Một đêm hai mười lần thì thể lực cũng quá tốt đi, xem như một lần mười
phút thì tới hai mươi lần cũng quá là trâu bò, nhưng mà thực tế thì có
rất ít người như vậy tồn tại.
Từ đó tới giờ Tạ Dư An chưa từng
muốn làm một đêm hai mươi lần với Thẩm Trọng Thành, hiện tại số lần cậu
làm với anh vẫn rất bình thường, không có miệt mài quá độ, chẳng qua
thời gian một lần làm của Thẩm Trọng Thành quá dài cho nên cậu có chút
chịu không nổi, nếu như Thẩm Trọng Thành thật sự một đêm hai mươi lần
thì thời gian đâu cậu ngủ đây?
Tuy rằng đàn ông đều sợ nhanh, thế nhưng Tạ Dư An lại mong Thẩm Trọng Thành có thể nhanh một chút.
Cậu đã sống nề nếp biết kiềm chế như vậy mà Thẩm Trọng Thành còn nói cậu
giống như là yêu tinh đói khát, Tạ Dư An cười lạnh nói: [Không phải yêu
cầu của em cao, là do anh quá yếu thôi.]
Thế nhưng Tạ Dư An đã
đánh giá quá thấp trình độ nói chuyện bậy bạ của Thẩm Trọng Thành: [ Xem đi, cuối cùng em cũng nói ra suy nghĩ trong lòng rồi. Tính ra thì anh
cũng cảm thấy mình rất yếu, thế nhưng anh nghĩ cục cưng rất giỏi đó, có
thể một đêm hai mươi lần, hay tối nay chúng ta thử xem đi, anh sẽ phối
hợp với em thật tốt.]
Tạ Dư An: "...."
Thẩm Trọng Thành nói được thì làm được, sau khi trải qua đêm đó, Tạ Dư An không dám chê bậy Thẩm Trọng Thành nữa.
Sau khi làm xong Thẩm Trọng Thành còn cười đểu Tạ Dư An: "Cục cưng này, mặc dù cách hai mươi lần còn hơi xa, thế nhưng về sau em có thể đi khoe với người khác rồi, em cũng là đàn ông một đêm bảy lần đó nha."
Tạ
Dư An không muốn khoe vụ này với người khác chút nào, cậu bây giờ chỉ
muốn thời gian thử vai cho《 Kinh Uyên Lục 》nhanh lên một chút, nếu có
thể thông qua thì càng tốt, địa điểm quay của《 Kinh Uyên Lục 》chắc chắn
sẽ phải đi đến tỉnh khác, như vậy thì cậu có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Tạ Dư An ngóng rồi lại trông, thấm thoát thời gian thử vai cho《 Kinh Uyên Lục 》cuối cùng cũng đã đến.
Lều thử vai do Thụy Phong cung cấp, nằm ngay gần trụ sở chính của công ty, ở thời điểm này thì lợi ích khi là nghệ sĩ kí hợp đồng với Thụy Phong vô
cùng rõ ràng____ bởi vì thời gian thử vai cho 《 Kinh Uyên Lục 》 sẽ kéo
dài trong một tháng, mà nghệ sĩ của Thụy Phong sẽ được ưu tiên thử vai
trước.
(*Là lều di động như thế này)
Mặc dù lúc chọn diễn viên Ngỗi
Chính Côn có rất nhiều yêu cầu kỳ quái, thế nhưng tài năng của ông lại
xứng với việc hay bắt bẻ này, với cả tuy rằng tính cách của Ngỗi Chính
Côn ngạo mạn, nhưng mà vẫn có rất nhiều nhà đầu tư sẵn lòng hợp tác với
ông ta, cũng sẵn lòng bỏ ra số vốn lớn để quay phim, bởi vì Ngỗi Chính
Côn dễ nói chuyện.
Thời gian thử vai cho 《 Kinh Uyên Lục 》 sẽ
kéo dài trong một tháng, bên Thụy Phong đầu tiên không quy định Ngỗi
Chính Côn chỉ được chọn diễn viên của Thụy Phong, thứ hai là không nhét
thêm diễn viên vào đoàn, quy định rằng ông ta muốn ai diễn vai nào thì
người đó phải diễn vai đó, còn bên Thụy Phong chỉ muốn nghệ sĩ của công
ty mình được ưu tiên tham gia thử vai trước mà thôi, nếu như không qua
thì bọn họ cũng sẽ không ép buộc, vì vậy mà Ngỗi Chính Côn mới sẵn lòng
đồng ý cái lợi này của Thụy Phong.
Vì thế cho nên Tạ Dư An và
Tiền Xán vốn đã hẹn cùng nhau đi thử vai lúc đầu, thế nhưng thực tế đến
lúc thử vai thì người đi chỉ có Tạ Dư An.
Chờ khi Tạ Dư An đến lều thử vai rồi thì lại đụng phải người quen cũ ngoài dự đoán___ là Kỳ Hiên.
Tuy rằng Tất Đông Thụ đã sớm nói với Tạ Dư An là Kỳ Hiên cũng tới tham gia
thử vai cho《 Kinh Uyên Lục 》, thế nhưng sau khi Tạ Dư An nghe xong thì
lại không để trong lòng, bởi vì mọi người đều biết việc Ngỗi Chính Côn
không dùng diễn viên quá nổi tiếng.
Hơi nổi tiếng thôi mà ông ta đã không muốn dùng lắm huống chi Kỳ Hiên đã là ảnh đế, khả năng chọn gã lại càng thấp, cho nên ngay từ đầu Tạ Dư An đã đoán rằng Kỳ Hiên sẽ
không tới tham gia thử vai.
Kết quả gã vẫn tới.
Kể từ
khi chuyện yêu đương với Kha Tài Cảnh bị lộ ra, sự nghiệp của Kỳ Hiên
gần như hoàn toàn bị phá hủy, weibo của gã không đăng gì mới, sắp tới
cũng không có hoạt động gì, nếu như không phải lần này gã có thể tới thử vai thì Tạ Dư An xém nữa đã tưởng công ty đóng băng hoạt động của gã.
Nhưng mà chuyện này đối với Tạ Dư An mà nói thì không có ảnh hưởng gì, cậu
giống như không thấy Kỳ Hiên mà vẫn ngồi với Tất Đông Thụ ở một góc gần
lều để chờ thử vai như bình thường.
Các nghệ sĩ khác trong lều
lúc thấy Kỳ Hiên xuất hiện cũng hết sức kinh ngạc, đầu tiên là hơi trố
mắt ra nhìn, tiếp đó bắt đầu nói nhỏ với người bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ âm thầm ngước mắt quan sát Kỳ Hiên, Tạ Dư An không cần trực tiếp nghe
bọn họ nói chuyện cũng đã có thể đoán được bọn họ đang nói cái gì, mà
nhân vật chính của chủ đề là Kỳ Hiên chỉ im lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như không phát hiện những người xung quanh đang xì xào
bàn tán, dù cho lúc gã xuất hiện trước mắt mọi người thì đã trở thành
nhân vật chính của trọng tâm câu chuyện.
Tất Đông Thụ cảm thán: "Kỳ Hiên thay đổi nhiều ghê, tôi cũng không nhận ra gã."
Kỳ Hiên thật sự thay đổi quá nhiều, gã không còn khí thế như trước kia nữa mà mất tinh thần hơn. Cũng bởi vì quá gầy cho nên xương gò má có chút
nhô ra, khiến cho trạng thái lo lắng buồn rầu của gã càng thêm rõ ràng,
thế nhưng không biết vì sao, Tạ Dư An nhìn bộ dạng này của gã thì luôn
có cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Không đợi Tạ Dư An nghĩ ra cảm
giác quen thuộc này từ đâu đến thì lại chợt nghe Tất Đông Thụ cảm thán
như vậy, thế nên cậu cũng nói theo Tất Đông Thụ: "Tôi cũng cảm thấy
vậy."
Tất Đông Thụ "Ừ" một tiếng rồi lại tiếp tục nói: "Bây giờ
nhìn như vầy thì tôi lại nghĩ Kỳ Hiên không giống như người ở sau lưng
bôi đen cậu."
"Ngay từ đầu em đã cảm thấy không phải gã." Tạ Dư
An nói, "Bọn tôi thử vai không giống nhau, đâu có cạnh tranh gì, vậy thì gã bôi đen tôi làm chi?"
Tất Đông Thụ nói ra suy đoán đã sớm
nghĩ ra của mình: "Là vì Kha Tài Cảnh đó, tuổi tác của gã với cậu không
giống nhau nên không có cạnh tranh, nhưng Kha Tài Cảnh thì có đó."
"Kha Tài Cảnh thì lại càng không, kĩ năng diễn của gã...." Tạ Dư An đang nói thì dừng lại, cũng lười nói xấu Kha Tài Cảnh, "Tính ra thì hiện tại hai người bọn họ bôi đen tôi cũng không có ý nghĩa gì."
Tất Đông Thụ vỗ vỗ vai Tạ Dư An: "Thôi đừng nghĩ nữa, sắp tới lượt cậu rồi, xem lại kịch bản chút đi."
Tạ Dư An gật đầu: "Vâng ạ."
Có lẽ sự chuẩn bị của Tạ Dư An trong khoảng thời gian này khá đầy đủ cho
nên bây giờ đã được đền đáp, lúc cậu đứng trước bàn đạo diễn thì Tạ Dư
An chú ý thấy Ngỗi Chính Côn có ngây người trong giây lát.
Ông ta nhíu mày nói với Tạ Dư An: "Tạ Dư An đúng không?"
Tạ Dư An trả lời: "Thưa đạo diễn Ngỗi, đúng ạ."
"Mấy hôm trước tôi có thấy cậu trên hot search weibo." Ngỗi Chính Côn còn
cười một tiếng, "Màu da cũng không tệ, là để diễn Tế Phong cho nên mới
đi làm đen da sao?"
Câu trước của Ngỗi Chính Côn khiến Tạ Dư An
xấu hổ đến mức không biết phải trả lời thế nào, thế nhưng câu sau của
ông lại cho cậu một lối thoát, vì vậy mà Tạ Dư An thành thật trả lời:
"Đúng ạ, tôi có đi tới đảo phơi vài ngày."
"Có thể nhìn ra được, hiệu quả cũng không tệ." Ngỗi Chính Côn tiếp tục nói, nói xong câu này
thì lại nói, "Lúc Tế Phong cử hành hôn lễ của phu nhân của anh ta, tiểu
tướng quân họ Kỷ cũng có mặt ở đó, Tế Phong quay đầu lại nhìn tiểu tướng quân họ Kỷ, cậu diễn thử đoạn ngắn này là được."
Lần này thì
người khẽ giật mình lại biến thành Tạ Dư An, bởi vì trước khi tham gia
thử vai thì các diễn viên đều tự chọn cảnh để biểu diễn cho Ngỗi Chính
Côn xem, ông ta sau khi xem xong cũng không có nhận xét gì, chỉ bảo bọn
họ về đợi tháng sau có kết quả thử vai, chỉ có điều nếu trả lời như vậy
thì thường là không được chọn, bởi thì thông thường đạo diễn nghĩ người
đến thử vai nếu thích hợp với nhân vật thì sẽ trực tiếp nói ra, sau khi
trải qua một tháng có kết quả rồi mà đạo diễn vẫn không tìm được thí
sinh có điều kiện tốt nhất thì thường sẽ chọn lại người khá nhất trong
toàn bộ người từng đến tham gia thử vai.
Thế nhưng tình huống bây giờ là Ngỗi Chính Côn chủ động chọn ra một cảnh để cho Tạ Dư An biểu diễn.
Mà cảnh này Tạ Dư An rất ấn tượng.
Bởi vì cảnh này trong bộ truyện gốc tác giả không có miêu tả kĩ nội tâm của Tế Phong___【Tế Phong nhìn quanh bốn phía, thế nhưng trước mắt đều ngập
tràn màu đỏ, lúc thoáng cụp mắt thì hắn lại đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Nguyệt, trong con ngươi của đôi mắt mờ hơi sương chính là cái
bóng của hắn, thế nhưng Tế Phong lại nghiêng đầu né tránh mà quay đầu
nhìn về phía sau, người đang bị bao phủ bởi những mảng màu đỏ là Kỷ Tinh Minh___ là anh trai của vợ hắn. Sau khi tạm dừng lại trong thời gian
ngắn không đáng kể xong, hắn mới xoay người nắm lấy tay của Kỷ Nguyệt
Hàn rồi rời đi.】
Nếu như không xem lời cuối sách của tác giả
trong bộ truyện gốc thì đa số người sẽ không hiểu được tại sao Tế Phong
vào lúc này lại quay đầu nhìn Kỷ Tinh Minh, nói cho cùng thì cái tình
tiết này được xen kẽ ở chỗ này thật sự quá bất ngờ.
Mà nếu như
có đọc lời cuối sách rồi thì cũng rất ít người có thể hiểu rõ trong chớp mắt Tế Phong quay đầu lại nhìn Kỷ Tinh Minh, trong lòng hắn đang nghĩ
cái gì.
Kịch bản đến tay nghệ sĩ trước lúc diễn ra buổi thử vai
một tuần không phải bản hoàn chỉnh, có rất nhiều chỗ để trống, ví dụ như cảnh này, trong kịch bản vẫn chưa có ghi chú gì, cho nên Tạ Dư An mới
khắc sâu ấn tượng với nó.
Trước cậu cũng có vài diễn viên lạ mắt đang diễn thì diễn tới cảnh này, thế nhưng chỉ là vội vàng cho qua, dù
sao thì thời gian dùng để diễn cảnh này cũng chỉ có một phút đồng hồ, mà thời gian thử vai bình thường đều khoảng chừng năm tới mười phút.
Khi những diễn viên đó đang diễn thì Tạ Dư An cũng chú ý quan sát bọn họ xử lí ánh mắt của Tế Phong trong cảnh này như thế nào, thế nhưng ánh mắt
mà từng diễn viên biểu hiện ra không hề có gì đặc biệt, đều là Tế Phong
nhìn Kỷ Tinh Minh thắm thiết.
Nhưng mà Tạ Dư An lại không hiểu theo cách đó.
Cậu hít sâu một hơi, thay đổi biểu cảm trên mặt thành yên ả, tưởng tương
bản thân chính là Tế Phong, nhìn như trong lòng không có suy tính gì, là chàng thiếu niên có tấm lòng rộng mở cùng nghĩa hiệp, vì sao vào hôm
diễn ra lễ cưới lại quay đầu nhìn về phía người hắn thích.
Lúc
Ngỗi Chính Côn nhìn thấy ánh mắt của Tạ Dư An khi quay đầu lại thì bỗng
nhiên vỗ tay: "Giỏi lắm, suy nghĩ của cậu với tôi giống nhau."
"Tế Phong chính là cậu." Ngỗi Chính Côn hết sức quyết đoán khoanh tròn lên
tên Tạ Dư An, "Tôi sẽ bảo trợ lý gửi kịch bản mới cho cậu, sau khi trở
về phải tiếp tục nghiên cứu thật tốt, màu da cũng phải tiếp tục giữ
gìn."
Việc này giống như mới nãy Ngỗi Chính Côn bảo cậu diễn
cảnh này vậy, thời gian thử vai quá ngắn khiến Tạ Dư An có chút trở tay
không kịp, đợi khi ra khỏi lều thử vai thì Tất Đông Thụ tươi cười xán
lạn tới chúc mừng cậu, Tạ Dư An vẫn còn chưa hồi phục được tinh thần:
"Tôi được thông qua? Thuận lợi như vậy sao?"
"Không phải chỉ mỗi cậu không tin được đâu, bây giờ tôi cũng không thể tin được chuyện này
là thật đây này." Ai ngờ Tất Đông Thụ cũng không bình tĩnh hơn cậu chút
nào, anh thở dài, "Nói cho cùng thì tôi cũng cảm thấy cậu vì nhân vật
này mà nỗ lực rất nhiều, vì thế nên cũng có lòng tin với cậu, thế nhưng
người ta dù gì cũng là đạo diễn Ngỗi, rốt cuộc vẫn có cảm giác không quá chân thật."
"Là sự thật đó." Tất Đông Thụ nói, "Cậu về nhà báo
tin mừng với ông chủ Thẩm đi, sáng nay anh ta bảo tôi đến nhìn cậu để
cậu không quá căng thẳng đấy."
"Sao tôi lại căng thẳng chứ, lát
nữa tôi sẽ nói với anh ấy sau, vẫn chưa đến lượt Kỳ Hiên nữa, tối muốn
nhìn xem rốt cuộc gã đi thử vai nào." Tạ Dư An ngoài miệng thì nói như
vậy nhưng vẫn cầm điện thoại nhắn tin cho Thẩm Trọng Thành, nói cho anh
biết mình đã qua vòng thử vai rồi.