Cố Chấp Sủng Em
"Nhiễm Nhiễm tiểu thư, thiếu gia không về cùng cô sao?"
Sau tiết
tự học buổi tối, Bạc Nhiễm Nhiễm trở về biệt thự Mục gia, vừa đến cửa đã ngửi thấy hương thơm quen thuộc của bánh hoa quế. Bạc Nhiễm Nhiễm nhẹ
nhàng đi vào nhà ăn, quả nhiên thấy bánh hoa quế đặt trên bàn ăn.
Còn chưa kịp ăn xong bánh hoa quế trong tay, Bạc Nhiễm Nhiễm đã bị giật
mình bởi câu hỏi của Triệu quản gia từ tầng hai đi xuống.
Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn lướt qua đồng hồ, ấn đường nhăn lại, đặt nửa cía bánh hoa quế xuống đĩa, lấy khăn giấy xoa xoa miệng:
"Anh Mục Lê không học tiết tự học buổi tối, cậu ấy nói muốn về nhà nghỉ ngơi."
Triệu quản gia nghe vậy liền thấm thía nói: "Thiếu gia không chưa về hẳn là đi tiệm Internet chơi game."
Lại đi chơi?
Bạc Nhiễm Nhiễm nhét nửa cái bánh hoa quế vào miêng, cầm di động đi ra ngoài, "Bác Triệu yên tâm, để cháu đi tìm cậu ấy."
"Nếu cháu thấy thiếu gia thì bảo cậu ấy về sớm một chút, bệnh cũ của Mục lão tái phát, hôm nay té xỉu."
Phía sau truyền đến lời nói của Triệu quản gia, Bạc Nhiễm Nhiễm mấp máy môi.
Tới tiệm Internet mà Mục Lê đã từng dẫn cô tới, Bạc Nhiễm Nhiễm tìm được
anh ở chung một phòng với Tiêu Ngư và Bành Triết, tối nay không có Nhan
Hạo.
"TDM, lại bị đồng đội hại!"
Tiêu Ngư sinh khí quăng
chuột, nhịn không được mắng một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thì
thấy Bạc Nhiễm Nhiễm, theo bản năng nhìn về phía Mục Lê ở đằng sau.
Mục Lê ngồi quay lưng về phía cửa nên cậu không biết Bạc Nhiễm Nhiễm tới.
"Cái kia.. cậu tới tìm lão đại à?"
Tiêu Ngư hỏi xong, hận không thể tát mình một cái, Bạc Nhiễm Nhiễm tới không phải tìm Mục Lê chẳng lẽ tìm anh ta và Bành Triết?
Vốn dĩ định nói cái gì, kết quả thấy Bạc Nhiễm Nhiễm trầm mặt xuống, sải
bước đi về phía Mục Lê, sạch sẽ lưu loát kéo dây kết nối của máy tính
ra, cậu ta căn bản không kịp ngăn cản --
Máy tính tắt nguồn, không còn tín hiệu.
Mục Lê thô bạo tháo tai nghe trên đầu quăng lên bàn, ánh mắt lạnh thấu
xương nhìn chằm chằm Bạc Nhiễm Nhiễm, lạnh lùng nói: "Mẹ nó, cậu phát
điên cái gì thế!"
Đối phương chỉ còn lại có một người, cứ nghĩ
bọn họ sẽ thắng, ai ngờ sai mất một nhịp. Tốn hơn một giờ cố gắng, tất
cả đều uổng phí!
Đột nhiên phát sinh chuyện này, Bành Triết cũng sợ ngây người, phục hồi tinh thần khi hệ thống nhắc nhở bọn họ thua.
Nếu là ngày thường, thắng thua không quan trọng, nhưng hôm nay tương đối
đặc thù, bọn họ đang thách đấu với người khác. Bạn đang đọc truyện được
đăng trên dembuon chấm vn.
Thua, sẽ thực phiền toái..
"Lão đại, đừng.. đừng kích động."
Tiêu Ngư tiến đến bên cạnh Mục Lê, sợ Mục Lê không khống chế được mà động thủ đánh Bạc Nhiễm Nhiễm.
"Mục gia gia sinh bệnh, hơn nữa anh đã nói là về nhà, nhưng hiện tại.. Chơi trò chơi vui vẻ lắm à?"
Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn vẻ mặt tức giận nhưng vẫn cố gắng áp xuống của Mục Lê, rũ mắt, lúc nãy quả thật cô tức điên.
Di động trong túi quần Mục Lê không ngừng chấn động, cậu bực bội bóp trán, ngước mắt nhìn ánh mắt phức tạp của Bạch Nhiễm Nhiễm, cười nhạo một
tiếng:
"Sinh bệnh? Ông nội lần nào cũng dùng chiêu này, Bạc Nhiễm Nhiễm, em thật sự cho rằng ông nội bảo cậu chăm sóc tôi, thì tôi sẽ
nghe mọi câu nói của cậu? Mọi việc đều phải thông báo cho cậu sao?"
"Không phải." Bạc Nhiễm Nhiễm tự mình hiểu lấy, Mục Lê quen tùy tâm sở dục, sao có thể nghe lời cô nói.
Mục Lê giận quá hóa cười, cầm lấy áo khoác trên ghế rồi tùy ý đặt trên vai, lạnh lùng nói --
"Nếu biết không hải, vậy thì bớt quản tôi."
-
【Chúng ta lập hiệp ước ba chương* đi, nếu hai tuần sau tớ PK thắng cậu trong
trò chơi hôm nay, vậy cậu không được mê game nữa, đi học đúng giờ, cũng
không được trốn học chơi game. 】
(
约法三章 [yuēfǎsānzhāng]
Hán Việt: Hiệp ước ba chương; ba điều quy ước (sau này chỉ những điều
khoản giản đơn. Ý Bạc Nhiễm Nhiễm là muốn cược một điều đơn giản với Mục Lê)
Một giờ sáng, Mục Lê mới về đến nhà, thấy di động có thông
báo, mở ra liền thấy tin nhắn cách đây một tiếng của Bạch Nhiễm Nhiễm.
Cậu hơi nhướn mày, âm thanh thanh lãnh vang lên: "Không biết tự lượng sức."
PK một chọi một, Mục Lê cậu từ trước đến nay không có đối thủ.
Từ lúc trò chơi này chính thức phát hành, cậu đã đăng ký tài khoản, hai
năm trôi qua, trò chơi cập nhật năm phiên bản, có thể nói là mỗi phiên
bản cậu đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Bạn đang đọc truyện được đăng
trên dembuon chấm vn.
【Được! 】
Trong phòng, Bạc Nhiễm
Nhiễm chưa ngủ, đang ngồi trên giường, đặt laptop lên đùi, trong tai
nghe truyền đến một âm thanh ôn nhu của nam giới:
"Không phải em không có hứng thú với chơi game sao? Vậy mà hôm nay tâm huyết dâng trào đò chơi."
"Anh đừng hỏi nguyên nhân, chỉ cần hướng dẫn em là được."
Còn lại để cô tự mình luyện tập.
Tầm mắt Bạc Nhiễm Nhiễm dừng lại trên màn hình, một bên chăm chú học theo hướng dẫn của bạn tốt, một bên đánh quái thăng cấp.
-
Liên tục vài buổi tối thức đêm chơi game, Bạc Nhiễm Nhiễm mỏi mệt tiều tụy, trọng điểm là đi học luôn là ngủ gà ngủ gật.
Giờ Tiếng Anh, Mục Lê thấy đầu Bạc Nhiễm Nhiễm giống như gà con mổ thóc, cứ gục lên gục xuống, khóe miệng không nhịn được mà nâng lên: "Ngu ngốc."
Mắt thấy đầu cô sắp chạm vào bàn, Mục Lê tay mắt lanh lẹ, cầm quyển sách nâng cằm của cô lên.
Bạc Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên bừng tỉnh!
Theo bản năng dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng, nhìn quanh bốn phía, vừa
lúc chạm phải ánh mắt thầy giáo trên bục giảng, cô chột dạ rũ mắt xuống. Lúc này bên tai lại vang lên âm thanh gọi trả lời của thầy giáo, không
sai, chính là cô.
"Bạc Nhiễm Nhiễm, em trả lời cho thầy đề 6."
Bạc Nhiễm Nhiễm đứng lên, cảm giác được vô số ánh mắt chăm chú nhìn mình,
gương mặt ửng hồng, cắn môi không nói lời nào. Bạn đang đọc truyện được
đăng trên dembuon chấm vn.
Không trả lời được?
Ánh mắt Mục Lê hơi lóe, thô bạo đá ghế Tiểu Ngư ngồi phía trước.
Tiêu Ngư đang xem tiểu thuyết tiên hiệp, đột nhiên bị đá thì giật bắn người, quay đầu lại nhìn ánh mắt của Mục Lê, tự nguyện nhận việc đứng lên:
"Thưa thầy, đề này đáp án rõ ràng là A!"
Giáo viên tiếng Anh đẩy đẩy mắt kính, sâu kín nói: "Giúp bạn học là không sai, nhưng ít ra phải hiểu đề hỏi gì chứ?"
Kết quả mọi người cười vang. Nhưng cũng hóa giải sự lúng túng của Bạc Nhiễm Nhiễm.