Dịch
phát sáng tràn đầy trên cánh tay Mục Loan Loan, ánh sáng chói mắt làm
một mảng đài cao trở nên rất sáng, mọi người chỉ có thể cảm giác được ấm áp và năng lượng từ Đan Dược Sư bên này truyền lại đây, có lẽ cũng có
người ngó qua xem một chút, nhưng hiếm khi có người chú ý tới, cái cô
nương mang đến ánh sáng cho bọn hắn đã sắp tới cực hạn.
"Hoa thẩm." Mục Loan Loan có chút suy yếu gọi bà một tiếng, tình huống hiện
tại của nàng không phải quá tốt, thần thức khô kiệt, linh lực trong đan
điền cũng sắp khô cạn rồi, may mắn có Hoa thẩm tới.
Hoa thẩm nhìn bàn tay Mục Loan Loan nửa trong suốt, tức giận đến nói không
nên lời, bên người nàng tràn ra số đóa hoa giữa không trung, mạnh mẽ đem dịch ánh sáng ra khỏi tay nàng, cất vào từng đóa hoa, sau đó dùng linh
lực kéo thành một cái đèn treo trong kết giới của Ma Đằng không dễ dàng
bị ảnh hưởng bởi những công kích vụn vặt.
Dịch phát sáng này rất khó tách ra, chờ lấy hết tất cả dung dịch đó từ trong tay Mục Loan Loan, Hoa thẩm kinh ngạc phát hiện linh lực trong cơ thể
mình đã mất đi một phần ba.
Cái này là dung dịch phát sáng gì chứ, nó quả là dung dịch hút máu thì có?
Cuối cùng cũng thoát khỏi những dung dịch ánh sáng đó, Mục Loan Loan mỏi mệt nằm liệt trên mặt đất, cả người nàng đều không còn cái sức lực gì, nhắm mắt lại, cũng căn bản không thấy tứ chi đang gần như trong suốt của
mình.
Hoa thẩm sờ sờ trán của nàng, đem Ngưng Thần Đan mà Mục Loan Loan luyện chế ra Ngưng Tuyết
Đan đút cho nàng ăn mấy viên, ngồi ở bên cạnh nàng.
"Pi......" Manh Manh thấy Mục Loan Loan nằm trên mặt đất bất động, thật cẩn thận
dịch dịch lại, run rẩy cái cánh nhỏ duỗi đến dưới mũi nàng, thử xem nàng còn có hô hấp hay không.
Hoa thẩm thấy cảnh này, không nhịn được cười lên, tâm tình vốn dĩ trầm trọng chỉ một chút liền tiêu tán.
"Pi." Manh Manh cẩn thận cảm thụ được dòng khí phun ra từ mũi Mục Loan Loan
lên cánh của nó, nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Hoa thẩm ý cười tràn
đầy mắt, buồn bực vỗ vỗ cánh.
Nó chỉ hơi lo lắng thôi.
"Tốt tốt." Hoa thẩm duỗi tay muốn xoa xoa đám lông xù của nó một phen, bị
cái cục lông tròn tròn này linh hoạt né tránh, "Ai, còn chưa cho chạm
vào sao!"
Hoa thẩm hậm
hực thu tay, cong lưng, cúi sát tai Mục Loan Loan giải thích đơn giản
cho nàng nghe tình hình thân thể nàng và chuyện Mộc Linh một lần.
Mục Loan Loan cảm thấy bên tai ong ong, thanh âm của Hoa thẩm chỉ loáng thoáng, nghe không rõ ràng.
Nhưng cái giọng pi pi của Manh Manh thì thực rõ ràng, nghe thấy Manh Manh cất cái tiếng pi pi khàn khàn nói theo phía sau Hoa thẩm giải thích, nàng
cũng đại khái hiểu rõ ý của Hoa thẩm ——
Là nói, hiện tại thân thể nàng sắp hỏng mất tồi, nhưng không cần lo lắng?
"Pi ~"
Pi sẽ vẫn luôn theo Loan Loan nha ~
Mục Loan Loan nghe một nửa hiểu một nửa giải thích của Manh Manh, có chút
dở khóc dở cười, phục hồi tinh thần lại, tâm tình có chút phức tạp.
Hoá ra thân thể của nàng sắp hỏng mất rồi sao?
Không biết trước khi Long tiên sinh trở về, nàng còn có có thể nhìn thấy hắn một lần cuối được không nhỉ.
Ý thức dần dần mơ hồ, Mục Loan Loan trước khi hoàn toàn hôn mê, đã nghĩ như vậy.
Hoa thẩm cảm nhận được nàng đang rơi vào giấc ngủ sâu, hơi hơi cong môi
lên, để lại một đóa bản mạng hoa gắn vào trên người Mục Loan Loan, nếu
bên trong sinh mệnh của nàng xuất hiện triệu chứng xuất hiện dao động
kich liệt, bà có thể cảm giác được ngay tức thời.
"Pi."
Phải đi sao?
"Ta sẽ ở phía trước." Hoa thẩm duỗi tay muốn kéo Manh Manh lại, vẫn bị nó
trốn rồi, cũng không tức giận nữa, "Ngươi ở chỗ này nhìn Loan Loan."
"Pi."
Tốt.
Manh Manh phi thường cao lãnh, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đứng bên người Mục
Loan Loan, nhìn vách trong của kết giới đang dần dần tróc xuống từng
mảnh lớn, đôi mắt đen láy tràn đầy thành thục của Manh Manh lập tức
ngưng trọng.
Hoa thẩm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn thế cục cành thêm kịch liệt cách đó không xa, xoay người rời đi.
......
"Những người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định." Dưới tình huống tấn công lâu như vậy, Vu Nghiêu cũng có chút mất kiên nhẫn, "Chỗ ta đã chết gần trăm Vu sĩ, đến bây giờ rồi còn còn chưa đánh ra được một chỗ hổng nào, cứ
cò cưa như vậy đến khi nào mới có thể bắt đầu huyết tế được chứ?"
Ngao Khâm nhìn mọi người liên tục chiến đấu gần một đêm, vẫn còn ngoan cố
chống cự lại như cũ, cười nhạo một tiếng, "Ánh sáng của bọn họ sắp tắt
rồi."
Vu Nghiêu híp mắt
nhìn Mục Loan Loan đang nằm ở sâu nhất trong kết giới vẫn chưa tỉnh lại, gõ gõ ngón tay, "Ta đã sắp chờ không nổi rồi."
Linh hồn lực cường đại như vậy, nhất định có thể giúp hắn bước vào cảnh giới mới.
"Chờ ánh sáng tắt hẳn, liền tổng tiến công." Ngao Khâm cũng có chút không
kiên nhẫn, những người này thật khó chơi giống như ruồi bọ, lại có Ma
Đằng che chở, tổn thương rất ít.
Hơn nữa, hắn luôn lo lắng, lo lắng kia cái con rồng kia có thể bất cứ lúc
nào từ nơi truyền thừa lao tới, tuy nói hắn vẫn luôn kiên định cho rằng, cái con rồng phế vật đó không có khả năng thông qua khảo nghiệm truyền
thừa, nhưng sâu trong nội tâm lại có ẩn ẩn bất an, lúc này mới vừa khai
chiến được có một đêm, hắn cũng đã bắt đầu sợ hãi không có cách nào giết chết Mục Loan Loan để nhổ cỏ tận gốc.
"Hô." Ngao Khâm nhìn lướt qua tình hình chiến đấu đang dần hiện ra mệt mỏi,
theo bản năng đưa mắt nhìn về hồn đèn Long thần của con rồng kia mà hắn
lấy từ trong cấm địa ra, chỉ mới liếc mắt một cái, liền nhịn không được
vui mừng ra mặt, cười to thành tiếng.
Nứt rồi, nứt rồi!
Tên kia nhất định thất bại!
Nhất định thất bại!
Ngao Khâm cười như điên cuồng, hóa thành Thanh Long rít gào, cơn mưa xối xả
rơi xuống, Vu Nghiêu dùng ánh mắt nhìn một tên bệnh tâm thần để nhìn con Thanh Long trên không trung, đám người Cửu Khuynh cùng Hải Nhận đang vô cùng mỏi mệt cũng thập phần khó hiểu, Trần thúc híp mắt, trực giác cảm
thấy không thích hợp.
Manh Manh đang bảo hộ ở bên cạnh Mục Loan Loan cũng bị con rồng to lớn đột
nhiên xuất hiện kia doạ một phát giật mình, tức giận nhìn Ngao Khâm bên
ngoài kết giới một ngụm lửa nhỏ, mắt thấy lại có một luồng chiêu thức
phù phù bay tới, liền nhanh chóng đập phiến cánh làm nổi lên một cơn gió nhỏ.
Nó vốn trước giờ
được nuôi dưỡng rất tốt, các chiêu thức mà nó biết chỉ để làm nũng cùng
dỗi lão phụ thân. Sau khi trưởng thành một ít, lại có thêm kỹ năng làm
tráng đinh phun lửa vào đan đỉnh.
Nhưng hiện tại, đối mặt với một ít phi trùng và vu thuật đang xông tới, nó
ngẫu nhiên dựa vào bản năng nguyên thủy, cường hãn phun lên một ngọn lửa cực nóng, thiêu rất nhiều trùng thành tro bụi.
Sau khi nó lại một lần nữa đốt đám trùng bị cắt thành hai đoạn thành tro, Mục Loan Loan tỉnh lại.
Nàng lọ mọ chui ra từ cái hoa trên người, cho đến khi đối diện với ánh mắt
kinh hỉ của Manh Manh cùng đống tro tàn đang rơi xuống.
"Pi ~"
Đầu nàng còn hơi đau, nhưng mà dưới tác dụng của đan dược, cũng khôi phục
lại một ít thể năng, ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn cái đèn treo trên
Ma Đằng sắp tắt, còn cả con Thanh Long giống như động kinh đang xoay
quanh phía trên kết giới, nhìn bàn tay còn có chút trong suốt của mình.
Bọn họ sắp thua.
Cần phải luyện chế thêm nhiều dung dịch phát sáng nữa mới được, nhưng nàng
còn muốn trước khi thân thể mình hoàn toàn hỏng mất, có thể nhìn thấy
Long tiên sinh thêm một lần nữa.
Dùng Mộc Linh làm thân thể, để nó chậm rãi lớn lên cần một chút thời gian,
mà ở đoạn thời gian đó, nàng không có biện pháp nhìn thấy hắn, nghe được giọng của hắn.
Mục Loan Loan hơi nhíu mi, Long tiên sinh khi nào mới trở về chứ?
Nàng theo bản năng duỗi tay sờ sờ cái sừng rồng nhỏ treo ở trên cổ, tự nhiên cảm nhận được vết nứt gãy gập ghềnh trên đó.
Tim nàng ngưng đập ngừng trong một chớp mắt, đầu óc cũng ngắn ngủi trống
rỗng một lát, Mục Loan Loan có chút hoảng loạn, đầu ngón tay run rẩy đem cái sừng rồng nhỏ treo ở trên cổ lấy xuống dưới, lời anh rồng trước khi đi tựa hồ còn văng vẳng ở bên tai ——
"Nếu sừng bị giác, đã nói lên, ta......"
Nàng nhớ rõ hàng lông mi dày và dài của hắn rũ xuống, mặt tràn đầy bi
thương, "Ta thất bại, xé quyển vở này, liền có thể rời khỏi Ma giới,
truyền tống đến Nhân tộc."
Mục Loan Loan nhìn cái sừng rồng nhỏ với một vết nứt đang ngày càng rộng ra nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay của nàng, ánh sáng của nó cũng ảm đạm
đi, gương mặt và cả hốc mắt của nàng từng cơn nóng lên, nàng gắt gao cắn môi, không để tràn ra tiếng nức nở giống như hắn đã rời đi, tầm mắt sớm mơ hồ bất kham.
"Không......"
"Không được vỡ."
Bi thương nồng đậm từ trong ngực cuốn lên, như là sóng biển bao phủ lấy
nàng hoàn toàn. Mục Loan Loan khẩn cầu nhìn cái sừng nho nhỏ kia, trong
lòng bàn tay nàng, vết rạn từng chút từng chút khuếch tán rộng.
Có lẽ nàng cầu nguyện không linh rồi.
Cái sừng nho nhỏ dần dần loé lên ánh sáng mỏng manh, rốt cuộc vẫn là từng
chút một nứt ra rồi. Một tiếng vang khe khẽ thanh thúy, từ bên trong
tràn ra ánh sáng óng ánh như ngôi sao, Mục Loan Loan duỗi tay ra nắm
lại, chỉ nhìn thấy mấy mảnh vụn như tro bụi kia bị cuốn theo một cơn
gió, thổi tan lạnh lẽo trên trán nàng.
Trong đầu trống rỗng của nàng bỗng nhiên hiện lên một đoạn ký ức, bóp nghẹt bi thương trong lòng nàng còn chưa kịp dâng lên ——
Nàng thấy một thân ảnh nho nhỏ, mặc quần áo và mũ cải trang thành một ma
vật, trên người dơ hề hề, cái đuôi non nớt cùng lỗ tai đều lộ ở bên
ngoài, tay bám vào vách tường, dò ra cái đầu nho nhỏ, nghe lén đâm rồng
con đang đàm luận.
"Ngươi họ gì vậy?" Một con tiểu Bạch Long tuổi chừng mới lên năm, sáu cất tiếng hỏi, "Ta họ Bạch, họ Bạch rất dễ nghe ."
"Còn ta họ Ngao nha." Một tiểu Thanh Long run run đuôi, "Hắn cũng họ Ngao."
"Vậy á, hình như nếu là rồng đều hẳn là họ Ngao nhỉ?" Một con tiểu Thanh
Long mập mạp khác cất giọng non nớt nói, "Bằng hữu của ta đều là họ
Ngao."
"Ngươi vậy mà lại
là họ Bạch, ngươi kỳ quái quá đi, chúng ta không chơi cùng ngươi đâu."
Con tiểu Thanh Long đầu tiên ấu trĩ chỉ vào con Bạch Long kia, lôi kéo
đám tiểu đồng bọn muốn đi chỗ khác.
"Đừng mà." Tiểu Bạch Long sắp khóc, dụi dụi mắt cùng sừng rồng, "Tại vì ba ba nói chúng ta đều họ Bạch mà."
"Vậy ngươi đi chơi với mấy đứa họ Bạch đi, chúng ta không chơi cùng với
ngươi." Giọng nói của hai con tiểu Thanh Long rơi xuống, bé Long tiên
sinh nấp ở sau vách tường nhưng vẫn lộ ra một góc áo cũng lộ ra biểu
tình khẩn trương lại sợ hãi, lỗ tai nhỏ run rẩy.
Tiểu Bạch Long xoa xoa đôi mắt, phảng phất như hạ quyết tâm rất lớn, "Vậy
khi nào ta chơi cùng các ngươi, ta họ Ngao thì được rồi!"
"À cũng được đi." Hai con tiểu Thanh Long tiếp nhận cái đề nghị này, lôi kéo tay Tiểu Bạch Long chạy đi xa.
Hôm nay bọn nó muốn cùng nhau luyện tập bơi lội, bé Long tiên sinh yên lặng nghĩ, nó quan sát vài ngày nay rồi.
Nhưng mà ——
Hoá ra hầu hết các con rồng đều là họ Ngao, không phải họ Ngao sẽ không có ai nguyện ý chơi cùng với nó.
Lúc trước Hỗn Độn nói nó là rồng, vậy có thể nó cũng nên họ Ngao chứ nhỉ?
Nhóc rồng Long tiên sinh trốn ở góc tường vẫn là một con rồng nhãi con, nó
kéo mũ áo choàng màu xám, nó không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, con
ngươi bỗng nhiên sáng lên, nó còn nhớ rõ, còn nhớ rõ lúc nó vừa mới nở
ra, Hỗn Độn cười nói nó là một tiểu gia hoả bị vứt bỏ (còn gọi là bị
"khí"), về sau phải đi theo hắn ta thôi.
Bởi vì bị vứt bỏ mới có thể gặp được Hỗn Độn......
Cho nên, vứt bỏ hẳn là một cái từ thực tốt đúng không.
Nó đột nhiên liền vui vẻ lên, bước chân ngắn ngủn chạy chạy về hướng ngõ
nhỏ, đêm nay nó nhất định phải đem những tên thú nhân xấu xa nói nó
không tên không họ đó đánh cho một trận bỏ chạy thì thôi.
Hắn có tên chứ, "Từ hôm nay trở đi, ta tên là Ngao Khí."
Ngao Khí.
Nhất định là một cái tên rất êm tai, rất có ý nghĩa!