên quan liền không
liên quan." Lam Lệ Quyên than nhẹ: "Trên đời có một loại người gọi là
'Thánh', bọn họ sẽ mù quáng mà đồng tình cái gọi là kẻ yếu, dù sao các
con tạm thời đừng có lại đi dính vào Phỉ Vận Y, miễn cho lại chọc phải
tai hoạ."
"Vâng." Hiện tại bọn họ xác thực không thể tiếp tục hành động nữa, nếu Phỉ Vận Y thật sự có mệnh hệ gì thì cho dù bọn họ có lý cũng sẽ trở nên cực kì bị động, Mẫu Đan thở dài một hơi.
"Chúng ta là công dân tốt, tuân thủ luật pháp. Chờ đi, chờ đến lúc con lấy
được chứng cứ Phỉ Vận Y thu mua số lớn thuỷ quân bạo lực mạng con và
người thân, con sẽ lấy luật pháp làm vũ khí để bảo hộ quyền lợi của
chính mình."
Mẫu Trung Dân cười gật đầu đồng ý: "Chúng ta cây
ngay không sợ chết đứng, liền dùng thủ đoạn hợp pháp đối phó cô ta, để
ai cũng nói không nổi một lời nào không tốt, đây mới là kế sách tốt
nhất."
"Bá phụ nói đúng!" Phong Hán cũng không cho rằng Phỉ Vận Y thật sự muốn tự sát, một người phụ nữ vì lợi ích mà bán đi cả chính
mình thì làm sao lại nỡ chết được? Mà trò hề tự sát này, nhiều nhất chơi một lần, hơn cũng không còn ý nghĩa.
#Phỉ Vận Y cắt cổ tay tự
sát trong nhà riêng tại Thân thành# đã lên trang nhất, chính như Lam Lệ
Quyên đã nói, trên đời này không bao giờ thiếu các loại "Thánh nhân",
tin tức mới xuất hiện không quá nửa giờ, liền có rất nhiều người lên
tiếng khiển trách người trong cuộc của sự kiện lần này.
Ta yêu
Bảo ca: 【 Ăn dưa một đêm, tôi chỉ muốn nói có ít người thật là quá hùng
hổ dọa người, hiện tại Phỉ Vận Y chịu không được bạo lực mạng rồi tự
sát, đây là không chết, vậy nếu là chết thì thế nào? Các người đều là
đao phủ. 】
Đào viên nguyên viên: 【 Không biết có phải là tôi quá nhạy cảm hay không, mọi người không phát hiện họng súng trong tất cả
các sự kiện đêm nay đều chỉ vào Phỉ Vận Y sao, những người kia chính là
muốn cô ấy chết, rốt cuộc cô ấy đã khiến ai ngứa tai gai mắt? 】
Hồng trần một chén rượu: 【 Qua đêm nay, từ fan Phong Hán thành anti. 】
Phong thân muội: 【 Tôi thực sự không hiểu tam quan con người hiện tại đến
cùng là thế nào? Nếu như tất cả mọi chuyện bị vạch trần đêm nay đều là
thật, vậy một người như Phỉ Vận Y đáng được đồng tình sao? Huống hồ cô
ta tự sát vào lúc này, mục đích không phải rất rõ ràng sao? Tranh thủ
đồng tình, đồng thời làm cho tất cả mọi người cũng không dám nhắc lại
chuyện 'Môi giới mại dâm', như vầy đối với Giang Họa vô tội thật sự công bằng sao? 】
Ô lai Phật châu: 【 Giang Họa có chồng có con, cô ta đã rất hạnh phúc, nhưng đã nói buông xuống, vì sao cô ta còn phải trở
lại ngành giải trí? Đừng nói là vì ước mơ, người sáng suốt đều không
tin. 】
Thiên thủy một dòng: 【 Người sáng suốt ở đây. Cũng là bởi vì Giang Họa có chồng có con, cuộc sống cũng không tệ lắm, cô ấy nên
đội lấy cái bô ỉa người khác chụp lên đầu mình sao? Thứ cho tôi nói câu
thất đức, nếu tôi có bối cảnh như Giang Họa, tôi đã sớm chơi chết đám
hàng kia rồi. 】
RAI R: 【 Trời ạ, hôm nay tôi mới biết trên đời
có nhiều thánh phụ thánh mẫu như này đấy. Phân tích sâu một tí, Phỉ Vận Y tự sát lúc này thế nhưng là một mũi tên trúng n+1 con chim. Một, tranh
thủ đồng tình; hai, dìm sự kiện 'Môi giới mại dâm' xuống đáy một lần
nữa; ba, có thế nhân đồng tình, những thương gia cô ta có hợp đồng đại
ngôn dưới áp lực dư luận đại khái cũng không dám đòi tiền vi ước. Cao
tay thật sự! 】
Thiên nam lão cữu: 【 Phỉ Vận Y đã tự sát rồi, các người còn ở đây thảo phạt cổ, có phải muốn cô ấy lấy chết tạ tội mới
buông tha cổ, đến lúc đó ai đến trả tiền cho cái chết của Phỉ Vận Y? 】
Sary: 【 Đã đến lúc này rồi, đúng sai thật sự trọng yếu như vậy sao? Phỉ Vận Y năm nay mới 30 tuổi, cô ấy còn trẻ, có ai lúc còn trẻ mà chưa từng phạm sai lầm, thực sự phải đến nỗi đánh đổi mạng sống sao? 】
Lái xe
Phùng: 【 Ai lúc còn trẻ cũng đều từng phạm sai lầm, nhưng không ai ác
độc như Phỉ Vận Y, năm đó khi Giang Họa bị vạn người thóa mạ, bọn thánh
phụ thánh mẫu các người ở đâu? Người ta hiện tại làm sáng tỏ sự thật, có lỗi gì sao? 】
Thiên nam kiếm: 【 Các thánh phụ thánh mẫu đừng có tính sai, chuyện tối nay là Khương Minh Tịnh dẫn đầu, thoạt đầu Giang
Họa căn bản không để ý tới, nhưng Phỉ Vận Y ngược lại post Weibo còn
nói Giang Họa muốn mệnh của cô ta. Khả năng tôi tối dạ, thật không nghĩ
ra Giang Họa cái gì cũng có, tại sao lại phải lấy hạnh phúc của chính
mình đi đổi lấy cái mạng hèn kia của cô ta? 】
Trên mạng tranh
chấp không ngừng, sau khi Phỉ Vận Y tự sát không thành, năm người Khương Minh Tịnh lần nữa trầm mặc, mà Giang Họa cũng không tiếp tục để ý việc này, có điều dưới Weibo Phong Hán và Mẫu Đan vẫn náo nhiệt như cũ, thuỷ quân tứ ngược thành hoạ, fans hai phe lại không nhường nhịn, tất nhiên
là chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Lý Hoa đình, Phong Hán bế Dương
Dương mập ăn no rồi liền ngủ gà ngủ gật đi theo Mẫu Đan vào nhà để xe,
Mẫu Trung Dân cùng Lam Lệ Quyên lên xe, anh đặt Dương Dương lên ghế ngồi cho trẻ em, cũng đi theo lên xe.
"Anh không về nhà luôn à?" Mẫu Đan ngồi trên ghế lái, cài dây an toàn.
"Anh đưa hai bác về cùng em." Đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh không yên lòng để cô một mình vừa đi vừa về.
Từng trải qua quá nhiều mưa gió, Mẫu Trung Dân ngược lại rất hài lòng với
việc Phong Hán làm như vậy: "Để tiểu Phong đi theo cho biết cửa biết
nhà, về sau ở thủ đô có thời gian thì qua thăm tiểu tứ hợp viện một
chút."
"Nhất định." Phong Hán ngồi ở cuối, sắp xếp xong rồi đeo dây an toàn: "Có thể đi rồi."
"Thúc thúc..." Dương Dương mập buồn ngủ đã híp cả mắt, lại nỗ lực nhấc mí mắt lên: "Trong... trong nhà con có... có quả cây ăn quả, còn có mười ngày
nữa, bé... chó con sẽ về nhà."
"Thế này cái gì cũng phải lấy ra
phơi nắng hết." Lam Lệ Quyên sờ thử nhiệt độ trên tay cậu bé, lấy từ
trong balo của bé ra một chiếc túi hình chú heo con, kéo khoá trên lưng
một cái, lấy chiếc chăn nhỏ bên trong ra: "Vậy con có mời thúc thúc tới
nhà chơi không?"
Mập Dương Dương nghĩ một chút, lập tức câu đầu nhìn về phía sau: "Thúc thúc, con mời chú tới nhà con nhà chơi."
"Được, thúc thúc có rảnh nhất định tới." Phong Hán đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà của cậu bé: "Muốn ngủ thì ngủ đi, chút nữa thúc thúc bế
con."
Mí mắt Dương Dương mập lại cụp xuống, chu chu miệng nhỏ: "Ba ba nói gia gia lớn tuổi rồi, không bế được Dương Dương."
Mẫu Đan lái xe ra khỏi Lý Hoa đình, trong xe mở nhạc nhẹ, tiểu mập mạp rất
nhanh đã thiếp đi, Lam Lệ Quyên thấy cháu đã ngủ, liền giúp bé kéo chăn
lên: "Cái cô Phỉ Vận Y kia có ý với tiểu Phong đúng không?"
"Bá
mẫu, chuyện này kỳ thật con cũng không phải rất chắc chắn." Phong Hán
nói thẳng: "Nhưng trước khi chưa quen biết Đan Đan, còn đã biểu thị rõ
ràng bản thân vô ý."
"Điểm này bác biết." Bà cũng chơi Weibo
mà: "Chỉ là Phỉ Vận Y rõ ràng không hề từ bỏ, cho nên bác không thể
không nhắc nhở các con, có đôi khi kịch bản phim truyền hình mặc dù cẩu
huyết một chút, nhưng hiện thực thường thường còn cẩu huyết hơn cả những gì biên kịch viết ra."
Mẫu Đan cười khẽ: "Người xưa vẫn nói
'người già thành tinh', mẹ thật thế đấy." Cô tán đồng quan điểm của nữ
sĩ Lam Lệ Quyên: "Qua đêm nay, còn cũng sẽ không lưu lại đường sống Phỉ
Vận Y nữa, cô ta chính là một con rắn độc."
"Chỗ trống là để cho những người biết tiến thoái." Mẫu Trung Dân sâu thán: "Nãy ba đã xem
Weibo, Khương Minh Tịnh mấy người đều ghim bài xin lỗi Họa nhi lên đầu,
mà Phỉ Vận Y thì thế nào? Đến khi rơi vào hoàn cảnh không thể cứu vãn
như vậy vẫn không quên cắn Họa nhi thêm một miếng."
"Có lẽ ngay
cả tự sát cũng đã nằm trong tính toán." Phong Hán cười nhạo: "Người một
khi đã không còn ranh giới cuối cùng thì chuyện gì cũng có thể làm ra
được."
Đến tiểu tứ hợp viện, hai ông bà Giang gia cũng đang chờ, Hồng di tiến lên đón: "Mau vào nhà ngồi đi, bác đi pha trà." Nói, ánh
mắt liền rơi xuống người Phong Hán đang bế Dương Dương mập: "Mắt nhìn
của Đan Đan tốt lắm, năm đó thì thay Tuyển tử nhìn trúng Giang Họa, hiện lại tìm được con."
"Là con may mắn." Phong Hán đi theo cả gia đình vào nhà chính.
Giang Trầm Sơn thân mặc một chiếc áo ngụy trang ngắn tay đã hơi cũ, thấy bọn
họ tiến đến, liền chào hỏi hai nam tử trong phòng: "Vừa vặn tiểu Phong
tới rồi, hai cậu từ giờ đi theo cậu ấy."
"Vâng." Hai nam tử lập tức thẳng lưng, cúi chào Phong Hán: "Lý Kế Quảng, Hàn Hiểu Phi báo cáo."
"Hai vị ngồi trước, tôi đưa Dương Dương về phòng trước đã." Phong Hán tôn
trọng những khiếm khuyết trên người bọn họ, bởi vì sau đó đều là sự vĩ
đại.
"Đưa bác là được." Giang Trầm Sơn tiến lên, đưa tay tiếp
lấy Dương Dương: "Ai u, ngủ say thế này, xem ra hôm nay chơi nhiều lắm."
Hồng di nhìn chằm chằm cháu trai nhà mình: "Mau ôm vào buồng
trong đi." Mấy tháng này có nhóc tì này, cuộc sống của bọn họ mới không
nhàm chán, nhóc nghịch ngợm một ngày không ở nhà, bà làm cái gì cũng
không có tinh thần.
"Con của Họa Họa đã lớn như vậy rồi." Trong
ấn tượng của Lý Kế Quảng, Giang Họa vẫn là cô bé mỗi sáng đều bị lính
gác gọi dậy giục đi học: "Thời gian trôi qua thật nhanh."
"Đúng vậy a." Hồng di cầm cốc: "Ngồi đi ngồi đi, để tôi châm trà cho."
Mẫu Đan lập tức tiến lên hỗ trợ: "Bác với Giang bá phụ đỡ cảm mạo hơn chưa?"
"Hôm nay truyền hai bình nước, đỡ hơn nhiều." Hồng di tâm tình không tệ:
"Chuyện trên mạng hai bác biết rồi, năm đó Giang Họa thua không oan, nha đầu họ Phỉ kia tâm tư sâu thật. Hừ, cắt một dao lên tay đã muốn kết
thúc mọi chuyện, cô ta cho là cô ta thực sự chết rồi?
Giang Trầm Sơn đi từ phòng giữa ra: "Việc này bà không nên nhúng tay, trước kia
Giang Họa là do được bà bảo vệ quá chu đáo mới có thể thấy không rõ lòng người, không biết đề phòng."
"Tôi không nhúng tay vào." Hồng di liếc ông: "Làm như nó không phải con ruột ông đấy." Như tính tình của
bà, năm năm trước đã không buông tha đám hèn hạ kia.
"Aizzz."
Biết là bà nhà mình lại xù lông, Giang Trầm Sơn cũng bất đắc dĩ: "Không
phải con gái ruột của tôi, tôi sẽ để con bé cầm điện thoại chụp quân hàm với quân công chương của tôi sao? Dương Dương đều lớn như vậy rồi, nó
cũng nên học cách sống độc lập."
"Ông thông gia nói có lý." Mẫu Trung Dân thấy tình thế không tốt, vội ngắt lời: "Chuyện tối nay Họa Họa xử lý rất khá."
Lam Lệ Quyên cũng nói giúp vào: "Họa nhi chính là quá thiện lương, có lúc
người thiện lương cuối cùng sẽ chịu thiệt thòi, mà người đời thì lại cứ
tự cho là đúng khuyên người thiện lương."
"Đúng!" Hồng di cảm
thấy lời này của bà thông gia quá đúng: "Xem xem những người trên mạng
kia nói như thế nào kìa!" Giọng nói có phần đanh đá của bà miêu tả sinh
động như thật.
"Giang Họa cái gì cũng có, tại sao phải bám lấy
Phỉ Vận Y không buông nha." Nói đến đây, bà kích động: "Lúc Giang Họa
khóc thầm thì có mấy ai nhìn thấy?"
Vì cái gì bà với ông nhà hài lòng Mẫu Tuyển như thế?
Trong đó không đơn thuần là vì dòng dõi Mẫu gia, mà còn vì Mẫu Tuyển người
này đáng giá. Năm năm trước, ở trong đại viện, người trước người sau
không biết đã bàn tán về gia đình bà thế nào.
Giang Họa khi đó
thật sự thanh danh chẳng còn gì, về sau lão đầu tử phục hồi nguyên chức
vị, đồn thổi cũng hết, trong đại viện có tên hoàn khố tới cửa cầu hôn,
người ta mới biết Giang Họa đã kết hôn, nhà chồng còn vô cùng tốt, lời
chua ngoa cạnh khoé các thứ lại lên, bà nghe quá sảng khoái. Liền đám
lắm mồm trong đại viện kia, nhi nữ trong nhà có đứa nào gả được tốt hơn
con gái mình?
"Nơi này nước rất sâu." Giang Trầm Sơn cũng biết
vợ trách mình, nhưng thân ở vị trí kia, ông không thể chỉ để ý gia đình
nhỏ của chính mình: "Bà cũng chớ lo, những oan khuất Họa nhi phải chịu
tôi đều nhớ kỹ."
Ông chỉ có một cục cưng quý giá như thế, có
thể không quan tâm sao? Cũng may con bé tốt số, không chịu thua kém,
chờ Mẫu Tuyển tới thủ đô, ông đến dẫn nó ra ngoài đi thăm hỏi mấy ông
bạn cũ, ngày sau thiên hạ này đều của người trẻ tuổi hết mà.
Nói chuyện thêm một lúc, Mẫu Đan cùng Phong Hán liền rời khỏi tiểu tứ hợp
viện, Lí Kế Quảng cùng Hàn Hiểu Hhi đã liên lạc với Yến Thanh, sáng sớm
ngày mai sẽ tới Lý Hoa đình.
Về đến nhà, hai người một mình rốt
cục không cần kìm nén nữa, Mẫu Đan khẽ vuốt lên gò mad Phong Hán, giọng
dịu dàng nghịch ngợm hỏi: "Hôm nay anh có say không?"
"Trước đó
không say, bây giờ hình như lại hơi say em." Phong Hán cúi đầu: "Bảo
nhi, anh rất nhớ em." In lên đôi môi của cô một nụ hôn sâu.
Lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên là khát vọng, có điều bọn họ còn thiếu một
thứ, thời khắc mấu chốt, Phong Hán phanh lại, một phát bắt được bàn tay
đang châm lửa khắp nơi của cô, khí tức đã loạn: "Baby, không được như
vậy."
Trong nhà không có áo mưa, nhưng đêm nay xảy ra nhiều
chuyện như vậy, nhất thời anh với Đan Đan cũng không thể đi mua, không
may nếu bị lộ ra, chuyện Phỉ Vận Y thực sự sẽ qua luôn.
"Không
chịu đâu." Mẫu Đan cảm giác rất khó chịu, có một cảm giác xa lạ đang
quẫy loạn, hôn lên cằm Phong Hán, tay phải tự do đi kéo áo anh.
Nhưng Phong Hán lại không phối hợp, luôn luôn đưa tay cản trở, ôm chặt kiều
nhân trong ngực: "Quần áo không thể cởi, cởi xong là không dừng lại được nữa đâu."
Mẫu Đan không cao hứng, ngẩng đầu cắn lên chiếc cằm
gợi cảm của anh, lầm bầm lầu bầu nói: "Chúng ta xuống dưới mua, có cửa
hàng tiện lợi."
"Khó chịu?" Phong Hán ôm chặt cô, cúi đầu hôn
môi, trong đôi đồng tử màu đen nhạt sóng ngầm mãnh liệt, bên trong ánh
lửa tại nổ tung: "Bảo nhi..." Anh cũng muốn cô, rất muốn rất muốn, muốn
đến cả người đều đau.
Mẫu Đan đuổi theo anh: "Em muốn anh!" Tay lần nữa kéo áo của anh.
"Yêu tinh hoa mẫu đơn... Ouch." Cách quần áo bị cô cắn một miếng, Phong Hán
không khỏi hít sâu một hơi, sau cười ôm lấy cô đi về phòng ngủ, cẩn thận từng li từng tí đặt cô lên giường: "Em... em đợi anh một chút, anh...
Đừng cắn... Anh qua chỗ Yến Thanh lấy đồ, cậu ấy hẳn là có chuẩn bị."
Mẫu Đan nghe vậy lập tức buông anh ra.
Nhìn bộ dáng của cô, Phong Hán muốn bật cười, vừa định đứng dậy lại ý thức
được tình trạng bây giờ của mình không phải rất tốt: "Vẫn là gọi điện
thoại bảo cậu ấy mang qua đi."
Chỉ là bọn họ không biết, hiện tại Yến Thanh cũng đang bận đâu.
"A... Nha... Anh có nhớ em không?" Thanh âm kiều mị thanh âm từ trong phòng
ngủ của Yến Thanh truyền ra, Yến Thanh trả lời rất có thứ tự: "Nhớ, anh
nhớ đến chết rồi... Oa... Amazing..."
Ông... Ông...
Đinh linh linh... Đinh linh linh...
Điện thoại kiên nhẫn vang lên, chỉ là chủ nhân của bọn chúng tạm thời không
rảnh, hai người trong phòng ngủ 1802 lần lại một lần gọi vào số Yến
Thanh, thần sắc trở nên ngưng trọng, Mẫu Đan nhìn về phía Phong Hán:
"Yến Thanh không ở nhà sao, có phải xảy ra chuyện rồi không?"
"Hẳn là ở nhà." Phong Hán xoay người xuống giường: "Vừa rồi lúc chúng ta trở về, xe trong garage vẫn ở đấy, anh đi xem một chút?"
"Em đi
cùng anh." Mẫu Đan đứng dậy, không cho Phong Hán cơ hội từ chối, chạy
tới phòng gym cầm hai chiếc tạ tay với một chiếc khúc côn cầu.
Phong Hán đi vào phòng bếp uống nửa bình nước đá, rốt cục miễn cưỡng đè xuống ngọn lửa kia, chỉ là vừa quay người đã thấy bạn gái mình cầm trong tay
nhiều "vũ khí" như vậy, anh rõ ràng sững sờ: "Em... Sợ Yến Thanh bị bắt
cóc sao?"
Nếu anh nhớ không sai, nhà để xe mặc dù không thiếu
xe, nhưng lại có thêm một chiếc Porsche, nhìn màu sắc với trang trí
trong xe, chủ xe hẳn không phải là nam.
"Để phòng vạn nhất." Mẫu Đan đưa ra một chiếc khúc côn cầu, chỉ là hai cái tạ tay không có chỗ để, có chút vướng bận.
Phong Hán tiếp nhận chiếc khúc côn cầu: "Bảo nhi, anh từng học tán đả, Taekwondo, Karate, lúc ở Mỹ còn gặp cướp bốn lần."
"Này cũng không hiếm." Mẫu Đan lại cho anh một cái tạ tay, sau đó xoay người đi ra cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn về phía cửa đối diện.
"Em không muốn biết kết quả sao?" Phong Hán đuổi theo, thấy cô nghiêm túc như vậy, đồ trong tay cũng không dám bỏ xuống.
"Không có ai." Mẫu Đan nhẹ nhàng chuyển động chốt cửa: "Vậy kết quả thế nào?"
Phong Hán cố nén cười: "Kết quả chính là để bọn cướp kia càng tôn trọng người Trung Quốc hơn." Kéo lại cô bạn gái có vẻ hơi lén lút của mình: "Khả
năng là Đông Tiểu Tây tới."
"Hả?" Mẫu Đan dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Làm sao anh biết?"
"Yến Thanh ở đây đã gần 5 năm, anh thường thường ra vào nơi này, chưa bao
giờ thấy chiếc Porsche CC màu đỏ chót nào trong garage bao giờ, mấu chốt là chiếc Porsche kia còn đỗ ở chỗ đậu nhà Yến Thanh." Phong Hán nhắc
nhở: "Lý Hoa đình không là tiểu khu bình thường, nơi này bảo an rất
nghiêm cẩn."
Mẫu Đan thở phào một cái: "Vậy cất mấy cái kia đi." Ở nước ngoài quá lâu, đề phòng quá thành bệnh rồi.
Điểm này anh tán đồng, Phong Hán cười nói: "Nhưng để cho an toàn, anh vẫn phải qua 1802 một chuyến."
"Em đi cùng anh." Mẫu Đan mang đồ về phòng gym, lúc quay lại trong tay vẫn
giữ một cái tạ tay: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
"Tốt
a." Phong Hán cũng không đổi giày, trực tiếp đi hướng 1802, ấn vân tay
vào cửa, Mẫu Đan sau lưng anh quét ngay đến chiếc túi xách nữ đặt trên
ghế salon, lập tức đưa chiếc tạ tay ra sau lưng. Thật đúng là bị Phong
boss nói trúng.
Trong phòng ngủ Yến Thanh truyền ra thanh âm
khiến người mặt đỏ tới mang tai, hai người huyết khí phương cương nam nữ không hẹn mà cùng thở dài một hơi, Mẫu Đan đưa chiếc tạ trong tay ra
trước mắt: "Rất muốn ném nó vào trong phòng, tạo chút động tĩnh."
"Yến Thanh sẽ hận chúng ta." Phong Hán thả nhẹ bước chân, đi đến chỗ Yến
Thanh cất đồ mọi ngày, lật qua tìm xem một hồi lâu, không tìm được thứ
anh muốn tìm: "Chẳng lẽ đều bị cậu ta cầm lại phòng ngủ mình rồi?"
"Không có sao?" Mẫu Đan đặt tạ lên mặt tủ, không nhận mệnh tự mình động thủ
tìm kiếm, xác thực không có vật kia, có chút nhụt chí: "Xem ra là duyên
phận còn chưa tới." Cánh tay quệt qua, chiếc tạ rơi xuống, hai người vô ý thức lập tức tránh đi. ĐÙNG một tiếng, trong phòng lập tức yên tĩnh.