Hồ Bảo Ân đứng trên cây tùng cùng Tiểu Tiểu nhìn
diễn biến xung quanh không khỏi giận dữ nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà chúng dám lạm sát người vô tội thế kia à.”
Hồ Bảo Ân vừa dứt lời, tay vung ra, một thủ chưởng ảo ảnh vàng rực rỡ đánh xuyên từ sau ra trước một tên áo chùng đen hung dữ bổ lưỡi đao
xuống đầu học viên nữ tay không tất sắt.
Tiểu Tiểu thấy quang cảnh náo loạn, tiếng chém giết vang vọng thì
khoan khoái vỗ tay: “Vui quá! Vui quá! Giết, giết hết cho ta…!”
Hồ Bảo Ân không nói không rằng, nhảy xuống đất rượt theo đám người áo đen chạy về phía khách sạn Hữu Quan, trên đường tiện tay giết luôn mấy
tên. Tiểu Tiểu bám theo sau, tay vung ra tóm lấy thắt lưng một tên áo
đen. Người cô nhỏ bé nhưng năm ngón tay cứng hơn gọng kìm. Tên mặc áo
chùng đen chưa hết hoảng hồn đã thấy một cái vòi từ trong miệng cô thò
ra châm thẳng vào bụng, hắn còn chưa kịp kêu lên đã trở thành một cái
xác trơ xương, máu huyết bị hút sạch.
Tiểu Tiểu khoan khoái vứt cái xác khô ra xa, cái vòi thu lại trông
không khác gì cái lưỡi rắn, cười khì khì: “Ngon chết đi được!”
Tiểu Tiểu hai mắt trợn trừng, tóm lấy một học viên vô tình chạy bổ
tới, lưỡi vừa thè ra Hồ Bảo Ân đã tóm lấy mái tóc cô giật mạnh kéo đi:
“Mi còn dám làm như vậy nữa thì đừng trách ta độc ác.”
Tiểu Tiểu không giận mà còn vui vẻ gật đầu: “Ông tha tôi ra, tôi không giết người nữa!”
Hồ Bảo Ân vừa bực vừa buồn cười với bộ dạng như đưa trẻ lên hai của
Tiểu Tiểu, y buông mái tóc cô ra bỏ đi. Tiểu Tiểu chạy theo gọi với
theo: “Chờ tôi đi cùng với.”
Đám đông học viên võ quán Hữu Quan bấy giờ mới lấy lại bình tĩnh, hò
hét đuổi đánh đám người áo chùng đen. Số học viên trong Hiệp Hội Vệ Quốc được bọn Tào Văn Chủng chỉ đạo, tụ tập thành từng nhóm chạy về phía
khách sạn. Lúc đó lại thấy một nhóm hơn năm mươi học viên trong đội phản ứng nhanh do Trầm Vu Hàm dẫn đầu chạy lại, lập tức nhập bọn đuổi theo
đám người áo chùng đen.
Trần Ý Yên thấy người trong Hiệp Hội Vệ Quốc đã tới đông đủ, khéo léo chạy tụt lại phía sau, liền đó tách khỏi nhóm quay lại tìm Mạc Vũ. Cô
quay lại không bao xa thì thấy Mạc Vũ dẫn đầu Đoàn Thế Xung cùng hơn
mười mấy người chạy về phía sau khạch sạn Hữu Quan. Cô âm thầm theo sau, vừa hay nghe tiếng gọi lớn: “Cô Yên đó phải không?”
Trần Ý Yên quay lại nhìn thì thấy một cỗ xe do hai con trâu kéo chạy
lại, nhìn kỹ người ngồi trên xe là Nguyễn Thị Hồng. Cô biết Nguyễn Thị
Hồng với Mạc Vũ quen thân, sợ cô nhận ra bộ dạng lén lúc của mình bám
theo sau Mạc Vũ thì khó ăn khó nói, liền gật đầu: “Tôi đây! Cô mau quay
về khách sạn Hữu Quan chớ chạy đi lung tung, khéo lại gặp nguy hiểm.”
Lời Trần Ý Yên vừa dứt thì cỗ xe đã chạy tới bên cạnh, Nguyễn Thị
Hồng cười hì hì nói: “Tôi thấy cậu Vũ chạy về phía cổng vào rừng Ngọc
Sơn Trà, cô Yên không phiền thì lên xe cùng tôi chạy đến đó xem thế
nào.”
Trần Ý Yên còn ngần ngừ thì nghe Nguyễn Thị Hồng kêu lớn: “Hình như phía trước có đánh nhau, mau tới đó xem.”
Trần Ý Yên ngẩng đầu về phía đó, quả thực thấy một đám hơn mấy chục
người loạn đả thì nhảy luôn lên cỗ xe, giật lấy cây roi sắt trên tay
Nguyễn Thị Hồng: “Để tôi điều khiển xe cho, cô ra phía sau đi!”
Nguyễn Thị Hồng gật đầu, nhường chỗ cho Trần Ý Yên đánh xe. Hai con
trâu nghe tiếng vụt roi, lập tức ra chân chạy mau về phía trước.
Bọn Mạc Vũ chạy đến trước cổng vào rừng Ngọc Sơn Trà, thình lình thấy xuất hiện mấy chục tên áo chùng đen chạy tới chặn đường. Mạc Vũ cùng
Đoàn Thế Xung chưa chính thức bước vào cánh cửa dị giới thứ nhất, để trở thành dị nhân. Cả hai thấy nguy hiểm lùi về phía sau, đám bạn của Lâm
Vương Hạo, Vi Văn Vinh xông lên chống đỡ.
Đám người áo chùng đen thực lực không ghê gớm gì, vừa đánh đã thiệt
liền mấy mạng. Vừa hay lại thấy học viên võ quán hơn mấy trăm người chạy lại tiếp viện, hò nhau vây bọc đám người áo chùng đen lại. Đám người áo chùng đen thấy nguy khốn lập tức chạy cả vào rừng Ngọc Sơn Trà trốn
biệt.
“Bắt hết đám tặc khấu đó, đừng để cho bọn chúng chạy thoát!”, Một
người trong đám học viên thấy vậy hò hét đuổi theo. Bọn Mạc Vũ, Đoàn Thế Xung bám sát phía sau.
Cả bọn vừa đi khuất, thì Nguyễn Thị Hồng, Trần Ý Yên chạy tới nơi. Cả hai không cho xe dừng lại mà tiếp tục cho xe chạy băng qua cánh cổng,
đi sâu vào rừng Ngọc Sơn Trà.
Cùng khi đó đám người áo chùng đen rút chạy về khách sạn Hữu Quan,
đánh bừa một trận xong lập tức biến mất. Cả đám đông hò nhau truy tìm
mới phát hiện phía sau căn phòng vệ sinh có một đường hầm thông tới khu
trông giữ dị thú cưỡi của khách sạn.
Lão Lê Thái Thọ cùng bọn Tào Văn Chủng, Trầm Vu Hàm, Phan Thúy Bình,
Hoàng Thúy Thúy đuổi tới nơi thì không còn thấy bóng tên áo chùng đen
nào nữa. Lão Lê Thái Thọ bực tức nói: “Tôi quản lý khách sạn này đã hơn
hai mươi năm, không hay biết có đường hầm này! Thế nào chúng lại kéo tới đây rồi biến mất nhỉ?”
Tào Văn Chủng là người cơ trí, đi xem xung quanh, tìm tới người quản
lý khu trông giữ dị thú thì không thấy đâu, mới ‘ồ’ lên nói: “Chúng ta
trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, mau quay lại khách sạn.”
Lời Tào Văn Chủng còn chưa dứt thì thấy phía xa xa, khói bốc lên mù
mịt. Lê Thái Thọ hoảng hốt quát lớn: “Chết rồi! Chúng đốt khách sạn! Mau chạy về dập lửa!”
Đám đông vội vàng quay lại đường hầm, chạy về khách sạn.
Đám người mặc áo chùng đen, kéo tới khách sạn Hữu Quan, cho vài người dẫn dụ đám đông đến đường hầm thông tới khu trông giữ dị thú, sau mới
xuất kích đốt phá khách sạn. Một tên tay đeo băng trắng dẫn đầu đám áo
đen, phóng hỏa đốt khách sạn xong lập tức cho mọi người rút chạy về phía khu rừng Ngọc Sơn Trà. Khi lão Lê Thái Thọ cùng mọi người quay về thì
không còn thấy ai nữa, mới vội vàng chia nhau ra cứu hỏa.
Cách đó không xa, trong rừng Ngọc Sơn Trà. Một toán học viên hơn một
trăm người, tay mang pháp khí, rầm rộ rẽ rừng đi mau tới con suối phía
trước. Người dẫn đầu chính là Trịnh Văn Hán, chưa tới nửa giờ cả bọn đã
tập trung dọc con suối, nằm phục cả ở đó.
Nguyễn Phả Hận mặt mày đẫm mồ hôi hỏi: “Chúng có tới đây không?”
Trịnh Văn Hán không đáp chỉ cười lạnh nói: “Bọn chúng muốn giết ta đâu có dễ, hôm này cho chúng chôn thây cả ở đây.”
Nguyễn Phả Hận thấy hai mắt Trịnh Văn Hán lồng lên giận dữ thì im
bật, hơi thở đình trệ, mắt nhìn quanh một lượt, mới nằm ép xuống cỏ ẩn
mình đi.
Không xa phía sau đó, người đàn ông mặt rỗ hầm hầm quát tháo một toán người mặc áo chùng đen, người đứng đầu nhóm này là hai anh em Lê Tấn,
Lê Tạ: “Bọn mi nghe chỉ thị từ ai?”
Lê Tấn mặt mày tái nhợt nói: “Chúng tôi được cậu Lê Long nói, khi nào nghe pháo hiệu liền xuất quân gây rối, sau đó rút mau vào rừng Ngọc Sơn Trà. Chúng tôi vẫn nghĩ hội trưởng ra lệnh, nào có dám sai sót gì.”
Người mặt rỗ gầm lên giận dữ: “Bọn mi mau tìm hắn cho ta.”, Nói rồi
quay ngoắt sang Vương Thị Loan nghiến răng: “Chính cô! Tìm hắn giết ngay lập tức.”
Vương Thị Loan ủ rũ gật đầu vâng một tiếng. Cô còn chưa kịp gọi người theo trợ giúp thì nghe: “Các vị muốn tìm tôi?”
Cả bọn giật mình hướng nhìn về phía gò đất cao, không biết Lê Long đã đứng đó từ khi nào. Cậu mặc áo chùng đen, thư thả bước lại gần. Hai anh em Lê Tấn, Lê Ta vừa bị hội trưởng trách mắng, giận lắm vung pháp khí
lên vậy cậu ta ở giữa.
Vương Thị Loan khẽ thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn người mặt rỗ, thấy hắn cơ mặt giật giật tức giận liền nói: “Hội trưởng! Cậu ta đã đích
thân tới đây lý nào là gian tế đến nợp mạng. Chúng ta phải hỏi cho cặn
kẽ đầu đuôi, chớ nôn nóng để hỏng chuyện.”
Người mặt rỗ hướng mắt nhìn cô giận dữ, hừ lạnh một tiếng. Hắn xua
tay cho hai anh em Lê Tấn, Lê Tạ lùi lại mới hỏi: “Mi ra lệnh cho họ làm loạn?”
Lê Long bước tới nhìn bọn người áo đen đứng vây bọc xung quanh, nghe hỏi bật cười, gật đầu một cái: “Đúng vậy!”
“Ai cho phép mi?”, Người mặt rỗ quát lớn.
Lê Long không mảy may lo sợ còn cứng giọng hỏi: “Không phải hội trưởng đã cho tôi toàn quyền sao?”
Người mặt rỗ ‘ừm’ giọng nói: “Đúng! Nhưng mi đánh động như vậy, chẳng phải muốn hại bọn ta tìm đường chết sao!”
“Mục đích của hội trưởng là Trịnh Văn Hán phải chết.”, Lê Long chậm giọng nói.
“Đúng thế!”, Người mặt rỗ cau mày đáp.
“Hắn đang ở phía trước không xa. Hội trưởng đem người tới chắc chắn
có thể dẫn dụ chúng đến đúng nơi cần đến.”, Lê Long hướng mắt nhìn về
hướng tây hất hàm nói.
Gã mặt rỗ bán tín bán nghi hỏi: “Hắn đã vào rừng Ngọc Sơn Trà rồi sao?”
Lê Long không đáp chỉ gật đầu một cái, người mặt rỗ hất hàm về phía
hai anh em Lê Tấn, Lê Tạ nói: “Bọn mi mang toàn bộ người ở đây đến đó
trước, ta sẽ dẫn dụ chúng tới.”, Nói rồi ra hiệu cho Lê Long dẫn đường.
Lê Long liền xoay người đi về hướng tây, người mặt rỗ cùng Vương Thị Loan bước theo sau.
Cả bọn vừa đi khuất thì Hồ Bảo Ân cùng Tiểu Tiểu từ trên một tán cây
rậm rạp nhảy xuống. Trước đó hai người theo đám người áo chùng đen chạy
đến khách sạn Hữu Quan, sau lại rượt theo cả bọn chạy tới đây mà không
ai hay biết gì nhưng cũng thầm bực mình. Hồ Bảo Ân hừ lạnh một tiếng
nói: “Cái đám khốn kiếp này là ai mà dám lộng hành như thế chứ? Đi theo
xem bọn chúng muốn giở trò gì.”
Tiểu Tiểu tính khí không khác gì Ái Ái trước kia, nơi nào càng náo
nhiệt càng thích, nghe Hồ Bảo Ân dứt lời cô đã rảo chân chạy đi rồi.
“Tiểu súc sinh này thật là phiền phức!”, Hồ Bảo Ân thầm mắng, nhưng
trong lòng lại không dám chểnh mảng rời mắt khỏi Tiểu Tiểu. Bản tính
linh thú thất thường, chỉ cần không đề phòng một chút thôi có thể xảy ra không ít phiền phức. Lần trước y chủ quan để Ái Ái một mình tới võ
quán. Hôm kia y đích thân nghe vị hiệu trưởng Trần Quan Vinh nói rõ sự
tình, rõ thực hư mọi chuyện thì hối hận lắm. Lúc này y làm sao dám buông lỏng Tiểu Tiểu cho được.
Cả hai thực lực so với bọn người mặt rỗ cách biệt một trời một vực, thư thả theo sau không gì phải vội vàng.
Bấy giờ lại nhắc tới bọn Lê Long, Vương Thị Loan cùng người đàn ông
mặt rỗ. Cả ba che kín mặt, bên ngoài còn trùm áo chùng đen, vừa đi tới
suối nước thì ngồi xuống quan sát một lượt.
“Bọn chúng đang nấp trên bờ, chúng ta hãy cẩn thận!”, Lê Long nghiêm giọng nói.
Người mặt rỗ từ khi đi tới đây, mắt không rời khỏi Lê Long một giây
nào, chỉ cần cậu giở trò lập tức ra tay giết ngay. Hắn nghe vậy thì khẽ
gật đầu. Cả ba đứng dậy vội vàng chạy men theo bờ sông về phía ngọn thác trước kia Mạc Vũ và Lý Tiềm Xuân đã một lần tới đó.
Trên bờ sông, Trịnh Văn Hán trông thấy ba người chạy qua lập tức cho
người bám theo. Nguyễn Phả Hận quay sang lão già Từ Quân Bảo nói: “Xem
chừng không ổn chút nào. Bọn chúng làm gì mà vội vội vàng thế kia!”
Lão Từ Quân Bảo gật đầu quay sang Trịnh Văn Hán hỏi: “Có khi nào chúng ta bị phát hiện rồi không?”
Trịnh Văn Hán nhếch miệng cười trừ: “Chỉ có ba người, chúng ta làm gì phải sợ.”