Mục
Loan Loan tấn mép chăn cho Long tiên sinh cẩn thận xong, tiếp theo lại
lấy mấy khối linh thạch đặt trên xe lăn ban nãy mà vẫn chưa bị hấp thu
để lên giường, dựa theo phương pháp Thiết Bá đã dạy cho lúc nãy, ấn cái
nút ẩn bên cạnh xe lăn một chút, xe lăn mau chóng liền biến thành một
vật gấp hình chữ nhật màu bạc.
Cô thu xe lăn lại xong, lấy linh thạch đặt bên gối Long tiên sinh, cầm một bình thuốc mỡ nhỏ lên, bắt đầu xức vào miệng vết thương trên cổ chân
mình do bị lớp vảy sắc bén của Long tiên sinh cắt qua.
"Pi." Manh Manh gặm xong đan dược, gắt gao dụi đầu vào cái đệm nhỏ của nó, nghiêng đầu nhìn cô làm nũng.
Manh Manh thật sự sợ hãi nha, căn bản không muốn trở thành một con chim ngốc luôn đâu.
Mục Loan Loan cầm thuốc mỡ, đi đến bên người nó, nhẹ nhành xức xức lên cái
cánh nhỏ cũng bị cắt qua một chút của nó, xoa xoa khăn quàng cổ của Manh Manh, "Manh Manh thật dũng cảm!"
"Pi ~"
"Vậy Manh Manh ở trong phòng giúp ta canh chừng tên rồng lớn kia được
không?" Trên môi Mục Loan Loan mang một tia cười, không biết tâm thái
mình đang nghĩ cái gì mà lại cảm thấy nói chuyện không chừng Manh Manh
có thể nghe hiểu.
"Pi!"
Manh Manh run run lông xù, lập tức liền củng cố tinh thần lên, di chuyển cái thân thể có chút mập mập của nó, nhìn về phía con rồng xấu xa kia,
pi pi kêu hai tiếng như là tỏ vẻ mình nhất định có thể hoàn thành tốt
nhiệm vụ.
Mục Loan Loan
thấy nó dễ thương đến mềm nhũng trong lòng một ít, vốn định chọn một gốc cây non đặt trong vườn nhanh chóng dưỡng thành quả để thưởng cho Manh
Manh, kết quả ra cửa vừa nhìn một cái liền thấy trên hành lang đều là
máu đen, những cây vốn dĩ còn dư lại không ít đó cũng toàn bộ đều chết
héo, ngay cả đất thoạt nhìn cũng không thể dùng.
Mục Loan Loan sâu kín nhìn thoáng qua anh rồng bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, thật đau lòng ——
Mấy chục cây cây non còn gì, không còn cây nào cả.
Cây non không còn thì thôi cũng chịu đi, nhưng chủ yếu là đất cũng không thể dùng, cô phải đi đào đất lại một lần nữa rồi.
Mục Loan Loan phóng tầm mắt nhìn nhìn quanh sân, trên mặt đấy cũng có một
bãi vết máu cùng vảy, trên vách tường và trên cửa đều nhiễm máu. Có một
phần bông tuyết rơi xuống chưa kịp đọng lại đã bị hoà thành máu loãng.
Nếu chợt nhìn thấy như vầy quả thực còn đáng sợ hơn cả hiện trường giết
người.
Cũng may mắn hiện
tại là ban ngày, trái tim cô cũng đã mạnh mẽ hơn so với trước kia nhiều
rồi, bằng không hiện tại chỉ sợ còn chưa có cách lấy lại bình tĩnh.
Mục Loan Loan nhanh chóng tính toán trong lòng một chút nên phải làm gì tiếp theo, nấu nước, tắm rồng, kiếm tiền.
Cô chợt nghe mùi máu tươi xông vào xoang mũi, nghe thấy Manh Manh nhỏ
giọng ho khan, dứt khoát đóng hết cửa sổ và cửa chính trong phòng lại.
Trước kia mở cửa sổ ra là để thông gió, hiện tại lạnh như vậy rồi, bên
ngoài lại toàn là mùi máu tươi, mấy cái vảy từ trên người Long tiên sinh rơi xuống thỉnh thoảng còn sẽ bốc lên một ít sương mù màu đen nữa chứ,
chỉ sợ không phải cái thứ gì tốt.
Mục Loan Loan nhíu nhíu mày, ngừng thở, cẩn thận tránh mấy cái vảy trên mặt đất, đi đến cửa viện, lặng lẽ nhặt cái sọt cùng đống đồ vật rơi rụng mà lúc nãy bị dòng khí khi anh rồng rơi xuống đất phá tan ——
Bên trong không có đồ vật gì đặc biệt quý trọng, chỉ có cái mũ cô mua cho
mình, một ít đồ vật thủ công chuẩn bị làm lại chăn cho Manh Manh nhưng
bây giờ vải dệt đều hỏng, dính máu đen còn rách tung toé, chỉ còn cách
mua lại đồ mới thôi.
Mục
Loan Loan hơi chua xót, thật vất vả kiếm được ít tiền mới dám mua một
cái mũ còn khá xinh đẹp, kết quả cứ như vậy liền không có nữa.
Sọt cũng hỏng rồi, tuy giá tiền cũng không quá mắc, nhưng lần sau cô đi cửa chỉ có thể dùng túi đỡ vậy.
Mục Loan Loan nhặt nhạnh thu dọn mọi thứ xong, cảm thấy mình sắp hít thở
không thông, hôm nay thời tiết không tốt, gió lại không lớn, mùi máu
tanh tanh cũng chậm chạp không chịu tán đi.
Cô tới phòng bếp, trước nấu một nồi nước, nhìn ba con linh gà con run bần
bật đứng sát vào nhau ở trong lồng, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Còn
tốt, chúng nó cũng không xảy ra việc gì.
Trong khi chờ nước nấu sôi, Mục Loan Loan cầm xẻng cùng mấy chậu hoa còn dư
lại lúc trước trong túi Càn Khôn, chuẩn bị đi đào đất. Sau khi cô tới
sau điện, cô mới phát hiện trên mặt đất cũng có vảy của Long tiên sinh
rơi rụng lung tung.
Mục Loan Loan hậu tri hậu giác ngẩng đầu nhìn nhìn nóc nhà, mặt trên nóc lóe sáng lấp lánh tia máu.
Mục Loan Loan: "........."
Cái con rồng này chỉ sợ là bay đến giữa không trung rồi điên cuồng xoay người đi!
Nàng nhanh chóng tới chỗ lúc trước vẫn hay đào đất, cũng còn may là chỗ này
không bị dính máu của Long tiên sinh, Mục Loan Loan thở dài nhẹ nhõm một hơi ——
Rất nhiều thực
vật không có cách nào chỉ dựa vào linh lực liền dưỡng ra tới mức trưởng
thành được, hoặc là nói, hiện tại thực lực của cô không đủ làm cho linh
thực từ hạt giống trống rỗng biến thành thực vật trưởng thành được.
Lúc Mục Loan Loan còn là nhất giai, cô có thể trực tiếp dùng linh lực giục
sinh hạt giống Nhiên thảo, nhưng lại không thể giục sinh hạt giống Bích
Tinh thảo nhất giai. Hiện tại cô đã có thực lực tam giai, có thể giục
sinh hạt giống Bích Tinh thảo nhị giai, nhưng đối với Ngưng Tuyết tuy
cũng cùng là hạt giống nhị giai lại không hề có biện pháp nào giục sinh
được.
Cần phải có đất, mà linh thổ thì tất nhiên cũng càng nhiều càng tốt.
Cũng may hiện tại sức lực cùng thể lực của cô đều không còn yếu ớt như trước kia, mau chóng đào được đất cho mười mấy chậu hoa nhỏ, còn thuận tiện
quét dọn đống tuyết chung quanh thiên điện.
Đem mấy chậu đất tạm thời để vào một cái túi Càn Khôn nhỏ, Mục Loan Loan
quyết định sau này sẽ dời chỗ làm việc qua một thiên điện khác mới được, chỗ bên đó cũng rộng rãi, có thể quét dọn sơ sơ rồi đem mấy cây non ở
trước thư phòng qua bên đó để.
Chờ cô bưng nước nóng trở lại trong phòng thì Manh Manh đã sắp ngủ rồi ——
Nó đang nỗ lực trợn tròn mắt nhìn chằm chằm hướng anh rồng, đầu nhỏ cứ gà
gật từng chút từng chút, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị Mục Loan Loan chậm rãi đẩy ra, lập tức giật bắn cả người, sợ tới mức suýt chút nữa
lăn từ trên cái đệm nhỏ xuống đất.
Mục Loan Loan đặt chậu nước ấm qua một bên, cầm một cái khăn nhỏ nhúng nước rồi vắt khô, đi đến bên người Manh Manh trước, lau khô mấy vết máu trên đầu nó, sau đó xoa xoa nó mấy cái rồi nhét nó vào trong ổ.
Cái bụng lông nhung của Manh Manh bị sờ thật sự thoải mái, thuận lý thành
chương nhắm mắt lại ngủ, còn hơi hơi rung động đám lông trên người.
Mục Loan Loan bình tĩnh thu tay, vắt cái khăn lau cho nó sang một bên, sau
đó lấy khăn chuyên dùng của Long tiên sinh ra, đi đến bên cạnh hắn,
chuẩn bị bắt đầu lau mình cho hắn luôn.
Cô cẩn thận đưa mắt nhìn Long tiên sinh, hắn an tĩnh nằm, mày hơi hơi nhăn, giống như rất đau, gò má còn dính vết máu.
Mục Loan Loan nhỏ giọng nói, "Long tiên sinh, ta giúp ngươi lau một chút một chút, không phải lợi dụng ngươi đâu nha."
Cô nói xong liền cảm thấy có chút biến thái, nói gì thì nói, lau như vậy
làm sao có thể tránh khỏi tiếp xúc tứ chi chứ. Lúc trước Long tiên sinh
còn chưa tỉnh thì chạm chạm đụng đụng một chút cũng không thành vấn đề,
hắn cũng có biết đâu mà.
Nhưng hiện tại, hắn đã có ý thức.
Gương mặt của Mục Loan Loan nong nóng lên, nhưng vẫn chậm rãi lau sạch gò má, khuôn mặt hắn.
Mái tóc dài của hắn tóc nhưng lại không bị dính lên bao nhiêu, trước đó không lâu mới vừa gội xong, vẫn còn rất mượt mà.
Mục Loan Loan cau mày nhìn cẩm y màu lam nhạt rách tứ tung trên người hắn,
chậm rãi hít một hơi, nghĩ nghĩ vẫn đưa tay lột bỏ áo đang dính chặt
trên người hắn xuống.
Lần này, nàng thấy miệng vết thương trên người hắn, ngực run lên ——
Những vết rách dày đặc giống nhau đang tung hoành trên ngực hắn, một đường
uốn lượn xuống phía dưới. Phía trên đều là là vết thương đã bị máu đóng
cục lại, cô thậm chí không biết phải rửa sạch giúp hắn như thế nào mới
được nữa. Giống như cô chỉ cần nhẹ nhàng động vào một cái, miệng vết
thương của hắn liền vỡ ra.
Tay Mục Loan Loan run rẩy, có chút không biết làm sao, cô vừa hơi thất thần liền sửng sốt thấy những vết thương trên ngực hắn đang dần dần lấy tốc
độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi khép lại, những khối máu khô rớt xuống, khối linh thạch trung phẩm đặt ở một bên cũng vỡ thành bột phấn.
Mục Loan Loan: "........."
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật là lo lắng không đâu, năng lực tự lành lặn của Long tiên sinh rất mạnh, không chừng chỉ cần có đầy đủ linh lực
cùng đan dược là có thể mau chóng khép miệng vết thương lại.
Tâm tình cũng tốt hơn một ít, Mục Loan Loan cẩn thận tránh mấy miệng vết
thương sâu trên người hắn, đem cả con rồng lau thật sạch sẽ.
Chờ đến khi phải đem quần áo bên hông hắn lột xuống dưới, trong đầu Mục Loan Loan lại có ý tưởng quỷ dị lướt quá ——
Long tiên sinh hiện tại đã không còn là hình nửa rồng, hai chân dài thẳng
tắp, mấy thứ trước khi không nhìn thấy mà nếu lỡ có thấy được, thì cô
cũng phải chịu thôi. Gương mặt Mục Loan Loan đỏ hồng, cô túm lấy chăn
che lại phần eo và bụng dưới của hắn kín mít, tầm mắt đặt trên đùi hắn.
Miệng vết thương cũng không khác mấy với vết thương ở nửa trên thân thể, chỉ
là Mục Loan Loan nhạy bén phát hiện, trên chân Long tiên sinh ngoại trừ
mấy vết thương ra, đoạn từ lòng bàn chân đến cẳng chân còn bao trùm một
tầng ấn ký mờ nhạt giống như hoa văn trên gò má hắn, chỉ là rất rất mờ,
không nhìn kỹ thì nhìn không thấy.
Là nguyền rủa mà Long tiên sinh bị dính phải sao?
Đuôi hắn lúc trước vẫn luôn hư thối, có phải cũng là vì cái nguyền rủa này?
Rồng biến thành người, đuôi biến thành chân, sẽ trở nên giống như nhân loại sao?
Mục Loan Loan chậm rãi vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào làn da tái nhợt của hắn, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm hơi hơi ấm áp, mịn mịn giống
như cô đã nghĩ, chỉ là diện tích lớn hơn rất nhiều thôi.
Trên ngón chân thượng có thể còn một tầng lông xù xù giống như bé Long tiên sinh không nhỉ?
Sau khi Mục Loan Loan lau sạch cho Long tiên sinh xong, nhìn hắn nằm, có
hơi thất vọng phát hiện chân không có, có thể là trưởng thành nên không
còn. Cô chuẩn bị kéo chăn đắp cho hắn, kết quả không cẩn thận quẹt ngang đám quần áo bên hông hắn, tay hình như không cẩn thận đụng phải thứ gì.
"!"
Mục Loan Loan thoáng nhìn cái đùi cong cong của Long tiên sinh, thiếu chút
nữa phải thấy một ít đồ vật không nên nhìn đến rồi, nhiệt độ cơ thể tăng lên vùn vụt, từ bên tai đến gò má của cô đều trở nên nóng bỏng, tay
chân vốn dĩ có chút lạnh lẽo giống như lập tức bị đốt nóng lên.
Động tác cô lôi cái chăn đắp lên cho hắn không mấy ôn nhu, có lẽ là sức lực
hơi lớn nên Long tiên sinh bị đè ép một chút, sắc mặt trắng bệch một
lát, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên rất nhỏ.
Mục Loan Loan dùng sức vỗ vỗ gò má mình——
Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đừng suy nghĩ vớ vẩn, Long tiên sinh nhất định cũng
giống như lúc còn nửa hình rồng khi trước, nhất định không có cái ( cấm
trẻ em dưới 18 tuổi —— ).
Lúc trước khi vẫn còn nửa hình rồng đã không có rồi, làm sao khi biến thành người lại tự nhiên có được chứ? Vậy là không khoa học, cho nên hắn
không có.
Mục Loan Loan mạnh mẽ tự tẩy não mình, ý đồ làm cho bản thân yên tâm hơn một chút, mới vừa rồi mình chả có đụng tới cái gì nha.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng hơi kỳ cục, sau khi
rửa tay mấy lần, rửa đi rửa lại mới cảm thấy hơi tốt hơn một chút.
Thần sắc Mục Loan Loan phức tạp nhìn Long tiên sinh, cái con rồng này hình
như là thật sự hôn mê bất tỉnh, mặt mày đang trĩu xuống,có lẽ vì mỏi mệt cùng đau đớn mà sắc mặt lại hơi xanh đen đi một ít, lông mi lại dài hơn cả bé Long tiên sinh trong mộng, nếu không phải bị mấy hoa văn nguyền
rủa kinh tởm đó che phủ cả khuôn mặt, hắn đúng là một con rồng rất tuấn
mỹ nha.
Lúc ngủ cũng vậy, lúc mở mắt tỉnh dậy, cũng vậy.
Suy nghĩ không biết lại bay tới nơi nào, Mục Loan Loan lắc đầu, quyết định không miên man suy nghĩ nữa.
Cô hiện tại còn vẫn còn phải gánh vác cái gánh nặng nuôi gia đình nha, vốn dĩ cho rằng Long tiên sinh sẽ tiếp tục giả bộ ngủ, ai biết trở về liền
phát hiện hắn đã tỉnh, còn đã xảy ra một ít biến hóa, không biết là biến hoá tốt hay là không tốt nữa.
Mục Loan Loan thở dài một hơi, ngồi ở mép giường, nhìn Manh Manh ngủ ngon lành, đưa tay lấy đồ trong túi Càn Khôn ra ——
Cô bây giờ có nghĩa vụ phải dọn dẹp sạch sẽ cung điện, còn phải kiếm tiền nuôi rồng nuôi chim nữa.
Lần này cô đi chợ Nhân tộc cùng tộc Người Lùn, đã ký được giao ước với bọn
Tông thúc, lợi nhuận chia ba- bảy, còn đan đỉnh hay các hạt giống của
nguyên liệu thì đến lúc đó lại tính riêng.
Tông thúc nói bọn họ đang ăn lời của cô nhưng Mục Loan Loan lại không cảm
thấy vậy. Nếu không có Tông thúc, cô đừng nói dùng đan dược phóng tin
tức ở Nhàn Tình Các cho Cửu Khuynh tới giải quyết Bạch Thủy Dao, chỉ sợ
hiện tại vẫn còn là một tu sĩ nhất giai mà thôi.
Lần này cô cầm về mười lăm khối linh thạch trung phẩm từ chỗ Tông thúc,
trong đó có hai khối được đổi thành linh thạch hạ phẩm cùng các loại
tiền xu, cô dùng số tiền này mua rất nhiều đồ vật.
Lúc trước suy xét là thời tiết càng ngày càng lạnh, cho nên lại mua thêm
một ít đá sưởi ấm, chăn cũng mua thêm một cái, cho nên tạm thời không
cần suy xét vấn đề phải l ngủ cùng ổ chăn với Long tiên sinh thật xấu hổ muốn chết này.
Đồ vật
cần thiết trong nhà cũng mua đầy đủ, cô còn xa xỉ mua thêm một ít đường
cùng linh gạo tam giai, còn có nửa cân xương linh ngưu tam giai nữa. Cô
vốn dĩ chuẩn bị đêm nay nấu ăn, hiện tại xem ra chỉ có thể để bữa sau
thôi.
May mắn hiện tại
nhiệt độ không cao, cô lúc còn ở chỗ Tông thúc cũng được biết, túi Càn
Khôn trong tay mình là trung phẩm, dùng linh lực buộc chặt lại thì đồ
tươi đặt trong túi Càn Khôn có thể giữ được hai ngày. Con các loại hạt
giống ——
Cô cũng cùng bên Trần thúc thương lượng xong, Mục Loan Loan hiện tại là thực lực tam
giai, đan dược luyện chế chủ yếu vẫn lấy Hồi Linh Đan nhất giai là chủ
yếu, có thể thử luyện chế Hồi Linh Đan nhị giai cũng được, còn Ngưng
Tuyết Đan thì càng cao giai càng tốt.
Cho nên lần này hạt giống cô lấy về cũng hơi phức tạp.
Đan dược Hồi Linh Đan mà nhị giai lại có một phương thức phối dược khác,
nguyên liệu chủ yếu phải thăng cấp tới lên nhị giai, phối phương trừ bỏ
Trản Linh thảo và Thanh Ứ Hoa còn nhiều một loại nữa là Thăng Linh thảo.
Đan dược sau khi đạt tới phẩm giai nhất định, có thể thông qua luyện đan sư "Thăng Linh" lên, tăng hơn một bậc so với đan dược nguyên thủy, mà loại cỏ màu tím nhạt tên là Thăng Linh thảo này có công hiệu trợ giúp luyện
đan sư thành công cho nên được mệnh danh là Thăng Linh thảo, giá trị
cũng rất cao, không rẻ hơn so với nguyên liệu chủ yếu là Hồi Linh Quả
nhị giai.
Đương nhiên,
Hồi Linh Đan nhị giai cũng có giá cả tăng lên đáng kể, một lọ giá ba
khối linh thạch trung phẩm, đây giá là thị trường thôi, Mục Loan Loan
đánh giá dựa theo tác phong giá cả trực tiếp lên một ít của Tông thúc,
nếu nàng luyện ra chỉ sợ phải bán được bốn khối rưỡi linh thạch trung
phẩm nha.
Ngưng Tuyết Đan lần này cô cũng muốn nỗ lực luyện chế một ít, không phải vì đi bán mà
là đơn thuần để trong nhà cho một rồng một chim ăn.
Hôm nay lúc cô đi ra ngoài sân vẫn có thể cảm thấy trong không khí còn hơi
bốc lên một ít độc tố, trên mấy tấm vảy bị bong ra từ trên người Long
tiên sinh ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít sương đen bay ra, làm cho ngay cả Mục Loan Loan lúc nãy cũng bị thương cổ chân.
Đó là một loại đau đớn hơi hơi tê mỏi cũng giống như là kim đâm vào, phỏng chừng chính là cái nguyền rủa mà anh rồng trước kia dính phải.
Nhưng chỉ là một làn sương đen lướt qua cũng đã đau đớn như vậy, không cần
phải nói Long tiên sinh bị trực tiếp mắc phải thì như thế nào.
Mục Loan Loan cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay trắng nõn của mình nhưng lại phảng phất như nhìn thấy nó còn dính đầy máu tươi của Long tiên sinh mấy giờ
trước, bộ dáng người nào đó cố chấp đứng trong đình viện, bướng bỉnh
kiên cường dùng một đôi mắt nhìn như lạnh nhạt vô tình nhìn cô, cả người tràn đầy hơi thở bá đạo lạnh thấu xương.
Khóe môi hơi hơi xong lên, Mục Loan Loan tính thời gian, lại đút hắn ăn một viên Ngưng Tuyết Đan.
"Pi ~" Manh Manh ngủ, cái cánh nhỏ trọc trọc cùng cọng lông ngốc trên đầu
nó theo thân thể nhỏ xíu giật giật, nó nho nhỏ pi một tiếng, hình như là mơ thấy ăn được cái gì ngon.
Mục Loan Loan nhịn không được cười ra tiếng, may mắn Manh Manh không có
việc gì, còn tốt lắm. Cô vừa nhìn bên ngoài sắc trời xám xịt, lại tự
mình nuốt một viên Hồi Linh Đan, vén tay áo, chuẩn bị làm việc.
Hiện tại ngày tháng có vẻ cũng không còn yên bình bao lâu nữa, nhưng cô đã không phải cô đơn một mình nữa rồi.
Vì một tương lai tốt đẹp hơn, cô càng phải nỗ lực cố gắng! Bước đầu tiên
để xây dựng một cuộc sống chính là, bắt đầu dưỡng hạt giống nào!
Mục Loan Loan tràn đầy tin tưởng phát triển sự nghiệp, Long tiên sinh còn
đang hấp thu linh thạch phản công lại nguyền rủa trong cơ thể, còn Manh
Manh đáng yêu thì...
Manh Manh đang nằm mơ!
Manh Manh đang nằm mơ thấy một giấc mộng thật "vui vẻ" còn gì ~
Trong mộng, Manh Manh đã trở thành một con chim phi thường phi thường to lớn, siêu cấp vô địch cao lớn uy mãnh!
Sau đó, Loan Loan công chúa xuất hiện!
Nàng mặc váy đẹp màu xanh lá thật xinh đẹp, trong tay ôm một chậu linh quả
thật lớn thật lớn cùng đan dược, toàn bộ đều là món nó thích ăn, sau đó
lại nhìn nó cười thật ôn nhu.
Manh Manh quá cảm động, nó quơ quơ cọng lông ngốc xinh đẹp đầy thần khí trên đầu, chuẩn bị cọ cọ tay Loan Loan công chúa, sau đó lại hưởng thụ đồ ăn nàng tỉ mỉ chuẩn bị cho mình.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Manh Manh sắp tới gần Loan Loan công chúa, một
con rồng hung ác bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, hắn có đôi sừng
gãy vô cùng dữ tợn, khuôn mặt tà ác, thủ đoạn tàn nhẫn, thân thể còn
muốn cao lớn cường tráng hơn cả Manh Manh luôn, hắn chắn ngang giữa nó
và Loan Loan công chúa.
"Pi ——!! ( cực hung dữ! )" Manh Manh tức giận, đang nghĩ muốn xông lên gạt
con rồng xấu xa này qua một bên, nhưng động tác của con rồng kia thực
mau lẹ, nó vung tay lên một cái, Manh Manh đã bị ném văng ra đụng vào
trên tường.
"Phu nhân." Con rồng xấu xa còn làm trò trước mặt nó, bế Loan Loan công chúa lên, lộ ra nụ cười thật tà ác.
"Pi!! ( Loan Loan là của Manh Manh! )"
Ác long đang chuẩn bị hôn môi công chúa, bị nó ngắt ngang liền lập tức mặt mày không kiên nhẫn, đưa một tay ấn đầu Manh Manh, xoay nó thành một
con quay lông xù hình xoắn ốc ~
Manh Manh quay quay, lại quay quay, liền cảm thấy trên đầu mình đau quá nga.
Vừa nhìn liền thấy con rồng hư đốn kia đã bứt lấy cọng lông ngốc thần khí trên đầu nó xuống, đưa cho công chúa.
Loan Loan công chúa thực vui vẻ, "Thiếp thích nhất cọng lông như vậy nè,
lông xù xù lại đẹp, đa tạ Long tiên sinh yêu dấu, thiếp thật sự rất
thích chàng!"
Sau đó bọn
họ dựa vào nhau, Loan Loan công chúa còn đút con rồng hư đó ăn trái
cây, Manh Manh đau quá, một con chim ú nu lại cảm thấy mất mát, ôm đầu
ngồi dưới đất, uất ức khóc thành tiếng.
"Pi!"
Vì thế, Mục Loan Loan sau khi bận rộn một lúc thật lâu, khi trở lại trong
phòng liền phát hiện con chim béo phì nhà mình đang ủ rũ, thậm chí không để ý tới mình.
Cô cứ
nghĩ thân thể Manh Manh không thoải mái, liền thả nhiều trái cây cùng
đan dược vào bên cạnh nó, nhẹ giọng an ủi hồi lâu Manh Manh mới hồi phục một ít tinh thần, chỉ là vẫn nước mắt lưng tròng, giống như bị rất
nhiều ủy khuất.
Mục Loan
Loan cho rằng Manh Manh bị sợ hãi, nên cô càng kiên nhẫn hơn ngày
thường, làm sao biết được cái con chim lông xù này lại vì một giấc mộng
mà thương tâm chưa!
.......
Bởi vì chuyện cần làm có rất nhiều, cũng lo lắng buổi tối thương thế của
Long tiên sinh sẽ chuyển biến xấu, tu sĩ tam giai Mục Loan Loan liền
không đi ngủ để khôi phục linh lực cùng thể lực, mà lựa chọn tu luyện.
Thuận tiện trong chừng Long tiên sinh.
Chờ đến khi hắn khôi phục ý thức, thời gian đã lặng lẽ trôi qua bốn ngày rồi.
Cơn bão tuyết lớn rốt cuộc cũng ngừng, bên ngoài nhà là ánh mặt trời tươi
đẹp đã lâu không thấy, ánh sáng ấm áp từ khung cửa sổ đã bị lau khô
chiếu vào, rọi nên một quầng sáng vàng trên mặt đất sạch sẽ.
Quẩn quanh chóp mũi không phải là mùi máu đen khó nghe của mình mà là mùi
hương Ngưng Tuyết nở hoa thật dễ chịu, trên người lại cảm thấy khô mát,
nàng nhất định đã lau người cho hắn rồi.
Còn có.......
Nhận thấy được chỗ nào đó cảm giác thật khác với những chỗ còn lại, tâm tư
tinh tế của Long tiên sinh chợt rộn lên đến không giấu đi đâu được, từ
bên tai hắn bắt đầu đỏ lên rồi lan tới gò má, cánh tay giật giật, sờ sờ
mấy tấm vải đang vây quanh ở bên hông hắn, Long tiên sinh run run lông
mi, chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là cung điện quen thuộc, hắn nhẹ nhàng nửa ngồi dậy, mái tóc đen thật dài trượt xuống dưới.